[ Hai người làm gì ở đây! ]
*
Người dẫn chương trình được ban tổ chức thuê từ đài truyền hình địa phương, hiện tại đang dõng dạc tuyên bố mở màn đêm tiệc.
Quy mô sự kiện lần này còn lớn hơn những năm trước, ngay sau đó sẽ là hoạt động đấu giá để gây quỹ quyên góp cho các trung tâm từ thiện, cho nên cả Phó ban Tuyên giáo thành phố cũng được mời đến đọc diễn văn khai mạc.
Thời điểm phó ban Tuyên giáo lên đài thì cuộc nói chuyện giữa Khương Dao và Lục Tịnh Dịch cũng dừng lại, hai người cùng đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía bàn chủ trì, cũng chính là hướng sân khấu. Quan Lãng thấy thế dứt khoát quay đầu nhìn lên sân khấu giả vờ như không phát hiện Khương Dao, lúc này Sầm Du cũng vừa trở lại.
Bài diễn văn kết thúc, đến lượt Quan Tề Đình lên sân khấu giới thiệu ngắn gọn về bữa tiệc. Những người ngồi cùng bàn hầu như đều cùng lứa với Quan Tề Đình, ai cũng đáng tuổi cha chú Quan Lãng. Bọn họ có vẻ rất quan tâm đến hắn, luôn hỏi thăm về tình hình Tư Diệu gần đây. Tuy Quan Lãng không thích những trường hợp thế này nhưng cũng trả lời rất lễ phép, đóng tốt vai trò hậu bối khiêm tốn nghe dạy bảo.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu, từng món ăn được bưng lên bàn. Khương Dao không quen với cung cách ăn uống quá trang trọng, chỉ ăn được mấy miếng đã quay sang nói với Sầm Du và Lục Tịnh Dịch rằng mình phải đi WC, thật ra là muốn rời khỏi phòng hít thở không khí.
Khương Dao ra khỏi nhà ăn, đứng dựa vào một cây cột ngoài rìa sảnh nghỉ một lúc. Vừa rồi đôi mắt anh cứ vô thức ngắm Quan Lãng suốt, nhưng hắn thì không hề liếc mắt nhìn anh lấy một lần.
Có lẽ Quan Lãng không phát hiện ra anh đâu nhỉ, nơi này vốn cũng không phải nơi anh nên tới.
Nói không thất vọng là nói dối, hôm nay anh đã gặp qua mấy vị lãnh đạo công ty đều dẫn theo người nhà, có người còn đưa cả con nhỏ đi cùng.
Ngoại trừ lần gặp hai người bạn đại học, dường như Quan Lãng chưa bao giờ có ý định công bố đối tượng kết hôn ra ngoài, thậm chí đến người trong cùng công ty cũng không biết. Hôm nay nếu không phải Sầm Du dẫn anh đến, có lẽ anh cũng mãi mãi không thể đụng mặt Quan Lãng trong những trường hợp kiểu này.
Đang để suy nghĩ trôi miên man, lúc này Khương Dao đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người lạ ở bên kia cây cột.
"Tôi nói thật nhé, nhà họ Quan vì muốn dập tắt dư luận nên mới sắp xếp cho Quan Lãng kết hôn thôi, tôi thấy tám phần là kết hôn giả rồi."
"Giả? Không phải chứ? Lần trước dì Sầm nhận phỏng vấn đã xác nhận tin kết hôn rồi mà."
"Có thế mà cậu cũng không hiểu? Thủ đoạn đối phó truyền thông cả đấy. Loại người kiêu ngạo như Quan Lãng sao có thể nghe lời đại sư tính mệnh răm rắp được."
"Cậu quen thân với Quan Lãng lắm à?"
"Không tính là thân, trước kia học cùng trường. Thằng cha đó ngạo mạn lắm, nhìn ai cũng chướng mắt. Ba tôi còn phiền ác hơn, lần nào dạy dỗ cũng bảo tôi phải học theo Quan Lãng nhà người ta, chắc tôi cần."
"Này, thế rốt cuộc cậu ta đã kết hôn thật hay chưa nhỉ? Tôi khá thích kiểu ngoại hình đó, tiêu chuẩn chọn bạn đời của cậu ta chắc phải cao lắm?"
"Ai biết được, thời đại học cậu ta có một đối tượng mập mờ là hotboy trường, nghe nói hai người đó còn hẹn hò một thời gian. Kết hôn gì chứ, cậu xem, đến bây giờ mà nhà họ Quan vẫn chưa tổ chức hôn lễ cho cậu quý tử, ý tứ có chỗ nào chưa rõ ràng? Lỡ như đại sư kia tính ra người định mệnh là một tay vừa mập vừa xấu, Quan Lãng ghét bỏ còn không kịp, làm sao xuống tay được."
"Phải là "không xuống miệng được" mới đúng."
Dứt lời, cả hai cùng bật cười ngả ngớn.
