Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 13




Sở Bá Trung tuổi quá bảy mươi, mái tóc bạc trắng, ông đang ở phía trước nhàn nhã đọc thi kinh, bỗng nhiên quay đầu nhìn hài đồng đầy phòng, trong lòng hơi chút nao nao. (thi kinh: tổng tập thi ca đầu tiên ở Trung Quốc, thu thập 305 bài từ sơ Chu cho đến giữa Xuân Thu (thế kỷ 11 TCN- 16 TCN), phân thành ba loại lớn Phong 风 (phồn thể 風), Nhã 雅, Tụng 颂 (phồn thể 頌). Đến đời nhà Hán được liệt vào kinh điển Nho giáo và là một trong Ngũ Kinh 五经 (phồn thể 五經).

Các tiểu công tử coi như ngồi đoan chính, nhưng các tiểu cô nương bên cạnh, thì …

Đặc biệt là Hồng Nguyên công chúa, dẫn đầu mấy tiểu cô nương trộm nói chuyện riêng!

Thích Bất Ly ngồi ở hàng thứ nhất một mình, nàng xoay người đem một viên kẹo đậu đỏ nhét vào miệng Ân Mịch Đường, khi quay đầu lại nhìn thấy tiên sinh bất mãn trừng mình, liền lấy lòng cười híp mắt.

Ánh mắt Sở Bá Trung quét qua gương mặt của từng tiểu cô nương một.

Lúc Sở Bá Trung nhìn qua mình, Ân Mịch Đường liền ngưng lại động tác nhai nuốt, mở to mắt, làm một bộ nghiêm túc nghe giảng, nhưng cái má căng phồng thì lại giấu không nổi …

Ân Nguyệt Nghiên ngồi bên cạnh Ân Mịch Đường mân môi, trong lòng ẩn ẩn mong chờ Ân Mịch Đường bị phê bình.

Nhưng lời trách mắng Sở Bá Trung còn chưa nói ra miệng liền đè nén xuống, hắn nhớ thánh thượng có lệnh phải nghiêm khắc quản giáo Nhị điện hạ, nếu mấy công tử bồi đọc không tốt, có thể tùy ý trách phạt hoặc cho về nhà. Nhưng đối với Hồng Nguyên công chúa và các nữ bồi đọc thì lại không dặn dò câu nào, là ý gì đây? Còn không phải là cứ mặc kệ các nàng hay sao …

Sở Bá Trung thu lại ánh mắt, vờ như cái gì cũng không nhìn thấy, tiếp tục ngâm nga.

Thích Bất Ly quay đầu nháy nháy mắt với Ân Mịch Đường, Ân Mịch Đường an tâm, vui vẻ ăn viên kẹo đậu đỏ trong miệng. Mộ Dung Ngô Kiến ngồi ở bàn thứ ba lại nhân lúc Sở Bá Trung xoay lưng qua bên này liền nhón chân đi đến bên cạnh bàn của Thích Bất Ly, nắm lấy một nhúm kẹo đậu đỏ đi về. Sau khi về chỗ còn không quên phân một nửa cho Thẩm Thư Hương bên cạnh.

Hàn Thiều Hoa và Lâm Nhược Nghi ngồi ở hàng cuối cùng nhìn nhau một cái, nhịn cười lắc lắc đầu, hai người họ lớn tuổi nhất trong đám hài tử này, đã bảy tuổi rồi.

Tiết học đầu tiên kết thúc, bài học buổi sáng của các tiểu cô nương liền kết thúc rồi, mà các nam hài tử thì còn phải đi chỗ khác học bài tiếp.

“Nhị ca ca!” Thích Bất Ly gọi Thích Như Quy đang định đi ra ngoài lại, nhét cho hắn một nắm kẹo.

Thích Như Quy hâm mộ nhìn Thích Bất Ly một cái, oán hận nói: “Dựa vào cái gì mà muội có thể chơi còn huynh phải đi học tiếp chứ! Ta muốn tìm Hoàng đế ca ca kháng nghị!”

Thích Bất Ly học bộ dạng Thích Vô Biệt làm mặt lạnh, nghiêm túc nói: “Vô dụng thôi, Hoàng đế ca ca mới không để ý huynh đâu.”

“Ừ Ừ!” Ân Mịch Đường ở bên cạnh gật đầu, cau mày lại, một bộ nghiêm trang, thập phần tán đồng lời nói của Thích Bất Ly.

