Ân Mịch Đường ngồi trong xe ngựa đầu nhỏ lúc lắc mơ mơ màng màng ngủ gật trở về phủ. Xe ngựa dừng lại trước cổng chính Ân gia, Triệu ma ma nhanh chóng lấy cái áo kép bọc thân hình nho nhỏ lại rồi mới ôm nàng đi xuống.
“Đến rồi …” Ân Mịch Đường nhu nhu mắt, nhận ra cổng nhà mình.
Triệu ma ma cười ôm nàng chặt thêm một chút, nhẹ giọng dỗ nàng: “Đường Đường ngoan, chúng ta về rồi lại ngủ, không thì sẽ bị cảm lạnh mất.”
Triệu ma ma nhìn bộ dáng buồn ngủ của tiểu cô nương trong lòng mình, lại thêm một câu: “Cảm lạnh là phải uống thuốc đó, thuốc đắng nha.”
“Không uống, không uống đâu!” vừa nghe đến thuốc, Ân Mịch Đường liền tỉnh táo, nàng cố gắng trợn to mắt ép mình tỉnh táo một chút.
“Ừm, Đường Đường của chúng ta không uống thuốc.” Triệu ma ma cuốn chặt cái áo kép đang bọc lấy Ân Mịch Đường thêm chút nữa, ôm nàng đi nhanh vào nhà. Bà ôm Ân Mịch Đường đi qua cổng thùy hoa, men theo hành lang đi về hướng tiểu viện của Ân Mịch Đường.
Sau khi về đến, Ân Mịch Đường liền leo lên giường, kéo lấy tay Triệu ma ma làm nũng: “Triệu ma ma, ta buồn ngủ quá, muốn ngủ một lát thôi.”
Hôm qua Ân Mịch Đường một mình ở trong cung, Đại thái thái chắc chắn là nhớ nàng rồi, một lát chắc sẽ phân phó người đến ôm nàng qua đó. Trước đây, mỗi khi Ân Mịch Đường lưu lại trong cung, Đại thái thái đều rất là không yên tâm, đến nỗi không ngủ được.
Nhưng nhìn dáng vẻ buồn ngủ như thế của Ân Mịch Đường, Triệu ma ma liền mềm lòng, bà cúi người đắp chăn cho nàng rồi nhẹ nhàng nói: “Được, Đường Đường ngủ một lát trước đi. Nhưng chúng ta đã nói rồi đấy, một lát nữa ma ma gọi cô nương không được ngủ nướng đâu. Đường Đường cũng đừng quên là ngày hôm qua đã đáp ứng sau này sẽ không ngủ nướng nữa rồi đó nha.”
Ân Mịch Đường gật gật đầu, mơ màng lẩm bẩm một tiếng.
Triệu ma ma tỉ mỉ đắp chăn cho Ân Mịch Đường, nghe thấy nàng đang lẩm bẩm cái gì đó, liền ghé đến gần nghe.
“Nương … ôm … nương … nương …” thanh âm của Ân Mịch Đường mềm mềm mại mại, âm cuối kéo dài như đang làm nũng.
Triệu ma ma giật mạnh, trong lòng một trận chua xót.
Đại nãi nãi đã mang đại cô nương và tam cô nương rời đi hai tháng rồi. Trong ngày thường, Đại nãi nãi rất thương Ân Mịch Đường, Ân Mịch Đường cũng thích dính lấy mẹ mình. Từ khi Ân Mịch Đường được sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên mẹ con hai người tách ra lâu như vậy.
Ân Mịch Đường chỉ mới là đứa nhỏ bốn tuổi mà thôi, sao mà không nhớ mẹ ruột mình cho được đây …
Triệu ma ma là thật sự yêu thương Ân Mịch Đường, Ân Mịch Đường bình thường không hề nhắc đến nhớ mẹ, Triệu ma ma còn cho là nàng còn nhỏ không hiểu chuyện, chỉ thích chơi đùa. Lúc này nghe Ân Mịch Đường kêu nhớ mẹ trong mơ, Triệu ma ma đau lòng đến đầu trái tim cứ run lên từng trận.
