Dung Hoa Tựa Cẩn

Chương 1: Tỉnh lại




Edit: nguyetduongv


Hứa Cẩn Du mở mắt ra.


Khóe mắt khô khốc vô lực làm cho trước mặt có chút mơ hồ.


Nàng nhanh chóng phát hiện điểm không thích hợp.


Nơi này không phải căn nhà thấp bé nhỏ hẹp trước kia của nàng. Phòng không lớn nhưng bài trí lại rất tinh xảo. Nhìn xuyên qua tấm màn lụa màu hồng nhạt, có thể nhìn thấy bàn trang điểm cùng với gương đồng, trên bàn đặt một chiếc vòng tay nạm đá quý lộng lẫy, ở dưới ánh nến lóe lên một tia sáng.


Rõ ràng là địa phương xa lạ, lại có chút quen thuộc không rõ. Nàng nhớ đến thời gian thật lâu ở kiếp trước, nàng đã từng ở tại nơi này......


Đây là đâu?


Nàng vốn dĩ bệnh nặng quấn thân nằm ở trên giường chờ chết, tại sao bỗng nhiên lại ở nơi này? Hứa Cẩn Du trong lòng kinh hãi, đột nhiên từ trên giường ngồi thẳng dậy.


“Tiểu thư, người sao lại tỉnh rồi?”


Nha hoàn nằm ngủ ở mép giường bị động tác của nàng làm tỉnh dậy, xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ đứng lên. Nha hoàn này mười bốn mười lăm tuổi, đôi mắt lúc này đã bớt mơ màng, lộ ra vài phần linh động, cánh mũi có vài chấm tàng nhang, là một nha đầu nghịch ngợm.


Sơ Hạ!


Sơ Hạ cùng nàng bên nhau từ nhỏ, cùng nàng vào kinh, trước sau vẫn một tấc không rời. Nhưng Sơ Hạ rõ ràng mười năm trước đã chết, bị một hồi lửa lớn thiêu rụi. Còn chủ tử là nàng vì hoảng sợ chạy trốn, thậm chí không thể nhặt xác cho Sơ Hạ.


Hứa Cẩn Du nhịn không được đưa tay vuốt ve gương mặt của Sơ Hạ. Ngón tay chạm vào làn da bóng loáng ấm áp. Mà tay nàng, trắng nõn tinh tế, ngón tay nhỏ dài, móng tay được chăm sóc tỉ mỉ lộ ra màu hồng phấn.


Bởi vì thêu thùa không biết ngày đêm, mắt của nàng bị thương tổn. Từ hai năm trước nàng đã thề không động vào kim thêu. Từng ngón tay được bảo dưỡng tỉ mỉ trở nên thô ráp, xấu xí, vì trời giá rét khiến ngón tay rách ra. Nhưng cánh tay trước mắt này, mềm mịn không khác gì cánh tay của thiếu nữ, càng làm Hứa Cẩn Du nghi hoặc.


Sơ Hạ ngây ngốc, hỏi: “Tiểu thư, người tại sao lại sờ mặt của nô tỳ vậy?”


Thanh âm thanh thúy giống như trong trí nhớ vang lên, Hứa Cẩn Du môi run nhè nhẹ, gương mặt vui buồn đan xen, nước mắt nhanh chóng chảy xuống.


Sơ Hạ bị dọa, cuống quít giúp nàng lâu nước mắt:


“Tiểu thư, người sao lại khóc. Có phải gặp ác mộng không, nô tỳ đi nói với thái thái một tiếng.”


Thái thái?


Hứa Cẩn Du trong lòng run lên, mê mang nâng đôi mắt đẫm lệ hỏi:


“Nương cũng sống lại sao? Đại ca đâu, đại ca có phải cũng sống lại hay không?”


Sơ Hạ nghe xong phì cười:


“Cái gì sống lại, những lời không may mắn người đừng để thái thái cùng đại thiếu gia nghe được. Bằng không, hai người khẳng định lại trách tiểu thư hồ ngôn loạn ngữ.”


Nói như vậy, nương cùng đại ca đích thị cùng nhau sống lại. Hứa Cẩn Du vui mừng như điên, muốn cười lại không cười nổi, nước mắt lại như mưa rơi xuống.


Nàng ngu xuẩn mềm yếu, hại chính mình không ít, còn liên luỵ huynh trưởng - Phong hoa chính mậu kinh tài tuyệt diễm Hứa Trưng, bởi vì một bước đi nhầm, rơi vào kết cục thê lương. Mẫu thân Ngưu thị nghe tin dữ, màn đêm buông xuống liền dùng một dải lụa trắng chấm dứt tính mạng. Để lại nàng một thân một mình chịu tội đầy đọa. Nàng vô số lần nghĩ tới cái chết. Nhưng tưởng tượng đến Sơ Hạ đã liều mình cứu nàng, nghĩ đến mẫu thân cùng huynh trưởng chết oan uổng, nàng không thể tự sát được.


