Đừng Hòng Bẻ Cong Được Tôi

Chương 55




Bạn trai.

Lúc nghe thấy hai chữ này, Chu Từ Bạch vốn đang vừa tức vừa vội đột nhiên quên luôn lời mình định nói, ngơ ngác giật mình đứng im tại chỗ.

Cố Ký Thanh biết Cún lớn lại bắt đầu ngốc rồi, ngẩng đầu, cười cười chạm khẽ lên môi cậu.

Cảm xúc lành lạnh chạm đến bên môi, Chu Từ Bạch tỉnh giấc từ cơn lag do lượng tin tức quá tải, nỗi vui sướng trong người dùng tốc độ nhanh nhất phá vỡ mặt băng, bao trùm toàn bộ cơ thể của cậu.

“Tôi là bạn trai của anh ư?”

Chu Từ Bạch hạnh phúc không biết dùng ngôn ngữ nào để biểu đạt được cảm xúc mừng rỡ mãnh liệt trong nội tâm không tài nào bình tĩnh lại được của mình, chỉ có thể ôm lấy Cố Ký Thanh, sung sướng xoay vòng.

“Cố Chỉ Chỉ! Cuối cùng tôi cũng là bạn trai của anh rồi!”

Khóe mắt đuôi mày của của Chu Từ Bạch cong lên, đôi môi không kìm lại được nụ cười, giống như đứa trẻ đã đợi rất lâu rất lâu cuối cùng cũng đợi được đến lúc ăn kẹo ngọt.

Cậu có thể là một vị anh hùng một chân đạp lên con rồng xấu xa, vượt mọi chông gai vì anh mà đến, cũng lại có thể chỉ là một đứa trẻ nhỏ dùng trái tim chân thành biểu đạt tình cảm với anh.

Cố Ký Thanh nghĩ, tại sao trên đời này lại có người tốt như Chu Từ Bạch, lại có một tình yêu tốt đẹp như thế dành cho anh.

Anh được Chu Từ Bạch ôm lấy, bật cười, cúi đầu hôn lên môi cậu.

Chu Từ Bạch lập tức tóm lấy anh, ôm anh đẩy vào ghế phụ lái.

Trong đêm khuya ở vùng ngoại ô thành phố vắng vẻ, pháo hoa nở rộ trên đỉnh đầu, thành thị phía sau đỉnh núi nhà nhà đều đã sáng đèn, hoa tuyết dịu dàng rơi trên từng lọn tóc của Chu Từ Bạch.

Một nụ hôn không hề xen lẫn bất cứ dục vọng sinh lý nào, môi lưỡi dây dưa những nhớ mong khắc khoải ràng buộc lẫn nhau, mọi sự đều đã kết thúc chỉ còn lại tình yêu sạch sẽ hoàn hảo.

Một nụ hôn dường như không có điểm cuối cùng.

Đến tận thật lâu thật lâu về sau khi hai gò má Cố Ký Thanh hiện lên màu sắc đo đỏ, “Cậu còn hôn nữa tôi sẽ thiếu oxy mất”.

Chu Từ Bạch mới ngượng ngùng đáp lại một lời: “Ồ”.

Nhưng nói xong rồi cậu lại không nhịn được, hôn Cố Ký Thanh thêm một cái: “Nhưng tôi thực sự rất rất vui”.

Cố Ký Thanh cũng rất vui.

Niềm vui của anh không phải vì Chu Từ Bạch cố gắng theo đuổi thật lâu cuối cùng cũng có kết quả, mà là sau khi buông bỏ hết thảy gánh nặng trong lòng, thứ anh còn lại chính là vui vẻ thực sự cùng sự hưởng thụ niềm vui đó.

Anh ôm cổ Chu Từ Bạch, nhẹ giọng hỏi: “Vậy cậu có còn giận không?”

Chu Từ Bạch mím môi, nói: “Có”.

Cố Ký Thanh: “…”

Anh không ngờ một nụ hôn của mình thế mà không đủ hối lộ cho Chu Từ Bạch.

Chu Từ Bạch lại nói: “Anh đã hứa sẽ dựa vào tôi, nhưng anh nói được làm không được, tự mình lén lút đi đánh nhau không mang tôi theo cùng. Tôi rất đau lòng, cũng cảm thấy mình có chút vô dụng, không thể bảo vệ cho người mình thương. Cho nên sau này anh đồng ý với tôi, dù có gặp phải bất cứ chuyện gì, hãy để tôi cùng anh đối mặt nhé, có được không?”

Lúc Chu Từ Bạch nói những lời này, cậu nhìn thẳng vào Cố Ký Thanh, không che giấu cảm xúc không vui của mình nữa, cũng không che giấu yêu cầu về tương lai của chính mình.

Giống như tất cả mọi chuyện đối với cậu thẳng thắn là chuyện đương nhiên.

Nhưng đối với Cố Ký Thanh – người đã quen giấu đi tâm tư tình cảm của chính mình mà nói, không có phương thức biểu đạt nào trực tiếp lại đánh trúng trái tim anh như vậy.

