Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi

Chương 25: Không dẫn đi chơi




[ Nó có sở thích kỳ quặc gì không? ]

*

Ngày hôm sau Khương Dao bắt đầu nghỉ phép ở nhà, ngoan ngoãn bôi thuốc dưỡng thương.

Ngoài miệng Quan Lãng không nói gì, trong lòng vẫn luôn lo lắng cho an toàn của anh. Không chỉ sắp xếp người ngày đêm tuần tra quanh biệt thự mà còn từ chối hết các cuộc xã giao không cần thiết, cố gắng ở nhà cùng anh nhiều hết mức có thể.

Vì sợ Khương Dao suy nghĩ nhiều, Quan Lãng còn mua mấy chục bộ mô hình Lego để mỗi ngày anh ngồi trên tầng ba tập lắp ráp, tối về hắn sẽ kiểm tra tiến độ. Cách này hiển nhiên là hữu hiệu, những ngày nghỉ phép của Khương Dao trở nên cực kỳ phong phú. Ngoại trừ ghép mô hình, anh còn phát huy ưu thế tối đa ở phương diện nấu nướng, thường xuyên thay đổi món ăn ngon đa dạng cho Quan Lãng thưởng thức.

Bữa sáng có bánh kếp, mì nước, bánh bao súp; bữa tối có canh cùng các món chay mặn phối hợp, thậm chí đến cơm cũng dùng gạo trộn ngũ cốc nguyên hạt. Gần đây thời tiết nóng nực, Khương Dao còn tự chế thêm vài món đồ uống giải nhiệt như nước chanh mật ong, trà bưởi vân vân...Đến Quan Lãng thường ngày không thích uống đồ uống mà sau khi về nhà có thể uống một hơi hết hai ly đầy.

Càng ngày Quan Lãng càng cảm thấy không để Khương Dao đi làm là quyết định chính xác, nhưng hình như anh rất để tâm đến công việc đó, cuối cùng hai người vẫn không tìm được tiếng nói chung trong vấn đề bao giờ đi làm trở lại.

Chiều hôm nay Khương Dao đang ở nhà hướng dẫn cách vận hành máy móc cho hai nhân viên thiết kế qua mạng thì chuông cửa đột ngột vang lên.

Khương Dao vội vàng kết thúc cuộc gọi, xỏ dép lê ra ngoài mở cửa.

Bên ngoài là một cô gái trẻ xinh đẹp cao gầy mặc váy ren đen phối giày cao gót màu bạc, mái tóc dài búi cao cố định bằng một cây trâm, đeo một cặp kính râm màu nâu cỡ đại.

Trông thấy Khương Dao, cô nàng đẩy kính râm lên trên đầu để nhìn anh hết một lượt từ trên xuống dưới, trong lòng gật gù, nở nụ cười thân thiện: "Chắc cậu là Khương Dao đúng không!"

Khương Dao mờ mịt: "Cô là?"

Cô gái đưa tay quạt quạt gió: "Có tiện cho tôi vào nhà ngồi không? Bên ngoài nóng quá."

Hiện giờ đang là cuối tháng 9, tuy đã vào cuối hè nhưng ánh nắng ban ngày vẫn rất gắt, Khương Dao cũng ngại để người ta chịu nóng ở ngoài nên thành thật mời cô gái vào nhà.

Cô ngồi xuống ghế sô pha, nhìn chung quanh một vòng rồi nói: "Nhà cửa ngăn nắp quá, không giống tác phong của Quan Lãng, cậu dọn dẹp đấy à?"

"À... phải." Khí chất cô gái rất mạnh mẽ, mơ hồ có chút phong phạm của Sầm Yên Yên, lại có thể gọi thẳng tên Quan Lãng nên trong lòng Khương Dao đã có suy đoán, cứ thể trả lời câu hỏi của cô.

Cô gái nhìn anh chằm chằm hết vài giây, thở dài: "Sống chung với Quan Lãng chắc không dễ dàng đâu nhỉ?"

Khương Dao: "?"

Thấy dáng vẻ Khương Dao cứ ngơ ngác, cô gái không nhịn được bật cười, rốt cuộc cũng lên tiếng tự giới thiệu: "Thôi không đùa nữa, tôi là Sầm Du, chị gái Quan Lãng. Chắc mẹ đã nhắc đến tôi với cậu rồi đúng không?"

Biết đối phương là chị gái khiến Khương Dao tức khắc căng thẳng hơn, anh đứng thẳng người chào hỏi: "Chào chị, Quan Lãng... không có nhà ạ."

Sầm Du chớp chớp mắt: "Tôi biết chứ, vì nó không ở nhà nên mới đến chơi đấy, có mặt nó chán lắm!"

Lúc này Khương Dao mới nhớ ra, Sầm Du vào nhà lâu như vậy rồi mà anh vẫn chưa tiếp đón chu đáo: "Chị ngồi chơi tự nhiên, để em xuống bếp rót cốc nước."

"Chị gì mà chị, tôi còn nhỏ hơn cậu tận bốn tuổi đấy, cứ gọi là Sầm Du thôi."

Khương Dao rót nước, thuận tay xếp thêm chút bánh bích quy sáng nay vừa nướng lên khay, đặt xuống bàn trà, mình thì ngồi bên ghế sô pha đơn, bối rối đặt hai tay lên đầu gối.

"Chị... chị Sầm Du."

Sầm Du uống một ngụm nước trong ly, nhấp nhấp miệng, hai mắt sáng lên, lại ăn thêm vài cái bánh quy, cuối cùng uống ừng ực hết ly nước, đôi mắt xinh đẹp mở to nhìn Khương Dao: "Món đồ uống này ngon quá, bánh quy cũng rất thơm, là bánh nhà nào làm vậy? Mua ở đâu?"

