Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 61




Ân Mịch Đường được Đại thái thái dắt tay, bước đi trên một con đường nhỏ vắng vẻ. Một nha hòan gọi là A Hưng trong viện Đại thái thái đi ở phía sau. Ân Mịch Đường quay đầu lại nhìn A Hưng một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn Đại thái thái: “Tổ mẫu, tại sao chúng ta không ngồi xe vậy?”

Đại thái thái vẫn băng băng nhìn về phía trước, không trả lời.

“Tổ mẫu?” Ân Mịch Đường lắc lắc tay bà.

“Cái gì?” Đại thái thái tỉnh táo lại, có chút cứng ngắc xoay cổ qua nhìn Ân Mịch Đường ở bên cạnh.

“Con đang hỏi sao chúng ta không ngồi xe vậy, hơn nữa chỉ mang theo một mình A Hưng nữa.” Ân Mịch Đường lại ngẩng đầu nhìn bầu trời âm trầm: “Hình như sắp mưa rồi.”

“Sẽ không mưa đâu, cũng không cần xe.” Đại thái thái nhàn nhàn đáp.

Ân Mịch Đường nghiêng đầu nhìn Đại thái thái một lúc, không biết tại sao nàng lại cảm thấy tổ mẫu hôm nay thật kỳ quá. Có lẽ là bệnh của tổ mẫu còn chưa khỏi – Ân Mịch Đường nghĩ như vậy.

Trong cung, Cung Thanh Điện.

Một phòng võ tướng đem Cung Thanh Điện vốn rộng rãi nhồi đến đầy ắp.

Mộ Dung Dịch chau mày: “Bệ hạ, nếu năm sau khai chiến với Túc Quốc, thật sự có chút vội vã.”

Thẩm Hưu cũng đứng bên cạnh gật đầu, biểu thị ý tán đồng: “Không bằng lại đợi thêm ba năm, ba năm sau binh lực của Đại Thích chúng ta sẽ mạnh hơn bốn thành bây giờ.”

Có Mộ Dung Dịch và Thẩm Hưu tỏ thái độ, những võ tướng khác liền lũ lượt nói lời biểu thị ý tán đồng.

Về lý mà nói, lời của Mộ Dung Dịch và Thẩm Hưu hoàn toàn chính xác, nhưng chỉ có Thích Vô Biệt biết, trước mắt chính là thời cơ công phá Túc Quốc tốt nhất, nếu lại đợi thêm ba năm thì đến lúc đó trận chiến tranh quyền của các vị hoàng tử trong nội quốc Túc quốc kết thúc, Túc Vũ Hành đăng cơ, thì Túc Quốc sẽ càng cường đại hơn.

Những điều này không thể nói với thần tử được.

Nghĩ đến Túc Vũ Hành bạo ngược, sắc mặt Thích Vô Biệt từ từ lạnh xuống.

Thích Vô Biệt lạnh mặt, nói: “Nếu trẫm cố ý năm sau khai chiến, Mộ Dung tướng quân và Thẩm tướng quân có mấy phần nắm chắc?”

Mộ Dung Dịch và Thẩm Hưu đối mắt một cái, từ trong ánh mắt đối phương nhìn ra ý tứ tương đồng. Nói ra, Thích Vô Biệt tuy tuổi nhỏ đăng cơ, những năm này lại cũng không có gì sai lầm, nhưng làm bọn nghĩ không nghĩ đến chính là, Thích Vô Biệt đối với chuyện khai chiến với Túc Quốc lần này lại cố chấp như vậy. Hai người nghĩ lại một lần, mấy năm này những chuyện Thích Vô Biệt muốn làm bất kể có bao nhiêu thần tử phản đối, cuối cùng cũng đều làm xong xuôi rồi.

“Hồi bẩm Bệ hạ, vi tướng sẽ đem hết toàn lực ứng phó!” Mộ Dung Dịch ôm quyền.

Thẩm Hưu không nói chuyện, hắn muốn lén gửi một phong thư cho Thái Hậu ở Túc Bắc. Trong lòng hắn cảm thấy không thỏa đáng, nhưng biết thánh tâm khó trái, chỉ có thể đem chuyện này nói cho Thái Hậu.