Vì thế anh ôm chặt lấy Chu Từ Bạch, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cọ cọ vào cổ cậu: “Vậy hiện giờ tôi phá sản rồi, một xu cũng không có, chủ nhà ngây thơ của tôi ơi, có thể bao nuôi tôi và Chúc Chúc không vậy?”

Tất nhiên là được.

Đây là vấn đề Chu Từ Bạch không cần phải nghĩ.

Nhưng tại sao lại phá sản?

Cố Ký Thanh không phải là một phú ông rất lợi hại sao, sao lại phá sản rồi?

Chu Từ Bạch lập tức nghĩ ra: “Nhà họ Cố bắt nạt anh sao? Vì sao một mình anh ở bên ngoài lúc này? Bọn họ làm khó anh hả?”

Ban đầu Cố Ký Thanh không định để Chu Từ Bạch biết được chuyện hôm nay, thế nhưng anh vừa đồng ý với Chu Từ Bạch rồi, lại sợ cậu lo lắng, cuối cùng vẫn lặp lại chuyện vừa xảy ra một lần nữa, sau đó chậm rãi bổ sung một câu: “Thật ra cũng không tính là bắt nạt, tôi tự nguyện đem tiền trả về”.

“Cố Chỉ Chỉ, anh…”

Ban đầu Chu Từ Bạch định nói, Cố Chỉ Chỉ, anh bị ngốc đó hả?

Thế nhưng cậu biết nếu như Cố Ký Thanh không làm vậy thì đã chẳng phải Cố Ký Thanh cậu quen.

Chu Từ Bạch đứng thẳng dậy, đi tới ghế sau, kéo ra một chiếc vali, thay một bộ quần áo nhìn qua đã biết đắt tiền lại trang trọng, đeo lên chiếc đồng hồ có giá trị bảy con số, sửa sang lại áo quần, mặt lạnh nhìn vào gương chiếu hậu vuốt tóc.

Tất cả phong trần mệt mỏi không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại một anh trai lạnh lùng trên người tràn ngập dòng chữ ‘nhà tôi có tiền, chớ động vào tôi’.

Rất phù hợp với ấn tượng đầu tiên của Cố Ký Thanh về cậu.

Chẳng qua cậu đột nhiên thay đổi cách ăn mặc để làm gì?

Còn chưa đợi Cố Ký Thanh mở miệng hỏi thăm, Chu Từ Bạch đã không biết biến ra từ đâu một chiếc cài ngực áo thiết kế bởi chữ “Chu” viết cách điệu, cúi đầu cài lên người anh, giúp anh chỉnh lại cổ áo, sau đó dắt tay anh sải bước vào trong khu biệt thự Tây Sơn.

Cố Ký Thanh nhẹ giọng hỏi: “Chu Từ Bạch, cậu muốn làm gì vậy?”

Chu Từ Bạch nắm chặt tay anh, không quay đầu: “Làm chỗ dựa cho bạn trai tôi”.

Cậu biết Cố Ký Thanh rất lợi hại, anh có thể xử lý được mọi chuyện, anh không muốn cuốn cậu vào mấy chuyện thị phi không sạch sẽ kiểu này.

Thế nhưng cậu không muốn để những người nhà họ Cố kia thật sự cho rằng Cố Ký Thanh là người dễ bị bắt nạt, cũng không muốn để cho đám tư bản nhà họ Cố kia không để Cố Ký Thanh dịu dàng lương thiện của cậu vào trong mắt, cho nên trang phục cho buổi tiệc tối nay tại nhà của mình cậu cũng đã đem sang bên đây.

Cậu nắm cổ tay Cố Ký Thanh, đẩy cửa lớn bước vào bữa tiệc tối nay của nhà họ Cố.

Trong phòng tiệc, bầu không khí cả đại gia đình nhà họ Cố hiện giờ không thể xem là hòa hợp.

Chờ khi trông thấy Chu Từ Bạch nắm tay Cố Ký Thanh cùng xuất hiện ở cửa ra vào, Cố Chi Phong vừa mới uống thuốc trợ tim cố nuốt cơn tức giận trong người xuống bụng, lập tức cầm chiếc ly ném xuống đất, lạnh lùng chất vấn: “Cố Ký Thanh, không phải mày đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Cố rồi sao? Sao còn không biết xấu hổ trở lại chỗ này? Còn mang theo một thằng đàn ông…”

Nhưng câu nói tiếp theo còn chưa kịp mắng hết, ông ta đã nhận ra cậu trai trước mặt mình lại chính là cậu con thứ hai của nhà họ Chu, Chu Từ Bạch.

Ông ta híp hai mắt, giọng điệu lạnh lùng hơn: “Cố Ký Thanh, không phải mày bảo quan hệ giữa hai đứa chúng mày không phải là tình nhân sao? Hiện giờ mày còn học được cả nói dối rồi cơ à?”

Cố Ký Thanh cảm thấy giải thích có chút phiền phức, không muốn mở miệng đáp lại.

