Đều là người cũ từng có kinh nghiệm vào bong bóng cá, cho dù nước mì kỳ cục đến thái quá, cũng không ai làm trò thảo luận trước mặt Người cá.
Còn bốn người mới đã được tiêm một mũi dự phòng, không dám lắm miệng bàn tán về thứ quái đản trước mắt.
Chỉ dựa vào nước mì, có quá nhiều nghi vấn cần làm rõ, nhất thời không thể nào hạ miệng hỏi. Theo lưu trình thông thường, trước tiên cần kiểm tra viện phúc lợi, xem có tìm được manh mối gì hay không, tránh lãng phí số lần hỏi Người cá.
Tuy nhiên có hai người ban quản lý đứng ở đây, nhất cử nhất động như bị giám thị, các người cũ không hẹn mà cùng nhìn về phía phó trưởng Trần và Diêm Tục, chờ hai người cho phép đi kiếm manh mối.
Diêm Tục kéo khóe miệng, cười: “Đứng đực ra đó làm cái gì? Cũng chả phải trẻ con mầm non, cái gì cũng chờ cô giáo chỉ tận tay. Miễn là không bẫy đồng đội, mấy cái khác tùy ý. Ờ, sau khi xong việc nhớ tập hợp trao đổi thông tin có được.”
Được Diêm Tục đồng ý, các người cũ bắt đầu lục soát nơi này.
Người mới run rẩy đi theo phía sau bọn họ.
Mọi người tản ra tứ phía. Nhìn Diêm Tục và phó trưởng Trần đi hướng khác, Tiếu Dao đuổi theo Lâm Gia, cắn răng hỏi: “Bây giờ nên làm gì? Boss không xảy ra chuyện chứ. Nếu thật sự xảy ra chuyện, tôi có chết cũng phải lôi anh ta chết cùng.”
Lâm Gia không ngẩng đầu lên: “Anh ta lừa chúng ta thôi.”
Tiếu Dao hơi chút an tâm: “Nói vậy là sao?”
Những người khác bỏ qua, hiện tại Tiếu Dao là đồng đội của Lâm Gia, có một đồng đội nóng nảy không phải chuyện tốt. Lâm Gia thu hồi tầm mắt, dừng trên mặt Tiếu Dao, nói: “Ổ đạn súng lục có tổng cộng sáu viên. Anh ta còn thừa năm viên, một viên đúng là đã bắn trúng boss Chu.”
Trái tim Tiếu Dao lạnh ngắt, lại nghe Lâm Gia nói: “Trước khi vào bong bóng cá tôi nhận được điện thoại từ boss Chu. Sau khi tiếng súng vang lên, boss Chu vẫn ổn.”
Trái tim treo lên cao rơi tõm về lồng ngực như chơi tàu lượn siêu tốc. Hoãn một chút, Tiếu Dao hỏi: “Anh nói Diêm Tục lừa chúng ta?”
Chính diện tòa kiến túc đã có người đi kiểm tra, Lâm Gia đi hướng bên trái kiến trúc, lá cây di động làm âm sắc cậu hơi lạnh: “Nếu Diêm Tục xác định chúng ta hại bọn họ vào bong bóng cá, chúng ta mỗi người lãnh một viên đạn, giờ chỉ còn thừa ba viên.”
Tiếu Dao: “…”
Mèo vẫn ở trên vai, đè bả vai cậu tê dại. Lâm Gia túm mèo vứt xuống đất, cúi đầu nhìn nó, sửa đúng: “Còn thừa hai viên.”
Tiếu Dao cũng nhìn mèo: “Con mẹ nó, anh ta còn bắn luôn cả mèo?”
Mèo run run cằm.
“Đừng thảo luận lại việc này.” Lâm Gia hạ tối hậu thư cho Tiếu Dao, “Tôi không thích người chọc phiền toái.”
Tiếu Dao nhìn theo ánh mắt Lâm Gia. Đằng xa, Diêm Tục đang nhìn về phía bọn họ.
Tiếu Dao gật đầu: “Được.”
