Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Thoát Ế

Chương 23: Thần Tình Yêu Là Một Đứa Trẻ Nên Thường Đưa Ra Những Lựa Chọn Sai Lầm




"Biên Thành sững người, nhìn bàn tay đang vươn tới..."

- ----------------------------------

Cơn sốt dày vò Văn Địch khiến cậu chẳng cần tới tác động vật lý cũng đã ngoan ngoãn đi tới giường rồi nằm xuống. Sốt cao khiến cậu vô lực, chóng mặt, vừa nằm xuống đã dính chặt vào giườing.

Biên Thành mặc quần áo ẩm đi tới, liếc cậu một cái cảnh cáo, lấy cốc rót nước rồi khuấy thuốc, lại một chu kỳ nữa.

Anh đưa thuốc cho bệnh nhân, bệnh nhân đưa tay ra, anh đưa cốc sang nhưng cái tay kia lại bỏ qua chiếc cốc, ôm lấy eo anh.

"Thoải mái quá." Văn Địch hài lòng lẩm bẩm, ngáp một cái rồi nghiêng đầu sang một bên, hiển nhiên là sắp ngủ tiếp.

Biên Thành đặt chiếc cốc lên tủ đầu giường, hai tay đặt trên vai cậu, không nói lời nào túm cậu dậy. Bỗng Văn Địch tỉnh giấc, đôi mắt chớp chớp rồi ngơ ngác nói: "Sao năm nay chẳng ai để cho tôi được ngủ yên vậy!"

Biện Thành chăm chú nhìn cậu: "Sao?"

Văn Địch không trả lời anh, trái lại lầm bầm trong miệng. Biên Thành dỏng tai nghe một lúc, đại khái là: đồ mắc chứng hoang tưởng nhìn trộm túi rác người ta, tên mù nhạc chơi đàn như cưa gỗ, điếc cấp mười, tay phế cấp trăm ngàn, thằng chó đến ruồi cũng chẳng thèm.

Biên Thành: "...uống thuốc nhanh lên!"

Văn Địch đưa ly thuốc lên miệng, bỗng ngơ ngẩn nhìn cái ly chằm chằm. Biên Thành nâng ly, chậm rãi nghiêng nó, chủ động rót vào miệng cậu.

Văn Địch nằm xuống một lúc rồi nhìn người bên cạnh giống như không biết bản thân đang ở đâu. Cậu ngơ ngác hồi tưởng lại rồi chợt nhìn xung quanh, mò mẫm trong chăn: "Điện thoại đâu rồi?"

Biên Thành đưa cho cậu chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.

Văn Địch cầm lấy mở WeChat ra, Biên Thành còn tưởng cậu có chuyện gấp nhưng Văn Địch lại vào acc clone, tìm những bức ảnh chụp nhà Tưởng Nam Trạch rồi gửi cho người nào đấy, còn kèm theo dòng chữ: [Kính mời tham quan tệ xá.]

"Ha!" Văn Địch mỉm cười thỏa mãn, "Hàng xóm nhà em thích sạch sẽ, em xem tối nay thằng đấy có ngủ nổi không!"

Biên Thành không dám lấy điện thoại ra nhìn nên đành liếc màn hình điện thoại của cậu qua khóe mắt, suýt nữa nghẹt thở: "Đây là nhà cậu à?"

Hiện giờ anh chỉ muốn cầm ba cái thùng rác trèo sang ban công hàng xóm để phân loại những chai nước ngọt lăn lông lốc dùng nuôi gián trên sàn.

Văn Địch vẫn giữ nụ cười gian tà và nhìn sang bên cạnh, nhận ra người mình thích cũng đang ở đây liền lập tức tỉnh táo lại, vội vàng giải thích: "Đây là nhà bạn em!"

Da gà trên người Biên Thành biến mất một nửa, nghiêm túc chỉ vào bức hình: "Ăn xong xoài tốt nhất nên rửa hột, hột xoài nhiều đường dễ thu hút rắn."

Văn Địch rơi vào trạng thái trì trệ trong vài giây. Tới lúc cậu hồi thần lại thì đã đổ mồ hôi ---- nửa do thuốc nửa do thói quen sinh hoạt đáng sợ của đối phương.