Chu Từ Bạch nắm chặt tay anh, bình tĩnh đáp thay: “Ngài Cố, Cố Ký Thanh không hề nói dối, lần trước ngài hỏi anh ấy, hai chúng cháu thực sự chưa ở bên cạnh nhau, là do cháu một đường chạy tới Nam Vụ, quấn quýt lấy anh ấy, lúc nãy anh ấy mới miễn cưỡng cho cháu một cơ hội. Cháu quá yêu anh ấy, sốt ruột muốn xác định quan hệ nên vội vàng đến gặp phụ huynh anh ấy một lần”.

Giọng điệu của cậu rất bình tĩnh.

Cố Ký Thanh đứng phía sau lưng cậu biểu hiện cũng rất bình tĩnh.

Tất cả mọi người trong phòng tiệc đều ngây người.

Dù sao xét trên gia thế của Chu Từ Bạch, come out tại chỗ coi như thôi, sau khi come out rồi lại nói gần nói xa người theo đuổi tới nơi là cậu, vậy thì chỉ cần Cố Ký Thanh mở miệng, chuyện gì nhà họ Chu chẳng ra tay giúp đỡ.

Nhưng vấn đề ở đây lại là, Cố Ký Thanh đã cắt đứt quan hệ cùng nhà họ Cố, Chu Từ Bạch thích Cố Ký Thanh thế nào, nhà họ Chu có quyền thế đến bao thì liên quan gì đến họ đâu?

Mấy kẻ bao lâu nay một lòng vì dự án mà phải đi lôi kéo quan hệ với tập đoàn gia đình lớn mạnh kia, ánh mắt nhìn về phía Cố Chi Phong đã có chút khó chịu.

Trong lòng Cố Chi Phong lại không có ý nghĩ giống họ.

Chu Từ Bạch không thể nào vô duyên vô cớ nắm tay Cố Ký Thanh đi đến trước mặt họ bày tỏ lòng chân tình.

Quả nhiên, một giây sau, Chu Từ Bạch nhìn về phía ông ta và Doãn Lan, lạnh nhạt chính thức cất lời: “Cho nên vì muốn mọi người yên lòng giao Cố Ký Thanh cho cháu, cháu cảm thấy mình phải biểu đạt một chút thành ý trước mặt người lớn trong nhà”.

Nghe thấy câu này, cơn giận cả đêm nay của Cố Chi Phong cuối cùng cũng miễn cưỡng dịu đi một chút.

Ông ta biết, ông ta nuôi Cố Ký Thanh lớn đến chừng này, chung quy cũng nhận được chút lời lãi.

Ông ta không tin Cố Ký Thanh không có chỗ dựa thì nhà họ Chu kia sẽ nhận anh vào cửa.

Suy nghĩ được vấn đề này, Cố Chi Phong cảm thấy trong tay mình lại có thêm chút lợi thế. Ông ta lạnh mặt ngồi xuống, nhìn Chu Từ Bạch nắm tay Cố Ký Thanh đi đến gần họ, trong lòng đã tính toán ra cách mở miệng đòi một cái giá có lời.

Chu Từ Bạch cũng thật sự dẫn Cố Ký Thanh ngừng lại trước mặt ông ta, thậm chí còn lấy một chiếc chén mới, rót đầy nước trà, dáng vẻ định kính trà thay rượu.

Ngón tay Cố Chi Phong gõ gõ vào chén rượu của mình, đang nghĩ xem làm thế nào để không thất lễ lại có thể dùng khí thế của mình trấn áp được Chu Từ Bạch.

Nào ngờ Chu Từ Bạch lại dâng chén trà đến trước mặt Doãn Lan: “Cô ơi, cô cứ yên tâm, mặc dù từ nhỏ tới lớn Chỉ Chỉ không có bố ở bên cạnh, chịu đựng không ít khổ sở tổn thương, nhưng từ nay về sau con sẽ đối xử với anh ấy thật tốt, bảo vệ anh ấy, không để anh ấy nhận bất cứ tủi thân nào nữa”.

Ánh mắt cậu nhìn Doãn Lan chắc chắn lại chân thành.

Doãn Lan vừa vui mừng lại vừa bối rối, đứng lên khỏi chỗ của mình rồi nhưng vẫn chưa biết đáp lại ra làm sao. Bà vội vàng nhận lấy chén trà, uống một hơi cạn sạch, sau đó lấy từ trong túi của mình ra hai bao lì xì lớn, đưa cho Cố Ký Thanh và Chu Từ Bạch mỗi người một cái: “Được, được, sau này hai đứa các con phải sống thật tốt đấy nhé”.

Sắc mặt mừng rỡ kích động đến mức suýt chút nữa đã phát biểu câu “Nhanh nhanh sinh cho mẹ một đứa cháu trai mập mạp” ra khỏi miệng.

