Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 42




Thái Hậu nghi hoặc xoay qua, liền nhìn thấy Thái Thượng Hoàng một thân bạch y nhẹ nhàng nghiêng người tựa bên cửa, hắn ôm lấy cánh tay, ánh mắt nhìn Thái Hậu bao hàm ý cười sủng nịch, cũng không biết là đứng ở đó bao lâu rồi.

Thái Hậu cũng không bởi vì bị hắn nghe thấy mà ngượng ngùng, ngược lại làm nũng với hắn: “Đói …”

Thích Vô Biệt sờ mũi, có chút hâm mộ.

Người một nhà ăn xong bữa sáng, Thích Như Quy và Tiểu Đậu Đỏ đến Thanh Tiên Lâu học bài. Thích Vô Biệt ngược lại lười biếng dựa vào người Thái Hậu, trong tay cầm một cuốn sách đang đọc.

Thái Thượng Hoàng cau mày nhìn hắn, hỏi: “Con không đi xử lý chính sự à?”

Thích Vô Biệt mí mắt cũng không nâng, nói: “Tin tưởng phụ hoàng đều đã xử lý xong rồi.”

Thái Hậu ở bên cạnh cũng nói: “Đúng thế, chàng đi giúp con xử lý là được rồi.”

Thích Vô Biệt đã lâu không thân thiết với Thái Hậu như thế, Thái Hậu có chút hưng phấn, lúc này cũng thiên vị Thích Vô Biệt.

Thích Vô Biệt đúng là rất lâu rồi không được nhẹ nhõm như vậy, hắn quyết định hôm nay không đi đâu hết, phải dùng tâm tình thong thả như vậy ở cùng Thái Hậu. Cũng không biết có phải là bởi vì trong lòng hắn tự cho mình nghỉ phép, hay là do bát thuốc tối qua hay không, mà một người trước nay không ngủ trưa như hắn lại ăn xong bữa trưa liền bắt đầu buồn ngủ, gối đầu lên đùi Thái Hậu liền ngủ mất.

Thái Hậu hướng Thích Như Quy và Tiểu Đậu Đỏ đang ồn ào ‘suỵt’ một tiếng, Thái Thượng Hoàng đứng dậy đi qua ôm Thích Vô Biệt đến trên giường.

Thái Hậu kêu Thích Như Quy và Tiểu Đậu Đỏ đi ra ngoài chơi, nàng có chút đau lòng sờ sờ một nhúm tóc của Thích Vô Biệt. Nàng không dám sờ mặt hắn, sợ làm hắn tỉnh dậy.

Thái Hậu và Thái Thượng Hoàng nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài, Thái Hậu thở dài: “Nó đúng là mệt hỏng rồi …”

Thái Hậu rất nhanh liền lên tinh thần, nói: “Chàng bồi Như Quy và Tiểu Đậu Đỏ chơi đi, ta sắp phải đi rồi, phải gặp Đường Đường của Ngụy tỷ tỷ một cái, không thì không yên tâm.”

Chiều hôm nay bài học trong Thanh Tiên Lâu đã hủy bỏ, Ân Mịch Đường đang cùng Hàn Thiều Hoa và Lâm Nhược Nghi học thêu hoa. Lúc trước nàng làm mấy lần rồi, nhưng thêu ra đều không đẹp, từ lúc nàng biết được Hàn Thiều Hoa và Lâm Nhược Nghi đều có thể thêu ra rất nhiều đồ án xinh đẹp liền đến học hỏi hai người họ.

Thẩm Thư Hương cũng thích những thứ như thế, liền chạy đến học cùng. Bản thân Ân Nguyệt Nghiên không thích, nhưng nàng ta luôn có tâm tranh cường háo thắng, không muốn mình phải thua kém người khác, nên cũng chạy đến học. Chỉ có Mộ Dung Ngô Kiến là hoàn toàn không thích những thứ này, chạy đi tìm mấy nam bồi đọc chơi ném bình.

Lúc Thái Hậu phái người đến mời Ân Mịch Đường, vừa lúc nàng mới cắt đứt đầu sợi chỉ. Nàng tạm biệt mấy tiểu cô nương, vội vàng chạy xuống lầu. Nàng người đã đi rồi, nhưng trong cầu thang còn vang vọng tiếng bước chân của nàng.

Biểu tình trên mặt mấy tiểu cô nương trong phòng lại không giống nhau. Thẩm Thư Hương mơ màng không cảm thấy gì, còn đang thỉnh giáo Lâm Nhược Nghi cách thêu hoa sen. Ân Nguyệt Nghiên thu hồi ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm cửa, nhìn Thẩm Thư Hương, đột nhiên nói: “Thư Hương muội muội, nghe nói ngày mai Thái Hậu xuất cung rồi, muội không đi gặp ngài ấy, tạm biệt ngài ấy sao? Ngài ấy là thân cô cô của muội đó.”

Thẩm Thư Hương ngây ra một lát.

Ánh mắt Hàn Thiều Hoa lóe lên một cái, cười nhẹ nói: “Nói đến thì Thái Hậu đúng là rất thương Đường Đường, đây là đặc biệt gọi nàng đi qua quan tâm một phen nhỉ?”

