Đừng Hòng Bẻ Cong Được Tôi

Chương 63




Rượu là một thứ có thể khiến cho con người ta điên cuồng.

Nhất là khi chất lỏng màu đỏ sẫm được chứa bên trong khoảng không lõm xuống của xương quai xanh, lại thuận theo da thịt nhẵn mịn xương cốt gầy mảnh chảy xuôi xuống bên dưới, mỗi một tấc một tấc đều bị nhuộm lên thành bức họa đỏ hồng, sinh ra xúc động muốn xé nát tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh thuần khiết.

Cánh hoa hồng cũng bị vò nát trên giấy, tạo thành một sắc đỏ chỗ đậm chỗ nhạt.

Ngọn nến nóng bỏng một mực thiêu đốt, cho đến tận khi chỉ còn lại một vũng sáp nến trắng lắng đọng.

Hơi men trong người làm cho Cố Ký Thanh nhiệt tình trực tiếp hơn hẳn thông thường, cũng càng đón nhận được nhiều hơn đau đớn cùng xấu hổ Chu Từ Bạch mang tới.

Mà Chu Từ Bạch dưới sự dung túng của người trong lòng, tựa như biến thành một con sói hận không thể nuốt toàn bộ con mồi của mình vào trong bụng.

Cuối cùng khi sức lực thực sự không thể chịu đựng được, Cố Ký Thanh mới sụp đổ vào trong hỗn độn mê mang.

Ngày hôm sau khi anh tỉnh dậy, đại não mệt mỏi còn muốn đình công, nhưng vẫn cảm nhận được cơ thể mình từ trên xuống dưới ngập tràn cơn đau đớn như muốn tan thành từng mảnh, anh quấn lấy chăn mền, chui vào ngực Chu Từ Bạch than: “Đau”.

Tiếng mới phát ra, kẻ chống đầu ngồi bên thưởng thức dung nhan say ngủ của anh nãy giờ lập tức cúi người sốt ruột hỏi: “Đau chỗ nào?”

Cố Ký Thanh từ từ khép hai mắt lại: “Em còn không rõ sao?”

“…”

Ý thức được nơi nào đang đau nhức, Chu Từ Bạch chột dạ đỏ lỗ tai, vụng trộm ôm anh chặt hơn một tẹo, nhỏ giọng bảo: “Không phải chúng ta đã bôi qua thuốc rồi sao? Sao lại còn đau vậy?”

“Em bị chó cắn bao giờ chưa?”

“Ừm, rồi, sao thế anh?”

“Vậy lúc ấy em bôi thuốc một lần là khỏi luôn rồi hả?”

“…”

“Cố Chỉ Chỉ! Anh lại bảo em là con chó lớn!” Chu Từ Bạch cuối cùng cũng hiểu ý, thẹn quá hóa giận cù Cố Ký Thanh.

Cố Ký Thanh vừa mất hết sức lực mà lại phải cố trốn tránh cậu, vừa gọi lên “Cún lớn ơi”, “Cún lớn à”, “Cún lớn”.

Con cún lớn nào đó dùng chăn quấn kín người anh lại, hung dữ tấn công anh.

Cố Ký Thanh sợ nhất bị nhột, lập tức quấn thành một cái kén tằm, vừa cười, vừa lăn qua lăn lại, ý đồ muốn tránh khỏi cực hình, nhưng căn bản anh không thể nào thoát, ngược lại còn nghiền hết cánh hoa hồng miễn cưỡng coi như hoàn chỉnh sót lại trên giường.

Mà khi âm thanh hoa hồng nát vụn truyền tới, Cố Ký Thanh đột nhiên sững người.

Chờ chút, hoa hồng.

Nếu anh nhớ không lầm, đêm qua hai người họ ở trên sân thượng xộc xệch quần áo, sau đó Chu Từ Bạch liền ôm cả anh cả rượu vang đỏ về phòng, lại sau đó nữa Chu Từ Bạch dùng anh làm ly uống hết rượu vang đỏ còn sót lại, cuối cùng là điên cuồng đến tận khi mất đi ý thức, cho nên…

“Chu Từ Bạch”.

Cố Ký Thanh chớp mắt, gọi một tiếng.

Chu Từ Bạch thấy anh đột nhiên trở nên ngơ ngác, động tác trên tay tạm dừng, “Hử” một tiếng.

Cố Ký Thanh ngước mắt nhìn cậu: “Sáng nay em đã thu dọn nhà kính chưa?”

Chu Từ Bạch nói: “Chưa đâu”.

Cố Ký Thanh lại hỏi: “Còn hoa hồng trong phòng khách thì thế nào?”