"Gần đây cậu ấy đang gặp khủng khoảng nhân sinh, nhà hơi bừa cũng là điều dễ hiểu mà." Văn Địch nói.

Biên Thành nhìn bức hình chòng chọc tựa như đó là khủng khoảng nhân sinh của anh.

"Thầy biết Tàu hỏa Thomas không?" Văn Địch hỏi.

Biên Thành nhất thời bị câu hỏi này dời đi sự chú ý, cũng tốt, anh sắp bị dị ứng bởi một bức ảnh rồi: "Phim hoạt hình nước Anh?"

"Vâng." Văn Địch đổi acc WeChat. Đã qua nửa đêm rồi, hôm nay chính là sinh nhật của cậu. Trên điện thoại liên tục hiện lên dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật", cậu bấm vào và trả lời từng cái một. "Người bạn kia của em rất thích xem phim hoạt hình, đặc biệt là phim "Thomas và những người bạn"."

Biên Thành không thích xem phim hoạt hình, nhưng anh vẫn biết chút ít về Tàu hỏa Thomas.

"Gia đình cậu ấy khá đặc biệt. Bố mẹ cậu ấy chưa bao giờ quan tâm cậu ấy, thường xuyên để cậu ấy ở nhà một mình, " Văn Địch nói, "Chắc do thấy cậu ấy quái gở nên các bạn khác cũng không thích cậu ấy lắm. Vì vậy cậu ấy tưởng tượng ra một người bạn tên là Thomas. Cho dù cậu ấy ở đâu, làm gì, vì sao lại buồn bực, tức giận, hay đưa ra những yêu cầu kỳ quặc nào thì người bạn này vẫn sẽ luôn ở bên cạnh cậu ấy."

Tình cờ Tưởng Nam Trạch gửi tin chúc mừng, Văn Địch vừa trả lời vừa kể: "Con người khi còn nhỏ sẽ đặt tên cho búp bê và đồ chơi, coi tụi nó là bạn, nói chuyện với tụi nó nên chuyện này vẫn được xem là bình thường. Nhưng sau khi cậu ấy lớn vẫn nói chuyện với Thomas như thể người này thực sự tồn tại, ngay cả khi có người khác ở bên cạnh. Vì vậy mọi người đều nghĩ cậu ấy bị điên."

"Tại sao?" Biên Thành hỏi, "Trực tiếp sáng tạo ra đối tượng đáp ứng được nhu cầu xã giao, việc này vô cùng hiệu quả mà."

Văn Địch nhướng mày, sau đó mỉm cười: "Người đặc biệt có thể thấu hiểu lẫn nhau, tốt quá."

Trong điện thoại lại có một tin nhắn nữa, không biết người gửi là ai nhưng nhìn phong cách viết bài luận này thì cũng biết đây là ai.

Văn Địch thẳng tay xóa tin nhắn. Từ sau khi bị cậu xịt hơi cay, Hà Văn Hiên đã khôn hơn không dám xuất hiện trước mặt cậu nữa, chỉ thỉnh thoảng nhắn tin và gọi điện thoại. Theo như Tưởng Nam Trạch thì hắn ta luôn đăng bài hát trên vòng bạn bè, gì mà "Người yêu bỏ lỡ", "Nhớ em cả ngày lẫn đêm", "Duy nhất". Văn Địch bảo Tưởng Nam Trạch đăng trả lời hắn ta bài "Nói tan là tan", Tưởng Nam Trạch bảo "Ông tự đi mà đăng."

Văn Địch vừa nhìn màn hình điện thoại vừa lẩm bẩm: "Nguyện cho dịch độc của bò cạp sa mạc và rắn hổ mang thiêu đốt từng tấc da tấc thịt trên cơ thể mày, khiến mỗi bước mày đi đều mang theo thống khổ và tuyệt vọng của luyện ngục. Nguyện cho oán linh dưới đáy đại dương ám lấy mày, những chiếc móng tay giá băng xuyên thủng lồ.ng ngực mày, xé xác trái tim mày thành mảnh vụn..."

Biên Thành im lặng một lúc rồi hỏi: "Bạn trai cũ?"

Người trên giường không trả lời, Biên Thành còn định hỏi thêm bỗng cảm giác bả vai nặng hơn. Cúi đầu nhìn thì thấy Văn Địch đã dựa vào vai anh thở một cách nặng nhọc rồi thiếp đi.