Hàn Thiều Hoa mím môi, tiếp tục thêu Thanh Hà trên khăn.

Lâm Nhược Nghi nhìn nhìn mấy người, vội cười chuyển sang chủ đề khác: “Các muội xem xem ta thêu chú chim sẻ nhỏ này có đẹp hay không?”

Thẩm Thư Hương cũng phản ứng lại, nhích đến xem hỉ thước của Lâm Nhược Nghi thêu.

Ân Mịch Đường được cung nữ đưa đến thiên điện của Thẩm Tiêu Cung, trên chiếc bàn vuông được làm từ gỗ hoàng lê bày đầy các loại kẹo. Ân Mịch Đường vừa đi vào phòng liền nhìn thấy.

Nàng chạy bước nhỏ vào phòng, trực tiếp nhào vào lòng Thái Hậu, “Thái Hậu thật tốt!”

Thái Hậu cố ý trêu nàng: “Không phải chuẩn bị cho con đâu, là ta muốn ăn đó. Không cho con ăn.”

Thái Hậu nói xong tự mình lấy một khối kẹo trong đĩa nhỏ đặt vào miệng mình.

Ân Mịch Đường chau mày, mắt nhìn chằm chằm Thái Hậu, cuối cùng nhịn lại nhịn, chậm rì rì nói: “Thái Hậu, ngài lại không phải tiểu hài tử nữa, con mới là tiểu hài tử nha …”

Thái Hậu ôm nàng lên trên đùi, để nàng tự mình lấy kẹo ở trên bàn.

“Cảm ơn Thái Hậu!” Ân Mịch Đường nhoài người lên trước đi lấy kẹo.

“Đậu Ngọt, ta phải về Túc Bắc rồi.”

Động tác chọn kẹo của Ân Mịch Đường ngừng lại, nàng quay đầu qua, lại nhích nhích vào trong lòng Thái Hậu, cũng không nói chuyện, đem cái đầu nhỏ dán lên ngực Thái Hậu. Tâm tiểu hài tử là mẫn cảm nhất, có thể cảm nhận được người nào tốt với mình, người nào không tốt với mình. Tiểu Đậu Ngọt là Thái Hậu nhìn lớn lên, cơ hồ là như nuôi con gái vậy.

“Đường Đường sẽ nhớ ngài.” Ân Mịch Đường kéo tay Thái Hậu.

Thái Hậu sờ sờ đầu nàng, cười nói: “Đợi đến lúc trời lạnh ta sẽ trở về.”

“Ừm!” Ân Mịch Đường dùng sức gật đầu, đợi lúc Thái Hậu trở về, cha nhất định đã đón nương và các tỷ tỷ trở về rồi.

“Đậu Ngọt, cha con trước khi đi Mục Tây đã dặn dò ta chăm sóc con thật tốt. Bây giờ ta cũng phải đi rồi …” Thái Hậu thở dài, nàng thật sự có chút oán hận thể chất của mình, “Tiểu Đậu Đỏ có lúc sẽ rất tùy hứng, có nói câu nào làm con tức giận thì cũng đừng để trong lòng, nàng là vô ý thôi.”

Thái Hậu biết Ân Mịch Đường mẫn cảm hơn tiểu nữ nhi của mình nhiều lắm.

Thái Hậu nghĩ nghĩ, lại nói: “Cha con trước khi đi có lẽ đã nói với con, nếu bị người ta ức liếp thì về nhà tìm nhị thúc con làm chủ cho con rồi chứ?”

“Vâng vâng!” Ân Mịch Đường lại thêm một câu, “Không có ai ức hiếp con cả, con rất tốt.”

Thái Hậu lắc lắc đầu, “Ta không phải là đang nói với con là nếu có sao? Là nếu có, nếu có ấy. Nếu vừa đúng lúc nhị thúc con có việc không tìm được người, con liền cho người đi Thẩm gia tìm ca ca ta. Con đã gặp rồi đó, là phụ thân của Thư Hương. Hoặc là đến Mộ Dung gia cũng được, cha nương của Ngô Kiến đều có thể làm chủ cho con.”

Ân Mịch Đường nghiêng đầu nhỏ, cau mày, “Sao mọi người lại đều lo lắng con bị người ta ức hiếp thế?”

Nàng vỗ vỗ ngực nhỏ của mình, đặc biệt nghiêm túc nói: “Con rất lợi hại đó, không ai có thể ức hiếp con được!”

Thái Hậu bị dáng vẻ nghiêm trang vỗ ngực của Ân Mịch Đường chọc cười, vội nói: “Đúng đúng đúng, Đường Đường của chúng ta lợi hại lắm, ai cũng không ức hiếp con được.”

“Vậy, vậy con có thể ăn kẹo rồi ạ?” ánh mắt của Ân Mịch Đường lần nữa sáng lên.

“Ừ ừ ừ, đương nhiên có thể.”

