Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi

Chương 61: Rất muốn ôm anh




[ Anh thật sự hoàn toàn buông bỏ rồi sao? ]

*

Quan Lãng cởi áo khoác, sau đó chuẩn bị cởi luôn nút áo sơ mi thì bị Khương Dao ngăn lại: "Không cần cởi đồ trong, tháo thắt lưng ra là được."

Quan Lãng nghe lời tháo thắt lưng ra, ngoan ngoãn đứng im chờ Khương Dao chỉ đạo.

Trong phòng đột nhiên không còn tiếng nói chuyện nữa, không khí trở nên kỳ quái dị thường.

Quan Lãng còn mải đắm chìm trong cơn xấu hổ, nhiệt độ trên mặt chưa kịp tan đi. Khương Dao nhận thắt lưng đặt lên ghế sô pha rồi vòng ra sau đặt tay lên vai hắn, kéo thước dây bắt đầu đo kích cỡ.

"Ngẩng đầu lên."

"Đứng thẳng, ưỡn ngực."

Quan Lãng dựng sống lưng thẳng tắp, để đôi bàn tay ấm áp của Khương Dao thỉnh thoảng lại cách lớp áo sơ mi đụng vào thân thể.

Sau khi đo chiều rộng vai, rộng lưng và chiều dài quần áo, Khương Dao đứng bên người hắn tiếp tục lấy số đo thắt lưng. Anh vòng thước quanh eo như đang ôm hắn, Quan Lãng cúi đầu, khuôn mặt Khương Dao đã kề sát cánh tay, đôi mắt nghiêm túc quan sát con số ghi trên thước dây. Biểu cảm cẩn thận quen thuộc của anh khiến Quan Lãng nhớ về rất nhiều cảnh tượng mình đã từng thấy trước kia.

Hai tay Khương Dao lại vòng qua, lần này là đo vòng mông. Sợi dây mảnh chỉ dán vào mông một chút rồi rút về, Quan Lãng chăm chú nhìn anh, cảm giác hốc mắt cay cay, thế là hắn buột miệng thốt ra lời muốn nói.

"Anh còn nhớ không? Mỗi lần em uống rượu say trở về nhà, anh toàn cởi áo khoác và tháo thắt lưng giúp em giống thế này."

Góc độ giống hệt với lúc đó, rõ ràng là cảnh tượng trong lúc đang say mà hắn vẫn nhớ kỹ.

Tay Khương Dao hơi khựng lại, không đáp lời mà xoay người ghi chép mấy con số vào trong sổ tay đặt trên bàn. Anh thầm cảm thán vóc người Quan Lãng đúng là được ông trời ưu ái, tỉ lệ dáng người phải nói là chuẩn nhất trong số các khách hàng đến đo áo trong vòng một tháng nay.

Anh lại đi đến trước mặt Quan Lãng, giơ tay vòng thước dây qua cổ hắn. Bởi vì tư thế đứng không thẳng nên khoảng cách giữa hai người đang cực kỳ gần, Quan Lãng thấp giọng: "Mỗi lần em ôm anh, anh đều vòng tay qua cổ em như thế."

Yết hầu hắn rung lên trong lúc nói khiến đầu ngón tay Khương Dao hơi tê dại, anh dùng sức siết chặt thước dây, nghe Quan Lãng ho lên một tiếng mới buông lỏng ra.

Bước tiếp theo là đo chiều dài tay áo và chu vi cổ tay, Khương Dao nhìn xuống bàn tay hắn mà ngẩn người. Trên ngón áp út của Quan Lãng vẫn đeo nhẫn kết hôn của bọn họ, còn nhẫn của anh đã sớm bị tháo từ ngày ly hôn, ném vào ngăn tủ đầu giường.

Kế tiếp là đo vòng ngực, Khương Dao vòng thước dây từ sau lưng Quan Lãng ra phía trước, dừng ngay chỗ cơ ngực căng nhất để điều chỉnh thang đo.

"Khương Dao." Giọng Quan Lãng trầm khàn, "Anh dựa vào ngực em như vậy, làm em rất muốn ôm anh."

Khương Dao hít sâu một hơi, sầm mặt nói: "Cậu Quan thích trang phục ôm vào người hay là rộng rãi thoải mái? Có yêu cầu gì về chất liệu vải vóc không?"

Quan Lãng chăm chú nhìn Khương Dao một hồi, đầu ngón tay giật giật nhưng vẫn cố gắng kìm nén nắm chặt tay: "Em thích kiểu gì, anh là người rõ nhất mà."

Khương Dao không đối đáp với hắn nữa, lẳng lặng ngồi xổm xuống đo chu vi và chiều dài ống chân.

Tư thế này làm Quan Lãng càng quẫn bách hơn.

"Khương Dao, anh có nhớ buổi tối hôm giao thừa..."

