Sáng hôm sau lúc Chu Từ Bạch tỉnh giấc, cậu theo thói quen muốn vòng tay sang ôm lấy Cố Ký Thanh, kết quả sờ một vòng bên cạnh, khoảng không trống rỗng khiến cơ thể theo bản năng thức tỉnh nhanh hơn cả ý thức, đứng phắt dậy gọi tên: “Cố Chỉ Chỉ!”
Nhưng toàn bộ đỉnh núi chỉ còn lại một túp lều vải, một chiếc xe, một con người, thế nên thứ đáp lại cậu chỉ là tiếng vang vọng của rừng núi.
Xong rồi.
Suy nghĩ đầu tiên của Chu Từ Bạch là phải chăng Cố Ký Thanh đã xảy ra chuyện, cậu thậm chí còn không kịp bình tĩnh nghĩ kỹ thêm một giây, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Cố Ký Thanh.
Mà âm thanh ‘tút tút’ kêu ba bận rồi vẫn không có người nhấc mày, Chu Từ Bạch cuống cuồng đến độ trèo vội lên xe, định đi thẳng đến đồn cảnh sát.
Cũng may một giây trước khi hành động này của cậu được thực hiện, điện thoại đã vang lên giọng nói lười biếng của Cố Ký Thanh: “Bạn trai hả? Tỉnh rồi sao?”
Chớp mắt nghe thấy mấy chữ này, thần kinh căng thẳng nãy giờ của Chu Từ Bạch mới rốt cuộc buông lỏng.
May mắn thay, mọi chuyện ngày hôm qua đúng là sự thật, chứ không phải một giấc mộng tỉnh rồi liền tan.
Tiếng thở dài của cậu quá mức rõ ràng, Cố Ký Thanh ở đầu bên kia điện thoại đã kịp hiểu ra cậu đang suy nghĩ chuyện gì, mỉm cười hỏi: “Lúc nãy em đang lo anh ôm tiền chạy trốn đó ư?”
“Ừ”. Chu Từ Bạch buồn bực lên tiếng: “Em đã định đi báo cảnh sát”.
Cố Ký Thanh bật cười: “Vậy em sờ dưới túi ngủ một cái, xem xem có muốn gọi điện báo cảnh sát nữa không”.
Chu Từ Bạch trở lại lều vải sờ mó một vòng.
Lấy ra một bao lì xì nhỏ có 520 tệ.
Chu Từ Bạch nghĩ thầm, sao mình lại ngủ như chết thế này, Cố Ký Thanh nhét lì xì cho mình rồi mà mình cũng không hề hay biết.
Còn may hôm qua trước khi đi ngủ cậu đã nhét bao lì xì vào bên người của anh.
“Nhưng mà sao sáng sớm ngày ra anh đi mà lại không nói em hay một tiếng”.
“Sợ chiều nay phải vội vã trở về nên nhân dịp buổi sáng đi dạo một lát, dù sao lần tới về đây cũng không biết là lúc nào”. Cố Ký Thanh dường như chỉ tùy tiện nói mấy lời.
Nhưng Chu Từ Bạch vừa nghĩ đến chuyện Cố Ký Thanh không còn nhà ở Nam Vụ nữa đã cảm thấy đau lòng, thấp giọng nói: “Yên tâm đi, Chúc Chúc được Tô Việt Bạch chăm nom rồi, mà con bé vì muốn lấy công chuộc tội nên đã hứa sẽ yểm hộ chuyện trong nhà cho em. Cả nhà đều biết em có việc cần phải xử lý, không nóng vội bắt em về, em có thể cùng anh đi dạo”.
“Vậy thì tốt rồi”. Cố Ký Thanh khẽ gật đầu: “Xem ra quà tặng năm mới của anh đã có thể tặng ra ngoài”.
“? Cái gì cơ?”
Tút—
Không đợi Chu Từ Bạch kịp hỏi quà tặng năm mới có nghĩa là gì, Cố Ký Thanh đã tắt điện thoại.
Để lại cho Chu Từ Bạch một chuỗi âm thanh máy bận, cậu chưa kịp gọi lại cho anh, tin nhắn Wechat đã đến.
[Cố Miêu Miêu của Chu Đại Cẩu: Quà tặng năm mới số lượng có hạn, mời Chu Đại Cẩu làm theo yêu cầu, nếu như làm chuyện sai lầm, bỏ lỡ xương thưởng, Cố Miêu Miêu không có trách nhiệm bồi thường].
[Cố Miêu Miêu của Chu Đại Cẩu: Nhận được tin nhắn xin nhấn phím 1].
Quà tặng? Bỏ lỡ? Không bồi thường?