Cố Ký Thanh nghĩ thế nào cũng không ra, tại sao đi chúc Tết một cái lại biến thành buổi dâng trà của nàng dâu mới vào cửa, đang định trả lại bao lì xì, Chu Từ Bạch đã nhanh tay rút bao từ tay anh đi mất, nghiêm túc bảo rằng: “Đây là tiền mẹ cho chúng ta, mẹ cho thì phải nhận”.

Doãn Lan không hề cảm thấy có chỗ nào không đúng: “Đúng rồi, đây là tiền từ cổ tức của mẹ trong công ty, là tiền của một mình mẹ, hai đứa cứ nhận đi”.

“?”

Cố Ký Thanh luôn tỉnh táo ung dung bỗng nhiên mê mang mở to hai mắt.

Sao đột nhiên lại gọi mẹ rồi?

Tại sao anh lại cảm giác được có người mượn cớ làm chỗ dựa cho anh, len lén làm chuyện có lợi cho riêng mình rồi?

Thế nhưng hết lần này đến lần khác, kẻ đang làm chuyện có lợi cho mình lại thành thục vững vàng hứa với Doãn Lan: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, sau này con sẽ đối xử tốt với Chỉ Chỉ, cũng sẽ đền bù sự thiếu thốn tình cảm của bố cho anh ấy”.

“Chu Từ Bạch, lời này của cậu là có ý gì?” Cố Chi Phong ngồi bên nửa ngày không chờ được chén trà, ngược lại còn chờ phải một câu ‘thiếu tình cảm của bố’, tức giận đập chén xuống bàn, lạnh lùng lên tiếng.

Chu Từ Bạch rũ mắt nhìn về phía ông ta, giống như không hiểu: “Ý gì là sao ạ?”

“Cậu đang đứng trong bữa tiệc gia đình của nhà họ Cố, tỏ ý không nhận người bố này thay Cố Ký Thanh sao?” Cố Chi Phong nhiều năm là người đứng đầu một gia tộc, chỉ liếc mặt lạnh lùng nhìn sang cũng tự lộ ra áp lực.

Chu Từ Bạch lại khó hiểu: “Không phải lúc nãy chính ngài đã nói Cố Ký Thanh cắt đứt quan hệ với người nhà họ Cố rồi à? Hơn nữa theo cháu được biết, Cố Ký Thanh phải trả lại toàn bộ tiền cho ngài, hai đồng để anh ấy đi xe bus cũng không được mang theo, chẳng lẽ người như thế cũng được coi là bố? Chẳng lẽ trên đời này lại có một người bố làm tổn thương con trai của chính mình rồi lại còn tiếp tục đòi hỏi hai bên cùng có lợi?”

Vừa dứt lời, người trong phòng tiệc bắt đầu xôn xao.

Những người tham dự bữa tiệc tất niên nhà họ Cố vốn chỉ là những họ hàng thân thích qua lại vì lợi ích công ty, lúc đầu nghe được lời đồn con trai riêng của Tổng giám đốc Cố không hiểu chuyện, ầm ĩ muốn bỏ trốn khỏi nhà.

Kết quả hiện giờ nghe xong mọi chuyện, lại hình như không có chuyện như vậy.

“Chẳng phải tổng giám đốc Cố vốn nhân nghĩa lắm sao, tốt với con riêng vô cùng, sao lúc này nhìn qua lại có chút không giống như vậy”.

“Ui chao, tốt cái gì mà tốt, không phải trông thằng bé dáng dấp không tồi, định trao đổi kiếm chút lợi ích hả.”

“Nào có chuyện cưới người đi bước nữa, nuôi con người ta lớn rồi hiện giờ lại đòi tiền nuôi dưỡng con người ta chứ? Mà năm mới sắp sang, hai đồng tiền cũng không cho nó, có khác gì đuổi giết đến cùng đâu”.

“Cố Chi Phong vốn là người như thế đấy, trước kia tôi chỉ xin anh ta ra hạn cho thêm hai ngày, anh ta lại một mực cắt luôn đường cung cho bên tôi”.

“Ôi, tôi cũng vậy, nếu không phải vốn là người một nhà tôi đã sớm ra ngoài tự lập công ty rồi…”

Trong không gian nho nhỏ có vô số lời bàn tán, đương nhiên những lời bàn tán này sẽ đến được tai Cố Chi Phong, một người muốn nắm quyền trong một doanh nghiệp gia đình quan trọng nhất phải khiến mọi người đều tin phục, một khi không ai tin phục bạn nữa, về sau bạn muốn làm gì cũng khó khăn.

Nhưng những lời nãy giờ Chu Từ Bạch nói ra tất cả đều là sự thật, Cố Chi Phong không thể phản bác, đành lạnh mặt nắm chặt tay.