Tiếu Dao đã đi một vòng bên trong kiến trúc. Hắn thuận lại tình huống với Lâm Gia: “Chưa kịp xem tất cả các phòng, có xem thử mấy phòng, đều là phòng bình thường, không phát hiện cái gì bất thường, đương nhiên cũng có thể là bị tôi bỏ qua. Dãy phía bên phải là văn phòng giáo viên viên chức, văn phòng viện trưởng và phòng hồ sơ. Dãy bên trái lầu một là nhà ăn, lầu hai là nhà vệ sinh công cộng. Chính diện lầu một, lầu hai phần lớn là phòng sinh hoạt hàng ngày. À, còn có mấy phòng học, phòng múa và thư viện.”
Lâm Gia hỏi: “Lầu 3 đâu?”
Tiếu Dao nói: “Tổng cộng có bốn cầu thang, trái phải hai bên một cái, chính diện có hai cái. Nhưng lối đi lên tầng ba lắp cửa sắt, đều bị khóa, không thể đi lên.”
Lâm Gia dừng bước chân, ngẩng đầu. Trong tầm mắt cậu, những người khác đang nỗ lực thăm dò viện phúc lợi Nghi Nhạc. Tuy nhiên tốn công vô ích, tầng mây 3 sao sẽ không tiết lộ trắng trợn manh mối hữu dụng ở chỗ dễ thấy.
Hiện tại xem ra, lầu 3 có manh mối quan trọng.
Lâm Gia đi đến dưới bóng cây. Thời tiết trong bong bóng cá là giữa hè, phong cách ăn mặc của cậu không phù hợp thời tiết này. Cậu cởi áo khoác, vắt gọn trên cổ tay.
Tìm được thân cây Diêm Tục từng dựa vào, xác nhận không có bụi bặm, Lâm Gia lại gần dựa vào.
Mèo ở bên chân, nóng đến le lưỡi.
Mèo nóng sẽ không le lưỡi, cho nên mèo ăn một đá của Lâm Gia.
Tiếu Dao không hiểu Lâm Gia có ý tứ gì. Hắn đuổi theo đứng dưới bóng râm, hỏi: “Anh Gia, không đi xem lầu 3 sao?”
Lâm Gia nói: “Sẽ có người đi.”
Hơn nữa người này sẽ không vì cá linh mà che giấu manh mối.
Lầu 3 bị khóa chắc chắn có manh mối. Đây là kết luận dùng mắt thường cũng thấy được.
Nhưng bong bóng cá 3 sao luôn làm người ta cảm thấy nguy cơ tứ phía. Kết luận là một chuyện, dám đi lên thăm dò lại là một chuyện khác.
Chắc chỉ có Diêm Tục dám đi. Cậu chỉ cần chờ đợi kết quả tìm kiếm là được. Dù sao thì giữa bọn họ và ban quản lý không có xung đột.
Không khí mùa hè thường khô nóng từ sáng sớm.
Trong lúc chờ đợi kết quả thăm dò từ người khác, Lâm Gia đi một chuyến đến nhà ăn.
Toàn bộ viện phúc lợi Nghi Nhạc chỉ có đám người bọn họ. Nhà ăn rất im ắng, không có đầu bếp, càng không có đồ ăn nấu sẵn. Nhưng cũng may có máy lọc nước tự động, bên cạnh đặt ly giấy dùng một lần.
Lâm Gia uống hai ly nước, còn đút cho mèo một ít.
Đang lúc Lâm Gia định uống thêm ly thứ ba, Diêm Tục và phó trưởng Trần xuất hiện trong tầm nhìn mọi người.
Diêm Tục cà lơ phất phơ dựa vào mặt tường bên ngoài tòa kiến trúc, gân cổ kêu: “Đến giờ rồi…”
Lúc trước Diêm Tục có nói mọi người tập hợp trao đổi manh mối.
Mọi người dừng động tác tìm kiếm, lục tục đi về phía Diêm Tục và phó trưởng Trần.
“Chúng ta… Cũng đi?” Tiếu Dao hỏi Lâm Gia.
Lâm Gia: “Đi nghe một chút.”
Đương nhiên phải đi, nhưng cậu không biểu hiện ra ngoài.
Thấy Lâm Gia đi tập hợp, mèo và Tiếu Dao đuổi theo.
Đám người đứng thành vòng tròn vây quanh Diêm Tục và phó trưởng Trần. Lâm Gia dáng cao, đứng bên ngoài vòng tròn. Mèo muốn bò lên vai Lâm Gia hóng hớt, bị Lâm Gia ném xuống đất.
