Đừng Hò Hẹn Với Người Khác – Phạp Tước

Chương 9: Cậu muốn hẹn hò với mình thật đó hả




– Vân Miểu: A Cửu, lúc nãy mình vừa bấm tay tính toán rồi, năm nay cậu sẽ thoát kiếp độc thân đó.

– Sở Tửu:?

– Sở Tửu: Mặc dù không hiểu cậu đang nói cái gì nhưng mình dám cá với cậu, ba năm cấp ba này mình tuyệt đối sẽ không yêu sớm đâu!

A Cửu nói như thế không phải không có lý do.

Từ lúc học nhà trẻ là cô và Tống Việt đã học chung với nhau rồi, lên cấp hai vì trượt khỏi bảng xếp hạng nên cả hai mới không được xếp vào cùng một lớp, sau khi chia lớp xong Tống Việt chỉ dặn dò cô vỏn vẹn một câu: “Không được yêu sớm với người khác.”

Đến lúc phân lớp trên cấp ba anh cũng nói y như vậy.

Vấn đề yêu sớm này tương đối nghiêm trọng, đến một người luôn thích làm theo ý mình như Tống Việt đây còn coi trọng nó thì đương nhiên A Cửu cũng sẽ chú trọng nhiều hơn.

Nếu cô đã đồng ý với Tống Việt rằng cấp ba mình sẽ không yêu sớm thì chắc chắn cô sẽ không yêu sớm, lỡ như có chuyện gì xảy ra hay bị Tạ Thanh Nhứ phát hiện cô yêu sớm thì cô sẽ không có một đồng để tiêu vặt mất.

Thế nên A Cửu mở WaChat gửi lời thề son sắt cuối cùng.

– Sở Tửu: Nếu mình mà yêu sớm thì mình sẽ mang bữa sáng cho cậu cả học kỳ luôn.

– Vân Miểu: Được thôi!

Chủ đề kết thúc tại đây.

Buông điện thoại xuống xong người con gái bắt đầu đau bao tử vì ăn quá no, cô cũng chẳng biết tại sao mình lại theo Tống Việt vào một tiệm lẩu khác như người mất trí nữa.

Có lẽ Tống Việt cũng không có khẩu vị lắm nhưng Tống Trường Không thì ăn uống thỏa thích cực kỳ, dù sao anh của nhóc và chị A Cửu đang ngồi cùng nhau nên tâm trạng của nhóc cũng theo đó mà tốt hơn trước rất nhiều.

Ăn lẩu xong thì bụng của A Cửu đã căng đến mức không muốn ngồi xe về nhà nữa, cô đề nghị đi bộ về để tiêu thực, Tống Việt cũng tùy cô.

Ánh đèn đường kéo dài đến tận cùng, dòng xe cộ đang tắc nghẽn, A Cữu thấy thế thì cảm thấy may mắn: “Nếu bắt taxi thì giờ chúng mình cũng bị kẹt giữa đường rồi.”

Tống Việt quay sang nhìn lướt qua, ừ một tiếng.

A Cửu đang đi ở giữa, Tống Trường Không đi trong cùng còn Tống Việt thì đi ngoài cùng, lúc đến gần đường xe chạy thì khoảng cách giữa ba người vẫn khá gần nhau.

Nhưng cuối cùng đi tới đi lui không biết vì lí do gì mà hồi sau biến thành A Cửu và Tống Việt chụm đầu lại đi cạnh nhau xem điện thoại, khoảng cách giữa Tống Trường Không và A Cửu bị kéo rộng ra hết mức đến độ đoán chừng có thể nhét lọt một người nữa.

Cậu nhóc thấy anh họ mình khi thì nhướng mắt lên khi thì cụp mắt xuống, nhóc lại nhìn sang người chị đang gần như không hề chú ý gì đến nguy hiểm trên đường kia, hơi lặng im một chốc rồi lùi về sau hai bước chụp lại bóng bưng của hai người họ.