Ngụy Giai Minh khi đi rất quyết tuyệt, đến cả đại cô nương Ân Du và tam cô nương Ân Lạc Thanh cũng mang đi cùng. Kinh đô cách Mục Tây có ngàn dặm xa, nếu không phải lúc đó Ân Mịch Đường vừa khéo bị nhiễm phong hàn, tuổi lại nhỏ, thì có lẽ Ngụy Giai Minh cũng đưa nàng đi luôn rồi.
Lúc đó Triệu ma ma trộm vui mừng khi Ngụy Giai Minh không đem Ân Mịch Đường đi, vì nếu là đứa bé ăn sữa bà lớn lên cứ bị mang đi như vậy thì bà tự nhiên là không nỡ rồi. Nhưng bây giờ nhìn Ân Mịch Đường cau mày gọi mẹ trong mơ thế này, Triệu ma ma ngược lại cảm thấy không bằng Ngụy Giai Minh mang cả Ân Mịch Đường đi luôn. Đứa nhỏ nào có thể rời khỏi người mẹ mình cơ chứ ….
Triệu ma ma lại nghĩ đến đại cô nương và tam cô nương. Đại cô nương đã chín tuổi, sớm đã hiểu chuyện, nhưng tam cô nương mới có sáu tuổi. Đứa nhỏ không thể rời khỏi mẹ, cũng không thể rời khỏi cha được. Cũng không biết có phải đại cô nương và tam cô nương cũng giống như Ân Mịch Đường bây giờ hay không, ở trong mơ gọi cha cha …
Nghĩ đến tình cảnh ở trong phủ, Triệu ma ma thở dài một hơi, lặng lẽ lui ra ngoài đóng chặt cửa phòng cho Ân mịch Đường.
Triệu ma ma vừa đi ra thì thấy Ân Tranh đang vội chạy qua xem con gái. Triệu ma ma đem chuyện phát sinh trong cung hai ngày này bẩm lại với Ân Tranh.
Ân Tranh gật gật đầu, hắn sợ làm ồn đến Ân Mịch Đường nên cũng không đi vào trong nhìn nàng.
Triệu ma ma ở bên cạnh do dự một lát, vẫn là đem chuyện Ân Mịch Đường mới nãy gọi mẹ ở trong mơ nói với Ân Tranh. Ân Tranh ngây người ở đó, rất lâu không nói gì.
Triệu ma ma trộm nhìn sắc mặt của hắn, cũng không dám nhiều lời.
“Ngươi bận rộn hai ngày rồi, đi xuống nghỉ ngơi trước đi.” Ân Tranh tỉnh táo lại, phân phó Triệu ma ma đem y phục dày của Ân Mịch Đường lấy ra.
Triệu ma ma kinh ngạc hỏi: “Một lát nữa Đại thái thái sẽ gọi tứ cô nương đi qua chứ ạ?”
“Trong nhà có khách, Đại thái thái sẽ không tìm Đường Đường nữa. Để nàng ngủ đi, đừng làm ồn nàng.”
“Vâng.” Triệu ma ma đáp ứng.
Ân Tranh đứng bên ngoài cửa sổ phòng Ân Mịch Đường rất lâu, hắn nhìn cánh cửa đang đóng chặt, trong đầu lại nghĩ đến Ngụy Giai Minh. Nhớ Ngụy Giai Minh và con gái của bọn họ.
Đại khái là do người chồng là hắn đây không tốt, không thể cho nàng đầy đủ tín nhiệm mới làm cho nàng dứt khoát vứt hắn và con gái lại mà rời đi.
Ân Tranh lặng lẽ thở dài, hắn nhắm mắt lại muốn làm cho những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng biến mất, nhưng hình bóng Ngụy Giai Minh có làm thế nào cũng không thể xóa nhòa, ngược lại theo đôi mắt nhắm chặt của hắn mà càng trở nên rõ ràng hơn. Hai tháng nay, Ân Tranh không có một ngày nào mà không nhớ nàng.
Trong lòng hắn không phải không oán.
Bọn hắn cùng nhau trải qua nhiều chuyện như thế, từ Mục Tây đến Ngạc Nam, đại mạc rộng lớn không thể chia cách bọn họ, cửa ải Tuyên đế tứ hôn công chúa cũng không thể tách rời bọn họ. Bọn họ đã cùng nhau trải qua mười năm, có ba cô con gái đáng yêu, nhưng nàng lại cứ thế dứt khoát vứt một tờ thư hòa ly liền rời đi.