Lâm Gia liếc thứ ngu xuẩn này bằng ánh bắt bất thiện. Mèo run run, không dám lỗ mãng. Nó đành phải ngồi xổm bên chân Lâm Gia, đùi người dày đặc dễ như trở bàn tay che khuất thân hình nó.
“Nói đi, phát hiện cái gì không.” Giọng Diêm Tục vang lên giữa vòng vây.
“Không thấy cái gì.”
“Đều rất bình thường.”
Mọi người đều biết đây là tầng mây bị ban quản lý đánh giá ba sao, sao có thể dễ dàng tìm được manh mối quan trọng.
Hình như manh mối duy nhất nằm ở lầu 3. Nhưng người cũ không đi, đều ôm tâm tư giống Lâm Gia.
Các người cũ lắc đầu tỏ vẻ không có dị thường, chỉ có các người mới ngây ngơ mở miệng. Một người mới cũng cắt tóc húi cua co rúm lại nói: “Trừ chúng ta, nơi này không có người nào khác, nhưng… Nhưng rất nhiều phòng có dấu vết con người sinh hoạt. Những… Những người đó đi đâu, không phải chết hết rồi chứ.”
Đối với người mới mà nói, chết là một việc cực kỳ kinh khủng.
Hầu hết người mới vào bong bóng cá đều thắc mắc như vậy, các người cũ lười giải thích cho người mới. Ai bảo người mới có tỷ lệ tử vong cao.
Chỉ có phó trưởng Trần lên tiếng: “Không phải ‘những người đó đi đâu’, mà là do chưa xuất hiện cụ thể hóa.”
Người mới sửng sốt chớp mắt, mồm năm miệng mười hỏi thăm.
“Bọn họ đã chết hả?”
“Ý anh là thông qua việc đặt câu hỏi để triệu hồi bọn họ, thì mới có thể lấy được manh mối nước súp?”
“Chúng ta cần triệu hồi… Bé gái hư?”
Mọi người trầm mặc.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, nếu không có manh mối nào, vậy thì chỉ có thể thông qua cách thức triệu hoán ‘bé gái hư’ để lấy manh mối.
“Sợ cái gì?” Giọng Diêm Tục lần nữa vang lên, “Cụ thể hóa ra npc, chứ không có npc khởi đầu thì khó làm lắm.”
Nói chuyện cà lơ phất phơ, dường như không coi cụ thể hóa người chết là việc gì to tát.
Lâm Gia ngước mắt, nhìn về phía Diêm Tục.
Cậu không biết bong bóng cá có npc khởi đầu. Nhìn sang một người cũ, biểu cảm của người đó cũng ngơ ngác.
Tiếu Dao hạ giọng nói với Lâm Gia: “Nghe nói tầng mây nhiều sao có tồn tại npc khởi đầu.”
Có người nghe ra ý tứ trong lời nói Diêm Tục, hỏi: “Đội trưởng Diêm, ngài tính… Trực tiếp cụ thể hóa nước mì ‘bé gái hư’?”
Diêm Tục cười: “Tôi không nói như vậy.”
Lâm Gia lặng lẽ dùng khuỷu tay huých Tiếu Dao bên cạnh, Tiếu Dao nghiêng đầu liếc Lâm Gia một cái.
Lâm Gia ra hiệu bằng ánh mắt.
Một lát sau, Tiếu Dao mở miệng lớn tiếng hỏi: “Đội trưởng Diêm tính hỏi như thế nào?”
Lâm Gia cụp mắt.
Tiếu Dao còn dùng được.
Đây là vấn đề mọi người đều quan tâm. Ánh mắt mọi người đóng đinh trên người Diêm Tục. Diêm Tục nói: “Đây là một viện phúc lợi, trước tiên xem tư liệu viện phúc lợi.”
Vừa dứt lời, mọi người thở phào một hơi.
Bọn họ thật sự sợ Diêm Tục sẽ trực tiếp cụ thể hóa ‘bé gái hư’. Đây là tầng mây 3 sao, dưới tình huống cái gì cũng không biết mà trực tiếp triệu hồi Boss cuối. Nghĩ thôi đã thấy hoảng hồn.
Tiếu Dao lén lút hỏi Lâm Gia: “Anh Gia, anh nghĩ thế nào?”