Chu Từ Bạch tiếp tục nói: “Nhưng dù sao cháu vẫn cảm ơn ngài nhiều năm qua đã bồi dưỡng cho tài năng của Cố Ký Thanh đến vậy, ngay cả giảng viên khoa Nghệ Thuật trường chúng cháu cũng đã nói qua, nếu như năm ấy Cố Ký Thanh một mực học vẽ tranh thì nhất định có thể trở thành một họa sĩ rất giỏi. May sao ánh mắt ngài đặc biệt, không để anh ấy tiếp tục học thêm, về sau anh ấy học sang ngành Toán học, khả năng tính toán vô cùng xuất sắc, lần trước đã giúp cháu làm được một khoản đầu tư, kiếm được rất nhiều tiền, cháu còn chưa kịp tính toán lại sổ sách cho anh ấy, vừa lúc có thể chuyển sang cho ngài. Ngài có tiện để cháu gửi luôn sang tài khoản cho ngài không?”

Nói xong, cậu lấy điện thoại di động tới, đưa cho Cố Chi Phong.

Cố Chi Phong từ chối không được, mà không từ chối cũng không xong.

Tất cả những người còn lại trong bữa tiệc còn đang bàn luận về chuyện tại sao Cố Ký Thanh không được tiếp tục học vẽ, có người đồng tình, có người hóng hớt, có người khịt mũi coi thường, nhưng không ai phủ nhận tài năng từ nhỏ tới lớn của Cố Ký Thanh được.

Sắc mắt Cố Chi Phong cực kỳ khó coi, nhưng không biết Chu Từ Bạch làm cách nào, chỉ vài phút ngắn ngủi cậu đã tìm được tài khoản ngân hàng của ông ta.

Nhắc nhở tiền đã chuyển tới tài khoản vang lên, Chu Từ Bạch cất điện thoại di động, thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Cố, lần này coi như Cố Ký Thanh đã hoàn toàn thanh toán hết với ngài”.

Không đợi Cố Chi Phong trả lời, Chu Từ Bạch lại nhìn sang phía Doãn Lan: “Cô ơi, con biết cô nuôi dưỡng Chỉ Chỉ nhiều năm như thế không phải chuyện dễ dàng, có lẽ trong lòng cô còn nhiều chuyện cố kỵ, nhiều lo lắng. Nhưng cô yên tâm, từ nhỏ đến lớn con đã là người muốn làm gì thì sẽ làm cái ấy, cho nên con không băn khoăn cũng không lo lắng bất cứ thứ gì, con chỉ muốn đối xử tốt với Cố Ký Thanh. Cô đừng lo lắng anh ấy không được người khác thích thì sẽ bị bắt nạt nữa, bởi vì cho dù anh ấy như thế nào, con cũng vĩnh viễn thích anh ấy”.

Những lời cậu nói ra tựa như hứa hẹn cùng Doãn Lan, lại tựa như trần thuật lại những tổn thương mà Cố Ký Thanh đã âm thầm chịu đựng.

Cậu nói chuyện hết sức bình tĩnh, bàn tay nắm tay Cố Ký Thanh ấm áp mạnh mẽ.

Cố Ký Thanh rũ mi mắt xuống.

Doãn Lan lén đưa tay quẹt qua khóe mắt, ngửa đầu mỉm cười: “Ừ, Chỉ Chỉ nhà cô là đứa bé được rất nhiều người yêu thương, chỉ do người mẹ này không tốt. Sau này cô đành nhờ vả con, à mà tiện đường trở về bên này, ngày mai hai đứa đến thăm bố của Chỉ Chỉ một lát nhé”.

Người bố này đương nhiên không phải Cố Chi Phong.

Rốt cuộc Cố Chi Phong cũng không nhịn được nữa, gào lên: “Doãn Lan!”

Doãn Lan xoay người, cũng hô: “Cố Chi Phong!”

“Nó không đi thăm bố của nó chẳng lẽ còn phải ngồi đây chờ người bố như ông vì lợi ích mà bán nó hả? Tôi nợ ông tôi biết, thế nên tôi cố ý ở lại làm trâu làm ngựa cho nhà họ Cố các người, nhưng ông có thể tha cho con trai tôi được không? Nếu ông không chịu thì hai chúng ta ly hôn đi!”

Cố Chi Phong chưa từng nghe bao giờ chứng kiến Doãn Lan lớn tiếng nói chuyện với mình, càng chưa từng nghe được hai chữ ly hôn, nhất thời sững sờ đứng im tại chỗ.

Chu Từ Bạch chậm rãi bổ sung: “À, đúng rồi, tổng giám đốc Cố, hình như cháu đã quên nói cho ngài nghe. Ngài có biết cháu thích thứ gì ở Cố Ký Thanh nhất không? Đó là nếu như có người tốt với anh ấy một chút, anh ấy sẽ ghi nhớ trong lòng rất lâu, ví dụ như chuyện ngày hôm nay, nếu người đó là cháu, mấy món tài liệu kia không có khả năng xuất hiện trước mặt ngài được. Cho nên nếu hôm nay người ngài muốn hợp tác không phải nhà họ Lý mà là nhà họ Chu, thì hiện giờ ngài chỉ có thể cầu nguyện quý công ty chỉ có bằng ấy vấn đề trên tập tài liệu anh ấy đã chỉ ra, không thì sang năm tới nhà họ Cố không thể có thêm nổi một cái Tết đoàn viên nào nữa”.

