Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Thoát Ế

Chương 57: Sự Hứng Thú Khi Theo Đuổi Luôn Nồng Đậm Hơn Khi Tận Hưởng




"Văn Địch hít một hơi thật sâu, cảm thấy tình yêu vừa dâng trào đã thu lại như thủy triều rút."

- ----------------------------------

Dọn nhà, cho dù chỉ là dọn sang nhà đối diện thì cũng hao tổn sức lực, khiến người đau khổ, cho nên Văn Địch quyết định chuyển dần đồ sang. Dọn người sang trước, quần áo và đồ dùng hàng ngày dọn sau.

"Phải hai tuần nữa đàn anh mới về mà giờ ông đã nhường nhà cho tôi rồi hả?" Vu Tĩnh Di vô cùng hạnh phúc khi được sống một mình nguyên căn nhà, sau đó không biết biến từ đâu ra một chiếc máy pha cà phê, gửi cho cậu những lời chúc phúc chân thành: "Ở chung vui vẻ."

Văn Địch bày tỏ lòng biết ơn về món quà nhưng lại nghi ngờ về lời chúc phúc. Tương lai sống chung có thật sẽ tươi sáng không?"

Hiển nhiên Biên Thành cũng có mối quan ngại tương tự.

"Nếu xảy ra khủng hoảng hôn nhân thì sao?" anh hỏi.

Văn Địch nghĩ ngợi rồi nói: "Tụi mình làm một cơ chế báo động đi."

Cậu lấy một sợi dây thun đen từ chỗ Vu Tĩnh Di, đeo vào cổ tay Biên Thành: "Nếu anh nói gì hoặc làm gì khiến em cáu thì em sẽ búng anh một cái."

Biên Thành cho rằng đây là một ý tưởng hay, sai lầm có thể nhận được phản hồi tiêu cực thì bộ não có thể xây dựng cơ sở dữ liệu và tiến hành phân tích để giảm thiểu khả năng lặp lại sai lầm.

Vì vậy, dựa vào sự tin tưởng của tình yêu, Văn Địch chọn ngày hoàng đạo rồi chuyển sang sống ở nhà đối diện. Vì tới nhà Biên Thành ở nên cậu cảm thấy tốt nhất nên nhập gia tùy tục, sống theo thói quen của mọi người. Cậu đặt túi lên ghế, nói: "Nói em nghe nhà anh có quy tắc gì đi, chắc chắn là có một đống."

"Không nhiều đâu."

Văn Địch nhìn ba thùng rác lớn trước cửa, tỏ vẻ nghi ngờ.

Biên Thành nhìn theo ánh mắt của cậu, đi tới chỉ vào cái nhãn phía trên và nói: "Phân loại rác, chắc em đã biết rồi."

"Ghi lòng tạc dạ."

"Anh đã dán ảnh lên mỗi cái thùng rác, " Biên Thành nói, "Vứt theo ảnh là được."

Văn Địch cúi xuống nhìn kỹ hơn, trên thùng "có thể tái chế" dán hình sách báo, bìa các tông, quần áo, vân vân, trên "không thể tái chế" dán thuốc, sơn, vân vân. Chắc cũng tiện cho Giang Vũ hiểu luôn.

Dù mới chuyển đến, còn chưa vứt rác nhưng Văn Địch đã thấy nhức nhức cái đầu.

"Không thể đem đồ ăn ra khỏi khu vực phòng ăn." Biên Thành nói thêm.

"Đồ ăn vặt cũng không được hả?" Văn Địch đau đầu, "Có người ngồi ăn vặt trên bàn ăn hả?"

Nếu không thể ngồi khoanh chân trên ghế máy tính và ăn khoai tây chiên khi xem phim bộ thì đời còn gì đáng để sống?

Sau đó Biên Thành chỉ vào cây lau nhà dựng cạnh phòng tắm: "Điều quan trọng nhất là sau khi tắm xong phải lau sạch phòng tắm. Không được để lại tóc hay nước đọng."

