[ Ai mà nhớ nổi? ]
*
Thư ký Lâm đi rồi, Quan Lãng lên tầng ba tập thể dục. Ngoại trừ Taekwondo, hắn còn học qua vài môn võ thuật cơ bản, các sư phụ từng dạy hắn đều khen ngợi về khả năng tập trung và định lực tuyệt hảo hiếm có khó tìm, nếu không phải hắn không hề có đam mê, có lẽ đã sớm được gọi đi thi đấu quốc tế rồi.
Khương Dao là người không thể ngồi yên rảnh rỗi, cho dù biết ngôi nhà này có thuê người giúp việc dọn dẹp theo giờ, anh vẫn muốn tự mình ra tay lau dọn.
Mấy ngày trước dọn nhà hơi vội, hôm nay vừa lúc có thời gian, Khương Dao liền sắp xếp lại đồ đạc ở phòng bếp, phòng khách tầng một; phòng làm việc, phòng ngủ tầng hai hết một lượt. Tầng ba ngoại trừ một phòng tập và sân phơi lớn còn có một căn phòng riêng của Quan Lãng bị khóa kín cả ngày, Khương Dao cũng chưa từng bước vào đó.
Khương Dao dọn vài chậu hoa dưới vườn lên sân phơi ở tầng ba, trên khoảng sân bày sẵn một chiếc bàn tròn bằng gỗ và mấy cái ghế trúc, nghĩ kỹ thì Trung thu có thể tận dụng chỗ này để ngắm trăng.
Bởi vì Khương Dao ký tên rất thoải mái nên tâm trạng Quan Lãng không tệ, hai người cùng nhau ăn bữa cơm trưa đơn giản, không khí có thể xem như hòa thuận ấm áp.
Buổi tối trước khi ra ngoài, Khương Dao ở trong phòng tìm quần áo, lúc Quan Lãng tiến vào thấy tủ quần áo của anh đang mở toang, toàn bộ đồ đạc phụ kiện bên trong đều được sắp xếp chỉnh tề ngay ngắn, một số món còn phân loại đựng riêng trong hộp vải rất gọn gàng.
Chu đáo cẩn thận hơn đi thuê giúp việc nữa.
Thấy Khương Dao mở một hộp đựng ra, Quan Lãng kinh ngạc hỏi: "Quần lót của anh nhãn hiệu gì thế? Sao cạp quần không có logo?"
Trong hộp đựng có hơn mười chiếc quần lót cuộn vuông vức ba màu đen xám trắng, nhưng tất cả đều có cạp quần đồng màu và không in logo.
"À, em nói chun quần ấy hả." Khương Dao tùy tay mở một chiếc quần ra cho Quan Lãng xem, "Đây là hàng nguyên bản công ty anh sản xuất cho hãng A, phần nhãn mác sẽ do công ty bọn họ tự xử lý."
"Không thể nào." Quan Lãng nhận lấy sờ một chút, "Tôi thường xuyên mua đồ của hãng này, chất vải không giống."
"Đó là vì anh đã xử lý kháng khuẩn và làm mềm chất liệu vải rồi, đồ tiếp xúc trực tiếp với cơ thể không quan trọng nhãn hiệu, mà là chất liệu." Khương Dao nghiêm túc giải thích, "Lần sau để anh mang mấy cái về cho em, mặc thoải mái lắm, người có thể chất mẫn cảm dễ dị ứng cũng mặc được luôn."
Quan Lãng tùy tay ném quần lót trở về, ngữ khí cực kỳ ghét bỏ: "Đàn ông đàn ang mà mẫn với cảm cái gì, lại còn kháng khuẩn nữa. Thứ này vừa nhìn là biết không dùng được rồi, quần áo có thương hiệu đều phải trải qua đủ công đoạn kiểm tra đo lường chất lượng, chẳng lẽ còn kém hơn đồ của anh sao?"
Khương Dao còn muốn nói nữa, nhưng thấy Quan Lãng không có hứng thú nghe bèn xoay người cất quần lót về chỗ cũ.
Chuyện nhỏ này qua đi, hai người cùng nhau di chuyển đến nhà hàng do Sầm Yên Yên đặt trước để dùng bữa tối.
