Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 2




Kiệu mềm dừng lại trước cổng cung Lăng Phượng, Triệu ma ma vén tấm rèm kiệu lên đỡ Ân Mịch Đường xuống. Tiểu cung nữ đứng chờ từ sớm đưa Ân Mịch Đường vòng qua bức tường Cửu Phượng Triều Dương hướng vào bên trong mà đi.

Tình hình hoàng thất Đại Thích có chút đặc thù. Thái thượng hoàng Tiêu đế từ một vương gia mắt bị tật không được coi trọng đến một kỳ nhân phú khả địch quốc, lại đến truyền kỳ xưng Đế, còn có một chuyện truyền kỳ khác là sau khi ông đăng cơ không được mấy năm thì đem hoàng vị truyền cho trưởng hoàng tử mới chỉ năm tuổi của mình, cũng chính là hoàng đế bây giờ, Đình đế. Sau đó ông lùi ra sau làm Thái thượng hoàng, mang theo Thái hậu rời khỏi kinh đô Ngạc Nam. Tiêu đế chỉ có hai con trai một con gái do Thái hậu sinh, hơn nữa còn là một thai sinh ba. Trưởng hoàng tử Thích Vô Biệt, nhị hoàng tử Thích Như Quy, công chúa Thích Bất Ly. Thái thượng hoàng và Thái hậu tuy không sống trong cung ở kinh đô Ngạc Nam, nhưng nhị hoàng tử và công chúa vẫn sống ở đó. Theo lý mà nói, Đình đế dù sao cũng đã đăng cơ, cho dù là vì để tránh nghi kị, thì nhị hoàng tử cũng nên xuất cung, nhưng nhị hoàng tử lại không có phong vương rời xa kinh đô, mà lại sống ở trong cung.

Nay Hoàng đế mới được năm tuổi, tự nhiên không có phi tần, Thái thượng hoàng và Thái hậu tạm thời không sống ở trong cung, Thái thượng hoàng cũng không có Thái phi. Cho nên trong cung chỉ có ba vị chủ tử, còn là tiểu chủ tử, người nào cũng là mắt long lanh.

Cung Lăng Phượng của công chúa Hồng Nguyên không phải lớn bình thường, Ân Mịch Đường đi theo cung nữ dẫn đường rất lâu mới đến đại điện. Nếu là ở trong nhà, nàng đi mệt thì có thể kêu bà vú ôm, nhưng đây là ở trong cung, ngôn hành đều phải chú ý.

Triệu ma ma lưu lại bên ngoài, Ân Mịch Đường đi theo tiểu cung nữ dẫn đường trực tiếp đến tẩm điện của Thích Bất Ly, nàng vừa mới bước vào bậc cửa cao cao thì Thích Bất Ly đã ra nghênh đón.

“Tham kiến công chúa.” Khóe miệng Ân Mịch Đường cong lên, trong đôi mắt sáng ngời lấp loáng sự vui mừng, lại cũng không quên chắp tay nghiêng một bên hành lễ.

Không đợi nàng khuỵu gối xuống đã bị Thích Bất Ly kéo một cái.

“Muội với ta còn cần hành lễ gì hả, đánh muội này!” Thích Bất Ly đánh giá nắm tay nhỏ một chút.

“Không dám nữa! Không dám nữa!” Ân Mịch Đường hai tay ôm đầu làm bộ chạy trốn, trong mắt đều là ý cười. Ân Mịch Đường có hai chị gái ruột, ở Ân gia cũng có những chị em gái họ khác nữa, nhưng nàng vẫn thân thuộc với Thích Bất Ly nhất, tuy rằng Thích Bất Ly là công chúa mà đa số người không dám thật lòng tương giao.

Thích Bất Ly kéo Ân Mịch Đường đi vào, chỉ vào bức họa trên bàn, “Nhìn này, đây là bức họa chuối sứ ta vẽ mấy ngày gần đây, có đẹp không?”

“Oa! Đẹp lắm!” Ân Mịch Đường nhích tới gần để xem, đầu mũi cũng sắp dán lên bức họa luôn rồi.

Thích Bất Ly nhanh chóng kéo nàng lại, trừng mắt: “Còn chưa vẽ xong đâu, vết mực cũng chưa khô, cẩn thận trét cho muội đầy mũi!”

Ân Mịch Đường mắt trợn to, vội sờ đầu mũi mình một cái.

Hai tiểu cô nương cười nháo một hồi, lại cùng nhau bò trên trường án thương lượng nên tiếp tục vẽ bức họa chuối sứ này thế nào.