Vô luận khó khăn như thế nào, nàng cũng muốn kiên cường sống sót. Nàng muốn tận mắt nhìn thấy những kẻ đã từng thương tổn phản bội nàng chết không được yên. Nàng nhẫn tâm dùng kéo cắt qua má phải, huỷ hoại dung nhan mĩ lệ mà nàng từng yêu quý nhất, lại uống thuốc làm hỏng giọng nói, mai danh ẩn tích ẩn thân ở tú trang. Một lần trốn chính là tám năm. Rốt cuộc nàng cũng chờ được cơ hội báo thù.


Khi kẻ thù cuối cùng chết đi, đôi mắt của nàng vì ngày đêm thêu thùa cũng hỏng, cơ hồ thành nửa mù. Sau hai năm, nàng lẻ loi một mình ở tại nơi âm u thấp bé trong góc phòng, bệnh nặng quấn thân, từ từ già nua, cuối cùng chỉ có thể nằm ở trên giường chờ chết.


Không nghĩ tới, nàng có thể mở mắt một lần nữa, những người nàng yêu thương nhất đều còn sống.


“Sơ Hạ”


Hứa Cẩn Du nghẹn ngào, giọng nói hỗn loạn:


“Nương cùng đại ca đang ở đâu? Ta muốn đi gặp bọn họ, bây giờ đi ngay.”


Sơ Hạ vẻ mặt khó xử khuyên giải:


“Hiện tại đã nửa đêm, thái thái cùng đại thiếu gia đã sớm nghỉ ngơi. Hay là người chờ ngày mai buổi sáng lại......”


Hứa Cẩn Du nào có nghe vào, nàng vội vàng xốc lên chăn mỏng bước xuống giường. Bàn chân tinh tế chạm xuống sàn nhà, chợt cảm thấy một trận lạnh lẽo.


Mắt thấy Hứa Cẩn Du không quan tâm muốn chạy ra bên ngoài, Sơ Hạ lo lắng, vội kéo ống tay áo giữ nàng lại:


“Tiểu thư, đêm hôm khuya khoắt, bộ dạng quần áo xộc xệch chân không đi giày của người chạy ra khoang thuyền bị người trên thuyền thấy được thì làm sao bây giờ? Trên thuyền ngoài Hứa gia còn có không ít người lái thuyền mà.....”


Trên thuyền?


Hứa Cẩn Du dừng lại. Kí ức xa xôi bỗng ập vào trong đầu nàng. Năm nàng mười bốn tuổi, nàng cùng huynh trưởng dẫn theo mẫu thân cùng nhau vào kinh, tới nhà dì là Uy Ninh Hầu phu nhân. Từ Lâm An đến Biện Lương đường xá xa xôi, trước ngồi mấy ngày xe ngựa, sau lại ngồi thuyền nửa tháng.


Trách không được khi nàng tỉnh lại cảm thấy xung quanh xa lạ mà quen thuộc. Nguyên lai, nàng đã sống lại vào năm mười bốn tuổi này. Hứa Cẩn Du tim đập thình thịch. Nếu nàng có thể khuyên mẫu thân thay đổi tâm ý, vào Biện Lương sẽ rời xa Uy Ninh Hầu phủ, có thể tránh đi ác mộng kiếp trước hay không?


Dưới ánh mắt kinh ngạc của Sơ Hạ, Hứa Cẩn Du nhanh chóng đẩy cửa ra.
Chiếc thuyền này có ba tầng. Tầng dưới chót dùng làm chỗ ở cho người chèo thuyền, tầng thứ hai là gia đinh cùng phó dong. Ngưu thị mang theo nhi nữ ở tại tầng thứ ba trong khoang thuyền. Hứa Cẩn Du ở tại trung gian, khoang bên trái là của Ngưu thị, Hứa Trưng ở khoang bên phải.


Hứa Cẩn Du dồn dập gõ cửa.


Đêm khuya yên tĩnh, tiếng đập cửa của Hứa Cẩn Du làm Ngưu thị và Hứa Trưng bừng tỉnh.


Hai cánh cửa cơ hồ đồng thời mở ra.


“Cẩn Nhi!”


Ngưu thị vội vàng chạy ra bên ngoài:


“Sao chỉ mặc trung y đã chạy đến đây, giày cũng chưa xỏ vào.”