“Cũng chưa dọn”.

Cố Ký Thanh ôm lấy chút hi vọng cuối cùng: “Vậy lúc nào bố mẹ em về nhà?”

Chu Từ Bạch nghĩ nghĩ: “Chắc là sớm thôi”.

“… Chu Từ Bạch!”

Cố Ký Thanh vội vã đạp cậu một đạp: “Vậy sao em còn không nhanh chân đi thu dọn đi!”

Chu Từ Bạch trợn mắt nhìn: “Sao em lại phải dọn?”

Còn vì sao nữa?

Không thu dọn bị phát hiện thì phải làm thế nào?

Cố Ký Thanh nghĩ vậy, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo gọn gàng tử tế, sốt ruột muốn chạy ra ngoài, lại bị Chu Từ Bạch ôm về, kéo vào ngực, cười nói: “Cố Chỉ Chỉ, anh ngốc à?”

“Hả?”

Cố Ký Thanh mở to mắt, chớp chớp, tựa như chưa kịp nghĩ ra.

Nhìn xem, một người thông minh luôn luôn chậm rãi lý trí, bởi vì quan tâm ắt sẽ loạn đã biến thành một kẻ ngốc, Chu Từ Bạch không nhịn được, cúi đầu định hôn anh một cái, giọng nói bao bọc trong tươi cười: “Hóa ra Cố Chỉ Chỉ của em cũng có lúc biến thành một kẻ ngốc, chúc mừng sinh nhật anh nhé, bé ngốc của em ơi”.

Chúc mừng sinh nhật gì cơ?

Cố Ký Thanh nhất thời có chút bối rối, nhưng khi anh còn chưa ý thức ra được đến cùng đang xảy ra chuyện gì, ngoài cửa đã vang lên giọng nói vui sướng của Cu Tiểu Việt: “Anh Ký Thanh ơi! Anh đã dậy chưa! Nhanh nhanh ra ăn bánh gato nào!”

Bánh gato gì thế?

Cố Ký Thanh cảm thấy mình còn đang trong cơn say, chứ không thì tại sao đầu óc anh cứ quay quay ngẫn ngờ đến vậy.

Chu Từ Bạch nhìn anh, nở nụ cười, đưa tay chỉnh lại cổ áo cùng mấy sợi tóc xù lên khi anh ngủ, sau đó nắm lấy tay anh, đẩy cửa phòng ngủ đi ra ngoài.

Cửa phòng mới được đẩy ra, tiếng mở Champagne ‘Bụp’ một cái truyền tới, chất lỏng vàng óng phun ra, Chúc Chúc đeo chiếc nơ đáng yêu nho nhỏ, ‘gâu gâu’ nhiệt tình chào đón.

“Anh Ký Thanh! Sinh nhật vui vẻ! Chúc anh Ký Thanh càng ngày càng đẹp! Càng ngày càng nhiều tiền!” Tô Việt Bạch vung vẩy chai Champagne, cười như hoa nở.

Chu Tiểu Việt ôm một chiếc bánh gato lớn chúc mừng: “Anh Ký Thanh ơi, sinh nhật vui vẻ! Đây là bánh gato mẹ em tự làm đó! Tiểu Việt cũng giúp đỡ đó anh! Trang trí trên bánh do chính Tiểu Việt làm đó, bởi vì mẹ em bảo bánh đẹp mới tặng được cho người đẹp đó anh!”

Chị dâu lấy ra một hộp quà, cười nói ấm áp với Cố Ký Thanh: “Chị không biết nên tặng gì, thế nên cùng anh cả các em chọn một đôi đồng hồ tình nhân, hi vọng em và Tiểu Từ có thể quý trọng từng phút từng giây, cùng nhau trải qua muôn vàn ngày sinh nhật khác”.

Chu Trăn Bạch đút tay trong túi quần, dựa vào khung cửa, ném ra một câu: “Anh cả như anh không có gì tốt để tặng, vẫn như câu nói lúc trước, nếu như sau này Chu Từ Bạch bắt nạt em, em cứ nói với anh, anh sẽ đánh nó một trận”.

“Còn có cô nữa này, nếu sau này Tiểu Từ không hiểu chuyện, con cứ đánh nó luôn đi, đánh không lại thì bảo cô, cô sẽ làm chỗ dựa cho con”.

Mẹ Chu nói xong, lấy ra hai chiếc bùa bình an, nhét vào tay Cố Ký Thanh, trong mắt mang theo nét cười yêu mến: “Cô là người lớn trong nhà, cũng không có quá nhiều tâm nguyện. Cô chỉ hi vọng con cái trong nhà đứa nào cũng có thể bình an, vui sướng sống trọn cuộc đời, cho nên hôm ấy đi leo núi, cô và chú đã tự mình xin một đôi bùa bình cho Tiểu Từ, hi vọng có thể phù hộ cho các con”.

