“Hoàng đế ca ca không ăn kẹo mềm đâu!” Tiểu Đậu Đỏ trực tiệp duỗi tay đoạt lấy miếng kẹo trong tay Ân Mịch Đường nhét vào trong miệng mình, nhai nhai mấy cái liền nát ra. Nàng quay đầu qua nhìn Thích Vô Biệt, ngơ ngác.
“Hoàng đế ca ca, sao huynh lại nhìn muội như thế?” mấy chiếc răng trắng bé bé bị kẹo mềm dính lên, nói chuyện không rõ ràng.
Thích Vô Biệt thở dài, hắn chỉ là, hắn chỉ là đang nghĩ nên nói mấy câu gì đó mới nhận lấy kẹo mà thôi. Mà thôi.
“Hoàng thượng, huynh không ăn kẹo thật sao?” Ân Mịch Đường nghiêng đầu nhìn Thích Vô Biệt.
Thích Vô Biệt còn chưa kịp nói gì, nàng hình như nghĩ đến cái gì, liền ủ rũ gãi gãi mặt, nói: “Đúng nha, ăn kẹo không thể làm người ta mập mạp lên được, phải ăn thịt! Như Quy ca ca chính là rất thích ăn thịt đó thôi!”
Thích Vô Biệt “ồ” một tiếng thật dài, hắn nhìn chằm chằm Ân Mịch Đường trước mặt, nhẹ giọng, “Như Quy ca ca? Muội ngược lại biết rất rõ Như Quy ca ca của muội thích ăn cái gì nha.”
“Vâng vâng!” Ân Mịch Đường dùng sức gật đầu, “Như Quy ca ca thích ăn thịt, thịt hầm, thịt kho, bồ câu non hầm, vịt tươi bát bảo, gà hoa quế! Tiểu đậu đỏ thích ăn ngọt, đồ tươi, súp vi cá mập, tôm lột, sò điệp tú cầu, gà trân châu xào, còn có các loại kẹo nữa!”
Vậy ta thì sao?
Bốn chữ này lăn lộn trong cổ họng của Thích Vô Biệt, rồi lặng lẽ nuốt xuống, cuối cùng cũng không hỏi ra miệng.
“Đúng! Đều đúng hết!” Thích Bất Ly ở bên cạnh vui mừng vỗ vỗ tay, nàng ăn hết kẹo trong miệng xong chạy qua kéo tay áo của Ân Mịch Đường đòi kẹo nữa, nhưng trên người Ân Mịch Đường lại hết kẹo rồi, nàng liền kéo Ân Mịch Đường chạy về Lăng Phượng cung.
Hai tiểu cô nương vừa đi, trong điện mới một khắc trước còn ồn ào náo nhiệt lập tức an tĩnh xuống, chỉ còn lại âm thanh nhỏ bé của con lật đật trên trường án.
Trong một mảnh tĩnh mịch đột nhiên Thích Vô Biệt lại lên tiếng: “Nghe rõ những món lúc nãy nàng nói rồi chứ?”
Lý Trung Luân đứng một bên ánh mắt đảo đảo, lập tức cong eo cười nói: “Nô tỷ đã rõ, lát nữa liền phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị cho Nhị điện hạ và Hồng Nguyên công chúa ạ”
Thích Vô Biệt chính là thích điểm này ở Lý Trung Luân, không cần nói quá rõ ràng hắn cũng có thể hiểu được.
Bời vì Lý Trung Luân có chút ưu điểm này nên Thích Vô Biệt cũng nguyện ý nhẫn nhịn một chút những tính toán nhỏ nhặt của hắn, dù sao … Thích Vô Biệt rất lười nói chuyện.
Con lật đật lắc lư rất lâu trên trường án cuối cùng cũng ngừng lại, Thích Vô Biệt duỗi tay búng nó một cái, lão gia gia lại bắt đầu vừa lắc lắc cái đầu vừa cười hehe.
Trong mắt Lý Trung Luân lóe lên một tia kinh ngạc, hắn rõ ràng hơn ai hết vị chủ tử mà hắn hầu hạ này là một tồn tại có bao nhiêu kỳ quái, đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy chủ tử đối với thứ đồ chơi của trẻ con có hứng thú đấy.