Mặc dù Chu Từ Bạch không hiểu lắm nhưng khi cậu trông thấy dòng tin nhắn này, trong đầu lập tức hiện ra nét mặt vui vẻ xấu xa của Cố Ký Thanh, làm cho người ta nhịn không được muốn đánh cho một trận.
Mà bản năng cùng trực giác thích ăn thịt đã khiến cậu không nghĩ nhiều thêm, nhanh chóng ấn xuống trả lời: [1]
Cố Ký Thanh cũng nhanh chóng nhắn trở lại: [Định vị: Cửa hàng trà sữa xx, để đảm bảo cơ hội được ăn trưa, xin vui lòng an toàn đến đây trước 12h].
Chu Từ Bạch lập tức thu dọn một đống lều vải hỗn loạn, đạp chân ga nhanh chóng đến địa điểm Cố Ký Thanh gửi định vị.
Đợi khi đi đến nơi chỉ định, cậu mới phát hiện ra nơi đây chính là cổng trường Nam Vụ Thực Ngoại.
Cổng trường và tòa nhà dạy học cũ kỹ hơn trong trí nhớ một chút, nhưng những cây trúc trồng quanh vẫn xanh mướt như xưa, xuyên qua rừng trúc có thể trông thấy mái nhà hình tháp màu đỏ gạch của khu Văn nghệ – Thể dục y nguyên như trong trí nhớ của cậu.
Cho nên Cố Ký Thanh hẹn cậu tới nơi này…
Không đợi Chu Từ Bạch kịp phản ứng, cửa sổ xe đã bị gõ vang.
Cậu quay đầu, hạ cửa kính xe xuống, sau đó sững sờ.
Cố Ký Thanh đứng bên ngoài cửa sổ xe ăn mặc không giống bình thường cho lắm.
Không biết từ khi nào tóc mái anh đã hơi dài, rủ xuống che đi hàng lông mày, tóc mai hai bên cũng vừa vặn dài quá vành tai, giống như vừa mới được gội sạch, mềm mại thoải mái buông xõa.
Trên người anh đeo một chiếc balo, hai tay lười biếng đút trong túi áo, áo lông dài rộng mở tung khóa kéo, lộ ra chiếc áo đồng phục màu xanh trắng và quần đồng phục dành cho học sinh thống nhất trên cả nước.
Sau lớp áo len trắng cao cổ lộ ra một đoạn tai nghe, lỏng lẻo cài bên mái tóc đen mượt, giống như đang nghe lặp đi lặp lại một đoạn tiếng Anh nào đó hoặc đang nghe radio.
Tạo hình đơn giản này có thể nói là tạo hình của tất cả các học sinh cấp ba trên cả nước nơi nào cũng gặp được, chẳng những không che đi được nhan sắc xinh đẹp của Cố Ký Thanh, ngược lại còn làm khí chất của anh càng thêm sạch sẽ gọn gàng, nốt ruồi đỏ nơi khóe mắt mang đến cảm giác vừa xa cách vừa mềm mại đầy sức sống thiếu niên.
Hoàn toàn giống hình ảnh dịu dàng đẹp đẽ của vị một đàn anh đang học lớp trên, thành tích và tính cách đều hoàn hảo, cả trường có ít nhất một nửa nữ sinh đang thầm mến dõi theo lại không dám tùy tiện bắt chuyện.
Ngoại trừ đặc điểm đặc thù của giới tính ra thì tất cả cảm giác và khí chất hoàn toàn giống với ‘nữ thần mối tình đầu’ trong lòng Chu Từ Bạch, phảng phất như tất cả ảo tưởng thầm mến dài đằng đẵng năm tháng tuổi dậy thì đã biến thành thực thể đi tới trước mặt cậu.
Chu Từ Bạch giật mình, sững sờ hồi lâu.
Cố Ký Thanh nhìn cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy, trông không ổn lắm hả?”
Chu Từ Bạch vội vàng tỉnh táo lại: “Đẹp, rất rất đẹp, nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?”
“Nhưng mà em cứ cảm thấy hình như mình đang lừa bán trẻ vị thành niên vậy”.
Chu Từ Bạch xuống xe, đứng trước mặt Cố Ký Thanh, nhìn Cố Ký Thanh đứng ở bên cạnh mình, tay chân luống cuống không biết để vào đâu, giống như muốn nắm lấy tay anh mà lại không dám nắm.
Cố Ký Thanh nở nụ cười: “Yêu sớm đương nhiên phải là vị thành niên”.
“Hả?” Chu Từ Bạch còn chưa kịp phản ứng lại.
Cố Ký Thanh đã vươn tay phải của anh tới: “Bạn trai ơi, có muốn nói chuyện yêu sớm không nào?”
Anh hơi nghiêng đầu, hai mắt nghiêm túc nhìn vào Chu Từ Bạch, tựa như một cậu thiếu niên đang thẳng thắn thổ lộ tâm tình.