Văn Địch hít sâu một hơi. Nhà vệ sinh là khu vực phiền phức và kinh tởm nhất, cậu và Vu Tĩnh Di đều chọn option "đếch nhìn nổi mới dọn". Một tuần một lần đã quá lắm rồi, đây còn là một ngày một lần? Còn là ba người mỗi người một lần?

Chắc gạch men phòng tắm cũng nhẵn nhụi rồi!

Văn Địch đã có xúc động muốn chạy về nhà đối diện, đây không phải là một khởi đầu tốt, cậu cảm thấy mình cần phải điều chỉnh tâm lý nên đổi đề tài từ thói quen sinh hoạt sang công việc: "Em làm việc ở đâu?"

"Anh có một cái bàn trong phòng ngủ, em có thể làm việc ở đó."

"Còn anh thì sao?"

"Anh có một chiếc bàn di động. Đặt trên bàn ăn, chỉnh lại độ cao thì chắc vẫn xài được." Biên Thành vừa nói vừa đem chiếc bàn ra ngoài. Diện tích khá lớn, vừa đủ để đặt một cái màn hình, một cái đèn bàn và một cái laptop. Trên cạnh bàn còn có một nút bấm, nhấn nút thì bàn sẽ tự động nâng lên.

"Trong phòng ngủ có bảng trắng để anh tính toán mà? Đẩy tới đẩy lui phiền lắm, để em dùng bàn di động cho, " Văn Địch nói, chỉ còn lại một vấn đề quan trọng cuối cùng, "Em ngủ ở đâu?"

Biên Thành kinh ngạc nhìn cậu: "Đương nhiên là ngủ với anh rồi."

"Ồ," Văn Địch nhìn anh một cách chòng ghẹo, "Cuối cùng anh cũng đoán đúng được rồi."

"Sofa chỉ là một cái ghế lười, em không thể ngủ trên đó được," anh chỉ vào chiếc sofa vải màu vàng đặt cạnh bàn ăn, "Rõ ràng em cũng không thể ngủ với Giang Vũ, trong phòng anh có một chiếc giường đôi..."

Văn Địch đưa tay ra kéo sợi dây cao su.

Biên Thành bối rối trước hình phạt bất ngờ: "Anh đã làm gì?"

"Nói nhảm nhiều quá," Văn Địch xua tay, lấy máy tính từ trong túi xách ra, "Nếu không có chuyện gì thì anh đi làm việc của anh đi."

Sau khi nhận được báo cáo phân tích định lượng, cậu đã đọc hết các phương hướng đó bằng tốc độ ánh sáng và tìm thấy nguồn cảm hứng từ một bài nghiên cứu về ứng dụng của ngôn ngữ nói trong các vở kịch của Shakespeare đăng trong một kỳ của Shakespeare Quarterly năm 2010. Cậu run rẩy viết ý tưởng cho bài luận văn, báo cáo với Lưu già, mong rằng lần này người hướng dẫn của cậu có thể làm con người, dù sao ông ta mà không đồng ý thì cậu cũng không còn cách gì để đổi phương hướng.

Hai giờ sau, Lưu già trả lời: [Sắp hết năm tư rồi, cuối cùng cậu cũng chịu xài não.]

Người đàn ông này có một khả năng kỳ lạ là có thể chọc tức người khác ngay cả khi khen ngợi.

Sau đó là những lời răn thường nói: [Tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, không thể cứ tôi bảo cậu nghiên cứu cái gì thì cậu đi nghiên cứu cái đó, không có óc sáng tạo thì không tồn tại được trong giới học thuật đâu...]

Trong khoa có một người đàn anh danh tiếng vang xa, sau khi nhận bằng tốt nghiệp đã chạy tới tòa Văn Nam dỡ cmn cửa phòng làm việc của Lưu già luôn. Văn Địch: I feel you bro.

Nhưng trước khi thoát khỏi bể khổ, cậu quyết định đếch care bình luận tiêu cực, chỉ quan tâm kết quả: Ok đã được duyệt.