Đây là bữa cơm đầu tiên có mặt đông đủ thành viên hai gia đình, lại còn sau khi hoàn tất thủ tục đăng ký kết hôn nên cực kỳ có ý nghĩa.
Cha mẹ Khương Dao vốn có chút suy đoán với sự tránh né lâu nay của Quan Lãng, hiện giờ thấy bầu không khí giữa hai người không tệ, cục đá trong lòng cuối cùng mới rơi xuống.
Mẹ Khương vốn là người hoạt ngôn, con trai ba mươi tuổi cuối cùng đã thành gia lập thất nên cực kỳ xúc động, trò chuyện một hồi liền nhắc đến ít chuyện cũ năm xưa.
"Năm đó may nhờ có đại sư Hoành Dẫn chỉ điểm ít nhiều nên tôi mới có Dao Dao. Hai chúng tôi không cầu mong giàu sang phú quý gì, bản thân Dao Dao vốn có tiền đồ, chỉ cần nó sống vui vẻ là chuyện gì chúng tôi cũng tình nguyện làm."
Sầm Yên Yên đã sớm điều tra lĩnh vực sự nghiệp của Khương Dao, bà không hiểu biết quá nhiều về ngành nghề đó nhưng cũng biết đây là một đứa bé kiên định đáng tin.
"Khương Dao là đứa trẻ tốt, không ngờ còn có chuyện sâu xa như vậy với đại sư Hoành Dẫn, chẳng trách chúng ta mới có dịp gặp gỡ nhau trên chùa Quân Linh, là duyên phận cả." Sầm Yên Yên tiếp nối đề tài, "Lại nói, hồi nhỏ sức khỏe Tiểu Lãng nhà chúng tôi không tốt lắm, gầy yếu lại dễ sinh bệnh. Chúng tôi không có cách nào, còn phải đưa nó lên chùa Quân Linh ở một khoảng thời gian. Sau khi trở về quả nhiên tinh thần tốt lên rất nhiều, về sau tập luyện thêm ít võ thuật cường thân kiện thể, rốt cuộc mới không khiến chúng tôi lo lắng."
Mẹ Khương Dao che miệng cười: "Vậy mới nói hai đứa trẻ có duyên. Dao Dao nhà tôi vẫn luôn thay mẹ nó ghi nhớ ân đức của đại sư Hoành Dẫn, trước kia năm nào cũng lên chùa Quân Linh hỗ trợ, sau này tốt nghiệp rồi, công việc bận rộn mới dần dần không đi nữa."
"Khéo như thế à? Không chừng trước đây hai đứa từng gặp nhau rồi cũng nên. Tiểu Lãng, con có ấn tượng gì không?" Sầm Yên Yên quay đầu hỏi Quan Lãng.
"Không có, bọn con chưa từng quen biết nhau." Quan Lãng mất kiên nhẫn đáp. Chuyện của bao nhiên năm trước rồi, ai mà nhớ nổi?
Khương Dao nghe vậy chỉ nhìn hắn một cái mà không nói gì.
Mẹ Khương nói: "Có lẽ ngày đó Tiểu Lãng còn nhỏ nên không nhớ đâu. Dao Dao, con có nhớ..."
Đúng lúc này nhân viên phục vụ tiến vào lên đồ ăn, là một âu canh cỡ đại. Khương Dao nhận chén và thìa từ tay phục vụ: "Để tôi múc cho."
Đề tài cứ như vậy dừng lại, anh múc hai chén canh cho cha mẹ Quan Lãng, sau đó đến lượt cha mẹ mình, cuối cùng mới múc cho bản thân và Quan Lãng.
Vào thời điểm hai chén canh cuối cùng múc xong, Sầm Yên Yên lén đá Quan Lãng một cái kèm đưa mắt ra hiệu. Hắn biết ý liền đứng dậy nhận nhiệm vụ bưng canh, lúc này Sầm Yên Yên mới vừa lòng gật đầu.
Đến gần cuối bữa, Sầm Yên Yên và Quan Tề Đình lấy ra một bao lì xì rất dày, vẫy vẫy tay với Khương Dao.