Lâm Gia nhàn nhạt đáp ừm.
Diêm Tục hỏi như vậy không thành vấn đề. Dưới tình huống không tìm được manh mối, họ cần sáng tạo manh mối. Tuy nhiên xem ra, Diêm Tục không phát hiện được thứ gì hữu dụng ở lầu 3.
Lầu 3 cái gì cũng không có lại bị khóa, cảm giác cổ quái càng thêm mãnh liệt.
Diêm Tục dẫn đầu đi tới chỗ Người cá. Thấy hắn muốn đi hỏi Người cá, mọi người vội vàng bám theo.
Lâm Gia và Tiếu Dao đi cuối cùng. Đám người đứng thành một vòng vây mới, Lâm Gia như cũ dừng bước phía sau đám người, bình tĩnh nhìn từ xa. Tiếu Dao vốn định đến gần xem, thấy Lâm Gia ngừng lại cũng dừng lại theo. Mèo thành thật ngồi xổm bên chân Lâm Gia.
Đám người vây quanh Người cá, không thấy rõ mặt mũi Người cá, nhưng tốt xấu có thể nghe thấy âm thanh.
Diêm Tục mở miệng.
“Có tư liệu về Viện phúc lợi hay không?”
Tiếu Dao thở phào một hơi, nói: “Tôi cứ lo chó điên vào bong bóng cá sẽ phá cơ. Ai bảo anh ta khoái nhất là quậy đục nước.”
Lâm Gia: “Đừng nói chuyện.”
Cậu muốn nghe Người cá trả lời.
Giữa vòng vây, Người cá trả lời: “Đúng.”
Đáp án này dẫn tới chung quanh lại đua nhau thở phào. Như nhìn thấy một tia sáng trong sương mù dày đặc, dẫn đường cho họ tìm được hướng đi tiếp theo.
Diêm Tục đã hỏi, kế tiếp tất nhiên là đi tìm tư liệu được cụ thể hóa, xem có thể thu hoạch được manh mối liên quan nước súp hay không.
Cơ mà có hai người ban quản lý Diêm Tục và phó trưởng Trần ở đây, như phạm nhân bị cảnh ngục giám thị, những người khác làm việc cứ bị bó tay bó chân.
“Đội trưởng Diêm.” Có người gọi Diêm Tục, định hỏi kế tiếp làm gì.
Diêm Tục sớm đoán được ngắt lời: “Tìm tư liệu.”
Hắn trầm giọng cảnh cáo: “Đừng hỏi trước mặt Người cá.”
Người này thoáng chốc toát mồ hôi lạnh, vội dùng hai tay bịt miệng lại. Đồng bạn muộn màng nhận ra tính nguy hiểm, không khỏi răn dạy.
Diêm Tục cũng cảm thấy người này đáng bị giáo huấn, vui vẻ đứng nghe.
Phó trưởng Trần gọi tên Diêm Tục.
Diêm Tục lười biếng đáp: “Tới đây.”
Lâm Gia không có hứng thú xem náo nhiệt, xoay người đi hướng bên phải tòa kiến trúc. Tiếu Dao và mèo đi theo.
“Phòng hồ sơ ở lầu mấy.” Lâm Gia hỏi.
Tiếu Dao nói: “Lầu hai.”
Câu hỏi của Diêm Tục là ‘tư liệu’, mà phòng hồ sơ là nơi có khả năng xuất hiện tư liệu nhất.
Tuy rằng bong bóng cá lần này chia nhóm rõ ràng, nhưng tư liệu cất ở phòng hồ sơ là thường thức, hầu hết mọi người đều đi cùng một hướng.
Cửa phòng hồ sơ bị khóa, Lâm Gia còn chưa đi tới gần phòng hồ sơ đã thấy Diêm Tục mân mê khoá cửa.
“Lạch cạch” một tiếng vang nhỏ, Diêm Tục đẩy cửa, dẫn đầu đi vào.
Lâm Gia không thích chen vào cửa với người khác. Cậu chờ mọi người đi vào rồi mới chậm rãi đi vào.
Chờ cậu đi vào, những người vào trước một bước đã bắt đầu tìm kiếm tư liệu.
Phòng hồ sơ rất im ắng, mọi người đều tập trung tìm kiếm tư liệu.
