Ân Mịch Đường thấy Thanh Tiên Lâu đã tu sửa xong, ấn tượng đầu tiên là cảm thấy hoa cỏ ở chỗ này thật nhiều thật nhiều. Từ xa nhìn lại cả Thanh Tiên Lâu giống như được hoa cỏ muôn hồng nghìn tía bao vây vào giữa vậy. Ân Mịch Đường còn nhớ lần trước đến đây cùng Tiểu Đậu Đỏ, xung quanh Thanh Tiên Lâu còn chưa có nhiều hoa hoa cỏ cỏ như thế này đâu, bây giờ đã biến thành thế này rồi.
Ân Mịch Đường cong eo, thuận tay ngắt một đóa cúc nhỏ màu vàng ngỗng.
Thích Vô Biệt đứng phía sau Ân Mịch Đường nhìn nàng. Đời trước nàng thích hoa hoa cỏ cỏ, lúc đó nàng gối lên đùi hắn, lắc tay hắn hưng phấn nói đợi chuyện xong rồi phải đem nhà trong nhà ngoài trồng đầy hoa.
Hắn từng thuận miệng nói: “Người ta yêu hoa đều là cẩn thận nuôi trồng, nào có ai như nàng cứ tùy ý ngắt hái như vậy chứ.”
Nàng lại tỏ ra đoan trang nói: “Lúc hoa đẹp nhất ngắt xuống, cũng là thiện. Đợi đến lúc khô héo rơi xuống đất rồi bị người ta đạp vào trong bùn đất, mới là đáng tiếc đó.”
Thích Vô Biệt nhìn Ân Mịch Đường nho nhỏ ở phía trước, khóe miệng ngậm theo một mạt ý cười càng đậm thêm mấy phần.
“Hoàng thượng, huynh cũng muốn đi vào sao?” Ân Mịch Đường quay đầu lại nhìn Thích Vô Biệt. Tay nàng nhẹ nhàng đung đưa đóa cúc nhỏ.
Thích Vô Biệt nâng mắt nhìn Thanh Tiên Lâu trước mắt một cái, nói: “Không.”
Ân Mịch Đường không hiểu Thích Vô Biệt đã không đi, thì sao lại phải đứng ở chỗ này nhỉ?
Vừa khéo nhìn thấy Hàn Thiều Hoa và Lâm Nhược Nghi tay nắm tay cùng nhau đi vào, hai tiểu cô nương đều không nghĩ đến sẽ gặp Thích Vô Biệt ở chỗ này, vội vàng hành lễ. Thích Vô Biệt gật gật đầu, không nói nhiều liền quay người đi về hướng Lăng Thiên Cung.
“Mịch Đường, muội đã trở lại rồi.” Hàn Thiều Hoa thân mật nắm lấy tay Ân Mịch Đường.
Lâm Nhược Nghi cũng chạy qua cười hì hì nói: “Đúng thế, lúc muội không ở đây, bọn tỷ giống như thiếu đi không ít thú vui đó.”
“Muội cũng nhớ các tỷ lắm!” Ân Mịch Đường vứt bông cúc dại trong tay, ngắt lấy đóa hoa khác càng đẹp hơn, tự tay gắn lên tóc Hàn Thiều Hoa và Lâm Nhược Nghi.
“Thật đẹp, đẹp lắm!” Ân Mịch Đường tự khen mình, “Hoa muội chọn chính là rất đẹp!”
“Ừ ừ ừ, có hoa mà Mịch Đường muội muội chọn, châu hoa trên tóc ta liền không cần dùng đến nữa.” Hàn Thiều Hoa đem châu hoa trên tóc thuận tay lấy xuống đưa cho thị nữ sau người.
Ba tiểu cô nương cùng nhau nói nói cười cười đi vào Thanh Tiên Lâu.
Ân Mịch Đường đột nhiên dừng lại bước chân, “Muội còn có chút việc, hai tỷ đợi muội chút nha!”
Ân Mịch Đường xoay người chạy đi, tay nhỏ nâng váy đuổi theo Thích Vô Biệt.
“Hoàng thượng!”
Thích Vô Biệt còn chưa đi xa, hắn đứng trước cổng Lăng Thiên Cung quay người lại, đợi Ân Mịch Đường chạy qua, hỏi: “Sao thế?”
Ân Mịch Đường nhìn chằm chằm cánh tay Thích Vô Biệt, hỏi: “Đã lành chưa? Không buộc tấm gỗ nữa rồi.”
