Trong mơ Thích Vô Biệt dường như cảm nhận được có người mở cửa sổ ra, gió ngoài cửa sổ thổi vào thổi bay chăn trên người hắn. Hắn cau mày lại, còn chưa kịp mở mắt kéo chăn thì cơn gió kia lại đem chăn thổi trở lại. Cửa sổ hình như cũng đóng lại rồi, trong phòng lại lần nữa trở nên ấm áp.
Thích Vô Biệt trầm trầm ngủ lại. Lần ngủ này, hình như hắn ngửi được một mùi hương nhàn nhạt. Hắn nói không rõ đấy là mùi gì, chỉ cảm thấy rất dễ ngửi, hơn nữa còn rất là quen thuộc. Trong hương thơm dễ chịu này, Thích Vô Biệt ngủ rất sâu rất sâu, dường như còn ngủ ngon hơn cả dùng thuốc ngủ trong bát thuốc tối qua nữa.
Cũng không biết qua bao lâu, mệt mỏi trên người Thích Vô Biệt dần dần thối lui, cuối cùng cũng mở mắt ra. Thích Vô Biệt nhắm mắt lại, chậm rãi, lại mở mắt ra lần nữa.
Ân Mịch Đường nghiêng người nằm bên cạnh hắn, nàng ngủ rất ngon, tầng mi dày tạo thành hai cái bóng cong cong, miệng nhỏ của nàng nửa mở, nước miếng chảy xuôi làm khóe miệng nàng trở nên ướt át.
Thích Vô Biệt bật người ngồi dậy.
Ân Mịch Đường ‘hừm hừm’ hai tiếng, sau đó lật người nằm ngửa, đôi tay nhỏ nắm lại thành quyền đặt lên hai bên đầu.
Thích Vô Biệt quay qua nhìn nàng một hồi, mới từ từ ý thức được đây đúng thật là Ân Mịch Đường. Không cần phải suy nghĩ nhiều cũng có thể đoán được chắc chắn là Ân Mịch Đường lại ngủ trưa ở đây, bị Thái Hậu ôm qua.
Thích Vô Biệt lại âm thầm thở dài trong lòng, mẫu hậu này của hắn lúc thông minh thì trong mỗi hành động đều lộ ra sự bén nhạy, nhưng cũng có những lúc hồ đồ, ví như … vẫn luôn quên mất Thích Vô Biệt đã không còn là một đứa nhỏ chân chính nữa.
Ngài ôm Ân Mịch Đường nhét vào trong ổ chăn của con thế này thật sự được sao!
Mẫu hậu của hắn đúng là bị phụ hoàng chiều hư rồi!
Trong lòng Thích Vô Biệt sinh ra một cơn hờn dỗi, nhưng nhìn Ân Mịch Đường đang ngủ say lần nữa thì cơn giận trong lòng liền hoàn toàn biến mất. Hắn nhích qua, cẩn thận nắm lấy cổ tay Ân Mịch Đường, đem tay nàng nhét vào trong chăn, tránh cho nàng bị lạnh.
“Hưm hưm …” Ân Mịch Đường cau mày gắt hai tiếng, lại thò tay ra gãi gãi mặt.
“Đừng gãi, cẩn thận gãi rách da …” giọng Thích Vô Biệt rất nhẹ rất ôn nhu, bản thân hắn cũng không biết được ánh mắt lúc hắn nhìn Ân Mịch Đường sủng nịch bao nhiêu. Hắn lại lần nữa nhẹ nhàng nắm lấy tay Ân Mịch Đường nhét vào trong chăn.
Đôi chân ngắn trong chăn của Ân Mịch Đường đạp đạp, trong miệng cũng rầm rầm rì rì. Nàng lại lật người lần nữa, lại nằm nghiêng về phía Thích Vô Biệt bên này. Trong mơ nàng hình như cảm thấy có tên hư hỏng nào đó cứ luôn kéo cánh tay nàng, nàng cảm thấy phải ôm chặt cánh tay của tên xấu xa này, không để hắn hành động lung tung, thì tên xấu xa liền không thể làm ồn nàng ngủ được nữa!
Hai cánh tay của nàng dùng hết sức lực ôm chặt lấy tay Thích Vô Biệt.