“Ôi, đám người tụi bây thật là lòe loẹt, không bằng một ông già như ông, đến đây, Tiểu Cố, ông có bao lì xì này, đi mua ít thịt ăn vào cho béo. Đây là gia quy bà nội con đã lập, nếu Chu Từ Bạch dám làm trái, con cứ quất nó thẳng tay, không cần khách khí!”

Ông cụ vung gậy một đường, nhấc tay vung gậy vô cùng khí phách.

Phảng phất như Cố Ký Thanh mới là con cháu ruột rà nhà họ.

Mà tiếng nói vừa dứt, tầng dưới đã vang vọng tiếng gọi của bố Chu: “Tiểu Cố, hôm nay sinh nhật con, chú đích thân xuống bếp nấu cơm đấy, con mau đến nếm thử xem, xem có vừa lòng với tay nghề của chú không nào?”

Không đợi Cố Ký Thanh kịp phản ứng, người một nhà đã nhét hết quà vào lòng Chu Từ Bạch, kéo tay Cố Ký Thanh đi xuống tầng.

“Tiểu Cố, cô nói với con nha, chú con làm đồ ăn ngon lắm đó, lát nữa nhất định con phải ăn thật nhiều, con ăn càng nhiều, ông ấy càng vui vẻ”.

“Đúng đó, Tiểu Cố à, Nguyên Tiêu nên em phải ăn nhiều thêm một bát. Đáng lẽ đêm mai mới là Nguyên Tiêu cơ, nhưng hôm nay em và Tiểu Từ phải về trường rồi, cho nên trưa nay cả nhà mới cùng nhau đoàn tụ, em nhất định phải ăn cho nhiều”.

“Đúng! Nguyên Tiêu nhất định phải ăn nhiều! Không thì sao gọi là đoàn viên!”

“Đúng rồi! Anh Ký Thanh ơi, em nghe anh họ nói anh thích vẽ tranh lắm, em đã đặc biệt nhờ bạn em mang một hộp Michael Harding từ nước Anh trở về, hi vọng anh có thể thích!”

Mãi cho đến tận khi bị mẹ Chu kéo vào ngồi xuống bàn ăn, nhìn một loạt món ăn được tỉ mỉ nấu nướng phù hợp với khẩu vị của mình, chiếc bánh gato có con mèo nhỏ, lại nhìn sang Chu Từ Bạch ôm một đống quà tặng trong lòng, còn cả một phòng người một nhà cười nói hớn hở tự nhiên thoải mái, Cố Ký Thanh vẫn còn đôi chút giật mình.

Anh không nhớ ra lần sinh nhật gần nhất của mình là lúc nào.

Bời vì sinh nhật của anh vào tuần giữa của tháng hai, hoặc là vào trúng ngay dịp Tết, nhà họ Cố ai ai cũng bận xã giao, hoặc là đã bắt đầu đi học, anh không rảnh bận tâm. Tóm lại, sinh nhật của anh trước giờ chỉ toàn là một vài món quà hoặc bữa tiệc lạnh nhạt qua loa.

Anh chưa từng cảm thấy có gì không tốt, cũng không cảm thấy ngày này có ý nghĩa gì, thời gian đã qua quá lâu, trừ khi có người cố ý nhắc nhở, có lẽ anh quen thói lãng quên đến chuyện này.

Anh không rõ vì sao Chu Từ Bạch lại biết, cũng không rõ vì sao người nhà họ Chu lại biết.

Cho nên đến tận vừa rồi, anh mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của chính bản thân mình.

Chu Từ Bạch ngồi xuống bên cạnh anh, buộc bùa bình an lên điện thoại di động, thay anh đeo chiếc đồng hồ tình nhân, thấp giọng hỏi: “Anh có thích quà sinh nhật hôm nay không?”

“Thích”. Cố Ký Thanh vẫn có chút ngẩn ngơ: “Nhưng mẹ em… mọi người…”

“Mọi người đều rất thích anh, cũng không phản đối hai chúng ta ở cùng một chỗ, hơn nữa còn không cho phép em bắt nạt anh cơ”. Chu Từ Bạch thay anh khóa chặt khóa chiếc đồng hồ, nhìn vào hai mắt anh, nghiêm túc nói: “Cho nên Cố Chỉ Chỉ, sau này hai chúng ta đã thực sự có nhà”.