Mai về nhà rồi gửi cho anh cậu nhỉ, Tống Trường Không nghĩ.

A Cửu ở đằng trước vẫn đang lướt Taobao, cô vừa ưng hai bộ quần áo mới nên mở miệng hỏi Tống Việt màu nào đẹp, anh cúi đầu nhìn vài lần sau đó dùng tay chạm vào chiếc màu xanh sữa kia, chỉ xong thì trở tay lại nắm lấy cái gáy của cô: “Về rồi xem tiếp, nhìn đường đi.”

“Ồ đợi chút, mình bỏ vào giỏ hàng đã không lúc về lại quên.” A Cửu đang định bấm hai cái thì trên màn hình bỗng hiện lên tin nhắn của Vân Miểu, cô theo bản năng bấm vào xem.

– Vân Miểu: A Cửu ơi cậu để quên túi nè, cậu muốn thứ hai mình đem lên trường cho cậu hay giờ cậu quay lại lấy í?

A Cửu: “Ủa? Mình quên cầm túi thật luôn à.”

– Sở Tửu: Thứ hai cậu đem lên cho mình nha? Dù sao mai mình cũng không có ra ngoài.

Lúc cô đang nói chuyện thì màn hình vẫn hiện giao diện trò chuyện, Tống Việt cúi xuống thì vừa lúc thấy câu “cá yêu sớm” trong lịch sử trò chuyện trên WeChat của cô.

A Cửu vừa tắt điện thoại đi thì nghe thấy giọng của Tống Việt vang lên: “Cậu muốn yêu sớm à?”

Người con gái ngạc nhiên: “Cái gì?”

Tống Việt quay mặt sang một bên, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh sáng dưới ánh đèn hai bên đường: “Mới nãy tôi vô tình nhìn thấy lịch sử trò chuyện của cậu và Vân Miểu.”

Thực ra không nhìn rõ lắm, chỉ thấy những từ khóa trọng điểm là “yêu sớm” với “cá” thôi, anh ghép chúng lại với nhau rồi đưa ra kết luận là A Cửu muốn yêu sớm.

Hiểu lầm to rồi.

A Cửu vội vàng giải thích rõ ràng cho anh nghe, Tống Việt nghe xong mới thôi không nhăn mày nữa.

Người con gái vốn không để bụng chuyện này lắm, nhưng ai mà ngờ đến ngày hôm sau mới sáng sớm Vân Miểu đã gọi điện thoại cho cô.

Đầu tiên là cô nàng gào thét ước chừng ba phút trong điện thoại rồi mới gắng gượng để mình bình tĩnh lại, cô nàng thở dồn dập như thể vừa gặp phải chuyện gì đó rất rất xúc động vậy.

Trong ba phút đó A Cửu giơ điện thoại ra xa hết mức, cô tự hỏi điều gì đã khiến cho Vân Miểu trở nên xúc động như vậy.

Cô nàng gặp được idol Vương Linh Linh của mình à?

Vương Linh Linh là ca sĩ siêu nổi tiếng trong từng ấy năm qua, Vân Miểu cũng đã theo đuổi idol mình rất nhiều năm rồi.

Khó khăn lắm Vân Miểu mới bình tĩnh lại được, câu đầu tiên mà cô nàng nói là: “A Cửu này, vụ cá cược hồi hôm qua mình nhận thua.”

A Cửu: “?”

A Cửu cố nhớ lại một hồi mới nhớ ra hôm qua mình cược cái gì: “Ồ ồ, cậu nhận thua sao, thế là cậu phải bao mình ăn sáng cả học kỳ rồi?”

“Đây là một vụ cá cược phi lý.” Vân Miểu không để ý đến cô, cô nàng tự lẩm bẩm một mình, “Ba năm cấp ba không hẹn hò cũng chẳng sao cả, quan trọng là sau ba năm chúng ta đều tốt nghiệp hết, cũng chưa chắc sẽ thi vào cùng trường đại học, đến lúc đó mang bữa sáng cho ai ăn bây giờ?”

