Tiểu Đậu Đỏ nằm nhoài bên ao, cơ thể ngâm trong làn nước ấm, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía trước đến xuất thần. Mặt nước lăn tăn phản chiếu gương mặt xinh đẹp của nàng. Nàng đã sớm từ một tiểu cô nương ngây thơ rực rỡ lớn lên thành nụ hoa hé nở, lại bởi vì có mấy phần chua xót đau khổ vì tình mà điểm thêm mấy phần vũ mị lên gương mặt mỹ mạo sạch sẽ thuần khiết.
Ân Mịch Đường ngồi bên ngoài mép hồ, tay cầm lược chậm rãi chải suôn mái tóc dài của nàng.
Trước mắt Ân Mịch Đường hiện lên dáng vẻ Tiểu Đậu Đỏ kiếp trước, kiếp này cơ hồ mỗi người đều có khác biệt so với đời trước, ví như Tiểu Đậu Đỏ của kiếp trước không có tính cách ngây thơ rực rỡ như bây giờ. Ân Mịch Đường hiểu, Thích Vô Biệt đau lòng cho Tiểu Đậu Đỏ, nên đời này mới cho nàng sự sủng ái vô tận, làm cho nàng trở thành tiểu công chúa được yêu thương trong lòng bàn tay.
Tiểu Đậu Đỏ đời trước à …
Tiểu Đậu Đỏ đời trước ở tuổi này sớm đã nổi danh khắp thiên hạ, luôn thích mặc váy đỏ, vạt váy theo bước chân lười nhác của nàng mà chạm đất, hấp dẫn ánh mắt của vô số nam nhân …
“Đường Đường?” Tiểu Đậu Đỏ quay đầu qua nhìn Ân Mịch Đường.
“Sao thế?” Ân Mịch Đường sững ra, sau đó hậu tri hậu giác mình thế mà thất thần, cây lược trong tay cũng đã lâu không hề nhúc nhích.
“Nghĩ cái gì đó?” Tiểu Đậu Đỏ cầm lấy cây lược từ trong tay Ân Mịch Đường, tự chải mái tóc dài ướt đẫm của mình.
Ân Mịch Đường nhìn Tiểu Đậu Đỏ, cười nói: “Đang nghĩ Đậu Đỏ càng ngày càng xinh đẹp hơn rồi.”
Tiểu Đậu Đỏ cười cong ánh mắt, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ đưa tay ra kéo Ân Mịch Đường vào trong ao nước ấm. Nước trong ao bị kích lên thành gợn sóng lớn mang theo bọt nước, kèm theo đó là tiếng cười vui vẻ của Tiểu Đậu Đỏ.
Động tác quá đột ngột của Tiểu Đậu Đỏ làm Ân Mịch Đường giật nảy mình, đợi lúc nàng phản ứng lại thì chỉ có thể im lặng trừng Tiểu Đậu Đỏ một cái, sau đó té nước về phía Tiểu Đậu Đỏ. Tiểu Đậu Đỏ muốn trốn nhưng trốn không được, bị nước ấm dội cho đầy mặt, thế nên nàng không trốn tiếp nữa mà lập tức phản kích, chơi trò té nước cùng Ân Mịch Đường.
Hai người chơi mệt rồi mới ngừng lại, vốn thể chất Tiểu Đậu Đỏ hơi yếu nên lúc này đang dựa vào thành ao hít thở, sắc mặt hơi đỏ hồng.
Ân Mịch Đường cầm nước trong tay cung nữ đưa cho nàng, sau đó nhìn dáng vẻ rũ mắt uống nước của Tiểu Đậu Đỏ, nói: “Đậu Đỏ, thật không sao chứ?”
Tiểu Đậu Đỏ sững lại một chút, sau đó lại uống một ngụm nước nhỏ, vẫn như cũ rũ mắt xuống tùy ý nói: “Có thể có chuyện gì chứ? Quân đội của ca ca liên tục gửi tin tức thắng trận về, những binh lính cứng đầu cứng cổ kia của những địch quốc kia còn xa xa mới mạnh như trong tưởng tượng vậy. Muội đó, cũng sắp phải cử hành đại hôn với ca ca ta rồi, xem đi, tất cả đều phát triển theo hướng tốt đẹp đấy thôi.”