Một ngôi nhà chân chính, có người nhà chúc phúc, có người lớn quan tâm, còn có rất nhiều yêu thương cùng vui vẻ.

Giây phút ấy, Cố Ký Thanh ngồi im ở trong phòng, nhìn người một nhà vội vàng đem toàn bộ rèm cửa bên cửa sổ sát đất buông rủ, miễn cưỡng tạo thành bóng đêm, sau đó thắp sáng ngọn nến lên, ý đồ tạo cho anh một khung cảnh để ước nguyện, hai mắt Cố Ký Thanh đột nhiên hơi chua xót.

Mẹ Chu đang vội vàng châm ngọn nến, đột nhiên chú ý đến anh có chút không ổn, hốt hoảng hỏi han: “Tiểu Cố, sao lại thế này, có phải Chu Từ Bạch bắt nạt con không?”

Cũng gần đúng.

Bởi vì xương quai xanh anh đau, trái tim cũng bị làm cho ê ẩm.

Cố Ký Thanh gật đầu: “Vâng ạ”.

Mẹ Chu lập tức tát một cú lên lưng Chu Từ Bạch: “Cái thằng bé này, tự dưng sao lại bắt nạt Tiếu Cố?!”

Chu Từ Bạch vô tội trúng đạn: “???”

Cố Ký Thanh nhìn dáng vẻ cún lớn ngốc nghếch đầy tủi thân, khẽ cười thành tiếng, sau đó anh nhìn về phía mẹ Chu: “Không có đâu cô, vừa rồi con nói đùa thôi, chỉ là đột nhiên con cảm thấy con rất may mắn”.

Nụ cười của anh quá mức chân thành lại ngoan ngoãn, giống như tất cả sự thực trước mắt anh đều là chuyện thật khó tin.

Đến mức làm cho mẹ Chu cũng cảm thấy hai mắt đột nhiên chua xót, không nhịn được xoa đầu Cố Ký Thanh: “Đứa bé ngốc này, cái này thì có gì là may mắn? Sau này, thời gian may mắn của con còn rất dài rất dài!”

“Đúng, về sau thời gian may mắn còn rất dài rất dài”. Chu Từ Bạch nắm tay Cố Ký Thanh, trắng trợn mười ngón tay đan xen ngay trước mặt tất cả mọi người trong nhà, “Mà em cũng đem vận mệnh của mình cho anh mượn, cho nên mỗi một ước nguyện từ năm anh hai mươi tuổi trở đi, tất cả đều sẽ được thực hiện”.

Cậu nhìn Cố Ký Thanh, lời nói rất nghiêm túc và chắc chắn.

Cố Ký Thanh luôn luôn tôn thờ chủ nghĩa duy vật đột nhiên cảm thấy thử một lần cũng không phải chuyện không được.

Thế nên anh “Ừ” một tiếng, nhắm mắt lại, lặng lẽ nắm tay ước nguyện điều ước của riêng mình, sau đó thổi tắt nến.

Chu Từ Bạch len lén ghé vào tai anh, nghiêm túc hỏi nhỏ: “Cố Chỉ Chỉ, anh ước gì vậy?”

Cố Ký Thanh cũng nghiêng sang tai cậu, nghiêm túc trả lời: “Anh ước bạn trai của anh sau này có thể mỗi tuần không hơn một lần”.

Chu Từ Bạch vừa lập lời thề son sắt ngây người tại chỗ.

Sau đó Cố Ký Thanh nhìn Tô Việt Bạch cầm con dao nhựa dính đầy bơ của bánh gato đánh lén từ phía sau, thành công bôi bơ lên gương mặt Chu Từ Bạch có thần kinh vận động nhanh nhẹn trước giờ.

Đại chiến kem bơ bùng nổ, cuối cùng âu phục của cậu cả Chu, tạp dề của Chu chủ tịch, hàng râu của ông nội Chu và cái đuôi to của Chúc Chúc cũng không tài nào tránh thoát.

Chu Từ Bạch coi như kịp cãi lại: “Cố Chỉ Chỉ! Sao anh có thể xấu xa như vậy”.

Mà Cố Chỉ Chỉ để mặc cho cậu ôm vào lòng, cù đến ngứa ngáy, cười không thở nổi.

Trong bầu không khí ngọt ngào tràn đầy căn nhà, cả nhà họ Chu người ngửa chó lật, binh hoang mã loạn, Cố Ký Thanh lại chỉ cười cười, nghĩ rằng, hi vọng điều ước của anh có thể thành sự thật.

Anh ước mong Chu Từ Bạch cùng những người anh quan tâm, trọn đời trọn kiếp, vĩnh viễn thuận lợi bình an.