Thích Vô Biệt vô lực liếc cái trán Ân Mịch Đường, thấy trán nàng chảy ra rất nhiều mồ hôi liền đứng dậy định đi lấy khăn lau cho nàng.
Nhưng khi hắn vừa đứng lên thì cổ tay liền bị Ân Mịch Đường kéo lấy. Thích Vô Biệt quay đầu lại thì thấy ánh mắt Ân Mịch Đường trống rỗng nhìn trần nhà, dáng vẻ có hơi ngốc ngốc.
“Đường?”
Ân Mịch Đường chầm chậm chớp mắt, nước mắt từ bên khóe mắt rơi xuống vào trong mái tóc.
Thích Vô Biệt nhíu mày, lần nữa ngồi xuống bên giường, giơ tay ra lau nước mắt bên khóe mắt cho nàng, nói: “Đừng khóc, muội không biết được loại cảm giác không còn cô độc này làm ta vui mừng thế này đâu.”
Ân Mịch Đường quay đầu lại nhìn Thích Vô Biệt, đôi mắt hiện lên sự mờ mịt.
Ký ức quá loạn, dường như có hai Thích Vô Biệt hoàn toàn bất đồng, làm cho nàng nhất thời không phân biệt rõ được người trước mắt này rốt cuộc có phải là Vô Biệt của nàng hay không.
Nửa ngày sau nàng mới dùng âm tiết mơ hồ nhỏ giọng nói: “Dường như muội không thể nhận ra huynh nữa …”
Thích Vô Biệt đang cúi người lau mồ hôi cho nàng, nghe nàng nói thế, động tác trong tay hơi ngừng lại, rũ mắt nhìn nàng một lúc, bỗng dưng cười lên, hỏi: “Khác biệt rất lớn hả?”
Ân Mịch Đường gật đầu.
Thích Vô Biệt trong ký ức hai đời rõ ràng là hai người khác nhau, trừ cái lớp da giống nhau thì tính cách và yêu thích khác biệt rất nhiều.
Thích Vô Biệt có một chớp mắt thất thần, tiếp đó cười cười, hỏi tiếp: “Vậy muội thích ta của kiếp nào?”
Ân Mịch Đường nhíu mày, rơi vào trầm mặc.
Trong tẩm điện rất yên tĩnh, Ân Mịch Đường tạm thời không trả lời.
Thích Vô Biệt cởi giày nằm lên giường, ôm Ân Mịch Đường vào lòng. Hắn đặt cằm lên vai nàng, sau đó nhắm mắt lại, khóe miệng mang vài phần ý cười nhàn nhã nói: “Rõ ràng là tức phụ của ta, lại còn phải theo đuổi lần nữa, rồi còn phải đợi muội lớn lên thêm một lần. Aiz, mười mấy năm không được ôm nàng ngủ thế này rồi.”
Ân Mịch Đường hơi nghiêng đầu qua nhìn đôi mắt đang nhắm của Thích Vô biệt, yên lặng nhìn rất lâu rất lâu, cuối cùng biết đây không phải mơ.
Dù hai kiếp người rực rỡ như hai giấc mộng chồng chéo lên nhau, nhưng nàng đã không cần phải cố gắng đi phân biệt nó nữa, cũng không cần phải đi phân biệt hai Thích Vô Biệt bất đồng nữa.
Ân Mịch Đường bỗng dưng cười lên.
“Nàng cười gì đó?” Thích Vô Biệt mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn Ân Mịch Đường.
Hắn vừa mở mắt ra thì đôi bờ môi mềm của Ân Mịch Đường đã khép lại, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt hắn.
Thích Vô Biệt sững sờ.
Một chớp mắt đó, ký ức đời trước và đời này xuất hiện sự hỗn loạn. Hắn có một loại cảm giác như không biết mình đang ở chỗ nào, có lẽ là nhất thời mê hoặc, giống như trở lại đời trước vậy.
Ân Mịch Đường dựa vào đầu vai Thích Vô Biệt, khóe miệng mang theo ý cười nhẹ giọng nói: “Đều thích, dù chàng biến thành dáng vẻ nào cũng thích.”
Một Vương gia phong lưu khoái hoạt cũng được, một Hoàng đế hao hết tâm tư cũng được, muội đều thích.
Bởi vì, chàng chính là chàng mà.
…………..
Mấy ngày gần đây rõ ràng là Thích Vô Biệt có hơi lơ là đối với chuyện quốc sự, hoặc cũng không tính là lơ là, chỉ là trước đây hắn làm quá nhiều, mà bây giờ hơi thả lỏng một chút thì liền bị văn võ bá quan toàn triều cảm nhận được, ẩn ẩn phát giác được điều không đúng.
Sau đó có người truyền ra chuyện Thích Vô Biệt vẫn luôn bồi bạn bên cạnh Ân Mịch Đường, văn võ bá qua toàn triều nhan chóng hiểu rõ, chiếu theo tuổi tác của Thích Vô Biệt thì cũng nên lập Hậu rồi.
Vốn trong số những con gái của văn võ bá quan toàn triều thì Thích Vô Biệt chỉ phong Hàn Thiều Hoa làm Quận chúa, làm cho những đại thần khác khó tránh khỏi có tâm tư đưa con gái vào cung tranh sủng, nhưng sau này Thích Vô Biệt lại trực tiếp hạ lệnh Quận chúa được phong là Hàn Thiều Hoa đi hòa thân, lúc đó các đại thần trong triều mới bừng tỉnh hiểu ra. Lại liên tưởng đến những năm này Thích Vô Biệt đối tốt với Ân Mịch Đường, mới thật sâu hiểu rõ cái ghế Hoàng Hậu này cũng chỉ có thể do Ân Mịch Đường ngồi mà thôi.
Nghĩ thông suốt điểm này rồi, văn võ bá qua liền lục tục đi Ân gia, kết giao với Ân Tranh. Những người không quen biết Ân Tranh không tiện kết giao, liền quay qua kết giao cùng Ân Đoạt. Càng đừng nói là qua lại của nữ quyến hậu trạch nữa.
Nếu không có ký ức đời trước, có lẽ Ân Mịch Đường sẽ thật sự nhảy nhót trong lòng như những cô gái nhỏ bình thường khác, nhưng này đã nhớ lại hết chuyện đời trước, tình cảm của nàng và Thích Vô Biệt sớm đã không cần phải nghi ngờ gì nữa. Cho nên nàng không hề quan tâm đối với những nghị luận của người khác về chuyện lập Hậu.
…………….
Một ngày nào đó nửa tháng sau, Tiểu Đậu Đỏ đến gặp Thích Vô Biệt, đuổi hết tất cả thái giám cùng cung nữ trong điện ra ngoài, đơn độc nói chuyện cùng hắn.
Khi Ân Mịch Đường đến tìm Thích Vô biệt thì Tiểu Đậu Đỏ đã đến được một lúc rồi. Ân Mịch Đường cũng không đi vào làm phiền hai anh em họ nói chuyện, chỉ đến thiên các ăn đồ ăn vặt nghe nhạc.
Tiểu Đậu Đỏ rất muộn mới rời đi, nàng vừa đi thì Ân Mịch Đường liền nhanh chóng hỏi cung nữ hầu hạ ngoài điện rằng lúc hai người này nói chuyện có tức giận gì nhau không, khi nhận được đáp án phủ định mới thở phào. Biết Thích Vô Biệt còn có rất nhiều tấu chương phải phê, mà Tiểu Đậu Đỏ đã làm chậm trễ hắn lâu như vậy rồi, nên Ân Mịch Đường cũng liền lặng lẽ rời đi.