A Cửu chợt hiểu ra: “Vậy nên cậu mới nhận thua…”

Vân Miểu: “Nhận thua nhận thua, cùng lắm thì mang bữa sáng nguyên một học kỳ cho cậu thôi chứ có gì đâu.”

Dù sao A Cửu cũng chẳng ăn sáng bên ngoài bao giờ, mỗi ngày cô đều ăn sáng ở nhà rồi mới đi học.

A Cửu nghi ngờ, chỉ mới qua một đêm thôi mà sao cô nàng lại đổi ý nhanh như vậy trời?

Vân Miểu lại bắt đầu gào thét.

Hét lên xong cô nàng mới thở ra một hơi rồi lại nói tiếp: “Mình cũng chẳng muốn nhận thua đâu nhưng Tống Việt tài trợ nhiều quá!”

A Cửu: “???”

Vân Miểu bình tĩnh nói: “Cậu ấy cho mình một vé VIP để đi xem buổi biểu diễn của Vương Linh Linh.”

A Cửu: “…”

Săn được vé thường để xem buổi hòa nhạc của Vương Linh Linh đã khó rồi chứ đừng nói đến vé VIP.

A Cửu tức giận: “Cậu ấy có vé VIP thế sao không bán lại cho mình chứ? Sao cậu ấy mua cho cậu mà không mua cho mình? Giận quá đi!”

Đây có còn là người bạn thân thiết từ thuở ấu thơ của cô không vậy? Sao cậu bạn từ thuở nhỏ này lại chỉ nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không nghĩ cho người nhà mình vậy chứ.

Vân Miểu thản nhiên đáp: “Ồ, chắc là cậu ấy tưởng cậu muốn yêu sớm đó.”

A Cửu sợ khiếp vía.

Sao lại thế được?

Nhưng Vân Miểu không muốn nói nữa, cô nàng đang rất muốn cầm tấm vé VIP này tiếp tục ra ngoài khoe khoang với người khác, từ bạn nhỏ học ở nhà trẻ đến bà ngoại 80 tuổi ở quê, cô nàng không cho phép có bắt kỳ người nào không biết cô nàng có vé VIP của Vương Linh Linh hết.

Người con gái sử dụng hết tay chân bò xuống giường, đầu bù tóc rối chạy đến nhà A Nguyệt kéo anh dậy khỏi giường.

Mái tóc ngắn màu hạt dẻ của Tống Việt rối bù, anh vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, đôi đồng tử đen láy phủ đầy sương mù mù mịt mông lung ngơ ngác nhìn cô.

Áo ngủ xộc xệch trễ xuống thấp thoáng hiện một mảng xương quai xanh, anh theo thói quen kéo cổ áo ngủ lên, sau đó cũng kéo luôn cổ áo ngủ đang xiêu vẹo của A Cửu lên che khuất nửa bên vai đang lộ ra ấy của cô.

A Cửu không để ý lắm chỉ chuyên tâm kéo chăn của anh xuống muốn hỏi thẳng chuyện yêu sớm với anh, nhưng lời vừa đến đầu môi thì bất chợt đọng lại, vẻ mặt cô cũng đơ ra vô thức sửa lại lời muốn nói: “Cậu mua được vé vào xem buổi biểu diễn của Vương Linh Linh à?”

Vừa nghe cô nói như vậy là Tống Việt đã biết chuyện gì đang xảy ra, lông mi anh thoáng run lên, anh chống tay lên gối sau lưng hơi ngẩng đầu ngáp một cái, giọng hơi khàn: “Ừ, mua được.”

“Cậu mua được thế sao không nói cho mình biết với, chúng ta vẫn là bạn tốt mà đúng không?” A Cửu kéo cổ áo của anh lắc lắc, giọng nói yếu ớt nghe bùi cả tai. “Cậu có biết vé vào xem buổi hòa nhạc đó của Vương Linh Linh khó mua lắm không? Vé thường đã khó mua rồi chứ đừng nói vé VIP, cậu biết cách mua vé VIP vậy mà không chịu nói cho mình biết, đồ khó ưa!”