Ân Tranh thậm chí nghĩ không rõ vì sao Ngụy Giai Minh lại đột nhiên rời đi.
Hắn biết nàng có áp lực, nhưng mẫu thân tuy trong lòng có oán nhưng từ trước đến nay đều chẳng nói nửa câu trước mặt nàng, lúc đó mẫu thân cũng không có ý nghĩ nhét người đến trong phòng hắn, nàng ở Ân Gia cũng coi như hò hợp với chị em dâu trong nhà, bọn hạ nhân cũng không có ai dám trái ý nàng.
Nhưng nàng cứ thế mà đi rồi, tại sao? Bởi vì lời đồn sao?
Ân Tranh than dài một tiếng, hắn xoay người rời đi, lúc đi qua cây hải đường trong viện, Ân Tranh nhặt lên một phiến lá khô. Cây hải đường này đã khô từ năm ngoái. Lúc đó Ân Tranh muốn dời nó đi nhưng Ngụy Giai Minh không cho, Ngụy Giai Minh nói cây hải đường này chỉ là mệt quá mới muốn ngủ một năm mà thôi, sau này còn có thể đơm hoa kết quả, tươi tốt um tùm.
Ân Tranh phân phó người hầu chăm sóc tốt cho cây hải đường, cất bước rời đi.
Chỗ Đại thái thái đúng là có khách đến, em gái của bà mang theo hai đứa con gái đến từ tối hôm qua. Nhà chồng của em gái Đại thái thái không được như Ân gia, nhất là hai năm này dần dần sa sút, quang cảnh cứ một năm không bằng một năm.
Trong phòng chính của Đại thái thái, di thái thái cầm khăn tay nhỏ giọng sụt sùi, Đại thái thái chỉ có thể khuyên bà ta: “Phương Hoa, con cháu tự có phúc của con cháu, muội cũng không cần quá lo lắng thay Tố Tâm đâu.”
Tố Tâm là đại nữ nhi của di thái thái, vốn đã gả cho người ta, nhưng Đào Tố Tâm gả đi không lâu thì chồng liền ốm nặng qua đời. Di thái thái không nỡ con gái mình phải ở góa, lại vì không có con cái nên liền đón con gái về nhà, muốn kiếm một mối hôn sự khác cho nàng ta. Nhưng dù sao Đào Tố Tâm đã từng gả, quang cảnh của Đào gia cũng không phải rất tốt, làm sao có thể dễ dàng tìm được nhà chống thích hợp đây? Này đã qua năm năm rồi mà còn chưa tìm được nhà phù hợp nữa.
“Haiz, xem ta này, vừa thấy tỷ tỷ liền nhịn không được mà đi tố khổ.” Di thái thái lau nước mắt, nặn ra một nụ cười, “Nghe nói tức phụ Tranh nhi về Mạc Tây rồi phải không? Còn đem Du Du và Lạc Thanh cũng đưa đi luôn sao?
Biểu tình trên mặt Đại thái thái cứng lại, bà rất nhanh thu lại biểu tình trên mặt, rồi tùy ý nói: “Có lẽ là tranh cãi gì với Tranh nhi thôi. Muội biết đấy, nàng từ nhỏ lớn lên ở Mạc Tây, tính cách không khéo léo được như nữ tử Kinh Đô.”
“Vậy à …” di thái thái gật gật đầu, “Tranh cãi hai ba câu là chuyện nhỏ, nhưng cũng không thể rời nhà lâu quá, thời gian lâu rồi liền không phải chuyện nhỏ nữa, khó tránh khỏi bị người ngoài lấy làm chuyện trà dư tửu hậu mà nói.”
“Sắp về rồi.” Đại thái thái qua loa nói.
Di thái thái bốc một nắm hạt dưa trên tiểu ki, nhàn nhã cắn, đợi Đại thái thái hỏi han chuyện của nhị nữ nhi Đào Uyển Xu. Nhưng đợi mãi đợi mãi cũng không thấy Đại thái thái hỏi Đào Uyển Xu thế nào, chỉ lôi kéo bà ta nói chuyện phiếm.