Trái tim Chu Từ Bạch khẽ rung động, một tay thuận theo nắm lấy tay anh, một tay khác vòng eo anh lại, cúi đầu, định hôn xuống.
Nhưng một giây trước khi môi cậu chạm xuống, Cố Ký Thanh đã đẩy cậu ra, chậm rãi bảo “Vị thành niên không được tiếp xúc thân mật, thế nên yêu sớm không được hôn”.
Nói xong, anh gọn gàng xoay người đi mất.
Để lại Chu Từ Bạch mới bị thả thính tim đập thình thịch: “???”
“Cố Chỉ Chỉ!”
Chu Từ Bạch rốt cuộc biết được. Cố Ký Thanh kia vừa dùng cái lý do yêu sớm để quyến rũ cậu, lại vừa không cho cậu ăn, tức giận nhấc cặp chân dài, nhanh chóng đuổi theo, định bắt sống Cố Chỉ Chỉ gây chuyện xong bỏ trốn.
Mà kẻ gây chuyện bỏ trốn Cố Chỉ Chỉ sau khi đổi đồng phục học sinh lên người, đeo balo, vậy mà lại có vài phần trẻ trung thời niên thiếu, nghe thấy Chu Từ Bạch thẹn quá hóa giận đuổi theo sau mình, anh cười cười đeo balo chạy về phía trước.
Đương nhiên anh không có sức mạnh cùng tốc độ so được với Chu Từ Bạch, nhưng lại thắng ở độ linh hoạt cùng quen thuộc địa hình, hai người đuổi nhau trên con đường bán đồ ăn vặt của Nam Vụ Thực Ngoại, ngây thơ cười đùa tựa hai cậu học sinh cấp ba.
Cuối cùng thể lực của Cố Ký Thanh vẫn không đấu được với con cún lớn tinh lực tràn đầy, khom người thở hổn hển bị tóm eo lại, kéo vào trong ngực Chu Từ Bạch.
“Cố Chỉ Chỉ, mới ngày đầu tiên của năm mới anh đã bắt nạt em rồi”. Chu Từ Bạch ghé sát vào tai Cố Ký Thanh, nghiến răng nghiến lợi bày tỏ.
Chẳng qua nghiến răng nghiến lợi thật ấy, nhưng Cố Ký Thanh nói không được hôn, hơn nữa hai người còn đang ở ngoài đường, cậu không dám tùy tiện thân thiết thêm, vậy nên phần nghiến răng nghiến lợi này có thêm đôi chút dung túng bất đắc dĩ.
Cố Ký Thanh dựa vào vai cậu, vừa thở vừa cười: “Thế mà sao lần nào em cũng bị lừa vậy?”
Chu Từ Bạch hận đến nghiến răng: “Anh nói gì cơ?”
Cố Ký Thanh lại giả bộ hồ đồ: “Anh không biết, nhưng anh chạy mệt quá, khát quá, muốn uống trà sữa, mà anh không có tiền”.
Giọng nói mềm mại êm tai, lời lẽ thẳng thắn đến mức không thèm xem nó có lý hay không.
Thế nhưng Chu Từ Bạch nào có lần nào làm gì được anh, chỉ có thể nhịn suy nghĩ muốn dạy dỗ anh một trận xuống, nắm tay anh đi vào cửa hàng trà sữa gà rán: “Muốn uống gì?”
Cố Ký Thanh chưa thèm xem menu đã nói: “Muốn uống trà sữa tình nhân”.
Nhân viên bán hàng nhanh chóng mang một ly tình nhân đến.
Thực ra thì cũng chỉ là ly trà sữa lớn hơn ly đơn cỡ lớn nhất mà thôi.
Chu Từ Bạch nắm tay Cố Ký Thanh, nhìn anh chậm rãi hút trân châu trong cốc, hỏi: “Tại sao thứ này lại gọi là trà sữa tình nhân”.
“Bởi vì một đôi tình nhân có thể cùng nhau uống hết ly trà sữa này”. Cố Ký Thanh nói xong, đưa chiếc ly đến trước mặt Chu Từ Bạch: “Nếm thử đi”.
Chu Từ Bạch cúi đầu uống một ngụm, hình như ngọt hơn trà sữa thông thường một chút.
Cố Ký Thanh lại thu tay về, vừa để Chu Từ Bạch chậm rãi nắm tay bước đi, vừa uống trà sữa, nói: “Trà sữa tình nhân này thời anh học cấp ba được bán rất chạy, bởi vì khi ấy con gái cảm thấy uống một ly không đủ, con trai thỉnh thoảng có uống qua nhưng lại không thích uống nhiều đến vậy. Thế là chủ quán mới sáng tạo ra loại trà sữa tình nhân này, thỉnh thoảng bạn gái đưa sang cho bạn trai uống vài ngụm, đủ để một đôi tình nhân nhỏ uống hết cả buổi trưa”.
