Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 12




(môn hạm: ngưỡng cửa)

Ân Nguyệt Nghiên bị một hạ nhân dạy dỗ, đầy bụng tức giận và không cam lòng. Nhưng Vương ma ma lại là lão nhân bên cạnh tổ mẫu, lại nhắc đến tổ mẫu nữa, nàng ta còn có thể thế nào? Nàng ta tức giận trở về tố khổ với Tứ nãi nãi, vừa mới mở miệng, còn chưa nói được vài câu thì thánh chỉ từ trong cung đến rồi.

Tứ nãi nãi hai ngày nay trong lòng rất loạn, không biết Tiểu Giang Tử bên kia có đem chuyện làm ổn thỏa hay không. Nghe thấy hạ nhân bẩm báo thánh chỉ trong cung đến rồi, liền vội hỏi: “Có Nhị cô nương không?”

“Có!” tiểu nha hoàn báo tin bận bịu gật đầu, “Trong phủ có ba người được chọn đấy ạ!”

“Ba người? Có những ai?” Tứ nãi nãi ngây ra chốc lát, trong lòng có một loại dự cảm không tốt lắm.

“Nhị cô nương, Tứ cô nương, còn có Đại thiếu gia ạ.”

Ân Nguyệt Nghiên trừng lớn mắt, kinh ngạc hỏi: “Ân Mịch Đường cũng được chọn sao? Ngày khảo hạch hôm đó nàng rõ ràng không đi mà! Nương, nàng sao có thể cũng được chọn chứ?”

Ân Nguyệt Nghiên đã biết phụ thân mẫu thân giúp nàng sắp xếp, tuy là Tứ nãi nãi nói với nàng không nhất định được, nhưng nàng ta sớm đã dự liệu được mình có thể được tiến cung. Bây giờ có thể tiến cung làm người bồi đọc của công chúa rồi, nhưng mà Ân Mịch Đường cũng được chọn trúng là chuyện gì chứ? Hơn nữa còn là trong tình huống không đi tham gia khảo hạch mà cũng được chọn nữa chứ.

Nếu đều được chọn trúng, nàng ta còn lấy cái gì để khoe khoang đây?

“Nương, hay là nha hoàn nghe sai rồi chăng!” Ân Nguyệt Nghiên giẫm giẫm chân, miệng cũng chu lên.

“Được rồi!” Tứ nãi nãi đẩy tay nữ nhi ra, “Có thể tiến cung là được, ngày sau ở cùng công chúa cho tốt là được, con lớn hơn tứ muội muội của con hai tuổi, lẽ nào còn không vượt qua được nàng hả?”

“Nữ nhi biết rồi …”Ân Nguyệt Nghiên cúi thấp đầu, trong miệng thì nói thế, nhưng trong lòng lại có chút không cam tâm.

Lúc Biệt Chi thở phì phò chạy về viện của Ân Mịch Đường, nàng đang ngồi xổm trong viện chọc tổ kiến đây. Nàng xòe bàn tay ra, liền có một chú kiến be bé đang cố chạy thoát khỏi lòng bàn tay nàng, kiến nhỏ men theo đường vân mờ mờ trong lòng bàn tay nàng, một đường trèo đến trên đầu ngón tay, vừa muốn lật đến trên lưng bàn tay thì bị Ân Mịch Đường bắt bỏ vào lòng bàn tay lần nữa.

“Cô nương, thánh chỉ trong cung tới, qua mấy ngày nữa phải tiến cung làm bồi đọc rồi đó!” Biệt Chi hụt hơi nói.

“Tiến cung?” Ân Mịch Đường mở lớn mắt, đôi mắt to từ giật mình kinh ngạc đến vui mừng, lại do dự đến mất mát.

“Nhanh đừng chơi nữa, rửa tay, rồi đi chỗ Đại thái thái thôi!” Biệt Chi đi qua kéo Ân Mịch Đường.