Thái Hậu nhìn Ân Mịch Đường ngồi trên đùi nàng không ngừng ăn kẹo, chậm rãi cau mày. Lúc nhỏ nàng cũng thích ăn kẹo, sau đó … bị hư răng.

“Đường Đường, con ở nhà cũng là mỗi ngày đều ăn nhiều kẹo như thế này sao?” Thái Hậu hỏi.

“Ừm ừm, tổ mẫu mua cho một ít kẹo. Con bây giờ hiểu chuyện rồi, có thể ăn cơm thật tốt, trước đây còn nhỏ ăn cơm không ngoan, mỗi lần đều phải đặt một đĩa kẹo đậu, ăn một miếng cơm liền ăn một miếng kẹo …”

Thái Hậu nhíu mày càng sâu, nàng vội truy hỏi: “Nương con cũng cho con ăn nhiều kẹo thế sao?”

Ân Mịch Đường vừa ăn kẹo vừa lắc đầu, “Nương không cho ăn kẹo, con phải cầu nương thật lâu mới cho một miếng. Không sao, chỗ tổ mẫu có, lúc nào cũng có thể ăn.”

Trong lòng Thái Hậu đột nhiên cười thầm một tiếng.

Trong đám con cháu, bà nội của Ân Mịch Đường chỉ yêu thương mỗi Ân Mịch Đường, thiếu chút sủng Ân Mịch Đường lên trời. Nhưng loại sủng ái quá mức này có thật tốt với Ân Mịch Đường hay không? Sự yêu thương này có sẽ tạo thành sự đố kỵ quá phận của các tôn nữ khác đối với Ân Mịch Đường hay không?

“Đậu ngọt …” Thái Hậu xoay người Ân Mịch Đường qua ngồi đối diện với mình, nàng muốn nghiêm túc nói với Ân Mịch Đường, nhưng lại không biết nên nói thế nào.

“Thái Hậu, sao thế ạ?” Ân Mịch Đường liếm khóe miệng, cánh môi phấn nộn của nàng cũng là vị ngọt.

Thái Hậu chậm rãi bình tĩnh lại, sờ mặt nhỏ tuyết trắng của Ân Mịch Đường, hỏi: “Con có thích ăn thứ gì khác không?”

Ân Mịch Đường chớp mắt, nghĩ đến sữa hươu ấm áp. Nhưng ký ức không tốt tiếp sau đó cũng chạy ra, nàng mím môi, không chịu nói.

Thái Hậu trầm mặc xuống. Rất lâu sau, nàng nhìn hướng tẩm điện một cái, nghĩ đến chuyện hoang đường Thích Vô Biệt đòi nàng ý chỉ tứ hôn. Thái Hậu đột nhiên cười lên, nói với Ân Mịch Đường: “Tiểu Đậu Ngọt, nếu sau này con bị người khác ức hiếp, không cần đi tìm mấy người lung tung kia làm chủ nữa, trực tiếp đến tìm Hoàng thượng chống lưng cho con nhé!”

Con ngươi Ân Mịch Đường xoay lại xoay, gật gật đầu, “Đúng nha, Hoàng thượng mới là người lớn nhất nha!”

Thái Hậu nói chuyện với Ân Mịch Đường một lát, thấy nàng lại muốn ăn kẹo liền lệnh cung nữ đem tất cả kẹo đưa xuống, đổi lại thành đồ điểm tâm và hoa quả.

Điểm tâm trong cung cũng rất ngon, Ân Mịch Đường lấy một miếng lên ăn, ngược lại cũng không muốn ăn kẹo nữa.

Qua một lát, Ân Mịch Đường bắt đầu xoa mắt buồn ngủ, Thái Hậu ôm nàng vào lòng nhẹ nhàng vỗ vỗ, dỗ nàng ngủ rồi mới cẩn thận đem nàng đặt lên một bên tháp mỹ nhân.

Thái Hậu cẩn thận đắp lên một tấm thảm mỏng cho Ân Mịch Đường rồi xoay người đi vào tẩm điện, ngoài ý muốn phát hiện Thích Vô Biệt còn đang ngủ, vẫn còn chưa tỉnh. Bởi vì Thích Vô Biệt ngủ rồi nên Thái Hậu sớm đã cho cung nữ đem băng trong tẩm điện đưa xuống, tránh cho khí lạnh nhập vào người Thích Vô Biệt. Thế là, lúc nàng từ thiên điện mát mẻ đi vào tẩm điện, khí nóng phả vào mặt làm trán nàng lập tức thấm ra một tầng mồ hôi dày, trên người cũng là một trận ngột ngạt.

Nàng nhìn Thích Vô Biệt một cái, vội đi ra khỏi tẩm điện.

Thái Hậu vừa nghĩ, Ân Mịch Đường ngủ trưa ở thiên điện cũng đặt không ít băng, thể chất của tiểu cô nương nhưng là càng yếu ớt. Nàng vội vàng trở lại thiên điện, ôm Ân Mịch Đường đang ngủ say lên đưa vào tẩm điện.

Thích Vô Biệt ngủ rất sâu, bên cạnh có thêm một tiểu cô nương cũng đều không hay biết gì.