Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 37




Ân Mịch Đường ngồi bên cạnh Đại thái thái, ôm bát từng ngụm lớn ăn cháo. Đưa muỗng cháo thơm mềm vào miệng, nàng nhìn tổ mẫu bên cạnh hỏi: “Tổ mẫu, có phải tối qua Đường Đường không ở cùng người nên người sợ hãi mà mơ thấy ác mộng hay không?”

Đại thái thái không ngờ Ân Mịch Đường lại nhắc đến giấc mộng tối qua, tay nắm chặt cái muỗng run rẩy một cái. Bà đặt muỗng xuống, nói: “Đường Đường, sáng nay tổ mẫu đẩy con một cái phải không? Có bị ngã đau hay không?”

Mông nhỏ của Ân Mịch Đường đúng là có chút đau, sau khi nàng trở về tiểu viện của mình còn gắng quay qua nhìn một cái, xanh một mảng lớn luôn. Nhưng mà nàng không muốn nói với tổ mẫu làm người lo lắng, nàng lắc lắc đầu, “Không đau, một chút cũng không đau. Sáng nay con gọi tổ mẫu thật lâu, tổ mẫu đều không dậy. Tổ mẫu, tối nay Đường Đường ngủ cùng người nhé.”

Đại thái thái có chút hoảng hốt, sáng nay người gọi bà rốt cuộc là người trong mộng hay là Ân Mịch Đường đây?

“Tổ mẫu?”

Đại thái thái giật mình tỉnh táo lại.

“Hôm nay tổ mẫu ngốc ngốc ấy.” Ân Mịch Đường nói.

Đại thái thái cười cười, múc cho Ân Mịch Đường một bát canh hạt sen, nói: “Đường Đường cũng đã năm tuổi rồi, nên tự mình ngủ thôi. Tổ mẫu không cần con ngủ cùng đâu.”

Đại thái thái là lo lắng mấy ngày này sẽ còn mơ thấy ác mộng, sẽ dọa đến Ân Mịch Đường.

Nha hoàn trong viện tiến vào bẩm báo Ngũ nãi nãi mang Ngũ thiếu gia đến.

Đại thái thái nhẹ nhíu mày, đã đoán được ý đồ của Ngũ nãi nãi.

“Ôi, con đến không đúng lúc rồi.” Ngũ nãi nãi dắt Lục thiếu gia Ân Thiếu Phong đi vào, Ân Thiếu Phong năm nay ba tuổi, rất ngoan ngoãn.

“Không sao, ta ăn xong rồi, chỉ là Đường Đường còn đang ăn.” Đại thái thái sờ sờ đầu Đường Đường

Ân Mịch Đường lập tức dùng hai tay ôm bát canh hạt sen lúc nãy Đại thái thái múc cho nàng lên, từng ngụm từng ngụm uống vào. Nàng một hơi uống hết nửa bát canh hạt sen nhỏ, sau đó đặt bát xuống, nói: “Đường Đường cũng ăn xong rồi.”

“Con ấy!” Đại thái thái cười lắc đầu.

Ngũ nãi nãi ngồi xuống chiếc ghế Vương ma ma vừa mang đến, nàng cũng cười nói: “Khó trách ngài thương nàng như thế.”

Ân Thiếu Phong tò mò nhìn Ân Mịch Đường một cái, lại nhìn từng chiếc bát hoa hướng dương màu xanh trên bàn trước mặt Ân Mịch Đường, trong bát đặt mấy miếng kẹo mềm. Ân Mịch Đường thích ăn kẹo, Đại thái thái cũng chiều nàng, mỗi ngày lúc dùng cơm sẽ luôn đặt một ít kẹo mềm ở bên cạnh, đợi nàng ăn cơm xong liền có thể ăn kẹo ngay.

Ân Mịch Đường vừa cầm một khối kẹo mềm lên ăn liền nhìn thấy Ân Thiếu Phong đang nhìn mình. Ân Mịch Đường từ trên ghế nhảy xuống, cầm một khối đi qua chỗ Ân Thiếu Phong.

“Cho đệ này.” Ân Mịch Đường đem kẹo mềm trong tay cho Ân Thiếu Phong.

Ân Thiếu Phong không lập tức nhận lấy, mà quay đầu qua nhìn mẹ mình. Ngũ nãi nãi gật gật đầu, Ân Thiệu Phòng mới lộ ra gương mặt tươi cười, quay đầu lại nói với Ân Mịch Đường một câu “Cảm ơn tỷ tỷ”, rồi mới nhận lấy khối kẹo mềm lên ăn.