Thời Cố Ký Thanh học cấp ba, trường Thực Ngoại có rất nhiều cặp đôi học sinh nhỏ yêu đương, nghỉ trưa và ăn cơm tối thường xuyên dắt nhau đến con phố đồ ăn vặt vừa làm bài tập vừa hẹn hò.
Mặc dù anh chưa từng yêu sớm, nhưng Hạ Kiều là người không chịu nổi buồn tẻ, thường xuyên tan học lại sang đợi Thẩm Chiếu đang học khóa trên, cuối cùng cả bọn cùng nhau tới tiệm trà sữa gà rán làm bài tập về nhà.
Hạ Kiều rất thích uống trà sữa, thường xuyên gọi ly tình nhân lớn nhất, chờ khi cậu ta uống không hết, Thẩm Chiếu sẽ giải quyết nốt phần còn lại.
Khi đó Cố Ký Thanh thực sự chẳng có cảm nghĩ gì, thậm chí còn không quan tâm đến chuyện này, chỉ cho là Hạ Kiều thích nũng nịu, cho nên Cố Ký Thanh và Thẩm Chiếu đều chiều cậu ta.
Thế nhưng hôm nay trong khoảnh khắc bước vào tiệm, đột nhiên anh rất muốn gọi một ly trà sữa tình nhân.
Thật giống như muốn tự nói với mình những năm tháng ấy rằng cuối cùng cũng có một người nhường nhịn anh rồi.
Mà đôi tình nhân đương nhiên phải uống ly tình nhân.
Mùng một đầu năm đường phố không mấy náo nhiệt, nhưng nơi nơi giăng đèn kết hoa, bầu không khí lộ ra vui vẻ hạnh phúc, Cố Ký Thanh và Chu Từ Bạch nắm tay nhau bước đi trên đường.
Mỗi người một bên tai nghe, chia sẻ cùng nhau một cốc trà sữa.
Trông thấy có món ăn vặt nào ngon ngon, Chu Từ Bạch sẽ mua cho Cố Ký Thanh một phần, Cố Ký Thanh chậm rãi ăn, Chu Từ Bạch thay anh cầm túi lớn túi nhỏ, chờ khi anh không thích ăn nữa hoặc ăn không hết, cậu mới nhận lấy giải quyết nốt hộ anh.
Lúc đi đến một góc phố có chiếc máy ảnh tự chụp hình dán đã hơn mười năm tuổi, Cố Ký Thanh kéo tay Chu Từ Bạch chui vào chụp một bộ ảnh, chờ khi ảnh chụp được in ra, Chu Từ Bạch mới phát hiện hóa ra mặt anh lại nhỏ như vậy, còn xinh đẹp dã man, làm cho gương mặt quái thú của cậu to đến nổi bần bật.
Cậu tức quá giấu ảnh đi không cho Cố Ký Thanh nhìn, nhưng rồi cuối cùng lại lén lút nhét vào ví tiền, thỉnh thoảng lại nhìn lén qua, cười như một cậu trai trẻ si tình, ngẫm nghĩ sao mà bạn trai mình lại đẹp đến như vậy. Mà nhìn kỹ thì cậu cũng đâu có kém, hai người họ một người đẹp một người ngầu, đúng là trời đất tạo thành đôi.
Chờ tới khi đi dạo mệt mỏi rồi, hai người tới rạp chiếu phim dành cho học sinh xem một bộ phim giá rẻ hài hước ngớ ngẩn, mấy miếng bắp rang bọc đầy bơ đều được Chu Từ Bạch nhặt ra nhét vào miệng Cố Ký Thanh, sau đó thừa dịp anh không chú ý, vụng trộm thơm một cái thay cho miếng bắp rang định đưa tới trên tay.
Cố Ký Thanh nhìn màn hình lớn, cảm nhận được xúc cảm trên gương mặt mình, đáy mắt đầy ý cười, không vạch trần tâm tư của kẻ nào đó.
Dù sao cũng là yêu sớm mà, thỉnh thoảng phải len lén phạm quy một tẹo, thế mới xứng với những cấm kỵ thuở còn ngây ngô.
Chờ khi bộ phim chiếu hết, hai người đi ra ngoài trời đã chạng vạng tối, thời tiết lạnh lẽo hơn hẳn ban ngày.
Chu Từ Bạch lấy khăn quàng của mình quấn quanh cổ Cố Ký Thanh, hỏi: “Còn muốn làm gì nữa không?”
Cố Ký Thanh gật gật đầu: “Muốn ăn món hầm cay”.
“Hả?” Chu Từ Bạch là người phương Bắc, nhất thời chưa nghĩ ra món này là món gì.