Thích Như Quy nhìn Ân Mịch Đường một cái, đột nhiên cười lên.

“Nhìn muội xem, ăn đến chỗ nào cũng dính vụn!” Thích Như Quy dùng cánh tay mập lau lau bên khóe miệng Ân Mịch Đường, trên đó còn dính vụn kẹo màu đỏ.

Ân Mịch Đường lè lưỡi ra liếm khóe miệng, nói: “Ngọt!”

Thích Như Quy còn muốn nói gì đó, thì ca ca của Hàn Thiều Hoa là Hàn Tấn đang đứng ở cửa gọi hắn: “Điện hạ, còn không đi thì muộn đó.”

“Đến đây!” Thích Như Quy đem kẹo Thích Bất Ly cho hắn nhét hết cho Ân Mịch Đường, “Ta không ăn cái này, muội ăn đi.”

Trước khi đi còn nói với Thích Bất Ly: “Hừ, dù sao phụ hoàng và mẫu hậu cũng sắp về rồi, ta đi cầu bọn họ làm chủ cho ta!”

Lúc Ân Mịch Đường và Thích Bất Ly trở về chỗ ngồi liền phát hiện Thẩm Thư Hương đỏ vành mắt.

“Thư Hương, Thư Hương?” Ân Mịch Đường lắc lắc tay nàng, “Tỷ làm sao thế!”

“Không sao …” Thẩm Thư Hương hít hít mũi, “Tỷ chỉ là có chút nhớ nương tỷ …”

Mộ Dung Ngô Kiến trừng lớn mắt, “Ngươi mới nhập cung hôm qua thôi, mới một ngày không gặp mẫu thân liền khóc rồi sao? Ta đây sắp một năm không gặp cha nương rồi, mới không khóc lóc như ngươi đâu!”

Mộ Dung gia là võ tướng thế gia, phụ thân nàng Mộ Dung Dịch Trú thủ hộ biên cảnh đã sắp một năm rồi chưa về, còn là đi cùng với phụ thân của Thẩm Thư Hương. Mà mẫu thân của Mộ Dung Ngô Kiến cũng đi cùng ra biên cảnh rồi.

Thích Bất Ly cũng gật đầu, nói: “Phụ hoàng và mẫu hậu của ta cũng đã nửa năm rồi chưa về nữa!”

Ân Mịch Đường nhìn nhìn Thích Bất Ly lại xem xem Mộ Dung Ngô Kiến, đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật không có tiền đồ. Nàng còn nhớ đến an ủi Thẩm Thư Hương, nói: “Thư Hương, nương muội cũng không ở nhà, không biết khi nào mới trở về đây này, hơn nữa cha muội thật bận, mỗi ngày khi muội tỉnh dậy thì cha đã đi lên triều rồi, đợi ông trở về thì muội lại đã ngủ, căn bản chẳng gặp được …”

Hàn Thiều Hoa và Lâm Nhược Nghi cũng đến an ủi Thẩm Thư Hương, phụ thân của hai người họ đều là tể tướng, còn bận bịu hơn cả phụ thân của Ân Mịch Đường nữa, càng không dễ gặp được.

Đứa nhỏ hoàng gia và nhà quan lớn, thời gian ở cùng cha mẹ tự nhiên là không thể được như bình dân bách tính được.

Chỉ có Ân Nguyệt Nghiên đứng bên cạnh trầm mặc ngượng ngùng, nàng ngược lại là mỗi ngày đều có thể gặp cha nương, bởi vì chức quan của cha nàng đến tư cách thượng triều cũng không có.

Thẩm Thư Hương ngưng khóc mà cười, đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Hàn Thiều Hoa nhìn ra rồi, nhanh chóng cười cười chuyển chủ đề: “Í, Ngô Kiến muội muội, tên của muội thật mới lạ.”

Ân Mịch Đường lập tức dựng thẳng lỗ tai, nàng sớm hiếu kỳ với tên của Mộ Dung Ngô Kiến rồi, chỉ là vẫn luôn không hỏi ra miệng.

“À, trước đây tên ta không phải như vậy.” Mộ Dung Ngô Kiến tùy tiện nói.

“Vậy gọi là gì?” Ân Mịch Đường vội hỏi.