Lâm Gia đứng giữa phòng. Phòng hồ sơ không có quá nhiều đồ vật, phòng cũng rất nhỏ. Cậu tự giác không tự thân tìm tư liệu, chỉ dùng ánh mắt đảo qua.
“Ở đây có tư liệu xây dựng viện phúc lợi.”
Có người tìm được một phần tư liệu, đọc thành tiếng. Nội dung là lịch sử xây dựng viện phúc lợi Nghi Nhạc, chỉ ghi chép đơn giản ngày tháng năm, không có nội dung khác.
Tư liệu này vô dụng.
Những người khác tiếp tục tìm. Có người tìm được thông tin nhân viên viện phúc lợi. Viện phúc lợi Nghi Nhạc có một viện trưởng và n giáo viên.
“Tư liệu học sinh đâu?” phó trưởng Trần mở miệng hỏi.
Người tìm được thông tin nhân viên lắc đầu: “Tôi chỉ có…”
“Ở đây ở đây.” Có người kêu lên, tay cầm sấp tư liệu học sinh.
“Nhìn xem có gì bất thường không.” phó trưởng Trần lập tức cầm lấy, giao cho Diêm Tục.
Diêm Tục lật xem tư liệu.
Những người khác dừng tay nhìn chằm chằm Diêm Tục, chờ đợi kết quả Diêm Tục lật xem tư liệu.
Lâm Gia nhìn tư liệu trong tay Diêm Tục. Một tờ giấy tương ứng với một người. Xem độ dày sấp tư liệu trên tay Diêm Tục, trẻ em ở viện phúc lợi Nghi Nhạc không ít, có thể nói là rất nhiều.
Một khi nhân số quá nhiều, muốn tìm một “Bé gái hư” sẽ không phải việc dễ dàng.
Lâm Gia rời mắt đầu tiên. Thừa dịp những người khác đang chờ đợi kết quả, cậu chậm rãi tìm kiếm tư liệu khác.
Cậu đi đến góc vắng người, ở đó có một bộ bàn ghế hỏng. Không phải bộ bàn ghế học sinh ngồi học, mà là kiểu bàn ghế làm việc.
Lâm Gia đi đến gần, mắt thường có thể nhìn thấy mặt trên bàn ghế phủ bụi.
Lâm Gia xoay người. Tiếu Dao chú ý tới ánh mắt Lâm Gia, vội đi tới, “Sao vậy anh Gia?”
Lâm Gia: “Mở ra xem.”
Bàn làm việc có hai ngăn kéo.
Tiếu Dao căng thẳng, cả người tràn ngập do dự: “Nhỡ có cái gì…”
Hắn là loại người sẽ lợi dụng người khác thử bẫy, tất nhiên là nghĩ Lâm Gia phát hiện điều bất thường, muốn mình tới thử bẫy.
Lâm Gia: “Dơ.”
Tiếu Dao: “…”
Mèo: “…”
Được rồi, Tiếu Dao chịu thương chịu khó kéo ngăn kéo ra. Ngăn kéo đã lâu không đụng vào, quá trình kéo ra không quá thuận lợi, tạo tiếng ồn cọt kẹt cọt kẹt, khiến những người khác nhìn về phía bọn họ.
Tiếu Dao dùng sức trâu mới kéo được ngăn bên trái ra. Bên trong rỗng tuếch, trừ một đống bụi tích góp thật dày thì chả có gì.
Những người khác quay đầu về, tiếp tục chờ kết quả từ Diêm Tục.
Lâm Gia ý bảo Tiếu Dao kéo ngăn kéo thứ hai. Tiếu Dao hoạt động cổ tay, dùng cánh tay không bị thương kéo ngăn kéo thứ hai.
Cho rằng cái thứ hai cũng sẽ tốn sức, cho nên Tiếu Dao dùng sức ngay từ đầu.
Ai ngờ kéo một phát, ngăn kéo nhẹ nhàng trượt ra.
Ngăn kéo này được dùng thường xuyên.
Lâm Gia nghiêng đầu hạ tầm mắt, bên trong có rất nhiều phong thư.
Không có bụi, Lâm Gia tự mình thò tay vào, lấy phong thư bên trong.
“Gửi, tổ chức nghiên cứu linh hồn.”
“Gửi, tổ chức nghiên cứu thần quái.”
“Gửi, câu lạc bộ thần quái.”