Thích Vô Biệt nhẹ nhàng rút ra, lại không thể rút cánh tay mình ra được.
Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Thích Vô Biệt vừa nghe liền biết là tiếng bước chân của Thái Hậu. Hắn vội nằm xuống nhắm mắt lại, giả vờ như còn đang ngủ.
Thái Hậu vòng qua bình phong đi đến bên giường, nàng nhẹ vén một góc màn lên nhìn vào bên trong, kinh ngạc phát hiện hai đứa nhỏ thế mà còn đang ngủ. Nàng nhỏ giọng lầm bầm một câu “Sao còn đang ngủ nữa”, sau đó dém lại màn rồi đi ra ngoài.
Thích Vô Biệt nghe thấy tiếng Thái Hậu đi ra ngoài đóng cửa lại rồi mới mở mắt ra. Hắn nghiêng đầu qua nhìn Ân Mịch Đường ở bên cạnh, Ân Mịch Đường hiển nhiên còn không bị Thái Hậu đi vào làm ồn tỉnh, vẫn như cũ ngủ rất ngon lành. Cũng không biết nàng rốt cuộc là mơ thấy cái gì, một hồi cau mày, một hồi cong khóe môi cười.
Thích Vô Biệt không chớp mắt nhìn nàng, nhìn nàng, nhìn nàng …
Dần dần, khóe môi hắn cũng bị nhiễm lên một mạt ý cười ấm áp giống như Ân Mịch Đường.
Thích Vô Biệt không biết lúc nào nàng mới tỉnh dậy, ở một khắc nào đó, hắn thậm chí hy vọng nàng cứ ngủ như thế này, vẫn luôn ngủ ở bên cạnh hắn như thế này, để thời gian ngưng lại ở khắc này.
Theo thời gian trôi qua, Ân Mịch Đường không như trước một hồi cau mày một hồi cong khóe môi cười nữa. Sắc mặt nàng trở nên bình tĩnh lại, an an tĩnh tĩnh. Là giấc mơ của nàng kết thúc rồi sao?
Thích Vô Biệt nhìn nàng ở khoảng cách rất gần, không muốn bỏ qua bất cứ một biểu tình nào của nàng. Lúc nàng tỉnh, hắn không dám không cố kỵ gì mà đến gần như thế nhìn nàng. Tuy trong lòng hắn đã từng mong chờ một ngàn một vạn lần như vậy.
Lại qua rất lâu sau, Ân Mịch Đường nằm dưới chăn lại bắt đầu động đậy. Nàng bắt đầu lật người không ngừng, đôi chân nhỏ cũng đá bên trái một cái đá bên phải một cái.
Đây là muốn tỉnh rồi sao?
Thích Vô Biệt bắt đầu do dự. Hắn phải làm thế nào đây? Nhìn nàng tỉnh dậy hay là nên chạy đi?
Lúc Thích Vô Biệt còn đang do dự, Ân Mịch Đường đang quay lưng lại với hắn lại chậm rì rì xoay người, không chỉ đối mặt với Thích Vô Biệt, còn đá loạn một cái, đem chân nhỏ gác lên chân của Thích Vô Biệt.
Thích Vô Biệt nắm lấy mắt cá chân của nàng, nhẹ nhàng lấy ra. Ân Mịch Đường lại bắt đầu rầm rì, vặn qua vặn lại giống như một con sâu không an phận. Nàng tiện tay nắm lấy tay Thích Vô Biệt, mơ mơ hồ hồ mà nhét vào trong miệng.
Đây đã không phải là lần đầu tiên Ân Mịch Đường cắn ngón tay Thích Vô Biệt nữa, mặc dù Thích Vô Biệt có chuẩn bị tâm lý bị răng nhỏ sắc nhọn của nàng cắn một ngụm, nhưng vẫn là phải hít ngược một hơi. Dù sao ngón tay liền tim …
Ân Mịch Đường ngủ say cơ hồ hoàn toàn không biết thứ mình cắn không phải là đồ chơi lúc mình cai sữa, mà là ngón tay của người ta, nàng dùng sức mút một cái, lại bắt đầu cắn cắn.