Xông vào một lĩnh vực khác rất khó, Văn Địch đeo tai nghe, mở máy tính, vừa đọc nghiên cứu sơ bộ vừa đọc hướng dẫn định lượng. Cậu nhọc nhằn ghi chép, tìm tòi logic, gõ phím lách cách, đột nhiên trong phòng ngủ vang lên âm thanh... chói tai... chết người... quen thuộc...

Tiếng ồn!

Văn Địch đẩy bàn đứng dậy, hùng hổ cửa phòng ngủ ra, Biên Thành đang cầm đàn vĩ cầm thậm thụt hệt như tên trộm bị bắt. Cậu kéo cổ tay Biên Thành, ra sức búng dây thun.

"Anh bị sao vậy?" Cậu chỉ hung khí đỏ tươi trong tay Biên Thành, "Sao lại không cho em làm việc?"

"Anh tưởng em đeo tai nghe chống ồn rồi nên không nghe thấy."

"Vẫn nghe được!" Đầu Văn Địch đau như búa bổ, "Anh nhất định phải chơi vĩ cầm hả?"

"Anh đang nghĩ một công thức toán, " Biên Thành do dự nói, "Chơi vĩ cầm rất dễ có cảm hứng."

"Lý thuyết quần què gì vậy?"

"Thật mà," Biên Thành nói, "âm nhạc là cách thức giao tiếp với thần Muses."

(Hy: Thần Muses là Thần nàng thơ tượng trưng cho khoa học, văn học và nghệ thuật. Họ chính là nguồn cảm hứng sáng tác trong các tư liệu thơ nhạc của văn hóa Hy Lạp cổ xưa.)

"Giao tiếp gì nữa," Văn Địch nói, "Thần Muses bị anh làm cho điếc tai từ lâu rồi!"

Biên Thành đặt cây vĩ cầm xuống: "Có phóng đại quá không?"

"Cạnh tranh kinh doanh cũng không cần đầu độc cá chép tưới cây phát tài đâu, anh chỉ cần đứng chơi đàn trước cửa công ty người ta là đủ, người Tam Thể cũng không cần gửi tàu Giọt nước đi, chỉ cần gửi Hạt trí tuệ vào Trái Đất phát tiếng đàn của anh là được[1], " Văn Địch chân thành hỏi, "Anh không nghe ra anh đang đàn cái gì hả?"

"Anh đang suy nghĩ một công thức."

"Giang Vũ thì sao?" Văn Địch quay đầu lại, thấy Giang Vũ chạy ra từ phòng bên cạnh, đứng ở cửa chăm chú nhìn bọn họ. "Em thấy anh em đàn thế nào?"

Giang Vũ nói: "Nghe hay."

Văn Địch ngửa mặt lên trời trợn mắt. Hay thật, cả nhà mù nhạc, mỗi cậu bình thường.

"Anh không chơi nữa," Biên Thành đóng hộp đàn lại, "Em làm việc đi."

Văn Địch quay lại phòng ăn, ngồi xuống. Cậu miễn cưỡng gặm một bài giảng về định lượng, sau đó đóng máy tính lại, lấy một chai nước trái cây ra từ balo, một hơi uống hết.

Cậu đang định ném chiếc chai vào thùng rác thì bất ngờ nhìn thấy trước cửa còn đặt một thùng carton đựng đầy nắp chai. Trên thùng carton có ghi chú: Nhựa dùng làm nắp chai không phải là loại nhựa dùng để làm thân chai, vứt chung một chỗ sẽ làm giảm hiệu quả tái chế.

Cậu đọc hướng dẫn, cau mày, trong lòng dâng lên xúc động muốn phá hủy tất cả. Hít vào thở ra vài lần, cuối cùng cậu vẫn vặn nắp, tách hai thứ ra rồi vứt đi. Làm xong công tác dẫn đầu trong việc bảo vệ môi trường, cậu bỗng ý thức được bây giờ cậu cực kỳ cần lý do để khôi phục tình yêu gấp. Cậu tới phòng ngủ chính, thấy Biên Thành vẫn còn đang sầu não suy nghĩ trước bảng trắng, hiển nhiên vẫn chưa tìm ra ý tưởng.