“Vậy tỷ thì sao?” Ân Mịch Đường hỏi.
Tiểu Đậu Đỏ cười nói: “Tỷ rất tốt mà, người trong thiên hạ nhắc đên tỷ nào có ai không nói ta là công chúa điện hạ được sủng ái độc nhất vô nhị không cơ chứ, thứ tỷ có được đã đủ nhiều rồi.”
Ân Mịch Đường không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm Tiểu Đậu Đỏ.
Bởi vì chơi đùa trong ao nước nên y phục của Ân Mịch Đường ướt nhẹp, lúc ra khỏi cung bèn thay đồ của Tiểu Đậu Đỏ. Dáng người hai người tương tự nhau, lúc nhỏ đã rất thích đổi y phục với đối phương rồi.
Ân Mịch Đường mới rẽ qua cửa nguyệt môn thì Thích Như Quy đột nhiên từ bên cạnh xông qua, cánh tay gác trên vai Ân Mịch Đường, cười nói: “Lại trộm xuất cung hả?”
Ân Mịch Đường giật mình, lập tức hiểu rõ vì bộ y phục này nên Thích Như Quy tưởng nàng là Tiểu Đậu Đỏ.
Khi Thích Như Quy nhìn rõ là Ân Mịch Đường cũng sửng sốt, cả người cứng ngắc, nụ cười trên mặt cũng đơ ra.
Ân Mịch Đường lùi ra sau một bước, cẩn thận tránh khỏi cánh tay đang đặt trên vai nàng, mỉm cười gọi một tiếng: “Như Quy ca ca.”
“À … khụ, ừm.” Thích Như Quy cũng lùi ra sau một bước, giọng buồn bực nói: “Bộ y phục này là ta tặng cho Đậu Đỏ mà, cái đồ không có lương tâm này lại cứ thế tùy ý cho người khác mặc rồi.”
“Là muội tùy tiện lấy ra từ trong tủ đồ của tỷ ấy, không biết là của huynh tặng.” Ân Mịch Đường nhẹ nhàng giải thích.
“Không không, ta không có ý trách muội.” Thích Như Quy vội vàng giải thích, ngừng lại một chút rồi nói thêm một câu: “Cũng không trách muội ấy.”
Ân Mịch Đường nhìn mặt mày Thích Như Quy, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh kiếp trước, nàng ép mình đừng nghĩ lung tung nữa. Ân Mịch Đường cúi đầu xuống, tầm mắt rơi trên cánh tay bị thương của Thích Như Quy, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn huynh ngày đó đã cứu muội, vốn nên tự mình đi cảm ơn huynh, nhưng lúc tỉnh lại thân thể không được thoải mái, sau đó hơi tốt lên chút có đi đến cung của huynh vào mấy hôm trước, nhưng huynh không ở đó.”
“À, Tiểu Tiền Tử có nói với ta rồi.” Thích Như Quy tùy ý cười cười, “Đừng để ý nữa, chỉ là tiện tay mà thôi, cảm ơn gì chứ.”
“Vẫn phải cảm ơn mới được.” Ân Mịch Đường như đang thầm thì nói.
Trong lòng Thích Như Quy bỗng dưng ngốt đến hoảng, trong lòng ngốt đầy buồn bực, ngốt đến mức làm hắn không biết nên nói gì.
Hai người trầm mặc một lúc, sau đó Ân Mịch Đường lên tiếng nói: “Không còn sớm nữa, muội phải về phủ rồi.”
Thích Như Quy gật đầu bước lùi sang bên cạnh hai bước, nhường đường cho nàng.
Ân Mịch Đường vừa đi qua người Thích Như Quy, hắn bỗng dưng mở miệng gọi: “Mịch Đường.”
Bước chân Ân Mịch Đương hơi ngừng lại, nàng quay đầu nhìn hắn, đợi hắn nói.
Thích Như Quy nhìn thật sâu vào mắt Ân Mịch Đường, dường như đang tìm bóng dáng mình trong đôi mắt nàng vậy. Hắn kéo khóe miệng lên cười nói: “Nghe nói đại điển lập Hậu đã quyết định rồi, sau này phải xưng là Hoàng Hậu nương nương rồi.”