Mái tóc đen mềm mại rũ xuống che phủ vầng trán, lộ ra chóp mũi trắng ngần. Biên Thành chăm chú quan sát rồi đưa tay ra nhẹ nhàng đỡ người trong lòng nằm xuống và đắp chăn cho cậu.

Văn Địch đứng trên hẻm núi đá đỏ bát ngát.

Đưa mắt nhìn tứ phía, xung quanh chẳng có ai, chỉ có tiếng động cơ gầm vang bên tai. Cậu nhớ rằng bản thân không tới đây một mình nhưng bên cạnh lại trống trơn.

Người đó là ai, người đó đã đi đâu?

Cậu lo lắng suy nghĩ, cảm giác mất trọng lượng đột nhiên ập đến như một cơn sóng thần, chỉ trong nháy mắt cậu đã rơi xuống hẻm núi.

Văn Địch giật mình tỉnh giấc.

Trán cậu lấm tấm mồ hôi, sống lưng nhớp nháp, sờ lên mặt, không nóng, hình như hạ sốt rồi.

Đổ mồ hôi, thả lỏng cơ thể, lý trí quay trở về, ký ức tối qua tái hiện trong đầu. Văn Địch chậm rãi ngồi dậy đưa tay ôm ngực.

Chết mất! Đi chết đây!

Mình là cái loại phiền phức đã hứng tình khó tắt còn bám riết không buông nhưng mấu chốt là cuối cùng vẫn chụ được đưa! Chụ được đưa!

Cậu điều chỉnh hơi thở một lúc, cố gắng tìm lại cảm xúc tích cực. Xem xét sự việc một cách lạc quan thì đêm qua cũng có điểm sáng mà.

Ngâm bồn thoải mái, chiếc giường êm ái, ôm thì cũng đã ôm trai đẹp, sờ thì cũng đã sờ trai đẹp rồi, mặc dù chụ được đưa cũng tiếc đấy nhưng sau đấy mình làm chúa tể tiếng cười, thằng hề nhân dân thì người ta cũng không đi mà vẫn ở lại chăm sóc mình, đúng là một người tốt.

Nghĩ đến đây, Văn Địch nhìn xung quanh, người chăm sóc đâu rồi?

Vị trí bên cạnh hơi lõm xuống giống như từng có người nằm. Văn Địch thở phào nhẹ nhõm, may là mình không phiền người ta cả đêm, ít nhất vẫn để người ta được ngủ một giấc.

Nhưng bây giờ người đó đâu rồi?

Văn Địch quấn áo choàng ngủ bước xuống giường, láng máng nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm. Cậu hé cửa, thấy Biên Thành đang đứng trước gương thắt cà vạt.

Vẫn là chiếc áo sơ mi của ngày hôm qua, chắc đã được ủi khô, phẳng phiu như mới. Đúng là khách sạn sang trọng có khác, phục vụ chu đáo. Âu phục giống như đặc điểm nhận dạng của người này vậy, Văn Địch chưa bao giờ thấy anh khi không mặc áo sơ mi và cà vạt.

Ánh mắt Văn Địch dừng lại trên người Biên Thành một lúc sau đó chuyển sang phía bồn rửa mặt. Biên Thành thắt cà vạt xong liền quay đầu nhìn cậu, cầm chiếc đồng hồ trên bàn lên, "Còn chóng mặt không?"

Văn Địch lắc đầu, đứng dựa vào cửa, chẳng hề dời mắt.

Biên Thành nói: "Lát nữa tôi có hẹn với sinh viên, sắp phải đi rồi."

Văn Địch gật đầu: "Hôm nay em tới một trường cấp ba để phỏng vấn."

Biên Thành nhìn cậu, trầm mặc một lát rồi hỏi: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

"Em muốn làm một chuyện," Văn Địch nói, "nhưng em thấy không thích hợp."

Biên Thành nhìn cậu chòng chọc như thể đang rơi vào trầm tư, một lúc sau mới nói: "Muốn làm thì cứ làm đi."

Văn Địch nhướng mày: "Thật không thầy?"

"Thật."

Sau đó Văn Địch đi về phía anh. Cậu mới tỉnh dậy nên tóc hơi rối. Hạ sốt nên mặt cậu có màu tái xanh của người mới hồi phục sau cơn bạo bệnh. Cậu đứng trước mặt anh, đưa tay về phía anh...