Huynh trưởng Hứa Trưng cũng bước nhanh đi tới.


Mẫu thân đã qua đời bỗng đứng ngay trước mặt. Nếu đây là một giấc mộng thì nhất định là giấc mộng đẹp nhất của nàng. Nàng nguyện vĩnh viễn ở trong mộng, vĩnh viễn không tỉnh lại. Hứa Cẩn Du đột nhiên nhào vào trong ngực Ngưu thị , dùng hết sức lực toàn thân ôm Ngưu thị. Cả người không ngừng run rẩy, nước mắt rơi như mưa:


“Nương, nương......”


Ngưu thị bị hành động của nữ nhi là cho hoảng sợ, theo bản năng ôm chặt Hứa Cẩn Du:


“Cẩn Nhi, đừng sợ, nương đây!”


Hứa Trưng cũng lo lắng:


“Muội muội bị bóng đè sao?”


Ngưu thị một bên vỗ nhẹ sau lưng Hứa Cẩn Du, một bên nhíu mày nói:


“Cẩn Nhi xưa nay nhu thuận ngoan ngoãn, nửa đêm rồi còn chạy ra đây, chắc là bị bóng đè. Con đi ngủ trước đi, đêm nay nương bồi ngủ cho muội muội con.”


“Muội muội như vậy con không yên tâm, trở về cũng không ngủ được, chi bằng ở lại cùng hai người! Chờ muội muội bình tĩnh lại hỏi xem, như vậy mới bớt lo.” Hứa Trưng giọng nói trong sáng sạch sẽ, bất tri bất giác làm cho hai người an tâm.


------


Hứa Cẩn Du không biết bản thân đã khóc bao lâu. Uất ức cùng đau đớn trong mười mấy năm như được trút đi, lúc này mới bình tĩnh lại.


Nàng trở lại khoang thuyền của mình, tóc dài có chút hỗn loạn rối tung xõa trên vai cùng trước ngực, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đẫm nước mắt, đôi mắt sưng đỏ, giọng nói cũng hơi khàn khàn.


Ngưu thị đau lòng dùng khăn lau đi nước mắt còn dính trên mặt nàng:


“Nha đầu này, ngày hôm qua còn vui vẻ, như thế nào nửa đêm liền làm ầm ĩ thành như vậy. Nhìn xem đôi mắt đều khóc sưng lên. Ngày mai thuyền đến bến tàu, trước buổi tối là có thể tới Uy Ninh Hầu phủ. Bộ dáng này làm sao đi gặp dì. Con đã gặp ác mộng gì vậy?”


Hứa Trưng nãy giờ im lặng cũng đưa ánh ánh dò hỏi nhìn đến.


Nếu mẫu thân cùng huynh trưởng biết Uy Ninh Hầu phủ về sau phát sinh chuyện đó, hai người vẫn sẽ kiên trì muốn đi Uy Ninh Hầu phủ sao?


Lời nói đến bên miệng, lại bị Hứa Cẩn Du nuốt trở vào.


Trải qua ba mươi năm đau khổ rồi chết bệnh, mở mắt ra đã trở về mười mấy năm trước, giống trong trí nhớ đang trên đường đi đến kinh thành. Chuyện khó tin như vậy, nếu nàng kể ra mẫu thân cùng huynh trưởng sao có thể tin tưởng? Bí mật này, chỉ có thể vĩnh viễn giấu ở dưới đáy lòng. Ngay cả mẫu thân và huynh trưởng nàng cũng không thể đề cập tới. Đã không thể nói ra, nàng chỉ có thể dùng biện pháp.


Hứa Cẩn Du định định thần, nhẹ giọng nói:


“Muội đúng là gặp ác mộng. Mơ thấy chúng ta sau khi tới Uy Ninh Hầu phủ khắp nơi đều bị khinh thường. Dì vì che chở chúng ta, thường xuyên cùng trong phủ người phát sinh tranh chấp. Nương, hay là chúng ta đừng đi Uy Ninh Hầu phủ, đến nhà ngoại của người cũng được mà.”


Ngưu thị không để bụng cười trấn an nàng:


“Chỉ là ác mộng, không cần để ở trong lòng. Tới hầu phủ rồi, chúng ta chỉ cần cẩn thận, không gây thị phi, cố gắng không gây phiền toái cho dì con là được.”


