[ Em nói xem, cái này... có tính là phong thủy luân chuyển không nhỉ? ]
*
"Ưm..." Khương Dao bỗng dưng bật ra một tiếng rên đau khó nhịn, Quan Lãng nhận ra bất thường, ngẩng đầu lên thấy mặt mày anh nhăn lại bèn vội vàng buông người ra: "Làm sao thế?"
"Chân... đau..." Khương Dao hơi cúi người kéo kéo quần. Quan Lãng mở đèn lên, đoạn ngồi xổm xuống vén quần short của anh lên thấy ngay một mảng bắp đùi đỏ bừng, nơi đỏ đậm nhất còn rách da. Hắn lập tức thu hồi dục vọng, tự ép bản thân phải bình tĩnh lại.
Chiều nay thư ký Lâm nói Khương Dao bị bỏng nước sôi, lúc ấy hắn không nghĩ nhiều, hiện giờ nhìn thấy vết thương mới nảy sinh cảm giác hụt hẫng khó nói trong lòng.
"Sao lại nghiêm trọng thế này?" Quan Lãng nhướn mày, "Đi bệnh viện nhé?"
"Không cần, chỉ là vết thương nhỏ, qua mấy ngày là tốt thôi." Khương Dao cảm thấy mình là đàn ông da dày thịt béo nên không quá để tâm đến vết thương ngoài da nhỏ cỡ này.
Hai người đối mắt thêm một lát, hai cây trụ trời cũng chậm rãi mềm xuống. Khương Dao dời mắt đi trước, nghiêng đầu xấu hổ ho khan: "Anh ra ngoài trước đây..."
"Anh đừng cử động." Quan Lãng giữ chặt Khương Dao, cầm điện thoại mở danh bạ lên, "Trầy da cả rồi, để như vậy không được đâu, tôi lập tức gọi bác sĩ Phương đến ngay."
"Không... Không cần!" Khương Dao nhào tới đè di động trên tay Quan Lãng xuống, "Anh... để anh đặt một lọ thuốc trị phỏng, nửa tiếng nữa người ta sẽ giao đến!"
Nói đùa gì thế, loại thương tích nhỏ cỡ này mà gọi bác sĩ Phương đến đây, sau này làm sao anh dám gặp người ta nữa.
"Anh chắc chưa?" Quan Lãng nghi hoặc hỏi, ánh mắt rõ ràng không quá tin tưởng.
Khương Dao dùng sức gật đầu, mở app giao hàng lên, dùng tốc độ nhanh nhất đặt một hộp thuốc trị phỏng. Nửa tiếng sau, thuốc được một anh shipper đội mũ bảo hiểm màu xanh đưa đến rất đúng giờ.
Khương Dao tháo túi giấy, cầm thuốc định đi lên lầu.
"Anh đi đâu đấy?" Quan Lãng đi theo sau Khương Dao hỏi.
"Anh... lên lầu bôi thuốc." Khương Dao nhấc tay giơ hộp thuốc lên, lại bị Quan Lãng kéo lấy tay còn lại.
"Bôi ở đây đi."
"Hả? Nhưng... anh phải cởi quần mà..." Khương Dao cảm thấy cởi quần trước mắt Quan Lãng là chuyện khá xấu hổ, trước mắt vẫn chưa thể làm được.
Không ngờ Quan Lãng cực kỳ kiên quyết: "Đừng nói nhảm nữa, để tôi giúp anh bôi."
Khương Dao bất đắc dĩ phải nghe theo.
Năm phút sau, Khương Dao chỉ còn mặc mỗi cái quần lót, hai chân tách rộng để Quan Lãng lấy tăm bông chấm thuốc bôi lên vết thương. Động tác của hắn rất trúc trắc, vừa nhìn đã biết là kiểu người chưa bao giờ hầu hạ người khác.
Không khí lúc này hơi mập mờ, Khương Dao cảm thấy vị trí đó quá nhạy cảm, Quan Lãng mà đụng chạm nữa có khi anh sẽ không khống chế nổi họa mi cất tiếng hót nên phải vắt óc nói sang chuyện khác.
"Em nói xem, cái này... có tính là phong thủy luân chuyển không nhỉ?" Lần trước là anh giúp Quan Lãng bôi thuốc, tình cảnh hôm nay đảo ngược ít nhiều gì cũng mang theo chút hài hước, Khương Dao nói xong cũng phải tự bật cười.
Quan Lãng nhìn vết thương trước mắt lại nhớ tới dáng vẻ Khương Dao bối rối chật vật ở công ty chiều nay, không biết tại sao trong lòng rất rầu rĩ.
"Hôm nay anh tới công ty tìm tôi làm gì?" Đây là lần thứ hai Quan Lãng hỏi đến vấn đề này.
Xét thấy hai người vừa làm chuyện thân mật "xấu hổ" trong phòng làm việc, Quan Lãng lại tử tế ra tay chủ động nên Khương Dao đành buông bỏ những cảm xúc dư thừa xuống. Anh nghĩ thầm, dù sao Quan Lãng cũng là người nhà, ai lại đi tính toán so đo với người nhà bao giờ?
"Anh... hôm nay mới thi xong."
Quan Lãng hơi khựng lại mà không nói gì, động tác trên tay vẫn tiếp tục.