Thích Bất Ly mặc một bộ váy màu đỏ, đầu sợi dây đỏ gắn chuỗi hạt châu màu đỏ tươi nhẹ nhàng lắc lư theo từng động tác của nàng. Ân Mịch Đường mặc một bộ áo cánh màu trà bạch phối ngải thanh, mái tóc mềm mượt chải thành tóc trái đào, cũng không điểm xuyết thêm gì nữa. Hai tiểu cô nương tuy cách nhau một tuổi nhưng dáng người không khác nhau nhiều.

Cung nữ Y Xuân bưng bát thuốc đi vào đặt ở một góc trên trường án, cung kính nói: “Điện hạ, nên uống thuốc rồi ạ.”

Ân Mịch Đường trộm nhìn vẻ mặt của Thích Bất Ly một cái, quả nhiên thấy nàng ấy nhíu mày không vui.

Thích Bất Ly không nói lời nào, cầm bút trong tay tiếp tục vẽ lá chuối sứ trên bức họa.

Y Xuân chỉ có thể nói tiếp: “Điện hạ, thái y đã dặn thuốc này không thể dùng sai giờ. Hoàng đế Bệ hạ hôm qua còn nói điện hạ phải đúng giờ uống thuốc đó ạ.”

Thích Bất Ly “cạch” một tiếng đặt chiếc bút trong tay xuống, mấy giọt mực bắn lên bức họa làm nó hỏng rồi.

Ân Mịch Đường có chút tiếc nuối nhìn bức họa chuối sứ bị nhuộm hỏng.

Tất cả cung nữ trong điện bao gồm cả Y Xuân đều quỳ xuống.

Cung nữ dẫn đường cho Ân Mịch Đường lúc trước lén lút nháy mắt với nàng một cái.

“Tiểu đậu đỏ …” Ân Mịch Đường kéo tay Thích Bất Ly lắc lắc, “Thuốc tuy đắng, nhưng uống thuốc thì mới khỏi bệnh được nha! Muội trước đây bị bệnh, thuốc rất đắng rất đắng nên muội cũng không muốn uống đâu, nhưng không uống thuốc thì không khỏi bệnh được nha! Bệnh không khỏi thì cứ luôn khó chịu, còn không thể ra ngoài chơi nữa.”

Hồng Nguyên là phong hào của Thích Bất Ly, Tiểu Đậu Đỏ là nhũ danh của nàng.

Thích Bất Ly hừ hừ hai tiếng, tuy là không chút tình nguyện nhưng vẫn ôm bát thuốc lên ngẩng đầu uống từng ngụm từng ngụm thuốc xuống.

Y Xuân quỳ trên mặt đất ngẩng đầu nhìn Ân Mịch Đường một cái.

“Đắng đắng đắng!” Thích Bất Ly đem chiếc bát không ném xuống, hai tay như hai cánh quạt nhỏ quạt quạt bên miệng hai cái, đột nhiên quay đầu liếm lên mặt nhỏ của Ân Mịch Đường một cái.

“Ơ…” Ân Mịch Đường xoa xoa mặt mình.

Thích Bất Ly vẫn bóp miệng mình như cũ, hừ nói: “Muội không phải là Đậu Ngọt sao? Cũng chẳng ngọt đâu! Cái nhũ danh này của muội lấy cũng không ….”

“Nhũ danh của muội là mẫu hậu của tỷ lấy đó, chẳng đổi được!” Ân Mịch Đường lấy miếng mứt từ trong bát cung nữ đưa đến nhét vào miệng Thích Bất Ly, “Muội không ngọt thì có mứt quả ngọt này!”

Thích Bất Ly thuận tay nhón hai miếng mứt quả trong bát cũng nhét vào miệng Ân Mịch Đường.

Hai tiểu cô nương bắt đầu đuổi bắt quanh chiếc án gỗ đỏ, trong đại điện truyền ra từng trận tiếng cười trẻ con vui vẻ.

Sau khi dùng xong bữa trưa, hai người cùng nhau đến vườn chuối sứ chơi.

Bất tri bất giác, mặt trời đã lặn về hướng tây.

Y Xuân do dự rất lâu, vẫn phải bước lên phía trước, “Công chúa, người chạy chậm chút, đừng để bị mệt.”

Ân Mịch Đường đang nhón chân kéo lá chuối sứ, quay đầu nhìn vẻ lo lắng trên mặt Y Xuân, nàng nghĩ một chút rồi đến kéo tay Thích Bất Ly, “Đậu đỏ à, chúng ta chơi cũng lâu lắm rồi, không thì chúng ta trở về đi.”

Y Xuân lại âm thầm nhìn Ân Mịch Đường một cái.

Vì mấy ngày trước mưa liên tục nên Thích Bất Ly vẫn luôn không ra ngoài chơi, hôm nay không dễ gì mới được ngày nắng ráo, Ân Mịch Đường cũng vào cung chơi với nàng, thế mà cứ có người đến phá hoại!