Thích Vô Biệt hỏi: “Nàng đến Mục Tây rồi?”
Lý Trung Luân thu hồi suy nghĩ, cung kính hồi bẩm: “Hồi bệ hạ, Ân gia Đại nãi nãi là mang theo hai nữ nhi trở về Mục Tây, nhưng nàng đem hai nữ nhi để lại đó rồi lại rời khỏi Mục Tây.”
Bàn tay nhỏ nộn của Thích Vô Biệt đặt trên trường án, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên trường án hai cái, sau đó lật ra một bản tấu nhấc bút phê duyệt. Rõ ràng chỉ là cái tay nhỏ trắng nộn của đứa trẻ năm tuổi thôi, nhưng động tác lại rất lưu loát tự nhiên, vốn là có chút cảm giác không hài hòa, nhưng Lý Trung Luân nhìn lâu rồi lại nhìn ra một loại cảm giác hành vân lưu thủy. (hành vân lưu thủy: lưu loát trôi chảy không bị gò bó)
Ân Mịch Đường cùng Thích Bất Ly sau khi về đến Lăng Phượng cung, Thích Bất Ly nhìn thấy đống quà bày la liệt trên mặt đất liền vứt ngay chuyện ăn kẹo ra sau đầu,lôi kéo Ân Mịch Đường giúp nàng cất đặt những món quà này. Nàng rất thích những thứ mà phụ hoàng và mẫu hậu gửi cho nàng, mỗi lần đều phải tự mình nghĩ nên đặt những thứ đó ở chỗ nào.
Ân Mịch Đường liền ngồi trên mặt đất cùng Thích Bất Ly lật xem từng món một, sau đó phân phó cung nữ đặt ở chỗ thích hợp.
Quà trên mặt đất càng ngày càng ít, Ân Mịch Đường vặn người, từ dưới bàn lấy ra một cuộn tranh, cuộn tranh này không đặt trong hộp nên bên góc có chút bẩn, giống như là tùy ý vứt trên mặt đất vậy. Nàng tò mò mở bức tranh ra, sau đó liền trợn to mắt.
Bức họa này chính là bức họa chuối sứ đợt trước Thích Bất Ly vẽ, chỉ là lúc đầu Thích Bất Ly vì không muốn uống thuốc mà tức giận, đem mực nhỏ lên bức họa, làm cho nó bị nhiễm bẩn rồi.
Ân Mịch Đường “Í” một tiếng, nàng phát hiện vệt mực bị nhiễm lên lại được vẽ thành một hòn núi giả, đem vết bẩn hoàn toàn che đi, triệt để không thấy nữa rồi.
“Oa, thật lợi hại! Hòn núi giả này vẽ thật đẹp!” Ân Mịch Đường kinh ngạc.
Thích Bất Ly quay đầu lại nhìn một cái nói: “Là Hoàng đế ca ca vẽ thêm đó.”
Ân Mịch Đường vỗ vỗ bụi bẩn bám trên góc bức họa, lại cúi đầu, phồng má thổi thổi, đau lòng nói: “Hoàng thượng vẽ cho tỷ rồi, sao tỷ lại tùy tiện vứt xuống dưới bàn thế này chứ.”
Thích Bất Ly cau mày, không nói gì.
Hai tiểu cung nữ Nhĩ Hạ và Tán Thu đang thu thập đồ vật bên cạnh nhìn nhau cười, Thích Bất Ly trừng hai người bọn họ một cái, hai tiểu cung nữ vội thu lại nụ cười, bận bịu làm việc.
Thích Bất Ly cũng không che giấu cái gì, đem bức họa mở hết ra, cau mày nói: “Muội cảm thấy bức tranh ta vẽ chuối sứ trước khi Hoàng đế ca ca vẽ thêm hòn núi giả cho ta có đẹp hay không? Bây giờ muội lại xem xem, huynh ấy vẽ hòn núi giả rồi, chuối sứ của ta liền biến thành xấu rồi! Muội nói có kỳ quái hay không cơ chứ!”