"Cũng... không có gì... Chỉ là... muốn nói cho em biết." Khương Dao gãi đầu, cố gắng bình tĩnh mỉm cười.
Quan Lãng nghe vậy ngẩng đầu, hắn trông thấy khuôn mặt tươi cười miễn cưỡng của Khương Dao mà ngẩn người, lại nhìn chằm chằm vào đôi môi bị hắn sưng đỏ mấy giây mới cúi đầu, tiếp tục bôi thuốc.
Cẳng chân màu mật thon dài cân xứng trước mắt không có một chút mỡ thừa làm Quan Lãng nhớ đến xúc cảm khi hắn sờ ngực Khương Dao, cùng với tiếng thở dốc mà hai người hôn nhau trong bóng tối. Hắn phân tâm trong nháy mắt, không khống chế được lực tay nên bất cẩn ấn mạnh một cái xuống miệng vết thương.
Chân Khương Dao run lên nhưng không kêu đau, nhịp thở chỉ nặng nề thêm một chút. Hơi thở đó dừng ngay bên má và đỉnh đầu Quan Lãng, lỗ tai hắn giật giật, yết hầu hơi nhấp nhô, động tác trên tay cũng tăng tốc thấy rõ.
Vất vả lắm mới bôi hết thuốc lên mảng da bị đỏ, Quan Lãng ném tăm bông vào thùng rác, đứng dậy kiên quyết nói: "Tôi hỏi bác sĩ Phương rồi, mấy ngày tới anh không được để vết thương dính nước."
"Ừ... Anh sẽ chú ý." Khương Dao với cái quần bên cạnh, cúi đầu định mặc vào.
"Đừng mặc, phải để vết thương thoáng khí thì mới mau khỏi."
"Nhưng mà..." Thế này thì quá xấu hổ, chẳng lẽ cứ bắt anh mặc độc một cái quần lót đi lại trong nhà sao?
Ánh mắt Quan Lãng nhìn lung tung đi nơi khác, duy chỉ không nhìn Khương Dao.
"Anh phải nghe lời bác sĩ. Bác ấy bảo anh đi làm phải mặc quần rộng, cố gắng đừng để ma sát lên miệng vết thương."
Nói đến đây hắn chợt nhớ đến lời bác sĩ Phương dặn dò, do dự vài giây mới nghiến răng nói thật nhanh: "Còn nữa... tôi sẽ giúp anh tắm."
"Cái gì?" Khương Dao ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ bừng, nói năng cũng hết lưu loát, "Không... không cần đâu!"
Quyết tâm mà Quan Lãng vất vả lắm mới xây dựng được bị phũ phàng, hắn bắt đầu mất kiên nhẫn: "Đừng õng ẹo nữa, cứ quyết định vậy đi."
Trông thấy sắc mặt Quan Lãng, hai tay Khương Dao đặt lên đùi, đầu ngón tay cọ qua cọ lại, không dám mở miệng từ chối.
Từ vị trí của Quan Lãng đúng lúc có thể nhìn thấy một phần cơ ngực Khương Dao qua cổ áo rộng thùng thình. Bên ngực trái vẫn còn hằn dấu tay, màu sắc đầu ti cũng đỏ hơn rõ ràng so với bên còn lại, là do hắn vừa mới bóp ra.
Hắn đã dùng nhiều lực như vậy sao...
Không được nghĩ nữa.
Quan Lãng quay đầu đi, cố gắng đè giọng cho bình thản: "Sau này nếu tới Tư Diệu tìm tôi thì đi thẳng vào văn phòng, cứ nói thư ký Lâm sắp xếp."
"À..." Khương Dao thuận miệng đáp, trong lòng nghĩ sau này có lẽ mình sẽ không bao giờ đi nữa.
"Với lại, ngày mai sau giờ tan làm chúng ta sẽ đi xem phim."
"Hả?" Khương Dao chưa kịp phản ứng, tai sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện xem phim?
"Đã hứa với anh rồi, thi xong đi xem phim." Quan Lãng nhắc nhở.
"À... được."
Hóa ra Quan Lãng vẫn chưa quên lời hắn hứa hẹn.
Khương Dao nghĩ, cuộc sống của hai người có lẽ sẽ luôn như thế này, dù không có quá nhiều chuyện vui vẻ nhưng vẫn biết thông cảm cho nhau, không thể chuyện gì cũng làm theo ý mình được. Hoàn cảnh sống từ nhỏ của Quan Lãng khác xa anh nên sinh ra một ít tính cách khó chiều, qua thời gian bọn họ sẽ dung hòa được thôi.
Xét cho cùng, nụ hôn trong bóng đêm giữa nhịp tim gia tốc kia là trải nghiệm mà ba mươi năm nay anh chưa từng có.
Đó là cảm giác tiếng lòng rung động không thể che giấu nổi.
—
Lời tác giả:
Khương Dao (lấy sổ ra): Hôn môi, +1 điểm. Giúp mình bôi thuốc, +1 điểm. Dẫn mình đi xem phim, +1 điểm.
Quan Lãng: Đang bận chấm điểm!! Đừng quấy rầy bọn tôi!
Tác giả: Dao Dao, cậu ta nói cậu không sạch sẽ kìa... Ứm...
Tác giả bị Quan Lãng kéo đi, hơn nữa còn có nguy cơ bị diệt khẩu.