Sau đó đi ngang qua anh.

Biên Thành sững người, nhìn bàn tay đang vươn tới bồn rửa——

—— cầm lấy hộp bàn chải đánh răng, kem đánh răng của khách sạn.

"Thầy không phiền nếu em lấy mấy thứ này chứ?" Văn Địch ôm chiếc hộp vào lòng, tiện tay lấy luôn cục xà phòng bên cạnh vòi nước, "Tiền phòng là thầy trả nên em thấy làm vậy cũng không ổn lắm. Nhưng nhà em hết kem đánh răng rồi, đồ đặt trên mạng thì chưa giao tới, ship chậm quá..." Văn Địch dừng tay, ngẩng đầu nhìn anh, "Thầy có muốn không?"

"Không."

"Vâng ạ."

Văn Địch cầm hộp, đang nghĩ làm sao để cầm đồ về thì Biên Thành bên cạnh cậu bước ra khỏi phòng tắm. Một lát sau anh cầm túi đựng bom tắm đi vào đưa cho cậu, "Còn mũ tắm và lược, cậu có muốn không?"

Văn Địch ngơ ngác gật đầu. Biên Thành mở ngăn kéo, lấy cái hộp nhỏ đựng mũ tắm và lược ra rồi nhét vào túi bóng.

Văn Địch nhìn chằm chằm tay mình, không biết vì sao hành động này khiến cậu cảm thấy biết ơn. Cậu cầm túi đi ra phòng ngủ. Áo len và áo măng tô của cậu vẫn đang trong phòng khách.

Biên Thành ở lại phòng ngủ, chờ cậu thay đồ xong rồi mới đi ra, nhìn chằm chằm áo choàng ngủ trên ghế salon một lúc lâu, nhịn không được nhặt lên đem vào phòng tắm, đặt chung một chỗ với chiếc khăn tắm đã được sử dụng.

Mặt Văn Địch lại bắt đầu nóng lên, chắc do bệnh tình tái phát.

"Cậu tới trường à?" Biên Thành hỏi: "Nếu tiện đường thì tôi chở cậu qua đó luôn."

"Vâng ạ," Văn Địch nói, sau đó nhanh chóng nói thêm, "Em cảm ơn thầy."

Biên Thành gật đầu, cầm thẻ phòng chuẩn bị đi ra ngoài.

Văn Địch theo sau: "Cảm ơn thầy rất nhiều."

"Nói một lần là được rồi."

"Thứ cần cảm ơn cũng không chỉ một, " Văn Địch theo chân anh bước ra cửa, khóa phòng lại, "Cảm ơn thầy đã mời em...ừm...ngâm bồn." Nhắc lại chuyện này vẫn thấy kỳ quặc, "Cảm ơn thầy đã chăm sóc em vào tối qua, " cầm chiếc túi lên, "Cảm ơn thầy đã cho em cầm mấy thứ này đi."

"Chuyện này cần gì phải cảm ơn?" Họ đi dọc hành lang tới thang máy.

"Có người cho rằng lấy đồ dùng một lần của khách sạn rất..." Văn Địch đứng trước cửa thang máy suy nghĩ một lúc, "mất mặt?"

"Ai lại nghĩ vậy?"

Cửa thang máy mở ra, một người đàn ông đeo kính xuất hiện trước mặt cậu.

Văn Địch lập tức mở to mắt.

Sao lại trùng hợp đến vậy chứ! Cậu phạm phải tội lỗi tày trời, tội ác không thể tha thứ nên mới đụng phải bạn trai cũ vào ngày sinh nhật hả?

Hiển nhiên Hà Văn Hiên cũng không ngờ sẽ gặp cậu ở đây. Ánh mắt nóng bỏng của hắn ta xuyên qua lớp kính bắn về phía cậu, quan sát cậu từ đầu đến chân rồi lại chuyển sang người bên cạnh cậu.

Văn Địch rất quen thuộc với ánh mắt này, căm hận, tức giận, không cam lòng --- mắc cái quần què gì mà thằng này lại tức vậy trời? Mình đi thuê khách sạn thì liên quan tới nó hả?

Biên Thành nhìn hai người: "Không vào hả?"