Nhìn thấy Văn Địch, anh xoay người lại từ mớ công thức chằng chịt: "Sao thế?"

"Vừa nãy có chỗ em đọc không hiểu, anh giảng em nghe với."

Biên Thành nhanh chóng đi tới.

Dạy học vẫn là lý do tốt, dạy học có thể làm nổi bật ưu điểm trí tuệ của anh chồng lên mức tối đa, ngay cả kỹ năng giao tiếp bằng âm cũng được nâng lên thành không một cách thần kỳ khi dạy học. Tâm trạng như biển trong giông bão của Văn Địch cũng dần lắng lại thành mặt hồ yên ả.

Sau khi hiểu được các điểm kiến ​​thức, cậu vươn vai đọc ghi chú trong máy tính, bắt đầu than thở rằng thời thế đổi thay.

"Hầy, bây giờ đầu óc chẳng còn được như trước nữa, học toán chậm tiêu quá, hồi trước Tưởng Nam Trạch dành hẳn mấy ngày để giải thích về Topology cho em nhưng em không hiểu tí gì, " Văn Địch nói, "Thời gian không bỏ qua ai, lúc em thi đại học được hơn 140 điểm toán đấy."

"Không liên quan gì tới thời gian, " Biên Thành nói, "Toán trung học chỉ là một góc rất nhỏ của toán học và nó hoàn toàn khác với những vấn đề toán học mà chúng ta đang nghiên cứu hiện nay. Nếu em không học vi tích phân thì toán mà em đang học chỉ là toán của một nghìn năm trước, nếu em học vi tích phân thì coi như có tiếp xúc một xíu toán của ba trăm trước. Topology là toán của một trăm năm trước..."

"Em hiểu, " Văn Địch nói, "Anh nói trình độ toán học của em vẫn đang ở thời Đường, học không hiểu toán cao cấp của thời dân quốc."

"Nghìn năm trước là thời nhà Tống."

Văn Địch hít một hơi thật sâu, cảm thấy tình yêu vừa dâng trào đã thu lại như thủy triều rút.

Cậu nhìn chằm chằm vào sợi dây cao su, Biên Thành cũng nhìn theo ánh mắt cậu, tự giác búng mình một cái.

"Em mệt rồi, mình đi ngủ thôi." Văn Địch nói.

Ngủ ngon, không nói chuyện, không cử động, đem anh chồng đẹp giai đi lọc cặn bã lấy tinh hoa, chắc chắn sẽ thắp sáng con đường hôn nhân phía trước của bọn họ.

Cậu mang theo ước mơ với cọng rơm cứu mạng này, đi tới mép giường chậm rãi nằm xuống. Một lúc sau, đèn trần tắt, phòng ngủ chìm vào bóng tối. Sau một loạt tiếng bước chân, phần giường bên cạnh lõm xuống, hơi ấm len lỏi theo chăn truyền tới chỗ cậu.

Văn Địch nghiêng người, đối mặt với người bên cạnh, sau đó phát hiện Biên Thành cũng đang nhìn mình, ánh mắt hai người giao nhau trong đêm đen ảm đạm, dưới ánh trăng cạn chỉ còn tiếng hít thở đều đều.

Biên Thành hơi nâng tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt cậu, cậu nhắm mắt lại, gần như vô thức sáp vào bàn tay ấm đó. Trong chăn, hai cơ thể dần nhích lại gần nhau, cho đến khi cả hai có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của đối phương.

Sau đó, Biên Thành đột nhiên ngồi dậy.

Đột nhiên mất đi hơi ấm tiếp xúc da thịt, Văn Địch giật mình: "Sao vậy?"

Biên Thành giơ tay bật đèn, Văn Địch bị ánh sáng kí.ch thích, nheo mắt lại.