Thích Vô Biệt liếc cánh tay mình một cái, gật đầu với Ân Mịch Đường, “Vốn chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”
“Xương đều gãy rồi sao lại là vết thương nhỏ được chứ …” Ân Mịch Đường lầm bầm một tiếng.
Thích Vô Biệt nhẹ nâng cằm, nói: “Đi đi, bọn họ đang đợi muội đó.”
Ân Mịch Đường lại nhìn cánh tay Thích Vô Biệt một cái, mới “ừm” một tiếng xoay người chạy đến Thanh Tiên Lâu.
Sau khi vào trong Thanh Tiên Lâu, hoa cỏ bên trong càng là đếm không hết. Bất luận là bên cửa sổ hay là ở mỗi góc mỗi nơi mà mắt có thể nhìn thấy, đều là hoa. Hơn nữa là ở bên trong trồng những loài hoa cỏ danh quý hơn bên ngoài nhiều lắm. Bởi vì do khí hậu, ở thành Ngạc Nam một năm bốn mùa đều có các loài hoa khác nhau nở rộ.
Ân Mịch Đường đi vào học đường ở lầu hai, trong phòng đã có một nửa người vào chỗ ngồi rồi. Tiểu Đậu Đỏ vẫy mạnh tay với nàng, mấy tiểu nam hài cũng nhìn qua. Ân Nguyệt Nghiên, Thẩm Thư Hương và Mộ Dung Ngô Kiến còn chưa đến.
Ân Mịch Đường cong miệng lên, vui vui mừng mừng đi đến chõ ngồi phía sau Tiểu Đậu Đỏ.
Ân Mịch Đường bị thiếu mất ba tháng bài học, tuy nói bài học của các tiểu cô nương không nhiều như các tiểu nam hài, nhưng nàng cũng có một đống thơ từ văn chương phải học thuộc. Tan học rồi mà nàng vẫn ngồi ở chỗ cũ, lúc lắc đầu đọc thuộc lòng. Tiểu Đậu Đỏ quay qua nắm lấy cuốn sách trong tay kiểm tra giúp nàng.
“Lại sai rồi.” Mộ Dung Ngô Kiến ngồi phía sau gõ gõ ghế Ân Mịch Đường.
“Ôi aiz …” Ân Mịch Đường xì hơi nằm bò lên mặt bàn, đem gương mặt nhỏ trắng tuyết mềm nộn dán lên bàn học. Trên gương mặt nàng mang đậm nét trẻ con thịt mềm, lúc dán lên bàn học thì rất là rõ ràng.
“Đừng học thuộc nữa, đi chơi thôi!” Thích Như Quy dẫm lên ghế mấy bước liền nhảy ra ngoài, “Lát nữa đến xem bọn ta cưỡi ngựa!”
“Còn cưỡi ngựa nữa hả!” Ân Mịch Đường kinh ngạc mở to mắt.
Tiểu Đậu Đỏ ở bên cạnh tự hào nói: “Bây giờ Nhị ca ca cưỡi ngựa giỏi lắm rồi! Tiên sinh còn khen huynh ấy nữa đó.”
Ân Mịch Đường nửa tin nửa ngờ.
Dù sao tiếp theo cũng không có tiết học nữa, mấy tiểu cô nương liền kết bạn đi mã trường. Ân Mịch Đường đứng trước hàng rào nhìn Thích Như Quy lên ngựa mà trong lòng thấp thỏm lo sợ. Chuyện phát sinh ở mã trường lần trước dường như còn ở ngay trước mắt, tay nhỏ đặt trên hàng rào gỗ đỏ không tự chủ được nắm chặt, nàng có chút căng thẳng.
“Đừng lo, phụ hoàng tự mình dạy Nhị ca ca rồi. Bây giờ Nhị ca ca cưỡi ngựa tốt hơn ai hết!” Tiểu Đậu Đỏ tự hào đầy mặt, “Tiểu Đậu Ngọt, muội nhìn tiểu Tông mã của Nhị ca ca có đẹp hay không? Đó cũng là phụ hoàng tự mình chọn cho huynh ấy đó!.”
Ân Mịch Đường ngây ngốc gật đầu, nàng tuy là đang nghe Tiểu Đậu Đỏ nói chuyện, nhưng lại nghe tai trái ra tai phải, cũng không nghe vào được bao nhiêu. Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào Thích Như Quy, sợ hắn lại ngã xuống lần nữa.