Văn Địch ngừng lại, bỗng khoác tay Biên Thành.

Biên Thành khó hiểu quay đầu lại, cậu ngẩng mặt lên ghé sát vào tai Biên Thành, giả vờ như đang hôn anh, thì thầm: "Thầy giúp em việc này với."

Biên Thành không đáp nhưng cũng không rút tay về. Văn Địch kéo anh vào thang máy, chẳng buồn quan tâm tới sắc mặt Hà Văn Hiên, dù sao thì gia thế và giáo dưỡng cũng sẽ khiến hắn ta cố gắng duy trì biểu cảm dửng dưng mà thôi, nhưng cậu thấy bàn tay hắn đang siết chặt quai cặp hồ sơ.

Một phút trong thang máy kéo dài vô tận, trái tim Văn Địch treo trên cuống họng, rất sợ Biên Thành đột nhiên hỏi: "Rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?"

May mắn thay không có chuyện gì xảy ra, thang máy dừng lại, Hà Văn Hiên sải bước ra ngoài.

Văn Địch nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, hy vọng lời nguyền cậu hạ trong đầu sẽ giáng xuống hắn ta. Cánh tay cậu bị ai đó đẩy ra, Văn Địch mới dời mắt, nhận ra mình vẫn đang dính sát vào Biên Thành.

"Tôi đi trả phòng." Biên Thành nói.

Văn Địch tiếc nuối buông tay anh, sau đó nghĩ xem làm sao phải giả thích cảnh tượng vừa rồi. Cậu quen biết giáo sư cách đây không lâu, đây mới chỉ là khởi đầu của một chặng đường dài, không phải là thời điểm tốt để nhắc về bạn trai cũ.

Sau khi trả phòng, người gác cửa đánh xe tới, Biên Thành gọi Văn Địch đang phân tâm lại bảo cậu lên xe. Văn Địch ôm túi bóng ngồi vào ghế phụ. Mùi trà Darjeeling thoang thoảng trong chiếc xe cũng không hóa giải nỗi lo của cậu.

Xe khởi động, cậu đang cúi đầu suy nghĩ thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói: "Bạn trai cũ?"

Văn Địch chớp mắt, do dự liếc trộm Biên Thành, nhưng anh chẳng có vẻ gì là dao dộng, "Dễ nhận ra vậy ư?"

Tôi từng thấy cậu và anh ta đứng cãi nhau ở cửa - tất nhiên không thể nói ra câu này được, cứ cho là mình có khả năng quan sát tốt đi. Biên Thành hỏi: "Cậu vẫn còn để ý tới cậu ta hả?"

Văn Địch khó hiểu: "Việc này có liên quan gì tới việc vẫn còn để ý không?"

"Vừa nãy cậu kiểu... phải trả thù cậu ta," Biên Thành nói. "Cậu ghét cậu ta lắm hả?"

"Dĩ nhiên," Văn Địch nói, "Em không phải là Bồ Tát."

Biên Thành trầm tư nhìn dòng xe cộ phía trước.

Điện thoại rung lên, Văn Địch liếc màn hình, trợn mắt.

Một số điện thoại lạ gửi tin nhắn: [Người vừa nãy là ai?]

Văn Địch không để ý tới hắn ta, sau đó một tin nhắn khác lại tới: [Không ngờ bây giờ em đã biết tình một đêm rồi.]

Khùng hả! Cậu ngủ với ai liên quan đéo gì tới hắn ta.

Văn Địch nghiến răng trả lời: [Đệt mợ ai tình một đêm? Đây là bạn trai tôi, sau này cậu đừng làm phiền tôi nữa.]

Đối phương im lặng, Văn Địch cảm nhận được niềm vui chiến thắng. Ai bảo thấy bạn trai cũ là phải bình tĩnh tỉnh táo mới tính là thực sự buông tay chứ? Cho dù có háo thắng thì khoái lạc của ấu trĩ cũng vẫn là khoái lạc.

Rồi cậu chợt nhận ra: Sao mình không làm vậy từ trước nhỉ?

Sao cậu không bảo mình có bạn trai để tiễn cái vong tên Hà Văn Hiên ngay từ ban đầu nhỉ, mắc gì khổ dâm chịu bị nhắn tin quấy rối lâu như vậy?