Võ tướng mới lui xuống, Tiểu Đậu Đỏ liền bưng một hộp điểm tâm chạy đến.

“Hoàng đế ca ca, muội tự mình làm cho huynh này!” Tiểu Đậu Đỏ đặt cái hộp lên trường án trước mặt Thích Vô Biệt.

Thích Vô Biệt nhìn mặt Tiểu Đậu Đỏ, không nói chuyện.

“Hoàng đế ca ca?” Tiểu Đậu Đỏ phất phất tay trước mặt Thích Vô Biệt, “Huynh cứ nhìn muội làm gì thế?”

“Muội cũng không dễ nhìn thế a.” Thích Vô Biệt buột miệng nói.

Tiểu Đậu Đỏ ngây ra, nửa ngày sau nàng trợn to đôi mắt ẩm ướt: “Hoàng đế ca ca, huynh nói muội xấu!”

Thích Vô Biệt nhẹ run, vội giải thích: “Không phải ý đó.”

“Hừ!” Tiểu Đậu Đỏ dẫm dẫm chân, ôm lấy cái hộp trên bàn xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa phẫn nộ lẩm bẩm: “Nhìn huynh gần đây vất vả mới tặng huynh, huynh còn nói mấy lời vớ vẩn chê muội xấu! Sẽ không bao giờ làm cho huynh nữa ….”

Nhìn Tiểu Đậu Đỏ giận bừng bừng đi xa, Thích Vô Biệt đỡ trán.

Hắn thật sự không phải cảm thấy Tiểu Đậu Đỏ xấu, chỉ là đại khái bởi vì nhìn nàng lớn lên cũng không cảm thấy nàng dễ nhìn thế nào. Thích Vô Biệt thực sự không thể tưởng tượng người khác đem cái danh hiệu Đệ nhất công chúa gắn lên đầu nàng, có phải là có chút danh khác với thực hay không nha?

Cho dù trọng sinh sống lại một lần, Thích Vô Biệt vẫn là không dám tin tưởng vị muội muội bình thường không có gì đặc biệt này của mình sao lại biến thành hồng nhan họa thủy làm mấy nước bị diệt quốc đây.

“Túc Vũ Hành ….” Thích Vô Biệt niệm lại một lần. Hắn híp mắt lại, quyết định nhất định phải phải giết chết y trước khi y lớn lên cướp Tiểu Đậu Đỏ đi mới được.

Ánh mắt Thích Vô Biệt quét qua, nhìn thấy một phiến lục sắc ở góc bàn. Hắn cầm phiến lá mỏng dài lên, tỉ mỉ ngắm nghía.

Một đạo hắc ảnh lóe qua, cung kính đứng một bên.

“Ngươi xác định người kia dùng huyễn thuật sao?” Thích Vô Biệt hỏi.

“Vâng, thuộc hạ xác định. Lúc đó thuộc hạ chạy đến, vừa muốn cứu Ân phu nhân liền nhìn thấy hắn ra tay.” Hắc ảnh ngừng một chút, “Thuộc hạ vô dụng, cũng bị huyễn thuật của hắn mê mắt, không nhìn thấy hắn mang Ân phu nhân đi lúc nào.”

“Nếu ngươi lại nghe được khúc đó lần nữa, có thể nghe ra được không?”

“Có thể.”

“Lấy cầm đến đây.”.

||||| Truyện đề cử: Trà Xanh Phải Có Bản Lĩnh Của Trà Xanh |||||

Trong mắt hắc ảnh lộ ra một tia kinh ngạc, hắn ngẩng đầu nhìn Thích Vô Biệt một cái, lại nhanh chóng cúi đầu lóe lên lui xuống, trong chớp mắt liền lấy đàn đặt lên trường án trước mặt Thích Vô Biệt.

Ngón tay Thích Vô Biệt lướt qua dây đàn, một trận cảm giác quen thuộc. Hắn rũ mắt, tùy ý gảy động dây đàn hai cái, tiếp đó ngón tay nhẹ ngưng, đổi một phương hướng, gảy ra âm luật lưu loát.

Hắc ảnh ngẩng mạnh đầu lên, không thể tin trợn to mắt nhìn Thích Vô Biệt.