Ngũ nãi nãi ở bên cạnh ôn nhu nói: “Bình thường con không để nó ăn quá nhiều kẹo, bây giờ thấy Đường tỷ của nó ăn, liền dẫn ra con sâu tham ăn rồi.”

“Đường Đường thích ăn, chỗ ta luôn có chuẩn bị. Phong ca nhi thích thì cứ ăn thoải mái. Đường Đường, mang Phong ca nhi đi thiên phòng ăn đi. Để Vương ma ma lấy ra thêm một ít, đem một ít thứ đang trữ của con đều lấy ra!”

Ân Mịch Đường “oa” một tiếng, “Vậy Đường Đường cũng được dính một ít ánh sáng của đệ đệ rồi. Thiếu Phong, đệ phải siêng năng đến nha!”

Ân Mịch Đường dắt tay Ân Thiếu Phong, đưa nó đến thiên phòng.

Ánh mắt Đại thái thái vẫn luôn đuổi theo Ân Mịch Đường, trong lòng nghĩ Đường Đường của bà hình như trưởng thành lên không ít, cũng có bộ dáng tỷ tỷ rồi.

Ân Mịch Đường đưa Ân Thiếu Phong đến bên chiếc tháp ngắn cạnh lò sưởi ngồi xuống, trên tháp đặt một cái tiểu ki. Nàng đọc tên mấy loại kẹo, để Vương ma ma lấy ra.

Ngũ nãi nãi nuôi con trai không chiều chuộng, bình thường đúng là không để hai đứa con trai của nàng ăn quá nhiều kẹo. Ân Thiếu Phong nhìn kẹo bày đầy chiếc bàn nhỏ, mắt đều nhìn thẳng rồi.

Ân Mịch Đường không nói gì, Ân Thiếu Phong liền quy quy củ củ mà ngồi một bên, không tự tiện lấy.

Ân Mịch Đường ngây người một chút, nàng rất nhanh tỉnh táo lại, cười hì hì nói: “Đệ muốn ăn loại nào? Tỷ thích nhất là loại kẹo trái cây này, màu sắc đẹp, hơn nữa khi cắn thì giòn giòn nữa.”

Nàng vừa nói vừa lột vỏ kẹo, đem viên kẹo đậu cỡ hạt đậu nành nhét vào miệng Ân Thiếu Phong.

Ân Thiếu Phong vốn muốn duỗi tay nhận lấy, không nghĩ đến Ân Mịch Đường trực tiếp nhét vào miệng cậu. Vị kẹo ngọt ngào tan ra trong miệng cậu, cậu liền cười với Ân Mịch Đường.

Mà trong sảnh đường, Ngũ nãi nãi đang hết lời khen ngợi Ân Thiếu Phong nghe lời, thông minh.

Đại thái thái hiểu rõ ý của nàng ta, cũng theo đó khen ngợi một hồi. Chuyện thừa tự không phải chuyện nhỏ, cũng không phải chuyện đôi câu vài lời là có thể làm xong. Hai người nói mấy lời nhàn thoại một hồi, Đại thái thái nói: “Đứa nhỏ Thiếu Phong này rất được, ta thấy Đường Đường cũng có thể chơi cùng với nó. Ngươi người làm mẫu thân này nếu là yên tâm, hôm nay liền để nó ở lại chơi với Đường Đường đi.”

Đại thái thái ngưng một chút, lại thêm một câu: “Đại ca ngươi lát nữa có lẽ sẽ đến.”

Ngũ nãi nãi lập tức hiểu rõ. Chuyện nhận con thừa tự này dù nói thế nào thì cũng là con thừa tự của Ân Tranh, đương nhiên phải để Ân Tranh hài lòng mới được. Nàng biết chỗ Đại thái thái cũng coi như không có vấn đề gì nữa, vội cười nói: “Làm gì có chuyện không yên tâm chứ, Đường Đường hiểu chuyện, có thể chơi cùng với Đường Đường thì con yên tâm lắm. Chỉ sợ nó làm ồn ngài thôi, nếu là lúc nào Thiếu Phong làm ồn đến ngài thì ngài cho người đến nói một tiếng, con liền ôm nó về.”

Đại thái thái gật gật đầu.