Ân Mịch Đường tỉnh táo lại, nhanh chóng cẩn thận đặt chú kiến nhỏ trong tay xuống đất, nhìn nó từ từ chạy xa, nàng mới vỗ vỗ tay đứng lên. Biệt Chi còn chưa đến mười tuổi, bình thường làm mấy chuyện chân chạy, nàng ta kéo lấy Ân Mịch Đường về phòng rồi rửa tay cho nàng, lại tìm một bộ đồ mới thay cho Ân Mịch Đường.

Đợi đến lúc Ân Mịch Đường đến chỗ Đại thái thái thì Tứ nãi nãi đã mang Ân Nguyệt Nghiên đến rồi. Đại thái thái nhìn Ân Mịch Đường thở dài, bà vốn không muốn để Ân Mịch Đường còn nhỏ mà phải rời nhà, nhưng không nghĩ đến trên thánh chỉ vẫn điền tên của nàng. Đại thái thái đã phái người nghe ngóng danh sách trúng tuyển cuối cùng, ẩn ẩn hiểu rõ danh sách này là được chọn xong, bà không thể không dập tắt ý niệm khác.

“Tổ mẫu không muốn Đường Đường đi, Đường Đường liền không đi.” Ân Mịch Đường nhào lên đùi Đại thái thái, “Tổ mẫu đừng thở dài.”

Đại thái thái vô lực cười một cái, đặt tay lên lưng Ân Mịch Đường, nói: “Đường Đường thích đi, vậy thì đi thôi. Sau khi tiến cung phải chăm sóc bản thân cho tốt, có chuyện gì thì cho người trở về báo, bị ủy khuất cũng không thể nhịn, đều mách với tổ mẫu, tổ mẫu đánh kẻ xấu giúp con nhé!”

“Thật sự có thể đi sao?” Ân Mịch Đường ngẩng đầu, vui mừng nhìn Đại thái thái.

Đại thái thái thương yêu sờ sờ đầu nàng, gật đầu.

Chút vui mừng trong mắt Ân Mịch Đường dần dần biến thành nồng đậm vui sướng, cỗ vui sướng này nồng lên, cơ hồ trào ra tới. Đại thái thái nhìn dáng vẻ vui vẻ của Ân Mịch Đường, trong lòng nghĩ biết thế lúc đầu không ngăn chuyện này.

Đại thái thái lúc này mới nhìn về phía Ân Nguyệt Nghiên đang đứng một bên, dặn dò hai chị em ở trong cung phải giúp đỡ lẫn nhau, bà gọi hai đứa nhỏ đến, là vì muốn dạy quy củ trong cung cho hai người, tránh làm sai chuyện gì ở trong cung.

Còn về Đại thiếu gia trong phủ được chọn trúng, đó là người nhị phòng, nhị phòng cũng sẽ tranh thủ mấy ngày này mà dạy dỗ tỉ mỉ.

Theo lệ cũ của Đại Thích, hoàng tử trong cung đọc sách ở Chiếu Nhật Đường, mà công chúa ở Nguyệt Chiếu Đường học tập. Vốn lần này cũng phải sắp xếp như thế, nhưng trước một ngày người bồi đọc tiến cung, Thích Bất Ly lại chạy đến Cung Thanh Điện xoay quanh Thích Vô Biệt cả một ngày, cứ một câu một câu “Hoàng đế ca ca” gọi, xin đừng tách nàng với Nhị ca ca ra.

Thích Vô Biệt lạnh mặt không để ý nàng, Thích Bất Ly liền trèo lên trường án, mông đặt lên bản đổ địa hình Thích quốc, nắm lấy ống tay áo ca ca khóc làm cho Thích Vô Biệt phải thở dài. Cho dù linh hồn bên trong có lớn bao nhiêu thì cái vỏ ngoài này cũng mới chỉ năm tuổi, khi Thích Vô Biệt thở dài thì trên mặt liền mang đến một loại cảm giác không hợp quỷ dị.

Lý Trung Luân lập tức ra chủ ý: “Bệ hạ, Nhị điện hạ và Công chúa điện hạ tuổi còn nhỏ, bây giờ cùng nhau học cũng không có gì là không được. Có thể đợi đến lúc bảy tuổi lại tách ra ….”