Nói xong, cậu dắt tay Cố Ký Thanh, nện từng bước chân dài, tựa như hai siêu mẫu nam đang đi trên sàn chữ T, mang theo cơn gió vù vù rời khỏi phòng tiệc.

Để lại một tiếng ném vỡ bát đĩa trong phòng, cùng những âm thanh phàn nàn chỉ trích trong tối ngoài sáng của một đám cổ đông.

Gà bay chó sủa, chỉ nghe thôi đã khiến Cố Chi Phong đau đầu.

Cố Ký Thanh không nhịn được, mỉm cười nói: “Cậu chọc giận ông ấy làm gì, rõ ràng nhà cậu không hề định hợp tác với ông ấy”.

Chu Từ Bạch nhớ lại ngũ quan co giật của Cố Chi Phong vì tức giận lúc vừa rồi, tâm trạng rất tốt: “Cũng không tính là lừa ông ta, nếu như ông ta đối xử tốt với anh, lại là một người chính trực tuân thủ pháp luật, vì lẽ gì nhà tôi lại không hợp tác với ông ta chứ”.

Lời này quả là có lý.

Nhưng sau khi Cố Chi Phong nghe vào, khẳng định sẽ hận chết quyết định đem Cố Ký Thanh bồi tội cho Lý Vọng.

Nỗi hối hận này đại khái sẽ làm cho vị tổng giám đốc họ Cố phong kiến gia trưởng kia đau tim thật thật lâu.

Cố Ký Thanh đột nhiên phát hiện ra Chu Từ Bạch cũng thực xấu xa.

“Vậy nên Chu Từ Bạch này, tôi giúp cậu đầu tư từ lúc nào vậy?” Cố Ký Thanh bị Chu Từ Bạch nắm tay dắt đi, chậm rãi hỏi một câu: “Còn nữa, hôm nay chén trà cậu kính mẹ tôi phải chăng là chén trà con dâu kính mẹ chồng?”

Cậu con trai nhà giàu đời thứ hai kiêu ngạo bá đạo đứng ra làm chỗ dựa cho người ta mười phút đồng hồ trước sững sờ, bước chân dừng lại. Ba giây đồng hồ trôi qua, cậu nắm tay Cố Ký Thanh, nhanh chóng bước về phía trước, đầu cũng không dám quay lại.

Cố Ký Thanh bật cười thành tiếng: “Sao vậy? Vừa rồi trước mặt bao nhiêu người còn dám gọi mẹ tôi là mẹ, hiện giờ chén trà nàng dâu kính cũng không dám nhận rồi sao?”

“Ai không thừa nhận chứ?” Hai tai Chu Từ Bạch đỏ hồng, vòng tay ôm lấy eo Cố Ký Thanh, ôm anh đẩy vào ghế lái phụ, cúi đầu thắt dây an toàn: “Nàng dâu thì nàng dâu, dù sao cũng không khác là mấy, nhưng anh đã bảo vừa rồi là nàng dâu kính trà cho mẹ, bao lì xì cũng nhận rồi, vậy thì quan hệ hai ta xem như đã định. Anh không được chơi xấu nữa, nhất định phải chịu trách nhiệm với cả đời này của tôi”.

Cố Ký Thanh buồn cười.

Trên đời nào tìm được một cậu trai cao 1m9 khỏe mạnh thế này kính trà mẹ người ta rồi còn đuổi theo đòi người ta chịu trách nhiệm?

Anh hỏi: “Vậy tại sao cậu lại đột nhiên trả tiền hộ tôi?”

Chu Từ Bạch thắt dây an toàn nửa ngày vẫn chưa xong, nhỏ giọng đáp: “Bởi vì tôi cảm thấy trả hết cho anh rồi thì anh sẽ sớm hết liên quan đến nhà họ Cố, miễn cho đêm dài lắm mộng, hơn nữa…”

“Hơn nữa thế nào?”

“Hơn nữa với tính cách của anh, chắc chắn anh sẽ trả lại toàn bộ cho tôi, vậy thì tôi sẽ nâng lãi suất lên thêm một ít…”

“Sau đó lãi mẹ đẻ lãi con, lãi con đẻ lãi cháu, Chỉ Chỉ cả đời không thể trả hết?”

Cố Ký Thanh đã sớm thấu hiểu lòng dạ nhỏ mọn của cậu, nín cười, hỏi một câu.

Chu Từ Bạch nào có thể mặt dày thừa nhận: “Ừ, đúng, anh không trả được có thể lấy thân gán nợ, ở nhà của tôi cả đời”.

“Vậy cậu định đòi lãi suất bao nhiêu phần trăm một năm?”

“Hai trăm phần trăm đi”.

Cố Ký Thanh khẽ gật đầu, chân thành đáp: “Được”.

Chu Từ Bạch cũng làm bộ chân thành hỏi: “Chỉ Chỉ nhà chúng ta không định cò kè mặc cả chút nào sao?”

“Không cần”. Cố Ký Thanh dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, lười biếng nói: “Không trả được cũng tốt”.