"Đủ rồi." Khương Dao lạnh giọng, động tác trên tay không ngừng lại, dùng tốc độ nhanh nhất đo xong hết kích cỡ cho hắn, "Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe."

Quan Lãng nhắm mắt, từng hình ảnh hiện lên rõ mồn một trong đầu.

Buổi tối giao thừa hai người đều uống một chút rượu, sau khi làm xong một nháy, Quan Lãng chưa hết thèm thuồng nên quấn lấy Khương Dao đòi anh khẩu giao cho mình. Anh bị lải nhải mãi phiền quá, đành nhân lúc đi tắm ngồi xổm xuống chiều theo ý hắn.

Nhưng dương v*t Quan Lãng chỉ vừa thọc vào một nửa Khương Dao đã nôn khan, làm hắn sợ đến tỉnh rượu, lập tức kéo Khương Dao đứng lên vừa hôn vừa xin lỗi.

Khi đó Khương Dao quá dễ mềm lòng, lúc nào cũng chiều chuộng hắn, đáp ứng mọi yêu cầu của hắn...

Khương Dao gấp sổ ghi chép rồi bỏ đi trước mà không thèm nhìn Quan Lãng, chỉ ném lại một câu: "Yêu cầu về thiết kế cậu cứ trao đổi với ông chủ Lục."

Vào thời khắc anh nắm vào tay nắm cửa, Quan Lãng lại cất tiếng.

"Khương Dao, anh thật sự buông bỏ hoàn toàn rồi, đúng không?"

Khương Dao muốn bịt tai để khỏi phải nghe, Quan Lãng thì vẫn mải mê nói phần mình.

"Nhưng mà em thì chưa, làm cách nào cũng không quên được anh." Ngữ khí Quan Lãng tràn ngập cô đơn, "Anh nói em phải làm sao đây, Khương Dao?"

Lục Tịnh Dịch trông thấy Khương Dao từ trên lầu bước xuống, thừa dịp cậu chủ Lâm ra ngoài nghe điện thoại mà vội chạy ra đón đường: "Đo xong rồi hả? Cậu ta không làm khó dễ gì anh chứ?"

Khương Dao lắc đầu, anh im lặng đi đến trước quầy bar, mở cuốn sổ kiểm tra xem mình có bỏ sót thông tin gì không.

Một lát sau Quan Lãng cũng từ trên lầu đi xuống, Lục Tịnh Dịch nhạy cảm nhận ra bầu không khí giữa hai người không ổn, nhưng chưa kịp hỏi thêm gì thì cậu chủ Lâm đã đẩy cửa tiến vào.

"Ủa, hai người xong rồi?" Cậu ta đi đến bên cạnh Quan Lãng, chỉ vào điện thoại, "Vừa nhận được điện thoại của cậu Chu, cậu ta hẹn ra làng du lịch ở ngoại ô chơi một chuyến, giám đốc Quan đi cùng không?"

Quan Lãng còn chưa trả lời, cậu chủ Lâm đã ghé sát vào nói thêm: "Bên đó không chỉ có gái đẹp đâu, cậu Chu còn đặc biệt tìm mấy —— em trai sạch sẽ xinh xắn nữa cơ."

Giọng cậu chủ Lâm không quá nhỏ, cho nên cả bốn người có mặt trong tiệm đều nghe thấy.

Sắc mặt Lục Tịnh Dịch vẫn như thường, Quan Lãng lập tức ngẩng đầu nhìn Khương Dao, chỉ thấy bàn tay cầm viết của anh dừng lại một giây, chân mày hơi nhíu, trong lòng hắn tức khắc hẫng một nhịp.

Cậu Lâm này đang làm trò gì thế? Ở không đi phá đám mới chịu được à?

Quan Lãng cố ý hắng giọng để thu hút lực chú ý của mọi người, đoạn nghiêm mặt nói: "Các cậu cứ đi chơi đi, tôi còn về nhà có việc."

Cậu chủ Lâm đã quen nhìn mặt đoán ý, thấy Quan Lãng bày ra thái độ này lập tức vỗ đầu ra vẻ bừng tỉnh: "Xem cái não cá của tôi này, quên mất trong nhà sếp Quan còn có người chờ, không giống lũ cho độc thân như chúng tôi."

Quan Lãng không đáp lại, cậu chủ Lâm lại xoay người vẫy tay với Lục Tịnh Dịch: "Ông chủ Lục, quần áo của tôi nhờ các vị cả nhé. Có chuyện gì cứ liên lạc qua điện thoại, tôi đi trước đây."

"Để tôi tiễn các anh." Lục Tịnh Dịch vừa đi theo cậu Lâm, Quan Lãng đã sải chân bước lại gần Khương Dao.

Khương Dao rời khỏi quầy bar, đẩy cửa phòng làm việc ngồi xuống, mang mắt kính lên tiếp tục vẽ sơ đồ cắt rập cho một mẫu váy dài.