Thích Bất Ly không vui, nàng kéo tay Ân Mịch Đường xoay người đi vào chỗ càng sâu trong vườn chuối sứ.

Y Xuân trong lòng gấp gáp, lại không dám nói cái gì nữa.

Ân Mịch Đường nghiêng đầu nhìn Thích Bất Ly, nghĩ đến thân thể yếu ớt của nàng nên mở miệng nói: “Tiểu đậu đỏ à, chúng ta về đi. Ngày mai muội lại đến chơi với tỷ! Muội cũng mệt lắm rồi đây, tỷ xem chân của muội này, ngắn hơn chân tỷ đó! Tỷ không mệt nhưng muội lại đi không nổi nữa á!”

Ân Mịch Đường bước một chân ra dính một chỗ với chân của Thích Bất Ly. Hai người nàng cúi đầu so chân dài chân ngắn một hồi, cuối cùng Thích Bất Ly nghĩ nghĩ rồi nói: “Chân muội hình như ngắn hơn chân tỷ một chút chút nhỉ, vậy được rồi, chúng ta trở về thôi. Ngày mai muội phải đến chơi với tỷ đấy!”

“Nhất định!”

“Chúng ta đi!” Thích Bất Ly ôm lấy cánh tay của Ân Mịch Đường xoay người, thân thể lắc lư một cái.

Ân Mịch Đường sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Tỷ sao thế?”

“Tỷ không …”

Còn chưa nói xong thì thân thể Thích Bất Ly đã mềm đi, ngã nhào xuống đất.

“Tiểu Đậu Đỏ!”

Bốn phía vang lên tiếng kinh hô của các cung nữ, trong chốc lát có vô số người không biết từ chỗ nào chui ra vây quanh người Thích Bất Ly.

Trong lòng Ân Mịch Đường gấp gáp, nàng muốn nhìn xem Tiểu Đậu Đỏ làm sao rồi, nhưng có quá nhiều người tuôn ra chỗ này đem nàng đẩy sang một bên. Trong lúc hoảng loạn, cũng không biết là cung nữ nào dẫm nàng một cái, người vây đến càng lúc càng nhiều, Ân Mịch Đường nho nhỏ không thể không lùi lại mấy bước tránh ra.

Nàng đứng trong một góc nhón chân lên nhìn xa xa, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một góc áo màu đỏ.

Công chúa thân thể vốn yếu ớt bị ngất rồi, nếu Bệ hạ phát giận thì người trong cung Lăng Phượng này đều bị giáng đại tội rồi. Tháng trước Bệ hạ mới trừng trị những người chăm sóc không chu toàn trong cung Lăng Phượng đó. Những cung nữ này hoảng loạn ôm lấy công chúa chạy trở về, lại thêm sắc trời dần dần tối xuống, bọn họ liền quên mất Ân Mịch Đường đang đứng trong góc nhỏ.

Đợi đến lúc Ân Mịch Đường phản ứng lại liền nhanh chóng đuổi theo một tiểu cung nữ tầm bảy tám tuổi còn chưa đi xa. Vườn chuối sứ này mới được xây dựng, mà nàng cũng là lần đầu tiên đến đây thôi, nàng không biết đường đâu.

“Ân tứ cô nương, người đợi ở đây một chút, nô tỳ đi mời nhũ nương của người đến.” tiểu cung nữ hành lễ.

“Được, cảm ơn ngươi.” Ân Mịch Đường nhìn ra phía xa, bắt đầu lo lắng cho Tiểu Đậu Đỏ. Nàng có chút ảo não vì không sớm chút khuyên Tiểu Đậu Đỏ trở về. Nàng tuy sớm biết Hồng Nguyên công chúa trong nửa năm này thân thể đột nhiên trở nên yếu ớt, nhưng lại là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy nàng ấy ngất xỉu. Vì lo lắng cho Tiểu Đậu Đỏ nên mắt Ân Mịch Đường đã đỏ lên tự bao giờ.

Tiểu cung nữ nhanh chóng chạy đi, nhưng còn chưa chạy về đến cung Lăng Phượng thì đã bị một cung nữ lớn tuổi hơn trách mắng nàng động tác chậm chạp, rồi đuổi nàng đi đun nước. Tiểu cung nữ chỉ mới tám tuổi bị dạy dỗ một trận như thế liền đem chuyện đi kiếm nhũ nương của Ân Mịch Đường vứt ra sau đầu rồi.

Đình đế đang triệu kiến mấy vị đại thần thương nghị chuyện trưng binh truân mã ở Cung Thanh Điện.

Trong điện, các vị đại thần đã đem suy nghĩ của mình nói xong, cúi đầu đứng ở hai bên đợi thánh thượng chỉ thị. Thánh thượng tuy tuổi nhỏ nhưng sự cung kính của mấy người này chẳng giảm một chút nào, cũng không dám giảm.