Khương Dao đứng lên tiến lại gần, Sầm Yên Yên đặt bao lì xì vào tay anh, vỗ vỗ cổ tay: "Tiểu Lãng ấy mà, từ nhỏ không được ở gần mẹ và chị gái, ba nó lại nuôi ra kiểu tính cách kỳ cục không chịu nổi. Nếu nó có làm gì quá đáng thì con đừng chịu đựng một mình, cứ tới tìm mẹ."
"Dì..."
Sầm Yên Yên gõ lên trán anh: "Đồ ngốc, giờ này còn gọi dì à?"
Nhìn dáng vẻ Sầm Yên Yên cười tủm tỉm, Khương Dao mới kịp phản ứng lại. Anh quay đầu liếc Quan Lãng một cái, thấy hắn cũng đang đứng trước mặt cha mẹ mình tiếp nhận quy trình tương tự, ánh mắt hai người chạm nhau vô cớ sinh ra một tia ăn ý khó hiểu.
Khương Dao không do dự nữa, anh quay đầu nhìn Sầm Yên Yên và Quan Tề Đình, vững vàng gọi một tiếng: "Cảm ơn mẹ, cảm ơn ba!"
Quan Lãng biết không thể tránh nổi kiếp nạn này, cũng phải thấp giọng gọi ba mẹ.
Mẹ Khương vui vẻ đáp ứng, hết nhìn con trai lại nhìn Quan Lãng, nhất thời không kiềm chế được cảm xúc, hai mắt nhòe đi phải quay đầu lau sạch.
Đến giờ chia tay, cha mẹ Khương đứng trước đại sảnh kéo tay con trai lại dặn dò một lát.
Không khí giữa ba người nhà Quan Lãng thì không được hòa thuận như thế, Quan Lãng vốn bị "cưỡng ép" kết hôn, lúc này không diễn nổi trò tình thương mến thương trước cha mẹ.
"Lần này chị con bận việc không về kịp, nó bảo lần tới sẽ về tìm con chúc mừng sau." Sầm Yên Yên áy náy giải thích.
"Không sao, biết đâu lần tới chị ấy về con đã ly hôn rồi thì sao." Quan Lãng không hề để tâm.
Thái độ này hiển nhiên khiến Quan Tề Đình bực bội: "Vớ vẩn! Nhà thông gia còn ở bên kia kìa, ăn nói linh tinh!"
"Được rồi được rồi, cái tính này không phải do ông chiều mà ra sao!" Sầm Yên Yên lại khôi phục dáng vẻ mặt nặng mày nhẹ với chồng, "Tiểu Lãng, Tiểu Khương không tệ đâu, kiên định lại nghiêm túc, con đừng mang thành kiến với người ta mãi nữa, mẹ thấy hai đứa cũng khá hợp nhau đấy."
Quan Lãng không muốn nói thêm gì, rất thức thời ngậm miệng.
"Tiểu Lãng, cuối tháng là sinh nhật con, nhưng hai ngày nữa mẹ phải về nước Y rồi, lần này không đón sinh nhật cùng con được, xin lỗi nhé."
"Con tổ chức sinh nhật với bạn rồi." Quan Lãng cũng không để ý, hắn đã sớm sắp xếp tiệc sinh nhật theo ý mình.
Khương Dao ở cách đó không xa vừa chấm dứt câu chuyện với cha mẹ nên vô tình nghe được hai câu cuối cùng.
Người nói vô tâm, người nghe cố ý, Khương Dao nhớ đến ngày sinh Quan Lãng ghi trên giấy đăng ký kết hôn, đúng là chỉ còn hơn một tuần nữa, trong lòng anh cũng bắt đầu âm thầm tính toán.
Đây là sinh nhật đầu tiên của Quan Lãng sau khi bọn họ kết hôn.
Quan Lãng sẽ thích thứ gì nhỉ?
———————
Lời tác giả:
Con người Dao Dao giống như mấy cái quần lót kia, vừa vặn lại thoải mái.
Nhớ kỹ mấy cái quần lót nha, sau này còn xuất hiện á.