Trong lòng di thái thái không nhịn được hoài nghi, tình hình này không giống với trong thư a!
Mắt thấy sắc trời đã chạng vạng, Đại thái thái ngáp dài hai cái, cười nói: “Bây giờ tuổi tác lớn rồi, rất dễ mệt mỏi. Muội muội tốt, ngày mai chúng ta lại ôn chuyện tiếp, muội cũng nên trở về nghỉ ngơi đi, mấy ngày này nhất định đã chịu khổ trên đường rồi.”
“Vậy tỷ tỷ nghỉ ngơi nhé, muội muội về đây.” Di thái thái đứng dậy.
Đại thái thái gật đầu.
Vương ma ma tự mình tiễn di thái thái ra ngoài, đợi sau khi Vương ma ma trở về nhìn thấy Đại thái thái dựa vào tiểu ki, ánh mắt tùy ý nhìn tháp đèn, nào có bộ dáng buồn ngủ chứ. Vương ma ma nghĩ nghĩ, cười đi đến bên cạnh giá đèn, một bên chậm rì rì gẩy tâm đèn, một bên nói: “Tối qua ngài ngủ không sâu, không bằng nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Trong phòng yên tĩnh một lát, Đại thái thái đột nhiên thở dài một hơi. Bà không thuận theo lời của Vương ma ma, đột nhiên nói: “Muội ấy cũng mang Tố Tâm đến rồi.”
Cái “muội ấy” này đương nhiên là chỉ di thái thái.
“Đào Uyển Xu là thứ nữ Đào gia, lúc sinh mẫu sinh nàng vì khó sinh mà qua đời, sau này là di thái thái nuôi nấng nàng. Tính cách cô nương này mềm yếu, ôn thuận nghe lời. Với tính cách của Ngụy Giai Minh, dù có đặt người trong phòng Tranh nhi cũng phải chọn người mềm yếu mới được.” Đại thái thái chậm rì rì nói.
Vương ma ma đứng bên cạnh gật đầu, nói: “Đào Uyển Xu đúng là thích hợp, nhưng di thái thái không chỉ mang theo thứ nữ Đào Uyển Xu đến, còn có thân nữ nhi ĐàoTố Tâm cô nương cũng đi theo cùng …”
Vương ma ma nhìn sắc mặt Đại thái thái một cái, ngừng lại một chút, lại nói: “Trước đây lão nô thấy lạ sao di thái thái lại lo lắng cho một thứ nữ, thì ra là mưu đồ tương lai cho thân nữ nhi của mình …”
“Thứ không biết thân biết phận!” Đại thái thái có chút tức giận vỗ lên tiểu ki trước người.
“Thái thái, có một vài lời lão nô vẫn luôn muốn nói …”
“Ngươi ở bên cạnh ta nhiều năm, ta có khi nào trách phạt ngươi bởi vì ngươi nói mấy câu chứ hả? Có lời gì cứ nói!”
“Lão nô chỉ là không rõ, thái thái ngài vội vàng chuyện tử tự của đại gia, sao lại chỉ muốn nạp thiếp cho đại gia mà không tục huyền ạ? Nam đinh bò ra từ trong bụng của chính thê mới là danh chính ngôn thuận chứ. Trước không nói Tố Tâm cô nương có thích hợp hay không, chỉ nạp thiếp mà không có chính thê trấn áp trong phòng đại gia, nói chung vẫn là thiếu một nữ chủ nhân.” (tục huyền: lấy vợ kế)
Đại thái thái cười khổ, bà nhìn Vương ma ma lớn tiếng hỏi: “Vậy Đường Đường của ta phải làm sao đây!”
Vương ma ma sửng sốt, nhất thời nghĩ không ra có liên quan gì với Tứ cô nương.
“Nếu Tranh nhi tục huyền, cho dù Tranh nhi có thương yêu Đường Đường thế nào chăng nữa cũng không thể thời thời khắc khắc quản đến chuyện hậu viện được. Kế mẫu rồi sẽ có đứa nhỏ của chính mình, sao có thể đối xử tốt với Đường Đường được đây? Cho dù ta có thương yêu Đường Đường đi chăng nữa thì dù sao cũng cách một đời, tay không duỗi dài được như thế. Hơn nữa, đợi ngày ta đi rồi, ai đến bảo hộ Đường Đường của ta đây?” Đại thái thái nói rồi nói, trước mặt liền hiện ra dáng vẻ tôn nữ cong miệng cười, trong lòng bà dâng lên một trận chua sót.