Ánh mắt Mộ Dung Ngô Kiến lóe lên, lung tung nói: “Ai da, ta không biết.”

Thẩm Thư Hương đột nhiên cười lên, làm cho mấy tiểu cô nương nhìn sang nàng. Mộ Dung Ngô Kiến chỉ vào Thẩm Thư Hương, uy hiếp nói: “Không được nói!”

Thẩm Thư Hương cười gật gật đầu, nói: “Dù sao cũng không được như tên bây giờ vậy.”

Ân Mịch Đường còn muốn hỏi tiếp, nhưng ma ma trong cung Lăng Phượng đến. Thì ra Thái thượng hoàng và Thái hậu người còn đang đi trên đường, nhưng quà cho Thích Như Quy và Thích Bất Ly lại đã được đưa đến cung rồi. Mắt Thích Bất Ly sáng lên, trực tiếp nghỉ tiết học buổi chiều, kéo tay mấy tiểu cô nương chạy nhanh về cung Lăng Phượng.

Thích Bất Ly ngồi trong căn phòng đầy qua, một bên phân cho mấy nữ hài bồi đọc, một bên nghe ma ma đọc danh sách.

Ân Mịch Đường nghiêng đầu nhỏ nghĩ mất một lúc, mới đi kéo tay áo Thích Bất Ly, hỏi: “Tiểu Đậu Đỏ, Thái thượng hoàng chỉ tặng quà cho tỷ và Nhị điện hạ thôi sao?”

“Đúng thế.” Thích Bất Ly không để ý nói, “Phụ hoàng mỗi tháng đều tặng đồ về cho ta và Nhị ca ca.”

“Không cho Hoàng thượng sao?” Ân Mịch Đường lại hỏi một lần.

“Ừ.” Thích Bất Ly lắc lắc cái lắc tay, tùy ý nói.

“Tại sao thế?” biểu tình của Ân Mịch Đường càng thêm nghiêm túc.

Thích Bất Ly lúc này mới nhìn nàng, “Cái gì tại sao?”

“Sao lại có thể không công bằng như thế? Cha và nương muội mỗi khi mua đồ cho muội và tỷ tỷ, ai cũng có phần hết.”

“Ca ca không thích những thứ này.” Thích Bất Ly đá con ngựa gỗ lưu li một cái.

“Sao tỷ biết ngài ấy không thích?”

Thích Bất Ly có chút mơ màng.

Ân Mịch Đường lắc lắc đầu, đặc biệt nghiêm túc nói: “Nếu cha tặng quà cho tỷ tỷ mà không tặng muội, muội sẽ cảm thấy mình làm sai chuyện, làm cho cha không vui. Sẽ buồn, còn sẽ trộm khóc nữa!”

Thích Bất Ly càng mờ mịt hơn nữa, lắc tay trong bàn tay rơi trên mặt đất, “Vậy, vậy ta chọn mấy cái đưa qua cho Hoàng đế ca ca nhé?”

Ân Mịch Đường nghĩ nghĩ, nói: “Liền nói là Thái thượng hoàng tặng cho ngài ấy, không thể nói là tỷ tặng được!”

“Ừ!” Thích Bất Ly nghiêm túc gật đầu, “Nào, muội chọn giúp tỷ!”

Hai tiểu cô nương vểnh mông, lật lật tìm tìm trong đống quà trên mặt đất. Thích Bất Ly vốn có nguyên tắc chuyện bí mật không thể để quá nhiều người biết, liền để cho những tiểu cô nương khác ôm lấy quà được phân trở về tẩm điện trước, rồi mang theo Ân Mịch Đường đi Lăng Thiên cung.

Lúc hai người họ đi đến Cung Thanh Điện, Thích Vô Biệt đang nghe Sở Bá Trung bẩm báo tình hình buồi học đọc đầu tiên.

Thích Vô Biệt nhìn hai tiểu cô nương ở cửa, nói: “Đợi ở đó.”

Sau đó lại biểu thị cho Sở Bá Trung nói tiếp.

Sở Bá Trung mới nói xong tình hình Nhị điện hạ và mấy người bồi đọc, đang muốn bẩm báo tình hình các tiểu cô nương. Ông nhìn hai tiểu cô nương đứng ở cửa, đột nhiên không biết làm sao để mở miệng. Ông quay đầu lại, lại thấy sắc mặt khó đoán của Thích Vô Biệt đang nhìn ông, ông đã từng này tuổi rồi, nhưng khi đối diện với vị hoàng đế nhỏ tuối này vẫn không tự chủ được căng thẳng.