Cố Ký Thanh cũng không định giải thích, chỉ hỏi: “Đây là món ăn anh thích nhất hồi cấp ba đấy, em có đồng ý mua về hộ anh không?”
Hiện giờ trong người anh không có đồng nào, các quán ăn nhanh ở cổng trường không nhận quét thẻ, anh chỉ có thể tìm chủ nợ nhỏ ngây thơ của mình đến bao nuôi, dù sao nợ nhiều cũng chẳng áp lực.
Mà anh đã nói như vậy, Chu Từ Bạch sao có thể không đồng ý, vội vàng dắt tay anh, nói: “Được, chúng ta cùng đi mua nào”.
Chu Từ Bạch đắm chìm trong tình yêu không phát hiện được ý cười xấu xa trong đôi mắt người nào đó.
Đợi cho đến khi hai người họ đi tới cửa hàng bán món hầm cay, Chu Từ Bạch mới phát hiện chỗ không đúng.
Dưới ánh đèn sáng trưng, tất cả món đồ trưng bày trong cửa tiệm, món nào món ấy đều đỏ chói cả mắt, không khác gì câu đối ngày xuân, mà từng đống từng đống ớt quả đặt trên kia cũng không khác gì mấy cái đèn lồng đỏ.
Chu Từ Bạch không thể xem là người biết ăn cay: “…”
Cố Ký Thanh cảm nhận được cậu đang cứng đờ, nghiêng đầu nhìn, ra vẻ khó hiểu: “Không thích hả?”
Chu Từ Bạch vội vàng nói: “Không phải! Thích chứ, vô cùng thích luôn, từ bé em đã giỏi ăn cay lắm rồi đó”.
Dù sao cũng là tiệm đồ ăn bạn trai mình thích, sao mình có thể không thích cho được.
Mà chỉ là ăn cay thôi mà, nhịn chút là qua.
Cố Ký Thanh nhìn biểu cảm thấy chết cũng không sờn bi tráng của của cậu, che giấu nỗi buồn cười của mình, xoay người nói với bà chủ: “Chị ơi, cho em một phần khoai tây, một phần súp lơ, một phần cải thảo, một phần rong biển, thêm chút đồ ăn mặn, tất cả phải thật cay vào nhé”.
“Được rồi, quy định cũ, học sinh Thực Ngoại giảm 20%”. Bà chủ đồng ý, vừa mới nói được một nửa lại phát hiện ra chuyện không đúng: “Ôi! Không phải cậu chính là trạng nguyên xinh đẹp hai năm trước của trường đấy sao! Sao lại về đây rồi? Còn mặc đồng phục nữa, suýt chút nữa làm chị không nhận ra!”
Bà chủ cửa hàng vẫn nhiệt tình như hồi trước, Cố Ký Thanh cũng cười đáp lại: “Em dẫn bạn trai về thăm trường một chút”.
Bà chủ cửa hàng sững sờ, sau đó trông thấy cậu trai Chu Từ Bạch đẹp trai đứng bên cạnh đang nắm lấy tay Cố Ký Thanh, lập tức hiểu ra: “Ôi này, chị hiểu, chị hiểu, cái cậu trạng nguyên bên ban tự nhiên năm ngoái cũng hay lén lút về đây mua đồ ăn cho bạn trai lắm đấy, chẳng qua bạn trai cậu ấy chỉ thích ăn đồ hơi cay thôi, cười chết chị mất thôi. Yên tâm đi, chị lúc nào cũng chúc phúc cho mấy đứa, hôm nay giảm giá 70% cho mấy đứa đi, lại thêm cho các em mỗi đứa một chai Bắc Băng Dương nhé!”
Nói xong, không đợi Chu Từ Bạch mở miệng từ chối, hai chai Bắc Băng Dương đã được mở ra đưa tới trước mặt hai người.
Chu Từ Bạch: “...”
Cố Ký Thanh cầm hai chai nước ngọt, cười nói: “Yên tâm đi, dân chúng phía Tây Nam chúng tôi lúc nào cũng rộng rãi hiếu khách thế đấy, đừng sợ”.
“…À, cảm ơn chị ạ”.
Chu Từ Bạch hơi xấu hổ nhận lấy mấy món đồ ăn từ trong tay bà chủ đang mang theo ánh mắt trêu chọc nhìn cậu, ngồi xuống bên cạnh Cố Ký Thanh.
Cố Ký Thanh không chọn bàn ở bên cạnh đường lớn, mà lại chọn một chiếc bàn trong góc khuất gần con hẻm nhỏ, được che bởi một chiếc ô, trong chạng vạng đầu năm không quá náo nhiệt, nơi đây lộ ra sự yên tĩnh bình thản.