Trong nhất thời, trong điện yên ắng lại.

Lý công công từ bên ngoài bước vào, cong eo đi qua hai hàng thần tử đi đến trước án, cung kính lại mang theo vài phần sốt ruột bẩm báo: “Điện hạ, Hồng Nguyên công chúa ngất xỉu rồi …”

Thích Vô Biệt lúc này mới ngẩng đầu lên, ánh mắt kiêu nhuệ hiện lên một mạt ám trầm, một mạt ám trầm này trầm xuống biến thành một tầng tức giận. (kiêu nhuệ: kiêu ngạo và sắc bén)

“Sao?” hắn hỏi.

Trong thanh âm thanh lãnh không chút cảm xúc lại trộn lẫn một chút khí tức trẻ con, có cảm giác rất không hợp.

“Hồi bệ hạ, hôm nay Ân gia tứ cô nương tiến cung làm bạn với Hồng Nguyên công chúa, công chúa có lẽ là chơi lâu quá dẫn đến bệnh cũ ….”

“Không có người khuyên nàng?”

Lý Trung Luân cúi người thấp hơn.

“Các vị đại thần trở về trước đi.” Thích Vô Biệt đặt tay lên chiếc án Ô Trầm, theo động tác đứng lên của hắn, con rồng được thêu trên long bào huyền sắc của hắn hiện ra vẻ linh động khác thường. (ô trầm: một loại hương phẩm thượng phẩm do rất nhiều hương liệu quý phối thành, huyền sắc: màu đen)

Thích Vô Biệt có dung mạo khiến người nhìn qua là không thể quên, cũng không liên quan gì với ‘tuấn tú mỹ mạo’, chỉ là vì thần thái kiêu ngạo lạnh lùng không sợ sóng to gió lớn khác biệt quá xa với đứa trẻ năm tuổi kia của hắn mà thôi.

Hắn là hoàng đế Đại Thích, thiên tứ chi đế. (thiên tứ chi đế: đế vương trời ban)

Thích Vô Biệt bước đi trầm ổn, thần tử hai bên quỳ bái hành lễ cung tiễn.

Lý Trung Luân cầm lấy đèn lồng Tiểu Giang Tử đưa qua đi phía sau Thích Vô Biệt. Hắn duỗi dài cánh tay, đèn nhỏ chiếu lên phía trước một mảng ánh sáng.

Lúc Thích Vô Biệt gấp rút đi đến cung Lăng Phượng, cung nhân cung Lăng Phượng đang quỳ đầy đất, người người lo sợ bất an sẽ bị trừng phạt. Thích Vô Biệt trực tiếp đi vào tẩm điện của Thích Bất Ly.

Y Xuân quỳ một bên giường nhẹ đẩy Thích Bất Ly một cái.

Thích Bất Ly mở mắt ra, trong mắt ngậm nước mắt long lanh ủy khuất. Nàng có chút mơ hồ nhìn chằm chằm Thích Vô Biệt một lát mới tủi thân kêu lớn: “Hoàng đế ca ca ….”

Kêu xong tiếng này, những giọt nước mắt trong vành mắt liền đua nhau rơi xuống.

“Muội, muội nhớ mẫu hậu và phụ hoàng … sao bọn họ vẫn chưa trở về nữa …”

“Lúc đầu khi bọn họ muốn mang muội và nhị ca muội đi, là ai không muốn thế?” lời trách cứ của Thích Vô Biệt còn chưa nói xong, liếc thấy dáng vẻ đáng thương của muội muội, liền vô lực mà dùng ngón tay lau đi nước mắt bên khóe mắt nàng, an ủi: “Đang trên đường về rồi, trên đường bọn họ gặp phải mưa lớn nên mới lỡ mất hành trình. Một lát nữa ca ca viết thư cho họ để bọn họ trở về sớm chút.”

Thích Bất Ly lắc lắc đầu, mang theo giọng mũi nói: “Không cần giục họ đâu, trời mưa thì đi chậm một chút! Không vội không vội đâu!”

“Ừm, nghỉ ngơi cho tốt.” Thích Vô Biệt duỗi tay kéo chăn cho muội muội.

Động tác của Thích Vô Biệt đột nhiên dừng lại, hắn nhìn một vòng trong điện, hỏi: “Ân gia tứ cô nương đã hồi phủ rồi sao?”

Trong điện yên lặng, trong lúc nhất thời chẳng có người trả lời.

Ánh mắt Thích Vô Biệt híp lại.

Y Xuân run run rẩy rẩy đáp lời: “Hồi bẩm bệ hạ, Ân tứ cô nương có, có lẽ còn đang ở trong vườn chuối sứ.”

Thích Vô Biệt phất tay áo cất bước lớn đi ra ngoài.