Ân Mịch Đường và Ân Thiếu Phong được Vương ma ma dẫn ra từ trong thiên phòng, Ngũ nãi nãi dặn dò Ân Thiếu Phong ở đây phải nghe lời, lát nữa nàng sẽ qua đón nó. Trước khi Ngũ nãi nãi đi, Ân Thiếu Phong còn đi theo nàng ra ngoài. Ngũ nãi nãi đứng ở trong viện quay lại lắc đầu với nó, lúc này Ân Thiếu Phong mới dừng lại bước chân. Nó bấu lên khung cửa trừng to mắt nhìn mẹ mình.

Ngũ nãi nãi quay người hạ quyết tâm, bước đi ra ngoài. Chuyện này là nàng cùng Ngũ gia thương lượng rất lâu. Hắn có hai đứa con trai, Ân Thiếu Kiều và Ân Thiếu Phong. Đường làm quan của Ngũ gia không thông, hơn nữa thân thể không tốt. Hai người thương lượng rất lâu mới hạ quyết tâm đem con trai nhỏ đem cho đại phòng làm con thừa tự. Tự nhiên là vì tham gia tài, nhưng cũng là vì tốt cho Ân Thiếu Phong nữa. Hơn nữa đều là người Ân gia, bọn họ làm cha mẹ cũng sẽ không phải là không gặp lại Ân Thiếu Phong nữa, nghĩ như thế, trong lòng vợ chồng hai người mới có chút an ủi.

Đại thái thái than thở, nhìn Ân Mịch Đường một cái.

Ân Mịch Đường đi qua, nắm lấy tay Ân Thiếu Phong, “Thiếu Phong đệ đệ, chúng ta đi chơi thôi.”

“Ừm …” Ân Thiếu Phong nhìn Ân Mịch Đường, gật gật đầu.

Cả một ngày Ân Mịch Đường đều mang theo Ân Thiếu Phong đi chơi. Nàng vẫn luôn là một đóa hoa biết dỗ người khác vui vẻ, chăm sóc một tiểu đệ đệ cũng chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ qua nửa ngày thôi mà Ân Thiếu Phong đã gọi nàng tỷ tỷ là càng lúc càng ngọt rồi. Nắm tay tỷ tỷ không chịu buông ra.

Đại thái thái đứng trước cửa sổ, nhìn hai tỷ đệ đang chơi ở bên ngoài, lại thở dài, nói: “Ngươi nói xem, Đường Đường có hiểu hay không?”

“Tứ cô nương mới năm tuổi thôi, sao mà hiểu được những cái này.” Vương ma ma tùy tiện nói.

Nhưng Vương ma ma nói xong, lại không tự chủ mà cau mày lại. Bà nương theo đường nhìn của Đại thái thái nhìn ra ngoài cửa sổ, Ân Mịch Đường dắt tay Ân Thiếu Phong bước đi trong mê cung tự mình vẽ ra. Nàng thường quay đầu lại nhìn Ân Thiếu Phong, còn luôn nhắc nhở, “Chậm chút”, “Không được buông tay tỷ tỷ nhé”, “Cẩn thận ha” …

Tứ cô nương thật là không hiểu sao?

Đại thái thái vẫn luôn cho người nhìn chằm chằm Ân Mịch Đường và Ân Thiếu Phong, mà một bên khác, Tứ nãi nãi cũng phái tiểu nha hoàn chạy qua nhìn tình hình bên này. Phòng Tứ nãi nãi đều sắp bị đập hỏng rồi.

Tứ nãi nãi hận không thể đem bình hoa trong tay đập lên đầu Tứ gia Ân Thế Huy. May mà nàng còn có chút lí trí, thu tay lại, đem bình hoa đập lên nền đất, sau đó lấy khăn tay trong tay áo ra dùng sức đập lên đầu Tứ gia.

“Mẫu thân đây là có ý gì? Bà ta thà rằng lấy đứa nhỏ của nhị phòng cũng không muốn Ngô ca nhi và Đồng ca nhi phải không? Bà ta còn biết cái gì là người một nhà hay không chứ? Bình thường bà ta thiên vị Ân Mịch Đường thì cũng thôi đi, dù sao đó cũng chỉ là đứa nhỏ! Bây giờ chuyện lớn nhận con thừa tự như vậy mà bà ta còn không rõ ràng phải không! Một bên sợ phải đem gia sản phân cho nhị phòng, một bên lại nhận đứa nhỏ nhị phòng làm con thừa tự? Bà ta là già nên hồ đồ rồi!”

“Ngươi nhỏ tiếng chút.” Tứ gia phiền hà nhìn nàng ta một cái, “Ngươi ở đây kêu gào thì có tác dụng gì? Có bản lĩnh thì đến trước mặt mẫu thân mà kêu gào ấy. Ngươi có phiền hay không hả.”