Ân Mịch Đường ngây ra, lại nhìn bức họa lần nữa, quả nhiên vừa nhìn liền biết chuối sứ và hòn núi giả không phải là cùng một người vẽ ra, hơn nữa trình độ của hai người cũng khác nhau rất xa …
Ân Mịch Đường cẩn thận cuộn bức tranh lại ôm trong lòng, chậm rì rì nói: “Hoàng thượng rất bận, huynh ấy tốn tâm tư vẽ bổ sung cho tỷ, tỷ sao có thể vứt nó xuống dưới bàn cơ chứ?”
Y Xuân từ bên ngoài đi vào, không thể nhìn ra là đang cau mày lại.
Thích Bất Ly tùy ý vẫy vẫy tay, nói: “Biết rồi, lát nữa tỷ sẽ thu lại.”
Ân Mịch Đường nhìn cuộn tranh trong lòng một cái, cong mắt cười nói: “Không thì tỷ tặng nó cho muội đi? Dù sao muội cảm thấy Hoàng thượng vẽ rất đẹp, tỷ vẽ chuối sứ cũng rất tốt!”
“Thật sao?” Thích Bất Ly vui mừng nhìn nàng.
“Ừ ừ!” Ân Mịch Đường gật đầu, “Muội thích chuối sứ tỷ vẽ!”
“Vậy thì tặng muội đó!”
Ân Mịch Đường chơi đến chạng vạng liền trở về Bích Thủy Lâu. Bích Thủy Lâu là một tòa lâu nhỏ có bảy tầng trong Lăng Phượng cung. Bây giờ dọn dẹp ra cho mấy người bồi đọc của Hồng Nguyên công chúa ở.
Y Xuân tự mình đưa Ân Mịch Đường về, lúc về đến, nàng nhìn thấy Nhĩ Hạ và Tán Thu đang nói chuyện với nhau trong đình. Hai người nhìn thấy nàng trở lại đều nhanh chóng đứng dây kêu tỷ tỷ. Ba người tán gẫu một lát, Tán Thu thuận miệng nói đến cảm tình của Ân Mịch Đường và công chúa thật tốt.
Y Xuân hừ lạnh một tiếng, nói: “Chẳng qua chỉ là người bồi đọc thôi, còn thật đem mình thành chủ tử đấy phỏng, một hồi thuyết giáo chỉ trích công chúa, một hồi lại trắng trợn đòi đồ của công chúa. Đó nhưng là bức họa do thánh thượng và công chúa hợp lực vẽ ra, nàng cũng dám đòi?”
Nhĩ Hạ và Tán Thu tuổi đều không lớn, các nàng nhìn nhau một cái, không biết nên tiếp lời thế nào.
Người đang bị nói xấu là Ân Mịch Đường hắt xì một cái, nàng xoa xoa mũi, lật người lại. Lúc này nàng đang bị lạ giường, phải cố gắng để đi vào giấc ngủ đây này.
Ngủ không được mà.
Không biết tại sao, nàng lại nghĩ đến tên trước đây của Mô Dung Ngô Kiến.
Mộ Dung Ngô Kiến trước đây gọi là gì? Tại sao không cho người khác biết đây? Lòng hiếu kỳ của đứa nhỏ vừa bị câu lên, thì chính là rất khó mà dập xuống được đó. Thân thể nho nhỏ của nàng lật đi lật lại trên chiếc giường lớn, không ngừng suy đoán tên trước đây của Mộ Dung Ngô Kiến. Cuối cùng kinh động đến Trần ma ma đang trực đêm đi vào xem, Ân Mịch Đường lúc này mới ngoan ngoãn nằm yên lại.
Người nàng thì ngoan ngoãn nằm yên rồi, nhưng đôi mắt đen bóng thì lại xoay đi xoay lại không ngừng.
Ngày mai đi hỏi Thẩm Thư Hương? Hay là trực tiếp đi hỏi Mộ Dung Ngô Kiến nhỉ? Hay chuẩn bị món quà nhỏ đến đổi nhỉ? Hoặc là dùng bí mật của mình đến đổi cũng được ….
Ân Mịch Đừơng ngáp một cái, cuối cùng cũng từ từ đi vào giấc ngủ.