“Cậu chưa từng nói cậu thích Vương Linh Linh.”

Cơn buồn ngủ của Tống Việt bị cô lắc đến bay đi mất, đến cả cúc áo bên dưới cũng bị cô kéo xúc ra khiến vòm ngực của anh gần như lộ một nửa ra ngoài, anh chỉ đành giơ tay lên giữ tay cô lại không cho cô lắc nữa để tránh xúc hết mấy cúc áo còn lại. Giữ tay cô vững xong anh hé môi nói tiếp, trong giọng nói còn vương chút giọng mũi nhập nhèm buồn ngủ.

“Vương Linh Linh là vợ của học trò cưng của giáo sư Vương tầng dưới, nếu cậu muốn thì tôi sẽ tìm cách mua tiếp.” Anh kéo tay cô ra, gương mặt hiện vẻ bất đắc dĩ. “Bây giờ để tôi ngủ thêm năm phút nữa, ok?”

A Cửu: “…Ồ.”

Người con gái buông tay ra, trên ngón tay vẫn còn vương hơi ấm.

Cô cúi đầu mới thấy áo ngủ của anh sắp bị cô kéo trễ xuống hết rồi, vừa mới nhìn lướt qua nước da trắng ngần ấy thôi nhưng anh đã vội vàng kéo áo ngủ lại, cũng không để cô phản ứng kịp mà đã nằm xuống tiếp tục ngủ nướng tiếp.

Sau khi A Cửu muộn màng nhận ra xong thì lúc này mới thấy xấu hổ, rồi sau đó cô bắt đầu trầm tư suy nghĩ đến giáo sư Vương mà anh đề cập đến.

Cô cũng biết giáo sư Vương, ông là một người hòa ái dễ mến và đã về hưu được vài năm rồi, ông thường xuyên xách lồng chim xuống lầu tản bộ, thỉnh thoảng gặp được hai người họ thì sẽ cùng nhau trò chuyện một hồi.

Cô thậm chí còn đến nhà giáo sư Vương cho cá vàng nhỏ ăn nữa.

Chồng của Vương Linh Linh là học trò của giáo sư Vương thật à? Cô chưa nghe qua bao giờ cả.

Người con gái chống mặt ngồi xuống đè bẹp chăn của anh, anh lật người lại thì phát hiện không kéo được chăn nên thở dài một hơi, lại ngồi dậy lần nữa mang gương mặt “chưa tỉnh ngủ” chầm chậm bước xuống giường.

A Cửu: “Cậu không ngủ nữa à?”

Tống Việt chỉ chiếc chăn bị cô đè lên: “Tôi mà ngủ tiếp thì cậu ném cái chăn này của tôi đi mất.”

A Cửu nhảy cẫng lên, ra sức phủ nhận: “Mình không cố ý đâu.”

“Tôi biết.”

“Vậy sao cậu dậy sớm thế?” Trừ lúc cần đi học ra thì chắc hẳn đây là lần dậy sớm nhất trong năm nay của anh.

Tống Việt đi đến bàn lấy điện thoại, anh cúi đầu lướt vài cái rồi ngồi xuống giường lần nữa, kề vào vai cô trả lời: “Tôi lấy điện thoại gửi WeChat cho người ta.”

A Cửu tò mò thò đầu lại: “Cậu gửi tin nhắn cho ai vậy? Cho giáo sư Vương à?”

Tống Việt đáp: “Cho Vương Linh Linh.”

Vừa dứt câu A Cửu đã thấy ghi chú trên giao diện trò chuyện WeChat của anh: Vương Linh Linh.

A Cửu: “!”

Tống Việt quen siêu sao thật luôn? Còn add được WeChat với siêu sao nữa?!