“Ân Thế Huy! Ta đây là đang vì ai chứ! Còn không phải là vì chúng ta hay sao! Vì một nhà chúng ta! Vì mấy đứa nhỏ! Ta ở đây gấp gáp, ngươi thì cái gì cũng mặc kệ phải không! Nếu đứa nhỏ làm thừa tự là của nhị phòng, ngày sau liền chẳng có một phần của chúng ta nữa rồi!”

Ân Thế Huy quay người đi, bịt tai mình lại.

Tứ nãi nãi triệt để bạo phát, nàng ta khóc hô quay qua đánh hắn, vừa đánh vừa mắng, “Ta chính là không có mắt mới gả cho tên phế vật vô năng ngươi! Gả vào Ân gia chẳng hề có quy củ thế này của các người!”

“Ngươi đủ rồi!” Ân Thế Huy phất tay đẩy nàng ta ra.

Tứ nãi nãi ngã ngồi trên đất, chỉ vào Ân Thế Huy gào thét khóc lớn: “Ngươi được lắm Ân Thế Huy, ở bên ngoài thì nhát cáy, về nhà liền đánh tức phụ!”

Trong thiên phòng, Ân Nguyệt Nghiên khuôn mặt lạnh lại, đứng đó không động đậy. Hai đệ đệ Ân Triều Ngô và Ân Triều Đồng đứng sau lưng nàng.

“Tỷ, đệ sợ …” Ân Triều Đồng đi kéo ống tay áo Ân Nguyệt Nghiên.

Ân Nguyệt Nghiên hất tay đệ đệ ra, Ân Triều Đồng loạng choạng lùi ra sau hai bước, may mà có Ân Triều Ngô kéo nó một cái, mới không ngã xuống.

Ân Nguyệt Nghiên tức giận chạy vào phòng chính, nhìn Tứ nãi nãi ngồi xòa trên mặt đất một cái, nàng cắn môi tức giận nói: “Khóc cái gì mà khóc, chê không đủ mất mặt hả? Để bọn hạ nhân chê cười có phải là rất có mặt mũi hay không hả? Muốn thì đi tranh, tranh không được thì nghĩ biện pháp đi trộm đi cướp. Vừa muốn có được vừa giả vờ không để ý thì có tác dụng gì! Nương, ngài nói cha mặc kệ mọi chuyện, vậy ngài thì để ý được chuyện gì! Ngài trừ oán hận trừ mắng người, ngài đã từng đi tranh thủ lần nào chưa?”

Ân Nguyệt Nghiên vừa nói vừa khóc.

Tứ nãi nãi đột ngột bị nữ nhi mình giáo huấn, thật lâu không phản ứng lại được. Nàng ta ngây người nhìn Ân Nguyệt Nghiên một hồi mới vờ khóc lớn: “Đến cả nữ nhi của ta đều không đáng thương ta nữa, mệnh của ta sao mà khổ thế chứ!”

Ân Triều Ngô và Ân Triều Đồng đứng ở cửa, duỗi đầu nhìn vào trong phòng.

Ân Thế Huy không muốn dọa đến mấy đứa nhỏ, hắn đứng dậy vội nói: “Được rồi, được rồi, đừng có khóc nữa.”

Tứ nãi nãi không còn mặt mũi, không chịu đứng lên, vẫn ngồi dưới đất đạp chân giãy nảy: “Ta chính là mắt mù mới gả cho đồ phế vật vô năng như Ân Thế Huy ngươi!”

Ân Nguyệt Nghiên khóc đến không thở được, nhưng nàng vẫn như cũ cố chấp đem những lời đã sớm muốn nói nói ra: “Nồi nào thì úp vung nấy thôi!”

Tứ nãi nãi cả người ngốc lăng.

“Nguyệt Nghiên! Nói năng như thế đó hả!” Ân Thế Huy không thể không ra mặt trách mắng nữ nhi, tránh cho chuyện cười này càng diễn càng quá phận.

Theo tiếng nói của Ân Thế Huy, Tứ nãi nãi dường như cả người đều tỉnh táo lại, nàng bò dậy cho Ân Nguyệt Nghiên một cái tát: “Ngươi thứ tiện. nhân này, tao xé nát miệng mày!”

“Ngươi làm gì đó! Nhanh buông tay!” Ân Thế Huy vội đi qua kéo Tứ nãi nãi.

Ân Triều Ngô và Ân Triều Đồng đứng ở cửa thấy thế, vừa gọi tỷ tỷ vừa chạy vào, hai tiểu nam hài đứng chắn trước người tỷ tỷ, oa oa khóc lớn.