Thích Vô Biệt nhịn rất lâu, mặc dù bị nàng cắn đau, cũng không dám lộn xộn, sợ làm nàng tỉnh. Hắn không muốn Ân Mịch Đường tỉnh dậy, không muốn nàng mở đôi mắt sáng trong cười với hắn xong rồi lại chạy đi chơi với người khác.
Nhưng mà không bao lâu sau, Ân Mịch Đường liền vứt ngón tay của Thích Vô Biệt ra, giơ tay nhỏ lên xoa xoa mắt.
Trong lòng Thích Vô Biệt run lên, thầm nói một tiếng “Không tốt”. Ân Mịch Đường sắp tỉnh dậy rồi. Nếu lúc này hắn muốn chạy, hiển nhiên là không kịp nữa.
Làm sao đây làm sao đây làm sao đây làm sao đây làm sao đây ….
Thích Vô Biệt lòng gấp như đốt, rõ ràng hắn chỉ là ngủ một giấc, cái gì cũng đều không làm, dựa vào cái gì mà cuối cùng ngược lại hắn phải giống như một tên tặc thế này?
Ân Mịch Đường há miệng bắt đầu ngáp, tay nhỏ đang xoa mắt đặt xuống. Lúc Ân Mịch Đường mở mắt ra, Thích Vô Biệt lập tức nhắm mắt lại.
Giống như lúc Thích Vô Biệt tỉnh dậy phát hiện Ân Mịch Đường ngủ bên cạnh hắn liền ngây người vậy, Ân Mịch Đường nhìn thấy Thích Vô Biệt bên cạnh cũng ngây người. Nàng lần nữa dùng sức xoa xoa mắt. Thích Vô Biệt vẫn ngủ bên cạnh nàng. Không nhìn nhầm …
Đôi mắt Ân Mịch Đường xoay xoay, nghĩ đến đây là chỗ nào. Nàng cẩn thận nhích đến gần mặt Thích Vô Biệt, nhìn chằm chằm Thích Vô Biệt đang vờ ngủ.
“Hoàng Thượng?” Ân Mịch Đường gọi một tiếng. Thanh âm của nàng rất nhẹ còn mang theo vẻ mơ hồ khi vừa tỉnh ngủ.
Nàng ở gần Thích Vô Biệt như thế, lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp thổi đến phả lên mặt hắn.
Thích Vô Biệt không động đậy, quyết định tiếp tục giả ngủ.
“Hoàng thượng?” Ân Mịch Đường lại gọi một tiếng, lần này thanh âm của nàng lớn hơn lúc nãy một chút. Thích Vô Biệt vẫn là tiếp tục giả vờ ngủ, căn bản không muốn để ý Ân Mịch Đường, bởi vì hắn không biết nên dùng vẻ mặt nào để đối mặt với nàng …
Ân Mịch Đường trộm thở phào, nhưng nàng cách Thích Vô Biệt quá gần rồi, Thích Vô Biệt đã nghe thấy. Thích Vô Biệt cười thầm trong lòng.
Ân Mịch Đường cẩn cẩn thận thận ngồi dậy, vỗ vỗ ngực mình, lại cẩn cẩn thận thận xuống giường. Nàng là được Thái Hậu ôm đến, trên chân không mang giày. Ân Mịch Đường nhìn nhìn bốn phía cũng không tìm thấy giày của mình, chỉ nhìn thấy đôi ủng của Thích Vô Biệt, do dự chốc lát liền nhét đôi chân nhỏ vào ủng của hắn. Nàng lại quay người qua, đắp lại chăn cho Thích Vô Biệt.
Nàng đi về trước hai bước, phát hiện đế ủng của Thích Vô Biệt rất dày, lúc đi đường thanh âm rất lớn. Trong lòng nàng run lên một cái, quay đầu nhìn Thích Vô Biệt, thấy hắn không bị làm ồn liền nhỏ giọng nói một câu “Thật ngượng quá”, sau đó cong eo cởi ủng của hắn ra đặt về chỗ cũ. Nàng nhón đôi chân trần đi ra ngoài, hai tay nhỏ cong lên bên người như đôi cánh của chú vịt nhỏ.
Thích Vô Biệt nằm trên giường nhắm mắt lại, khóe miệng lại từ từ cong lên.