Quan Lãng cũng tiến vào theo anh. Hắn đứng bên cạnh nhìn Khương Dao một lát mới giả bộ ho khan: "Khương Dao, anh đừng hiểu lầm, mấy cuộc tụ hội mà cậu Lâm nói, em... em chưa bao giờ đi. Em không phải loại người như vậy đâu, trong khoảng thời gian này em không hề đi tìm ai khác bên ngoài, anh..."

"Cậu không cần thông báo với tôi, Quan Lãng." Khương Dao bình tĩnh ngẩng đầu, "Chúng ta đã ly hôn, cậu được tự do rồi."

"Nhưng mà em..."

"Có lẽ thời gian đầu cậu thấy không quen, nhưng rồi sẽ quen thôi, đừng lo lắng." Những lời nhẹ nhàng của Khương Dao như một lưỡi dao cùn từ từ cứa vào tim Quan Lãng, không cho hắn đường phản bác.

Đó không phải là vấn đề quen hay không quen, trong lòng Quan Lãng biết rõ, nhưng Khương Dao bây giờ đã không còn quan tâm đến cảm nhận của hắn nữa.

Lần trước bị Khương Dao phũ phải thất thểu trở về, đúng là hắn có nghĩ đến chuyện từ bỏ, vĩnh biệt luôn đoạn tình cảm với Khương Dao. Nhưng hôm nay bọn họ lại gặp nhau, chỉ tiếp xúc gần trong vài phút ngắn ngủi mà hắn đã biết mình không thể quên được, cũng không buông bỏ được, hắn muốn Khương Dao trở về bên mình.

Cho dù Khương Dao không còn quan tâm đến hắn, hắn cũng phải vượt khó tiến lên.

Anh đã chân thành nhiệt tình đối xử tốt với hắn lâu như vậy, bây giờ anh có mệt mỏi cũng không sao, lần này đổi thành hắn cố gắng.

"Đó không phải thói quen, mà là..." Quan Lãng vừa định thổ lộ tấm lòng tràn đầy tình ý, Khương Dao lại đột nhiên nghiêng đầu nói với ra cửa: "Tịnh Dịch, cậu quay lại rồi à?"

Một chuỗi tiếng bước chân vang lên, Lục Tịnh Dịch xuất hiện ở cửa phòng: "Khương Dao, anh tìm tôi?"

"Ừ, cậu Quan có mấy yêu cầu cần trao đổi, cậu tiếp chuyện nhé."

Quan Lãng nhìn thái độ tránh mình như tránh hủi của Khương Dao, hết gọi hắn là cậu Quan rồi quay sang gọi Tịnh Dịch thân thiết như vậy. Hắn tức đến ngứa răng, ánh mắt nhìn Lục Tịnh Dịch càng thêm khó chịu.

"Cậu Quan, cậu thật sự muốn may quần áo ở chỗ chúng tôi à?" Từ đầu Lục Tịnh Dịch vốn không cảm thấy Quan Lãng có nhu cầu may mặc gì, hơn nữa vừa rồi anh ta còn bất cẩn nghe được một ít chuyện không nên nghe...

"Sao nào, không hoan nghênh tôi?" Trước giờ Quan Lãng luôn không cho Lục Tịnh Dịch sắc mặt tốt, hiện giờ cậu chủ Lâm đi rồi, hắn cũng lười giả vờ giả vịt.

"Hoan nghênh chứ, chỉ là đơn hàng ở chỗ chúng tôi tương đối nhiều, chắc cậu phải xếp hàng lâu đấy." Lục Tịnh Dịch cố ý nói.

Lòng bất an và kiên nhẫn của Quan Lãng chỉ biểu lộ ra trước mặt Khương Dao, giờ phút này đứng đối diện Lục Tịnh Dịch, hai tay hắn khoanh lại trước ngực, thân thể thẳng tắp bật cười trào phúng: "Ông chủ Lục, ai nói tôi chỉ may một bộ?"

"Mỗi tháng hai bộ, thiết kế thành đồ tình nhân." Nói tới đây Quan Lãng ngừng một lát, ngón tay cái sờ sờ lên chiếc nhẫn trên ngón áp út, lại tiếp tục nói, "Trước mắt đặt tám tháng, tổng cộng mười sáu bộ."

Làm gì có ai may quần áo như vậy? Lục Tịnh Dịch hoàn toàn sửng sốt, theo phản xạ mà nhìn sang chỗ Khương Dao, nhưng xem ra anh còn bất ngờ hơn nữa, cây bút chì trong tay trượt một cái, vạch một vạch rõ dài lên bản vẽ.

"Còn nữa, tôi chỉ muốn trao đổi công việc với Khương Dao thôi."



Lời tác giả:

Lục Tịnh Dịch: Rốt cuộc Quan Lãng tới đây làm gì thế?

Khương Dao: Chắc là tới đưa phí cấp dưỡng đấy.