Ân Nguyệt Nghiên dùng lưng bàn tay dùng sức lau nước mắt, xoay người chạy ra ngoài. Nàng chạy đến hậu viện Ân gia, cứ thế chạy về phía trước, cũng không biết là chạy bao lâu, cuối cùng úp sấp trên một thân cây ủy khuất khóc rất lâu rất lâu.

“Nhị tỷ?” một giọng nam hài từ sau người nàng vang lên.

Ân Nguyệt Nghiên cứng người, phát hiện thanh âm đó không phải là Ân Triều Ngô và Ân Triều Đồng, nàng quay người lại nhìn thấy Ân Mịch Đường đang dắt tay Ân Thiếu Phong đứng sau người nàng, cũng không biết đã đứng đó bao lâu rồi. Mà người lúc nãy gọi nàng là Ân Thiếu Phong.

Ân Mịch Đường do dự một lát, mới hỏi: “Nhị tỷ, sao tỷ lại khóc?”

Ân Nguyệt Nghiên dùng sức lau nước mắt, mới cứng ngắc quay đầu qua, “Hừ, ai khóc chứ, hai tên mù.”

Ân Mịch Đường liếc nàng ta trắng mắt, “Đồ nói láo.”

“Mày!” Ân Nguyệt Nghiên cúi người xuống bốc lấy một nắm lá rụng vứt qua Ân Mịch Đường.

Ân Mịch Đường dùng tay chắn trước mặt Ân Thiếu Phong, lá khô rào rào rơi xuống, rất nhiều phiến lá còn chưa đụng đến Ân Mịch Đường và Ân Thiếu Phong thì đã rơi xuống đất rồi. Trên người Ân Mịch Đường và Ân Thiếu Phong dính phải một ít. Ân Mịch Đường lấy xuống mấy phiến lá khô trên người Ân Thiếu Phong, lại vỗ vỗ quần áo trên người mình, sau đó nhìn Ân Nguyệt Nghiên hỏi: “Thiếu Phong muốn chơi nhảy dây, thiếu một người cầm dây, tỷ có muốn chơi hay không?”

Ân Nguyệt Nghiên lật một cái trắng mắt, lầm bầm: “Ai muốn chơi với hai đứa lùn bọn mày chứ!”

Nàng ta tức giận quay người chạy về hướng khác, bởi vì quá vội, mới chạy được hai bước thì ngã một cái. Nàng ta vội bò dậy, nhấc váy chạy ra ngoài càng nhanh. Nàng ta vừa chạy vừa đợi tiếng cười trào phúng, nhưng đợi rất lâu mà không thấy. Nàng ta cứ thế chạy đến con đường bên hoa viên mới quay đầu lại. Trong vườn cây nhỏ, Ân Mịch Đường dắt Ân Thiếu Phong nhìn nàng, hai người đều cau mày, không chê cười nàng ta.

“Tứ tỷ tỷ, nhị tỷ tỷ dữ quá.” Ân Thiếu Phong nói.

“Ừ.” Ân Mịch Đường gật gật đầu, “Khóc cũng rất dữ nữa.”

Ân Thiếu Phong ngẩng đầu nhìn Ân Mịch Đường, nói: “Có phải là Nhị tỷ tỷ bị người xấu đánh rồi hay không?”

Cậu chỉ chỉ mặt mình, “Đều sưng lên rồi.”

Nghĩ đến mặt của Ân Nguyệt Nghiên, Ân Mịch Đường sờ mặt mình một chút. Nhìn gương mặt sưng đỏ của Ân Nguyệt Nghiên mà nàng cũng cảm thấy đau nữa. Ân Mịch Đường lần nữa ngẩng đầu nhìn nơi Ân Nguyệt Nghiên chạy đi, trên con đường đó trống không cũng không có người, Ân Nguyệt Nghiên không biết đã chạy đi đâu rồi.

Ân Mịch Đường là được chiều chuộng từ nhỏ đến lớn, ở trong nhà dùng cái gì cũng đều là tốt nhất, càng là trước nay không có ai động đến một đầu ngón tay nàng. Lúc nhỏ gây họa nương đều là đánh mông nàng, nhưng chẳng đau chút nào, còn không bị ngã đau như vậy nữa.

Nàng đột nhiên phát hiện thì ra người là không giống nhau, dường như Ân Nguyệt Nghiên sống cuộc sống hoàn toàn khác với nàng vậy.