“Gửi, cục điều tra các sự kiện quỷ quái.”
“Gửi,…”
Hầu như mỗi phong thư đều như thế này, địa chỉ gửi đi đều liên quan đến thần quái hoặc móc nối với chữ thần quái.
Tiếu Dao ngẩn người: “Cái này…”
Lâm Gia mở một phong thư, bên trong không có thư. Xem ra cái bàn này chuyên dùng để viết thư gửi thư.
Chỗ bọn họ khiến bên Diêm Tục chú ý. Diêm Tục giữa tầm mắt nhiều người nhìn lại đây, những người khác tất nhiên cũng nhìn lại đây.
Diêm Tục nhìn Lâm Gia, đuôi lông mày giương lên, hỏi: “Phát hiện cái gì à?”
Lâm Gia giơ cao phong thư trong tay, dùng hành động trả lời Diêm Tục.
Có rất nhiều phong thư, chia bình quân cho mười ba người vào bong bóng cá vẫn còn dư. Bọn họ mau chóng phát hiện địa chỉ gửi không thích hợp: “Này… mấy bức thư này gửi đi thật hay là viết chơi?”
Nếu là viết chơi thì còn dễ giải thích. Nếu thật sự dùng để gửi ra ngoài, vậy thì…
Tiếu Dao nói: “Đùa? Không thấy dấu bưu điện hả?”
Sắc mặt người nọ trắng nhợt.
Có dấu bưu điện chứng tỏ không phải là viết chơi, mà thật sự đã gửi đến địa chỉ này.
Cơ mà không biết là do địa chỉ quá chung chung hay là địa chỉ không có thật, phong thư không được gửi thành công và bị trả về.
Nhưng mặc kệ địa chỉ gửi có tồn tại hay không, chỉ riêng địa chỉ gửi thư đã đủ khiến người ta liên tưởng.
Đang yên lành, vì sao phải gửi thư đến các địa chỉ đại biểu thần quái?
Là thăm hỏi bình thường, hay là mời tham gia hoạt động gì đó?
Nhưng nơi này là viện phúc lợi, loại hoạt động nào cần mời các tổ chức liên quan thần quái?
“Có phải mấy chỗ này quyên tiền cho viện phúc lợi? Cho nên viện phúc lợi viết thư cảm ơn?” Có người suy đoán.
Tiếu Dao nói: “Nếu các địa chỉ này từng quyên góp, viện phúc lợi sẽ biết địa chỉ chính xác, thư tuyệt đối không bị trả về.”
Mọi người không dám nói chuyện. Người đoán được lý do đều có sắc mặt khá tệ, thậm chí người nhát gan thoắt trắng bệch mặt mũi.
Bầu không khí phòng hồ sơ trầm xuống. Các người cũ cầm thư trên tay, hai mặt nhìn nhau. Các người mới chưa rõ ràng lắm, một cô gái chịu không nổi bầu không khí như vậy, căng thẳng mở miệng: “Mấy… mấy bức thư này bị sao vậy?”
Tiếu Dao lặp lại câu hỏi của cô gái: “Mấy bức thư này bị sao vậy?”
Hắn cười lạnh một tiếng: “Viện phúc lợi gửi thư đến các địa chỉ liên quan thần quái, không phải bởi vì các địa chỉ thần quái quyên góp, cũng không mời các địa chỉ thần quái tham dự hoạt động nhận nuôi của viện phúc lợi. Cô nói xem vì sao viện phúc lợi gửi thư đến các địa chỉ thần quái.”
Cô gái nghe hiểu ý Tiếu Dao. Tiếu Dao đã nói rất rõ ràng, cô chỉ cần nhẩm lại một lượt lời Tiếu Dao vừa nói, đáp án lập tức nổi lên.
“Viện phúc lợi…” Cô gái trợn tròn hai mắt, tràn ngập hoảng sợ. Cô nhìn những người khác, cuối cùng cũng hiểu vì sao các người cũ lo lắng và phòng hồ sơ trầm mặc.
Bình thường viện phúc lợi tuyệt đối không có liên hệ với các tổ chức thần quái, trừ phi…
Viện phúc lợi có quỷ.
Những bức thư này, là viện phúc lợi bị ép đến mức không thể không gửi thư ra ngoài xin giúp đỡ.