Thích Bất Ly dùng sức vỗ tay hai cái, giơ ngón tay cái với Lý Trung Luân: “Nói tốt, thưởng thưởng thưởng!”

Nàng xoay đầu tìm kiếm nửa ngày, không biết nên thưởng cái gì, cuối cùng cười hì hì nói với Thích Vô Biệt: “Ca ca thưởng cho hắn!”

“Đi xuống.” Thích Vô Biệt cắn răng nói.

Thế là, học đường đổi thành Tấn Giang Các. Tuy nói theo ý Thích Bất Ly không tách ra với Thích Như Quy, nhưng bài học của nam nữ không giống nhau, hợp lại nhưng không học cùng nhau.

Ngày Ân Mịch Đường tiến cung, Đại thái thái ôm nàng mà đỏ mắt. Đứa nhỏ này từ khi sinh ra liền không rời khỏi mắt bà, Đại thái thái không nỡ. Mắt Ân Mịch Đường cũng ẩm ướt, hơi nước vòng quanh vành mắt lại nhịn không cho rơi xuống. Ân Mịch Đường duỗi cánh tay dùng sức ôm Đại thái thái, nàng cũng không nỡ mà. Dù sao … người nàng thích cứ một người rồi lại một người không thấy đâu nữa.

Loại cảm xúc thương cảm này theo Ân Mịch Đường một đường, cho đến khi xe ngựa dừng lại trước cổng cung, Ân Mịch Đường nhịn không được ngoái đầu nhìn, tuy là sớm không nhìn thấy nhà nữa rồi.

“Nhị muội, Tứ muội, đi thôi.” Ân Thiếu Bách bày ra dáng vẻ huynh trưởng.

Ân Mịch Đường gật gật đầu, nhanh chóng đi theo sau Đại ca ca, trước khi tiến cung tổ mẫu đã nói qua với nàng, phải nghe lời ca ca.

Cảm xúc thương cảm của Ân Mịch Đường khi nhìn thấy từng gương mặt quen thuộc thì cuối cùng cũng tan thành mây khói cả rồi, trên mặt nàng lộ ra sự vui vẻ của trẻ nhỏ thuộc về cái tuổi này nên có.

Trong sáu người bồi đọc của Hồng Nguyên công chúa, chỉ có hai người Ân Mịch Đường không quen.

“Tiểu Đậu Ngọt.” Mộ Dung Ngô Kiến nhảy xuống từ trên ghế đôn xuống, dọa Ân Mịch Đường một cái.

Mắt Ân Mịch Đường sáng lên, vui mừng gọi tên đối phương: “Ngô Kiến tỷ tỷ!”

Thẩm Thư Hương văn tĩnh đứng lên, cong mắt cười gọi một tiếng: “Mịch Đường.”

“Thư Hương, muội thiếu chút nữa là nhận nhầm tỷ là Tiểu Đậu Đỏ rồi!” Ân Mịch Đường bụm miệng cười.

Phụ thân của Thẩm Thư Hương và thái hậu là long phượng thai, mà Thẩm Thư Hương chỉ lớn hơn Hồng Nguyên công chúa ba tháng, vì thế Thẩm Thư Hương và Hồng Nguyên công chúa có tướng mạo giống nhau đến chín phần.

Mà mẫu thân của Mộ Dung Ngô Kiến là tỷ tỷ của thái hậu.

Lúc Ân Mịch Đường còn chưa biết nói chuyện đã chơi cùng Mộ Dung Ngô Kiến và Thẩm Thư Hương rồi.

Hai người bồi đọc khác, một người là nữ nhi của tả tướng Hàn Thiều Hoa, một người khác là nữ nhi của hữu tướng Lâm Nhược Nghi. Tuy Ân Mịch Đường không quen hai người bọn họ, nhưng cũng biết tên và đã gặp mặt qua.

Cho nên, lúc Đại thái thái nhìn thấy danh sách thì cái gì cũng không muốn làm nữa. Sáu đứa nhỏ, hai đứa là con gái tể tướng, hai đứa là hoàng thân quốc thích, còn có hai đứa là nữ nhi Ân gia.