Biểu tình Thích Vô Biệt đạm nhạt, là biểu tình vẫn luôn không phù hợp với độ tuổi của hắn. Hắn gảy mấy đoạn rất ngắn rồi đè hai tay lên dây đàn, dây đàn phát ra một trận âm động ông ông.

Hầu kết hắc ảnh lăn lộn hại cái, miễn cưỡng làm cho bản thân trấn định lại, gật đầu bẩm báo: “Vâng, chính là khúc này.”

Mi phong của Thích Vô Biệt lại chau lại, nửa thân trên dựa vào phía sau, phất phất tay, cả người rơi vào trầm tư. Hắc ảnh ôm lấy cầm trên trường án lên, lặng lẽ lui ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa, hắn quay đầu lại nhìn Thích Vô Biệt nhiều hơn một cái.

Thích Vô Biệt bị nghi hoặc vây khốn.

Lúc này Vưu Hà mới mười sáu tuổi, mười sáu tuổi không phải điểm quan trọng, điểm quan trọng là Vưu Hà mười sáu tuổi đời trước thân thể yếu ớt phải dựa vào thuốc thang kéo dài mạng sống. Lúc này đời trước Vưu Hà thân thể yếu ớt cũng không phải điểm quan trọng, điểm quan trọng là ở đời trước huyễn thuật này là Thích Vô Biệt dạy cho hắn ta.

Thích Vô Biệt tuy là mượn danh nghĩa Vũ Đế chuyển thế, hành sự cũng không giấu giếm nhiều. Nhưng vẫn có một chút đắn đo liền giấu đi võ nghệ, trừ lúc đầu dùng cây đinh ngắn đâm vào móng ngựa ra thì đời này hắn chưa lộ ra thân thủ.

Nhìn phiến lá xanh dài trên bàn, ánh mắt Thích Vô Biệt trở nên phức tạp.

Vưu Hà lúc này đang ngồi dưới tán cây nhàn nhã gảy đàn, Ngụy Giai Minh ngồi bên cạnh, đang thay thuốc cho cổ tay của mình. Lúc đó, khi những người kia xông vào tiểu viện, nàng đương nhiên là không có ngồi không chờ chết như vậy, trên cổ tay vẫn bị thương.

Vưu Hà đánh xong một khúc, mở miệng nói: “Ngươi chuẩn bị đi đâu? Ta có thể đưa ngươi đi.”

“Về Ân gia.”

Vưu Hà có chút kinh ngạc nhìn nàng.

Ngụy Giai Minh cười cười: “Người làm mẫu thân liền không thể tùy tâm sở dục được, hài tử chính là vướng bận. Dù có biết các nàng sống rất tốt, cũng chỉ có tận mắt nhìn thấy các nàng mới có thể an tâm.”

“Ngươi muốn mang hai nữ nhi đi sao?”

Ngụy Giai Minh trầm mặc chốc lát, nói: “Cũng phải hỏi các nàng, đi hay ở lại là do các nàng tự mình chọn lựa.”

“Tiếp tục giấu Ân Tranh sao?” Vưu Hà hỏi.

Ngụy Giai Minh rũ mắt xuống, yên lặng một lát, mới nói: “Có lẽ hắn đã biết rồi.”

Nàng có chút vô lực kéo khóe miệng xuống: “Ta vẫn là không giấu được hắn.”

Vưu Hà lắc lắc đầu, nói: “Hắn cũng có quyền được biết, dù sao đó cũng là đứa nhỏ của hắn, hơn nữa, tư vị bị che giấu cũng không tốt thế nào. Ta đoán, Ân Tranh bây giờ chỉ hận mình biết quá muộn.”

Ngụy Giai Minh nghĩ nghĩ, hỏi: “Ngươi thật sự mười sáu tuổi sao?”

“Không, ta đã một trăm lẻ sáu tuổi rồi.”

“Ồ, nữ nhi của ta không thể gả cho lão đầu đâu.” Ngụy Giai Minh cười.

Lúc Ngụy Giai Minh chạy về Ân gia thì đã là ban đêm. Gia bộc mở cửa nhìn thấy nàng liền kinh ngạc đến lắp ba lắp bắp. Ngụy Giai Minh không nhìn hắn, hỏi các nữ nhi bây giờ ở chỗ nào liền trực tiếp đi tìm nữ nhi.