"Nhà ngoại ông ngoại bà ngoại sớm đã mất, một nhà cữu cữu ngươi đều ở Sơn Đông. Ở kinh thành không còn tòa nhà nào, chúng ta muốn ở, không biết phải tốn bao nhiêu thời gian công sức. Nửa năm sau đã đến kì thi mùa thu, đại ca ngươi còn phải chú tâm đèn sách, e rằng không thể trì hoãn nổi. Hơn nữa, nương năm trước đã truyền tin, dì ngươi đã sớm sai người thu thập chỗ ở. Chúng ta nếu không đi, chẳng phải là bỏ qua một mảnh tâm ý của dì ngươi?”


Từ sau khi trượng phu qua đời ba năm, Trâu thị liền đem tâm tư cùng hy vọng đặt trên người nhi tử. Hứa Trưng còn trẻ đã thông minh thiên tư hơn người, mười hai tuổi khảo trúng đồng sinh, năm nay đến kinh thành tham gia kỳ thi mùa thu. Vì kì thi này, Ngưu thị cố ý mang theo nhi nữ nhập kinh sớm, nhờ dì của hai đứa nhỏ giúp đỡ. Ngưu thị thái độ thập phần kiên định, hiển nhiên sẽ không dễ dàng sửa đổi.


Hứa Cẩn Du trong lòng trầm xuống,
Ngưu thị yêu thương nàng nhưng trong lòng bà, Hứa Trưng vĩnh viễn đứng thứ nhất. Tiền đồ của huynh trưởng, càng là việc ưu tiên hàng đầu. Chỉ là Hứa Cẩn Du không dễ dàng từ bỏ, tiếp tục khuyên:


“Sống nhờ ở trong phủ người khác, có rất nhiều thứ không tiện. Đại ca ở hầu phủ, chưa chắc có thể tĩnh tâm đọc sách......”


“Tham gia kỳ thi mùa thu, không chỉ đơn giản là đóng cửa đọc sách.”


Hứa Trưng há mồm nói:


“Đại ca còn muốn viết chút văn bát cổ thỉnh danh nho đại sư chỉ điểm, cùng những người tham gia kỳ thi mùa thu giao lưu, nếu có thể hỏi thăm ra quan chủ khảo của kỳ thi mùa thu là ai, nghiền ngẫm gãi đúng chỗ ngứa của họ, mới có cơ hội đậu.”


Đến sống nhờ Uy Ninh Hầu phủ, ngoài cái này ra, quan trọng nhất là muốn mượn thế nhanh chóng hòa nhập với kinh thành.


Nhìn ánh mắt rạng rỡ huynh trưởng, Hứa Cẩn Du cứng họng không nói được.


Ý nghĩ của Hứa Trưng không sai. Năm đó nhờ có Uy Ninh Hầu phủ, đối với khoa cử của huynh trưởng xác thật hữu ích. Cũng bởi vậy, Hứa Trưng ở kỳ thi mùa thu đoạt giải nhất, năm sau lại ở kỳ thi mùa xuân tỏa sáng rực rỡ danh khắp kinh thành. Chính là, huynh muội bọn họ cũng theo đó hãm sâu vào vũng bùn vô lực thoát khỏi......


“Nương biết con không muốn ở nhờ trong phủ người khác.”


Ngưu thị giọng nói nhu hòa xuống, trong mắt hiện ra yêu thương:


“Bất quá, vì đại ca con, con tạm thời nhẫn nhịn một chút. Nhiều nhất một năm, chúng ta liền dọn đi.”


Thời gian một năm, vừa đủ cho Hứa Trưng thi xong kỳ thi mùa thu cùng kỳ thi mùa xuân.


Hứa Trưng nhìn về phía Hứa Cẩn Du:


“Còn một hai canh giờ nữa mới hừng đông, đừng miên man suy nghĩ nữa, muội ngủ một lát đi. Có đại ca ở đây, không ai dám khi dễ muội.”


Câu nói này nói thật kiên định thản nhiên, rất có khí phách.


Hứa Cẩn Du đầu mũi đau xót.


Sau khi phụ thân qua đời, huynh trưởng nhỏ tuổi sớm gánh trên vai trọng trách chăm lo cả nhà. Huynh trưởng vội vàng muốn ở thi khoa cử trở nên nổi bật, muốn cho mẫu thân cùng nàng có một chỗ dựa tốt. Nàng sao có thể nhẫn tâm cản trở?


Ngưu thị cùng Hứa Trưng đi rồi, Hứa Cẩn Du vẫn ngồi một lúc lâu, ánh mắt dần dần kiên định.


Nếu đã vô lực tránh đi con đường này, nhất định phải đối mặt với ác mộng kiếp trước, nếu đây là ông trời an bài, nàng cũng không cần sợ hãi!


#26/02/2020