Cố Ký Thanh đẩy đồ ăn đến trước mặt Chu Từ Bạch, nói: “Ăn thử đi”.
“Được”.
Sắc mặt Chu Từ Bạch vô cùng bình tĩnh, chọn một miếng rong biển không quá đỏ cho vào trong miệng.
Sau đó ba giây, hành động của cậu tạm ngừng, sắc mặt cứng đờ.
Một cảm giác nóng bỏng thiêu đốt chưa từng có lan ra từng tấc vị giác, nóng rát đau nhức làm cậu lập tức đặt đũa uống, vơ lấy bình Bắc Băng Dương, một hơi uống sạch.
Nhưng mà nước ngọt chỉ tạm thời ngăn cản cơn cay, chờ khi chất lỏng lành lạnh thoáng qua biến mất, cảm giác cay nóng lại càng rõ ràng hơn, Chu Từ Bạch không nhịn được hít sâu một hơi, hai cánh môi nhìn qua vừa mỏng vừa vô tình kia đỏ lên khác hẳn bình thường, bàn tay không ngừng quạt gió, vừa chật vật đáng thương vừa đáng yêu.
Cố Ký Thanh không nhịn được nữa, nằm sấp xuống bàn, cười thành tiếng.
Chu Từ Bạch vốn đã cảm thấy quá mất mặt, lại nhìn thấy Cố Ký Thanh cười, lập tức thẹn quá hóa giận, tóm anh dậy, định cắn anh vài phát: “Cố Chỉ Chỉ! Anh…”
Nhưng lời cậu còn chưa dứt, một xúc cảm lạnh lẽo đã dán lên môi, ngay sau đó cảm giác hơi lạnh ấy ùa vào miệng của cậu, mang theo sự trấn an dịu dàng, từng chút từng chút ngọt ngào sinh ra, làm dịu đi cảm giác bỏng rát.
Chu Từ Bạch ngơ ngác ngồi im tại chỗ, hai mắt còn quên chớp, nhìn hàng mi Cố Ký Thanh hơi khẽ run run trước mặt mình, một cử động cũng không dám làm ra.
Mãi thật lâu thật lâu về sau, Cố Ký Thanh mới khẽ nhấc mi lên, hỏi cậu rằng: “Nụ hôn bún gạo lần trước em nói, có phải có hiệu quả giống như thế này không?”
Anh hỏi rất bình thản lại nghiêm túc.
Thật giống như cái kẻ vừa thả bả chết người không đền mạng làm cho cậu sững sờ nãy giờ không phải là anh.
Chu Từ Bạch lúc này mới kịp phản ứng lại, hóa ra Cố Ký Thanh biết rõ cậu không ăn cay được mà còn gọi phần cay nhất có thể, là bởi vì anh nhớ lần đầu tiên hai người họ hẹn hò, cậu đã kể cho anh nghe về nụ hôn đầu tiên.
Cho nên mặc dù thỉnh thoảng Cố Ký Thanh vẫn là một con mèo xấu xa, nhưng thật ra anh luôn ghi nhớ từng câu từng chữ cậu nói ở trong lòng.
Có vẻ nụ hôn vừa rồi vẫn chưa đủ, anh hơi khép mi, lần nữa chạm môi tới.
Nhưng chỉ một giây nữa thôi, trước khi đôi môi Cố Ký Thanh chạm vào môi cậu, anh lại lùi về sau, nói: “Chờ chút”.
“?”
Không đợi Chu Từ Bạch hỏi có chuyện gì.
Một người đàn ông trung niên phúc hậu có cái đầu Địa Trung Hải dùng tốc độ nước rút một trăm mét chạy tới chỗ họ, dùng âm thanh vô cùng mạnh mẽ chấn động núi sông gào lên: “Cậu học sinh mặc đồng phục Thực Ngoại ở bên cửa tiệm món hầm cay đang yêu sớm kia! Đứng lại đó cho tôi!”
“Chủ nhiệm giáo dục của trường tôi tới rồi! Mau chạy!”
Cố Ký Thanh vừa nói xong, Chu Từ Bạch đã một tay xách balo, một tay nắm chặt tay Cố Ký Thanh, quay người nhanh chóng chui vào con ngõ nhỏ đen nhánh.
Gió lạnh đêm đông phần phật thổi, lướt qua gò má hai người, len vào trong, làm phồng áo khoác đồng phục, mang theo nụ cười rạng rỡ không tự hay của hai cậu thiếu niên.
Chủ nhiệm giáo dục trường Thực Ngoại – thầy Hoàng Thư Lương thì hoàn toàn không đuổi kịp bước chân dài của hai người họ, chỉ có thể bám theo mười con phố, cuối cùng dừng lại, thở hổn hển, không cam lòng hét lên: “Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, sớm muộn gì tôi cũng tóm được các em mang ra trước công lý!”