Đại khái biết cô đang sốc cái gì, Tống Việt cũng chẳng nâng đầu lên cứ kề vai như thế giải thích: “Hồi năm trước lúc ở nhà giáo sư Vương tôi có gặp được chị ấy, chị ấy hỏi tôi có muốn vào giới giải trí phát triển không, tôi nói không có hứng thú nên chị ấy cho tôi danh thiếp, nói là nếu tôi đổi ý thì tìm chị ấy, lúc ấy sẵn thêm WeChat luôn.”

A Cửu ngoan ngoãn ngồi đó vừa nghe vừa gật đầu, lúc nghe xong thì lại chú ý đến trọng tâm khác: “Vậy cậu muốn vào giới giải trí phát triển à?”

Nếu không thì sao lại thêm WeChat của chị ấy?

“Không có hứng thú.” Giọng nói của Tống Việt đượm vẻ lười biếng, anh gửi tin nhắn xong rồi nói tiếp, “Chồng của Vương Linh Linh đang học ngành nghiên cứu khoa học, cậu cũng từng gặp rồi, là Thích Bạch Ẩn.”

Thích Bạch Ẩn? Đó là người đàn ông hay đến thăm giáo sư Vương vào dịp Quốc Khanh à? Vì anh chàng này trông vừa đẹp trai lại vừa trẻ, hơn nữa còn kiệm lời nên A Cửu có ấn tượng rất sâu sắc.

Gặp lâu như thế rồi thế mà cô chẳng biết Thích Bách Ẩn chính là người chồng ngoài luồng giải trí trong truyền thuyết kia của Vương Linh Linh.

Người con gái cảm tưởng mình hóng hớt đến độ sắp ngất luôn rồi.

Tống Việt nói tiếp: “Hai vợ chồng họ ai cũng có hứng thú với tôi hết, mấy ngày nay họ đang tranh nhau xem ai có thể bắt được tôi tham gia vào lĩnh vực chuyên môn của họ.”

Nhưng Tống Việt không hứng thú với lĩnh vực của hai người họ lắm, trừ A Cửu ra thì anh không hề hứng thú với bất cứ thứ gì ngoài kia hết.

Đối với Vương Linh Linh và Thích Bạch Ẩn thì niềm vui lớn nhất trong cuộc đời họ là cạnh tranh với nhau, gần đây gặp được Tống Việt nên bắt đầu cạnh tranh bắt được anh.

Lúc đầu Tống Việt thờ ơ không quan tâm đến nhưng vì lần này A Cửu cá cược với Vân Miểu nên anh chủ động tạo mối quan hệ với Vương Linh Linh.

A Cửu hiểu ra xong thì trong lòng chợt trào lên một loại cảm xúc khó tả, cô ngơ ngác nhìn anh, lúc chạm vào đôi mắt đen trầm tĩnh của anh thì phút chốt nuốt câu “cậu muốn hẹn hò với mình thật đó hả” về trong bụng.

Loại vấn đề tự kiêu này khiến người ta mắc cỡ quá đi.

“Nhưng mà mình với Vân Miểu chỉ cá cược thôi mà, tự dưng cậu chủ động đi tìm Vương Linh Linh làm gì?” Cô kịp thời sửa miệng lại, vô thức sờ sờ mũi.

Tống Việt bế cô lên ghế ngồi rồi xoay người mở rèm cửa ra, anh quay mặt lại, ánh nắng ban mai xuyên qua ô cửa kính vẽ một vòng tròn vàng óng tuyệt đẹp lên góc nghiêng như tạc của anh.

A Cửu ngắm đến đơ người.

Anh dựa vào bậu cửa sổ nhìn cô, thong thả nói: “Lỡ cậu thua thì sau này ngày nào cậu cũng phải dậy sớm ít nhất mười phút để mua bữa sáng cho Vân Miểu, tôi không muốn dậy sớm.”

A Cửu: “…”

Ồ.

A Cửu xấu hổ bỏ chạy sau khi nhận được câu trả lời chẳng mảy may quan tâm này của anh.