Khương Dao nghe mà sắc mặt hết đỏ lại trắng, muốn giận lại không biết mình nên giận ai, trong lòng cực kỳ khó chịu, cảm giác như lục phủ ngũ tạng bị ai đó bóp chặt không thở nổi, cơn chua xót xộc thẳng lên hốc mắt.
Anh đưa tay dụi dụi mắt, thì thầm một câu rất khẽ mà không biết đang nói với ai: "Chúng tôi... đăng ký kết hôn rồi..."
Chỉ tùy tiện bắt gặp hai người trong vòng quan hệ của Quan Lãng mà đã ăn nói khó nghe như vậy, thái độ của những người khác thế nào, không cần nói cũng biết...
Ít nhất lời bọn họ đã phán đúng một nửa, giữa anh và Quan Lãng không phải quan hệ chồng chồng đích thực.
Nhưng Quan Lãng không hề có tình cảm gì với anh thật sao? Vậy những ngày này hai người ở bên nhau, từng chuyện vui vẻ vụn vặt kia gọi là gì? Khương Dao nghĩ mãi mà không nghĩ ra kết quả.
Hai người đầu bên kia đã đi mất từ bao giờ, Khương Dao nhắm mắt lại hít sâu một hơi, đoạn vươn tay vỗ mạnh vào trán để mình không suy nghĩ lung tung nữa. Đột nhiên anh cảm giác vai mình bị người vỗ vỗ mấy cái.
Khương Dao mở to mắt nhìn Lục Tịnh Dịch đứng ngay cạnh mình, ánh mắt có vẻ rất quan tâm: "Anh làm sao thế? Khó chịu ở đâu à?"
Khương Dao mở miệng mà không nói nên lời.
Lục Tịnh Dịch giải thích: "Thấy anh đi lâu quá, Sầm Du kêu tôi đi tìm, sợ anh có việc gì."
Khương Dao ép buộc bản thân bình tĩnh lại, anh đứng thẳng lưng lên: "Tôi... tôi không sao, chỉ đứng đây hít thở không khí thôi."
Anh không biết Lục Tịnh Dịch đã đứng đó bao lâu, có nghe thấy hai người kia nói gì không, nhưng anh cũng không muốn hỏi.
"Anh bị đau đầu à? Không khí ở đây không được tốt, hay là tôi cùng anh đi xuống dưới đứng nghỉ một lát nhé?" Lục Tịnh Dịch nhìn nhìn đồng hồ, "Dù sao cũng còn sớm, mấy món đấu giá chúng ta mua không nổi đâu."
Lúc nói những lời này, Lục Tịnh Dịch còn chớp chớp mắt với Khương Dao, ngữ khí thoải mái trêu chọc. Khương Dao nghe ra được bèn miễn cưỡng cười nói: "Không cần đâu, chúng ta đi hết bỏ chị Sầm Du một mình, chị ấy sẽ giận đấy."
"Tôi thật sự không sao, quay vào đi thôi." Khương Dao cũng vỗ vỗ bả vai Lục Tịnh Dịch, ý nói anh ta không cần lo lắng.
Lục Tịnh Dịch quan sát kỹ sắc mặt anh, trong mắt hiện lên một tia ý vị không rõ, ngoài miệng chỉ nói: "Ừ, chúng ta quay vào đi."
"Này khoan đã." Thời điểm Lục Tịnh Dịch xoay người, Khương Dao sờ sờ bả vai anh ta một chút, đoạn duỗi tay ra trước mặt, "Trên vai anh có sợi tóc."
Trong lòng bàn tay Khương Dao quả nhiên có nắm một sợi tóc ngắn màu đen.
Lục Tịnh Dịch hơi cúi đầu thổi vào lòng bàn tay Khương Dao một cái, sợi tóc lập tức bị thổi bay xuống đất.
"Ba ngàn phiền phức, thổi một cái liền tan." Lục Tịnh Dịch mỉm cười, chỉ vào tay Khương Dao, "Trước kia mẹ tôi hay nói thế lắm, hiện giờ tôi lại thấy câu này rất có lý. Mặc kệ là chuyện phiền lòng gì, đã rơi xuống rồi thì thôi, giống như sợi tóc rụng vậy."
Khương Dao ngẩn người nhìn lòng bàn tay mình, nhất thời không nói gì.
Lúc này hai người đang đứng rất gần nhau, nhìn xa xa giống hệt một cặp tình nhân đang nắm tay nói nhỏ.
"Hai người làm gì ở đây?!"
Giọng nói quen thuộc cùng tiếng bước chân vang lên bên tai, ngữ khí còn đè nén chút tức giận. Khương Dao giật mình, vội vã thu tay quay đầu.
Sắc mặt Quan Lãng đen như đáy nồi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay Khương Dao vừa rút về, áp suất toàn thân hạ xuống cực thấp.
———————————
Lời tác giả:
Quan Lãng: Hắn dám thổi thổi cho vợ tôi!! Ha!!! Hắn dám làm như vậy sao!!
Tiểu Lục của chúng ta vừa đẹp trai, đầu óc tốt, lại còn tài hoa, còn đồng hành bên cạnh Dao Dao, làm sao bây giờ Quan Lãng ơi~