Người trong phủ đều biết Đại thái thái thương yêu Tứ cô nương, Vương ma ma lại không nghĩ đến Đại thái thái lại nghĩ cho Tứ cô nương nhiều đến vậy. Năm đó lúc Ngụy Giai Minh mang thai Ân Mịch Đường, Đại thái thái tìm không ít đại phu hỏi là nam hay nữ, đều nói là một tiểu tử, Đại thái thái vui mừng đem y phục trước năm sáu tuổi đều chuẩn bị xong hết, nhưng không nghĩ đến sinh ra là một nữ nhi. Lúc đó Đại thái thái rất thất vọng, nhưng bà không đem thất vọng và sốt ruột của mình đổ lên đầu đứa nhỏ, mà vẫn rất thương yêu Ân Mịch Đường. Ân Mịch Đường mỗi một ngày lớn lên, vẫn cứ thích dính lấy bà, Đại thái thái đối với đứa tôn nữ này một ngày yêu thích hơn một ngày.
Đại thái thái lại thở dài, có chút mệt mỏi nói: “Ta là muốn Tranh nhi và Giai Minh thật tốt, gia hòa vạn sự hưng. Giai Minh không thích trong phòng Tranh nhi có người, nếu không được thì bỏ mẹ giữ con! Sao mà khó như thế … aiz.”
Vương ma ma muốn khuyên lơn, lại không biết khuyên từ đâu nữa.
“Ngươi nói có phải là ta quá phận thật rồi không?” Đại thái thái cau mày, không đợi Vương ma ma tiếp lời, tự mình bắt đầu tức giận trước. Bà vỗ vỗ tiểu ki trước mặt, bực bội nói: “Đã mười năm rồi! Mười năm không tử, nạp một phòng thiếp rất quá phận sao? Mười năm này ta làm bà bà có nửa phần hà khắc với nó không?”
“Tự nhiên là không có, tất nhiên là không có …” Vương ma ma đứng bên cạnh nhỏ giọng lặp lại.
“Tranh nhi năm đó vì nó mà kháng chỉ thánh thượng tứ hôn, thiếu chút nữa mạng cũng chẳng còn! Ta người làm mẫu thân này cũng chống đỡ cho bọn nó. Hai đứa nó phu thê tình thâm, ta người làm mẫu thân này chúc phúc. Nhưng hai đứa nó sao không nghĩ thay ta đây? Ta là người đã bước nửa bước chân vào đất, muốn ôm tôn tử sao lại khó như thế chứ? Mấy năm đầu ta đợi được, nhưng bọn nó thành thân đã mười năm rồi! Ta còn có thể lại sống mười năm nữa sao? Phòng lớn đích trưởng tử vô hậu, ta đến bên kia làm sao có mặt mũi đi gặp trưởng bối Ân gia đây!”
Đại thái thái chỉ còn hai người con trai, tiểu nữ nhi còn chưa đầy tháng đã chết non. Nếu nói cho cùng, bà càng thích nữ hài một chút, cảm thấy tiểu cô nương mềm mềm càng đáng yêu. Nhưng thích thì có tác dụng gì? Nếu Ân Tranh không có trưởng tử, bà cảm thấy sau khi chết không có cách nào đi gặp liệt tổ liệt tông Ân gia.
Vương ma ma gấp gáp nói: “Aiz dô aiz, ngài nói gì đây chứ. Cái gì mà mười năm không mười năm, ngài nhất định sống lâu trăm tuổi!”
Đại thái thái phất phất tay, nói: “Thôi, ta muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng đi xuống đi.”
Trước khi đi, Vương ma ma đem nghi vấn đã nhịn một tối hỏi ra: “Thái thái, ngài không muốn Tứ cô nương không có mẫu thân, nhưng Đại nãi nãi sẽ còn trở về không?”
Đại thái thái nhìn cây nến sắp đốt sạch, không nói gì.