Đương nhiên rồi, những căng thẳng của nàng cũng không phải hoàn toàn là vì lo lắng Thích Như Quy sẽ ngã xuống từ trên lưng ngựa. Mấy tháng trước còn không có cảm giác gì, nhưng bây giờ lần nữa đứng ở chỗ này, Ân Mịch Đường lại nhớ đến tình cảnh tiểu hắc mã phát cuồng lúc đó. Nàng chạy cùng người khác, nhưng lại hoang hoang mang mang mà ngã xuống, con ngựa đó rất nhanh sẽ dẫm vào nàng …
“Hoàng thượng …” Ân Mịch Đường buột miệng kêu lên.
Tiểu Đậu Đỏ nhìn nhìn bốn phía, nghi hoặc nói: “Hoàng đế ca ca không đến mà.”
Tiểu Đậu Đỏ duỗi tay ra sờ sờ trán Ân Mịch Đường, lại sờ sờ trán của mình so sánh, “Muội bị ốm rồi phải không, sao lại ngốc ra thế.”
Thẩm Thư Hương nghe thấy hai cô nương nói chuyện, nghĩ nghĩ, lại đi đến kéo tay áo của Ân Mịch Đường, hỏi: “Đường Đường, muội đang sợ phải không?”
Ân Mịch Đường nhìn Thích Như Quy cưỡi ngựa nhỏ nhảy qua một cây gỗ ngang, ổn định rơi xuống đất, hắn ngồi trên lưng ngựa hướng bên này vẫy vẫy tay. Tâm tình khẩn trương của Ân Mịch Đường dường như có chút hòa hoãn xuống. Nàng cũng không nói dối, nói: “Là hơi lo lắng …”
“Không phải lo đâu! Cưỡi ngựa chẳng đáng sợ chút nào. Lúc qua năm mới ta còn kêu cha ta dạy ta nữa đó!” Mộ Dung Ngô Kiến ngồi trên hàng rào nói vọng xuống với mấy tiểu cô nương bên dưới.
Nàng vừa nói như thế, mấy tiểu cô nương đều có chút kinh ngạc.
“Tỷ học cưỡi ngựa rồi hả?”
“Cô nương gia học cưỡi ngựa làm gì chứ, nguy hiểm lắm.”
Mộ Dung Ngô Kiến chau chau mày, nói: “Không tin lời ta nói hả?”
Nàng trực tiếp từ trên hàng rào lật người qua một bên, đi hướng chuồng ngựa.
Mấy tiểu cô nương ở hàng rào bên này đối mặt nhìn nhau, mắt mở trừng trừng nhìn Mộ Dung Ngô Kiến đang đòi một con ngựa với Tôn tiên sinh, nàng trèo lên lưng ngựa, có hình có dạng kéo dây cương đi về phía trước. Tư thế của nàng xem ra rất thành thục, thật đúng là đã học qua rồi.
“Ngô Kiến thật là gan dạ …” Thâm Thư Hương phất phất khăn tay.
Ân Mịch Đường vẫn luôn nhìn vào Mộ Dung Ngô Kiến, nhìn nàng đuổi theo Thích Như Quy, sau đó cùng Thích Như Quy cưỡi ngựa vòng quanh mã trường. Chậm rãi, sự căng thẳng và sợ hãi trong lòng Ân Mịch Đường cũng tiêu tan. Ý muốn học cưỡi ngựa trước đây cũng chui ra.
“Muội cũng muốn học …” Ân Mịch Đường lẩm bẩm tự nói.
“Sao muội cũng muốn học rồi? Nguy hiểm lắm!” Thẩm Thư Hương khẩn trương nói. Nàng xoắn lấy cái khăn trong tay, sắc mặt bị dọa trắng bệch. Từ lúc Mộ Dung Ngô Kiến lên ngựa, sắc mặt nàng liền trắng bệch như vậy mãi.
Tiểu Đậu Đỏ khanh khách cười một trận, nói: “Thư Hương, muội gan nhỏ thôi!”
Tiểu Đậu Đỏ ngoắc lấy cánh tay Ân Mịch Đường, cười nói: “Tiểu Đậu Ngọt, tỷ có xin phụ hoàng rồi, phụ hoàng nói tỷ còn nhỏ, đợi qua hai năm nữa sẽ dạy tỷ. Đến lúc đó tỷ kêu phụ hoàng dạy muội luôn!”
“Ồ --” Ân Mịch Đường đáp thế, trong lòng lại phạm khó.
Ân Mịch Đường nhớ đến mình đã từng đáp ứng với Thích Vô Biết hai chuyện.
“Trẫm có thể cho muội học cưỡi ngựa, nhưng có hai điều kiện. Thứ nhất, muội chỉ có thể học với trẫm. Thứ hai, muội chỉ có thể cưỡi ngựa của trẫm.”