Mà Cố Ký Thanh tùy ý để Chu Từ Bạch dắt theo chạy thêm qua hai con ngõ nhỏ, mới rốt cuộc dừng chân lại, khom người, cười không thở nổi.
Chu Từ Bạch đến giờ mới biết Cố Ký Thanh trêu chọc cậu, kéo anh lại, lôi vào trong ngực mình, vừa vuốt lưng cho anh thuận khí, vừa không nhịn được cười nói: “Cố Chỉ Chỉ, có phải mỗi ngày chuyện làm anh vui nhất chính là bắt nạt em không?”
Cố Ký Thanh dựa vào vai cậu, cười đến rung cả bả vai: “Đâu có, đó đúng là chủ nhiệm giáo dục trường anh mà, chỉ là anh không nhớ ra mình đã tốt nghiệp hai năm rồi”.
Quên gì chứ, rõ ràng anh cố ý.
Chẳng qua tình yêu thời học sinh không bị thầy cô tóm được thì không phải một tình yêu sớm hoàn chỉnh.
Mà Chu Từ Bạch rất thích nhìn thấy Cố Ký Thanh cười, đó là nụ cười xấu xa không lo không nghĩ chỉ xuất hiện trước mặt một mình cậu.
Chu Từ Bạch ôm Cố Ký Thanh, hôn lên đỉnh đầu anh một cái: “Hôm nay có vui không?”
Cố Ký Thanh đã đỡ hơn không ít, nhẹ giọng đáp: “Vui”.
“Vậy còn muốn làm gì nữa không?”
“Có”. Cố Ký Thanh ngẩng đầu nhìn cậu: “Chu Từ Bạch, chúng ta chơi một trò chơi nhé?”
Chu Từ Bạch chưa hiểu.
Cố Ký Thanh lại nói: “Anh tìm một chỗ trốn, mười phút sau em đi tìm anh, nếu tìm được sẽ có phần thưởng, có được không?”
Cố Ký Thanh ngẩng đầu nhìn Chu Từ Bạch, trong mắt đều là nghiêm túc chờ mong, Chu Từ Bạch không thể nào nói lời từ chối với một Cố Ký Thanh đang ở trước mặt mình.
Cậu gật đầu: “Được”.
Sau đó Cố Ký Thanh nhận balo trong tay cậu, quay người bám lên tường, nhẹ nhàng nhảy lên, lập tức vượt qua bức tường của con ngõ nhỏ.
“Này, Cố Chỉ Chỉ, sao anh lại trèo tường chứ?!” Chu Từ Bạch mới đột nhiên phát hiện ra mình không hề hay biết gì về những năng lực như thế này của Cố Ký Thanh, sốt ruột gọi: “Nguy hiểm lắm! Mau về đây!”
Nhưng bên kia tường chỉ truyền tới một câu: “Yên tâm, chỗ này là điểm mù của camera trường Thực Ngoại, người bình thường không biết, sẽ không có chuyện gì đâu”.
Cậu đâu có nói nỗi nguy hiểm bị người khác nhìn thấy đâu?
Cậu đang lo người có cơ thể yếu ớt như anh đêm hôm khuya khoắt bị ngã thì làm sao bây giờ?
Lúc cậu chuẩn bị trèo theo anh sang bên đó, tin nhắn của anh đã tới: [Mười phút đồng hồ đấy, không được gian lận, nếu không anh sẽ giận].
“…”
Trong khoảnh khắc ấy Chu Từ Bạch mới biết được, Cố Ký Thanh chính là tổ tông nhỏ của cậu.
Hoàng hôn đã sắp tàn, mấy khóm trúc xanh lộ ra khỏi tường bao, sân trường không có bóng người, ánh đèn thưa thớt trong đó làm cho mái nhà đỏ gạch của khu Nghệ thuật – Thể dục càng thêm cô độc trống vắng.
Chờ đến mười phút sau, Cố Ký Thanh mới phát định vị hiện tại mình đang ở tới cho cậu.
Chu Từ Bạch một lòng chỉ lo lắng cho Cố Ký Thanh, không kịp suy nghĩ vị trí anh gửi cho cậu là ở nơi nào, anh đang định làm cái gì, chỉ nhanh chóng trèo thẳng qua tường, chạy về phương hướng định vị anh gửi tới.
Bóng đêm dần dần sẫm màu, cậu gần như không nhìn rõ mọi thứ xung quanh mình nữa, chỉ có thể mượn ánh đèn điện thoại chạy trong một khu kiến trúc rộng lớn, gọi to: “Cố Ký Thanh”.
Nhưng không có một ai trả lời.
Chu Từ Bạch gấp đến mức sắp phát điên, đang chuẩn bị nhấc điện thoại gọi anh một cuộc, lại bỗng nhiên thấy được ánh đèn sáng lên phía cuối hành lang.