"Cái nhãn này phải nằm ở dưới chân mình." Biên Thành nắm một góc chăn nói.

Văn Địch còn chưa kịp hỏi "Tại sao", Biên Thành đã xoay chăn 180 độ. Tấm chăn phấp phới, gió thổi bay hơi nóng, sau đó chăn lại rơi xuống.

"Cái góc vừa nãy sẽ che được hết chân tụi mình." Biên Thành giải thích.

Miệng Văn Địch mở rồi lại khép, cuối cùng cậu chỉ lạnh lùng nhả ra một câu: "Đi ngủ."

Đèn tắt, người nằm xuống, Văn Địch đã mất dụ.c vọng giao tiếp thân thể, tay Biên Thành vừa chạm vào tay cậu đã bị gạt phắt đi.

Đi ngủ, Văn Địch nhắm mắt lại, ngày mai lại là một ngày mới.

Nhịp tim của cậu dần dần chậm lại, ý thức cũng dần dần thả lỏng, ngay khi cậu đang sắp chìm vào giấc ngủ, người bên cạnh lại đột nhiên ngồi dậy.

Văn Địch giật mình chợt tỉnh lại, cuối cùng cơn giận cũng bùng nổ: "Anh lại làm gì nữa vậy?!"

"Ruột chăn không thẳng," Biên Thành loay hoay điều chỉnh vỏ chăn sao cho thẳng thớm với ruột chăn, "Bên này bị cuộn lại nè, khó chịu lắm."

Văn Địch nghiến răng kèn kẹt, mò mẫm trong bóng tối nắm lấy cổ tay Biên Thành, kéo căng dây thun đến cực hạn rồi buông ra, vang một tiếng "Phực" rất lớn.

"Làm người ta khó chịu nhất chính là anh đấy" Văn Địch nói, "Em lạy anh, đi ngủ đi!"

"Như vầy anh không ngủ được." Biên Thành xoa cổ tay đau của mình, nói.

Văn Địch hít sâu một hơi, tự nhắc nhở mình là người lớn, phải quản lý cảm xúc cá nhân và h.am muốn đánh người.

Tiếng chăn bông sột soạt kéo dài rất lâu, mỗi một giây đều tăng xác suất cậu vào tù ở.

Cuối cùng, chăn bông đã phẳng, Biên Thành hài lòng nằm xuống. Văn Địch bên cạnh lấy tay che mặt, âm trầm hỏi: "Anh có ngáy không?"

"Trừ phi quá mệt thôi, bình thường anh không ngáy."

"Rất tốt," Văn Địch buông tay xuống, "Em ngủ nông, dễ bị đánh thức, nếu anh còn ngáy nữa thì mình ly hôn."

Biên Thành hoảng sợ nhìn Văn Địch, cậu xoay người đưa lưng về phía anh rồi ngủ.

Căn phòng lại rơi vào im lặng.

Mười phút, hai mươi phút...

Nửa đêm, tiếng ngáy vang lên như sấm.

Biên Thành mở mắt, nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu.

Ai hỏi ai?!

Người bên cạnh trông thì nho nhã yếu ớt mà sao ngáy như nhạc giao hưởng vậy!

Khi thì như tiếng bễ, khi thì như tiếng huýt sáo, khi thì như tiếng ấm đun nước. Lúc cao lúc thấp, lúc ngừng lúc tiếp, mỗi lần tiếng ngáy ngừng lại, cái lúc anh sắp sửa ngủ thì đợt tấn công vang rền như sấm sẽ tới, đây chính là tra tấn tinh thần!

Trằn trọc mấy lần, anh đứng dậy nhìn đồng hồ, đã gần một giờ sáng. Anh thở dài, dè dặt bước ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đi đến cửa, sau đó đi đến phòng chứa đồ lấy chăn bông, co ro nằm trên ghế sofa, mơ màng thiếp đi trong sự thanh tịnh hiếm có.

~~~~