Khảo hạch? Làm cái quỷ đó.

À … thực ra Ân gia cũng coi như là một nửa hoàng thân quốc thích.

Nhị gia Ân gia Ân Đoạt trấn thủ nơi biên cương xa xôi là huynh đệ kết nghĩa của huynh trưởng của Thái hậu, mà Nhị nãi nãi là thân muội muội cùng cha cùng mẹ của Thái hậu, thậm chí đến mẫu thân Ngụy Giai Minh của Ân Mịch Đường cũng là người bạn thân giao của Thái hậu, là sinh tử kết giao.

Mấy tiểu cô nương chẳng hề xa lạ vây lại cùng nhau nói nói cười cười, không bao lâu sau Thích Bất Ly khóc chạy đến, lớn tiếng nói: “Các ngươi đều đến rồi! Tốt quá rồi! Nhanh giúp ta tìm đại miêu!”

“Đại miêu lại chạy mất rồi hả?” Ân Mịch Đường hỏi.

Mộ Dung Ngô Kiến dựng lông mày: “Muội lại ức hiếp đại miêu hả?”

Thẩm Thư Hương hòa giải hỏi: “Mất ở chỗ nào? Chúng ta cùng nhau tìm!”

Mấy tiểu cô nương chạy trên con đường sạch sẽ trong ngự hoa viên. Trong ngự hoa viên trồng các loại hoa cỏ hấp dẫn bướm bay thành đoàn, nhưng những con bướm kia cũng không so bì nổi với những tiểu cô nương xinh đẹp lanh lợi này.

Thích Vô Biệt lạnh mặt đi ở phía trước, phía sau hắn là bảy tám vị đại thần, còn có một số cung nhân. Hắn dừng lại ngoài Bảo Hồ Môn nhìn mấy tiểu cô nương trong đình viện, những tiểu cô nương này đang chạy đến Hàm Lương Điện phía trước, mang theo góc váy bay nhanh.

Ân Mịch Đường tuổi nhỏ chân ngắn, chạy ở sau cùng. Lúc nàng chạy đến cửa Hàm Lương điện, một cái chân ngắn bước qua ngạch cửa, sau đó một tay nâng váy, một tay nắm lấy ngạch cửa, lại đem một cái chân ngắn khác nâng vào bên trong.

Thích Vô Biệt nhìn chốc lát liền cười ra tiếng.

Các vị đại thần phía sau không hiểu là có chuyện gì, Lý Trung Luân vội đi về trước một bước cong eo hỏi: “Bệ hạ?”

Thích Vô Biệt thu lại nụ cười, từ từ nói: “Để thể hiện hoàng uy, ngạch cửa trong cung điện bốn phía trong cung đều cao hơn ngoài cung mấy phần, tuy nhiên, dân tâm mới là cội nguồn của hoàng uy.”

Chư vị thần tử càng phát ra cung kính, rửa tai mà nghe.

Thích Vô Biệt dừng lại một chút, mới tiếp tục nói: “Ngày mai đem tất cả ngạch cửa trong cung đều tháo ra đi.”

Sau khi các vị đại thần ngớ người ra trong chốc lát, liền phủ phục quỳ bái, cao giọng hô: “Hoàng thượng anh minh, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Thích Vô Biệt nghẹn, có chút bó tay kéo khóe miệng xuống. Hắn cất bước đi qua bụi chuối mỹ nhân đang nhẹ nhàng lay động, đi về phía trước, lúc đi qua Hàm Lương điện, liền hướng ánh mắt nhìn vào bên trong một cái.

Ân Mịch Đường ngồi xếp bằng trên mặt đất, chiếc váy màu vàng lông ngỗng như được may thêm những cánh ve mềm mại phủ trên mặt đất, đại miêu lười biếng làm ổ trong vòng chân của nàng, nàng cúi thấp đầu, vỗ vỗ đầu của đại miêu, cười ngốc ngốc.