Trong chớp mắt nhìn thấy cảnh tượng đã quen thuộc, cậu giật mình ý thức được mình đang ở nơi nào.
Cậu bước từng bước một đi qua, đẩy cửa, trông thấy có một người đang đứng dưới ánh đèn.
Cố Ký Thanh mặc bộ đồ múa y như lần đầu cậu gặp gỡ, quay lưng về phía cậu, vạt áo hơi nghiêng nghiêng, lộ ra vùng vai trắng nõn thon gầy, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lụa trắng như ẩn như hiện, khắc họa đường cong tinh tế, khóe mắt nhẹ nhàng ngước lên, nốt ruồi son kiều diễm, mang theo sự hấp dẫn ngây thơ lại lạnh nhạt.
Đó là một vẻ đẹp cực hạn khiến cho người ta khó mà phân biệt được giới tính.
Giống y như năm năm trước, trái tim Chu Từ Bạch đập thình thịch, thậm chí hơi thở cũng đã quên.
Chỉ là hiện giờ đã có thứ khác biệt với năm năm trước, khi đó cậu còn chưa hiểu được tình yêu là thứ gì, không biết mình đã động lòng với người ta, cũng chưa kịp ngắm một màn múa tuyệt vời đến vậy.
Nhưng năm năm sau, cậu đã biết được thế nào là yêu là thích, thế nào là vừa gặp đã yêu, ba phen mấy bận khó thoát khỏi kiếp số, người cậu thích vẫn là Cố Ký Thanh, cũng chỉ có một mình Cố Ký Thanh.
Rốt cuộc cậu cũng được xem màn múa thuộc về riêng anh.
Lần đầu tiên cậu phát hiện được, thì ra thân thể của con trai cũng có thể múa mềm mại đến vậy, mà bên trong mềm mại lại có sức mạnh, đến mức người ngoài nghề cho rằng chỉ có con gái mới mặc đồ múa màu trắng múa được một điệu múa mềm mại nhường kia, lại không thể lãng quên giới tính của người đang múa.
Đó là sức mạnh cùng nét dịu dàng đặc biệt của riêng mình Cố Ký Thanh, cho nên dù đây chỉ là một sân khấu đơn sơ hết mức có thể, nhạc nền đơn sơ hết mức có thể, thế nhưng vẻ đẹp đơn độc thuộc về mình anh, dưới ánh đèn dìu dịu buông xuống, khiến người xem mê muội khó có thể không đắm chìm.
Chu Từ Bạch không có nhiều từ ngữ để miêu tả, cậu chỉ nhớ ra lời Lộ Bình từng kể, bài múa trong bữa tiệc đón người mới của Cố Ký Thanh năm ngoái đẹp tựa một vị tiên trên trời.
Lúc ấy cậu đã xem thường.
Bây giờ lại cảm thấy cậu ta không hề nói quá.
Thế nhưng tiên tử vì cậu rơi xuống phàm trần.
Suy nghĩ bay tới chỗ này, Chu Từ Bạch cảm thấy trên thế giới này không có người nào may mắn hơn cậu, mà con người sinh ra đã luôn có bản năng xấu xa muốn chiếm hữu, cậu sắp không khống chế nổi cơn điên cuồng ham muốn chiếm hữu lấy đối phương.
Thế là khoảnh khắc âm nhạc kết thúc, Cố Ký Thanh quay người nhìn về phía cậu, đồ múa trên người hơi lộn xộn, thái dương thoáng ướt mồ hôi, hai gò má bừng lên sắc đỏ như cánh hoa đào, ánh mắt ngước lên mang theo quyến rũ.
Chu Từ Bạch không nói nhiều thêm một câu, nhanh chân bước tới, ôm lấy anh, ép vào bên tường, hôn xuống một nụ hôn thật sâu.
Không chờ anh nói thêm một câu, cũng không cho phép anh phản kháng lại một chút, hôn đến mạnh mẽ cuồng nhiệt, giống như hận không thể vò nát anh nhét vào trong máu thịt của mình.
Bởi vì cậu không tài nào dùng được ngôn ngữ biểu đạt ra ham muốn mãnh liệt, yêu thương và si mê của chính mình.
Cậu nghĩ trên đời này không có ai tốt hơn Cố Ký Thanh được nữa.
Mà Cố Ký Thanh thì nhẹ nhàng ôm lấy cổ cậu, dịu dàng hóa giải những xúc động lỗ mãng của cậu.
Thật lâu thật lâu sau đó, Chu Từ Bạch nghiêng đến bên tai anh, thấp giọng nói: “Cố Chỉ Chỉ, ngày mai em đền anh một bộ đồ múa mới nhé, có được không?”