“Cái đó … Hồng Nguyên công chúa thiên tư thông tuệ, các nữ bồi đọc cũng là … vừa thông minh vừa có lễ, khéo léo, sắc sảo.”

“Ừ Ừ!” Ân Mịch Đường đặc biệt nghiêm túc gật đầu.

Ánh mắt Thích Vô Biệt ngậm ý cười liếc nàng một cái, Ân Mịch Đường lập tức mím môi, nhưng biểu tình trong ánh mắt càng phát ra sự chân thành.

Thích Vô Biệt “Ừ” một tiếng thật dài, “Làm khó cho Sở tiên sinh rồi.”

“Có thể giảng bài cho hai vị điện hạ, là vinh hạnh của lão thần.” Sở Bá Lâm cung kính nói.

Sau khi Sở Bá Lâm cáo lui, Thích Bất Ly nhanh chóng chạy qua, đem hộm gấm ôm trong tay đặt lên trường án, nói: “Hoàng đế ca ca, đây là phụ hoàng tặng cho huynh này.”

“Phụ hoàng tặng cho ta?” Thích Vô Biệt mở hộp gấm ra, liếc chú hổ bằng vải bên trong một cái.

“Vâng!” Thích Bất Ly chớp mắt một cái, “Phụ hoàng tặng huynh cái này … nhất định là vì Hoàng đế ca ca giống con hổ này, đều rất uy phong!”

Thích Vô Biệt nhịn cười, nhìn Ân Mịch Đường bên cạnh.

Ân Mịch Đường lập tức đặt hộp gấm ôm trong lòng xuống, mở ra, một lão đầu tử cười he he lật đật lắc lư cái đầu trên trường án đen sẫm.

“Cái, cái đó … thật đáng yêu nha! Thái thượng hoàng nhất định là hy vọng Hoàng thượng cười nhiều lên! Vừa nhìn nó liền cười!” Ân Mịch Đường nhìn Thích Vô Biệt, dùng sức gật gật đầu.

Thích Vô Biệt nhìn ánh mắt của nàng, không nói gì.

Ân Mịch Đường đột nhiên có chút chột dạ, nàng bỗng dưng nhớ ra nói dối Hoàng thượng chính là tội khi quân nha! Tay nhỏ buông thõng bên người từ từ giấu ở sau lưng, căng thẳng mà vặn vặn đầu ngón tay.

Động tác lắc lư cái đầu của con lật đật trên bàn dần dần chậm lại, Thích Vô Biệt nhẹ nhàng búng đầu nó một cái, lão đầu tử lại bắt đầu vui vẻ mà lắc tiếp.

“Vừa nhìn thấy nó liền cười …” Thích Vô Biệt từ từ nâng lên khóe môi, “Ừ, ngụ ý tốt”

Hai tiểu cô nương nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt nhau nhìn thấy được ý trộm mừng.

Đúng lúc, Lý Trung Luân từ trong tay Y Xuân cầm thuốc qua, bẩm báo: “Công chúa điện hạ nên uống thuốc rồi.”

Thích Bất Ly cau mày, nhưng bởi vì Thích Vô Biệt đang ở bên cạnh nên nàng cũng không nói gì liền nhận bát thuốc sang uống từng ngụm từng ngụm.

Ân Mịch Đường hít hít mũi, nàng đi đến bên cạnh Thích Vô Biệt, lại ngửi ngửi, nói: “Hoàng thượng, trên người huynh cũng có mùi thuốc, huynh cũng bị bệnh rồi sao?”

Thích Vô Biệt nhìn hương liệu gấp đôi được đốt trong phòng, lẽ nào còn không thể che đậy được mùi thuốc? Mấy ngày nữa Thái thượng hoàng liền trở về rồi, xem ra hắn phải ngưng dùng thuốc một khoảng thời gian thôi. Hắn đang suy nghĩ thì một miếng kẹo mềm được đưa đến bên miệng.

“Như Quy ca ca trước nay không uống thuốc, nhất định là huynh ấy ăn mập mạp lên. Hoàng thượng, ngài cũng phải ăn nhiều cho mập mạp lên nhé!”