Khương Dao ngượng ngùng gãi đầu: "Không... Không phải mua, là em tự làm."

"Cậu còn biết làm cả mấy thứ này?!" Sầm Du kinh ngạc, cô là người không biết nấu ăn, thậm chí còn vụng về đến mức làm nổ luôn nhà bếp không chừng.

"Nước uống nấu từ cỏ năng ngọt và mía, thêm chút đường phèn." Khương Dao giải thích, "Bánh quy thì dùng bột mì nhào với bơ, sau đó cho vào lò nướng, trong bếp còn nhiều lắm."

Khương Dao quay vào bếp lấy ra một bình nước mía cỏ năng ngọt rót thêm cho Sầm Du, bởi vì khoảng cách cả hai quá gần, Khương Dao lại mặc áo quần ngắn ở nhà nên vô tình lộ ra rất nhiều vết sẹo và vết bầm chưa tiêu trên cổ tay cổ chân.

Mặt ngoài Sầm Du không nói gì, nhưng trong lòng đã bắt đầu tưởng tượng ra một ít hình ảnh không lành mạnh.

Cô lại uống thêm một ly nước nữa, ăn hết đĩa bánh quy mới ung dung nói: "Tiểu Khương này, Quan Lãng đối xử với cậu thế nào?"

"Cũng tốt ạ." Khương Dao trả lời không suy nghĩ.

"Ừm... Cậu đừng lừa chị, có phải nó đối xử với cậu... tệ lắm không?" Sầm Du thấy dáng vẻ Khương Dao không hiểu gì, lại nhắc nhở sâu xa, "Ví dụ như... nó có sở thích kỳ quặc gì không? Sở thích trên giường ấy."

"Không... Không có." Khương Dao ra sức lắc đầu, đỏ bừng mặt, "Quan Lãng... Em ấy tốt lắm..."

Trên giường cái gì? Anh và Quan Lãng còn chưa tiến triển đến giai đoạn đó đâu! Nhưng chuyện này không thể nói cho Sầm Du nghe được.

Sầm Du không tin, sau khi quan sát kỹ cô đã đưa ra kết luận, Khương Dao là người thật thà chu đáo, với cái tính của thằng em trai mình không biết đã ức hiếp người ta đến mức nào nữa.

"Thế vết thương trên tay chân cậu là chuyện thế nào?" Sầm Du nghĩ thầm, đúng là không nhìn ra Quan Lãng lại là người thích chơi nhiều trò đa dạng trên giường, "Chị ở nước ngoài gặp nhiều rồi, để chị nói cho nghe, cậu đừng quá dung túng để nó gây tổn hại thân thể."

"Chị Sầm Du, cái này... là em bất cẩn bị thương thôi, không... không liên quan đến Quan Lãng."

Khương Dao không biết Sầm Du đã suy nghĩ đến đâu, nhưng hiểu lầm này đúng là quá lớn, anh lại không thể nói ra nguyên nhân thật sự nên càng giải thích càng có cảm giác giấu đầu lòi đuôi.

Sầm Du thở dài, nghĩ thôi thì chuyện của chồng chồng người ta mình không có biện pháp nhúng tay quá nhiều, nói đủ thì dừng vậy.

Thế nhưng cô lại rất vừa lòng với tính cách Khương Dao, thằng nhóc Quan Lãng kia đúng là vận cứt chó. Đại sư Hoành Dẫn quả là danh bất hư truyền, đến Quan Lãng mà có thể có đối tượng tốt như vậy, có khi hôm nào cô phải đi xin mẹ để ông ấy tính luôn vận cho mình mới được.

Sầm Du lấy lại tinh thần, nhìn đồng hồ rồi đứng lên nói: "Cũng đến giờ rồi, tối nay Quan Lãng về đưa cậu đi, hay bây giờ muốn đi cùng chị luôn?"

Khương Dao hoàn toàn ngơ ngác: "Đi đâu ạ?"

"Là sự kiện tiệc tối từ thiện do Quan Chúng chủ trì." Sầm Du nhíu mày, "Cậu không nhận được giấy mời sao? Hay là Quan Lãng không nói?"

"Em không biết tiệc từ thiện nào cả... Chị cứ đi đi, em ở nhà là được rồi."

Trong lòng Sầm Du càng bất mãn em trai mình hơn, tiệc từ thiện hàng năm của Quan Chúng là sự kiện lớn, các lãnh đạo cấp cao luôn dẫn theo người nhà tham dự, năm nay Quan Lãng đã kết hôn rồi, vì sao không dẫn bạn đời đi cùng?

Đến Sầm Du còn nhận được thư mời trước cả tháng, lần này đúng lúc Lục Tịnh Dịch muốn đi nên cô mới thuận tay đưa theo anh ta, vậy mà Khương Dao hoàn toàn không biết gì? Hắn có xử tệ với đối phương thì cũng không nên tệ tới mức này chứ.

Trong lòng cô nhanh chóng có quyết định, bèn rút điện thoại ra gọi: "Tịnh Dịch, cậu ở tiệm chờ tôi nhé, tôi sắp dẫn một người đến, cậu chọn bộ quần áo cho cậu ấy giúp tôi."

Cúp điện thoại xong, Sần Du ôm cánh tay Khương Dao cười hì hì: "Tiểu Khương, tối nay đi dự sự kiện với chị đi, chúng ta không thèm dẫn Quan Lãng đi chơi."

—————————

Lời tác giả:

Kinh khủng quá! Không ngờ cậu ấm nhà họ Quan lại có sở thích khó nói cỡ này!

Nói thật nhé, đoạn makeover để đi dự tiệc... là tình tiết mà mấy người gu cheap như tôi thích nhất á!