Ân Du và Ân Lạc Thanh vừa nằm xuống, hai tỷ muội nhích lại nằm gần nhau, còn chưa ngủ, đang nhỏ giọng nói chuyện. Lúc Ngụy Giai Minh đẩy cửa đi vào, các nàng đều ngây ra một lúc mới vui mừng nhảy xuống giường, chạy qua nhào vào lòng Ngụy Giai Minh.

“Nương! Ngài không sao rồi!”

“Cha và Nhị thúc mấy ngày này vẫn luôn đang tìm nương!”

Ngụy Giai Minh vừa bước chân vào Ân phủ, nghĩ đến người kia cũng ở chỗ này, trong lòng liền một trận chán ghét. Nàng áp xuống thứ cảm xúc này, cười sờ đầu hai nữ nhi, hỏi: “Có muốn đi cùng nương không?”

“Muốn!”

“Đi thôi, đi thay y phục.”

“Được!” hai nữ nhi cùng nhau đáp lời, xoay người đi mặc y phục.

Ngụy Giai Minh ôm cánh tay dựa trên bàn, nhìn hai nữ nhi đang mặc y phục, nghĩ đến ngày đó Ân Mịch Đường khóc hỏi có phải mình không cần nàng nữa không. Mi tâm Ngụy Giai Minh cau lại, trong lòng cũng cùng nhói lên.

Đau lòng.

Thôi, nếu đứa nhỏ kia muốn đi cùng nàng, thì nàng liền mang theo.

“Đường Đường đâu? Nàng lại ở chỗ tổ mẫu bên kia sao?” Ngụy Giai Minh nói đến Đại thái thái, trong lòng liền đến một trận buồn nôn.

“Ừm, hôm trước tổ mẫu kêu nàng đi chùa dâng hương, trở lại liền ở bên chỗ tổ mẫu, không trở lại.”

Trong lòng Ngụy Giai Minh có chút không phải tư vị, có lẽ nàng có hỏi Ân Mịch Đường có nguyện ý đi cùng nàng hay không thì đứa nhỏ này cũng sẽ không nguyện ý đâu. Vốn lưu lại chỗ này đối với nàng cũng là chuyện tốt.

Ngụy Giai Minh đem hai nữ nhi đi ra bên ngoài, đi đến trong đình viện liền nhìn thấy một cây hải đường ở một bên viện, bước chân dừng lại.

“Nương, ngài không cần con nữa phải không?”

Trước mắt Ngụy Giai Minh hiện lên bộ dạng nước mắt đầy mặt của Ân Mịch Đường, Ngụy Giai Minh cảm thấy mình nợ đứa nhỏ này một cái ôm. Nếu hôm nay nàng đưa hai tỷ tỷ đi, đến hỏi cũng không hỏi qua nàng, đứa nhỏ này lại sẽ buồn bã nữa phải không?

Một trận gió thổi qua, lá trên cây hải đường rơi xuống mấy phiến.

“Các con ở đây đợi ta.”

Ngụy Giai Minh xoay người đi về phía chính phòng. Theo khoảng cách càng ngày càng gần, nghĩ đến gương mặt kia của Đại thái thái, hai tay rũ xuống bên người của nàng không tự chủ được nắm lại thành quyền, cừu hận trong lòng lại bắt đầu ẩn ẩn bùng cháy lên. Nàng mạnh mẽ áp xuống cừu hận, xông vào phòng Đại thái thái.

Đại thái thái ngây ngốc ngồi trên giường, ánh mắt ngốc trệ. Đầu tóc bà rũ rượi, sắc mặt trắng bệch như giấy.

Ngụy Giai Minh quét qua một lần, Ân Mịch Đường không ở đây, hỏi: “Đường Đường ở đâu?”

Đại thái thái từ từ ngẩng đầu lên nhìn nàng, không nói chuyện.

Ngụy Giai Minh quay đầu qua nhìn tiểu nha hoàn trong phòng.

A Hưng thân thể run lên, lắp ba lắp bắp nói: “Ở, ở trắc, trắc phòng ….” (trắc phòng: phòng bên)