Câu nói này không hề giống với lời Cố Ký Thanh sẽ nói ra, Chu Từ Bạch nghiêng đầu nhìn anh.

Cố Ký Thanh nói khẽ: “Nếu đời này tôi trả không được, kiếp sau cậu có thể tìm tôi đòi nợ, vậy thì kiếp sau khi hai chúng ta gặp lại nhau, để cho tôi theo đuổi cậu nhé, có được không?”

Anh rất nghiêm túc lại nhẹ nhàng.

Chu Từ Bạch nhanh chóng tránh ánh mắt của anh, nói: “Không được”.

“Hả?”

“Cún lớn thích theo đuổi người ta, kiếp sau vẫn để tôi theo đuổi anh đi”.

Chu Từ Bạch không nỡ để Cố Ký Thanh chịu bất cứ tổn thương nào, chờ đợi một người thích mình, quá trình đó vừa dài lại vừa lo sợ.

Mà cậu rất khó tưởng tượng ra có người nào được Cố Ký Thanh thích lại không biết điều, còn chờ anh phải theo đuổi.

Chu Từ Bạch đáp đến đương nhiên, lại như biến thành một mũi tên đâm trúng trái tim Cố Ký Thanh.

Hóa ra anh cũng được thiên vị đến vậy.

Anh chưa từng nợ một ai chồng chất như hiện tại, cũng chưa từng có nhiều thứ trong tay như bây giờ.

Thế là Cố Ký Thanh lại mở mắt ra: “Vậy thì cậu lại tiếp tục theo đuổi đi”.

Chu Từ Bạch ngẩng đầu sửng sốt.

Cố Ký Thanh thản nhiên nói: “Không phải cún các cậu thích theo đuổi người khác lắm hả?”

“Thích theo đuổi chứ không phải muốn theo đuổi!” Chu Từ Bạch cuống lên: “Cố Chỉ Chỉ! Anh đã gọi tôi là bạn trai rồi! Tôi còn kính ly trà nàng dâu nữa! Mẹ anh cũng đã cho bao lì xì! Sao anh có thể đổi ý?!”

Cố Ký Thanh cúi đầu nghịch điện thoại, thờ ơ: “Dù sao Mèo tụi tôi cũng thích được theo đuổi lắm”.

“Cố Chỉ Chỉ!”

“Ơi”.

“Anh còn nợ tôi hai trăm bảy mươi ba vạn tám ngàn sáu trăm năm mươi hai tệ đó!”

“Vậy thì càng không nên ở bên nhau, chứ không đến lúc đó tôi trả tiền cho cậu, cậu lại giao thẻ ngân hàng cho tôi, không phải tôi đang trả tiền cho chính mình à? Vậy thì trước khi trả hết nợ, hai chúng ta đừng ở bên nhau nhé?”

“Vậy anh đừng trả nữa”.

“Đạo đức của tôi không chấp nhận được chuyện ấy”.

“Cố Chỉ Chỉ!” Chu Từ Bạch tức giận nhào đến cắn lên miệng Cố Ký Thanh một cái: “Anh chơi xấu”.

Cố Ký Thanh thẳng thắn đầy lý lẽ đáp: “Ừ, tôi chơi xấu đấy, dù sao ở bên nhau rồi còn có thể chia tay mà”.

Sao có thể nói lời chia tay ngay từ ngày đầu yêu nhau chứ?

Chu Từ Bạch không hề nghĩ ngời: “Không thể chia tay!”

“Sao lại không thể?”

“Lãi suất 200% một năm, trả không được không cho chia”.

“Vậy nếu trả hết nợ rồi thì sao?”

“Không được trả hết”.

“Thôi, không quan trọng, dù sao tôi cũng không có nhà, nợ nần nhiều không áp lực lắm, đúng không, chủ nợ nhỏ ngây thơ”.

“Cố Chỉ Chỉ!” Chu Từ Bạch rốt cuộc không nhịn được nữa, ôm Cố Ký Thanh từ ghế phụ lái lên ghế sau, nghiến lợi nói: “Anh lại ngứa đòn rồi hả!”

“Đâu có”. Bản năng Cố Ký Thanh cảm thấy không ổn, vừa định đá Chu Từ Bạch ra, điện thoại của Chu Từ Bạch liền rung lên.

Chu Từ Bạch một tay giữ lại Cố Ký Thanh không thành thật, một tay nhấc điện thoại lên xem.

[Tiều Kiều không phải cầu nhỏ: Ối giồi ôi! Chúc mừng Chu tổng đã đoạt được mỹ nhân có một không hai của chúng ta!!! Hơn nữa một bước tiến xa, gặp mặt cả phụ huynh luôn rồi cơ à!!!]

Có ý gì?

Chu Từ Bạch giật mình.

Ngay sau đó, vô số tin nhắn điên cuồng hiện ra, tất cả đều trêu chọc kẻ đang vung thức ăn cho chó.

Cậu vội vàng mở vòng bạn bè, liền nhìn thấy bài đăng mới nhất của Cố Ký Thanh.

[Cố Miêu Miêu: @Chu Đại Cẩu, giới thiệu một chút, đây là chủ nợ, chủ thuê nhà, bạn trai đã dâng trà nàng dâu cho mẹ tôi, cũng là người tôi rất yêu].

Cố Ký Thanh là người hầu như không đăng bài lên vòng bạn bè, bài đăng gần nhất vẫn là bữa sáng tình yêu Chu Từ Bạch ép anh chụp.

Cho nên bài đăng này thay vì nói khoe khoang tình cảm với bạn bè thì không bằng nói rằng Cố Ký Thanh đã hiểu được tất cả những ấu trĩ trong tình yêu nhiệt tình của cậu, hiểu được lòng ham muốn chiếm hữu không nói lý, cùng những tâm tư ghen tuông nhỏ bé của cậu, vậy nên mới tặng cho cậu món quà tốt nhất này.

Cố Ký Thanh không phải đứa trẻ trưởng thành trong tình yêu thương, thế nhưng anh sinh ra đã là một người dịu dàng, học được cách yêu bên trong thứ tình yêu ít ỏi anh nhận được.

Mà một câu “dù sao tôi cũng không có nhà” hời hợt giấu biết bao yêu thương anh từng bị phụ lòng.

Chu Từ Bạch nhìn bài đăng này, nhìn hình tượng con mèo quýt trên ảnh đại diện không hề phù hợp với Cố Ký Thanh, lại nhìn sang người đang vòng tay ôm lại cậu, mặt mày xấu tính kia lộ ra nụ cười dịu dàng, không biết tại vì sao, trái tim Chu Từ Bạch bỗng mềm nhũn đến kỳ lạ.

“Sao vậy?”

Cố Ký Thanh đoán Chu Từ Bạch đã trông thấy bài đăng rồi, cố ý hỏi thăm.

Chu Từ Bạch thấp giọng nói: “Không có gì”.

Sau đó cậu buông Cố Ký Thanh ra, thắt dây an toàn cẩn thận, ngồi trở về ghế lái, một đường trầm mặc lái xe đến đỉnh núi không người.

Cố Ký Thanh vốn định trêu chọc Chu Từ Bạch một chút thôi, cho cậu một niềm vui bất ngờ, kết quả lại phát hiện cảm xúc của cậu không giống anh tưởng tượng. Chờ khi xe vừa dừng, anh vội vàng hỏi: “Chu Từ Bạch, cậu sao thế? Có phải vừa rồi tôi đã đùa quá mức rồi không?”

“Ừ”. Chu Từ Bạch tháo dây an toàn, xuống khỏi ghế lái, vòng sang hàng ghế sau, mở cửa xe, ngồi vào trong, đóng cửa lại, ôm lấy Cố Ký Thanh đang lo lắng, trả lời: “Cố Miêu Miêu, vừa rồi đúng là anh đã nói một lời rất quá đáng”.

Cố Ký Thanh căng thẳng trong lòng, nhưng còn chưa đợi anh kịp nói gì, một giây sau, cả eo cùng gáy đã bị kéo lại, một đôi môi dùng sức đè lên.

Anh không kịp phản kháng người kia, nhanh chóng đắm chìm trong biểu đạt tình yêu mạnh mẽ lại im lặng của cậu.

Thật lâu thật lâu sau đó, tuyết đã rơi đầy nóc xe, mênh mông những căn nhà dưới chân núi sáng đèn náo nhiệt ngắm pháo hoa, hưởng thụ bầu không khí ấm áp ngày gia đình đoàn tụ.

Ở trong một góc bị tất cả lãng quên, Chu Từ Bạch ôm Cố Ký Thanh, nhỏ giọng nói với anh: “Cố Ký Thanh, anh có biết nguyện vọng hôm Tết Dương Lịch em từng ước nguyện là gì không?”

Cố Ký Thanh vùi đầu vào cổ cậu, không nói gì.

Chu Từ Bạch tự đáp: “Hôm đó em đã ước, em hi vọng năm mới này anh có thể tìm được một người rất yêu rất yêu anh, sau đó em lại tự ước cho chính mình, để em có thể là người rất yêu rất yêu anh đó. Tất cả ước nguyện đều đã thành rồi, cho nên hôm nay em muốn ước thêm một điều nữa”.

Cố Ký Thanh hỏi: “Ước gì?”

Chu Từ Bạch ôm lấy anh, nhìn những ánh đèn chốn nhân gian không có lấy một nơi từng thuộc về Cố Ký Thanh, vững vàng đáp lời: “Em muốn ước một ước nguyện, hi vọng bạn nhỏ Cố Ký Thanh sau này đừng nói mình không có nhà nữa, bởi vì em sẽ trở thành nhà của anh”.

Hôm nay Cún đã theo đuổi được Mèo chưa?

Theo đuổi được rồi.

Cho nên Cún sẽ cố gắng xây cho Mèo nhỏ một mái nhà tốt nhất ấm áp nhất thế gian này.