Đừng Hò Hẹn Với Người Khác – Phạp Tước

Chương 17: “Cậu nói xem, chúng ta có quan hệ gì?”




A Cửu phát hiện có vẻ như Tống Việt rất để ý đến “đối tượng yêu sớm” này của cô, chuyện này làm cô vừa mừng vừa lo lắng.

Lỡ như anh chỉ vì trách nhiệm của một người “anh trai” thì biết phải làm sao đây?

A Cửu nâng cao cảnh giác, thầm nghĩ không thể tiếp tục như vậy nữa, đầu tiên phải tiêu diệt ý nghĩ “tình cảm anh em” trong lòng của anh trước, nhưng ngẫm lại thì trên thực tế muốn giải quyết dứt điểm chuyện này quả thực có hơi khó một chút.

Người con gái hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ đâu, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng quyết định đến tìm Vân Miểu xin giúp đỡ, dù sao Vân Miểu cũng có anh trai mà, Vân Miểu và anh trai cô nàng là anh em ruột thịt hàng thật đúng giá đấy, cô phải quan sát họ thật tỉ mỉ để xem họ ở chung ra sao để chuẩn bị cho tương lai mới được.

Mà bên này sau khi anh biết A Cửu có “đối tượng yêu sớm” thì cũng đang nghĩ cách xem phải làm sao để moi thông tin về đối tượng yêu sớm từ cô, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng không biết sao trùng với ý tưởng với A Cửu, cũng đồng lòng nghĩ đến Vân Miểu.

A Cửu vừa mới lên lớp 11 chưa được hai tháng nữa, trong hai tháng này anh đã quan sát rất rõ cô chưa bao giờ thân thiết hay thích bạn nam nào cả, như vậy cái người kia 80% là quen biết từ năm ngoái rồi, mà A Cửu lại có quan hệ tốt với Vân Miểu, nếu muốn tìm ra “đối tượng yêu sớm” đó thì không chừng bên phía Vân Miểu kia có manh mối cũng nên.

Nhưng giờ đi hỏi trực tiếp thì không tốt lắm, tạm thời anh không nên hành động vội, chờ có cơ hội rồi hỏi sau vậy.

Chẳng bao lâu nữa sẽ đến ngày đại hội thể thao, A Cửu theo số đông đăng kí tham gia môn nhảy xa, chủ yếu so với các hạng mục khác thì nhảy xa dễ hơn nhiều, nhưng thành tích môn nhảy xa của cô chỉ ở mức trung bình với cả trong lớp lại không có người nào có điểm nhảy xa tốt hơn cả.

Ngày diễn ra đại hội thể thao càng đến gần là A Cửu càng căng thẳng hơn, thậm chí còn thấp thỏm lo lắng nữa.

“Rõ ràng lúc đầu bị ban cán sự môn thể dục khuyến khích đăng ký, bây giờ mình rất sợ nếu không nhảy được sẽ xấu hổ cho xem.” Cô xoay một vòng rồi thở dài, “Chỉ còn một tuần nữa là đến đại hội thể thao rồi, đúng với câu “nước đến chân mới nhảy”, không biết giờ có cách nào để mình nhảy được xa hơn không.”

“Nhảy xa?” Vân Miểu ngạc nhiên, “Cậu đăng ký nhảy xa à?”

A Cửu hơi đau khổ, cán sự môn thể dục có quan hệ khá tốt với Lục Thanh Vân, vừa tan học là cậu ấy đã chạy tới “thổi gió bên gối” xúi giục Lục Thanh Vân và cô cùng báo danh tham gia đại hội thể thao vì trong lớp có quá ít người đăng ký.

*người ta thường ví lời nỉ non của vợ bên tai chồng là thổi gió bên gối. Tuy chỉ là một trận gió nhỏ nhưng lại có sức công phá rất lớn, có tính quyết định thành bại rất cao trong một số sự việc

Cô mềm lòng, bị thổi cho mấy bận đã đồng ý ngay, giờ ngẫm lại có thấy hối hận cũng vô ích.

Vân Miểu vỗ đùi cái đét: “Mình quên mất, anh mình là sinh viên chuyên thể thao đó, chắc anh ấy biết nên luyện tập thế nào để tốt hơn mà ha? Để mình hỏi ảnh xem có thể giúp được không.”

Nửa tiếng sau Vân Lan trả lời tin nhắn lại.

– Vân Lan: Luyện nhảy xa à? Được thôi, đúng lúc anh đang rảnh, trường hai đứa cách trường đại học của anh không xa vậy chiều nay tan học xong đến trường anh đi, anh đưa hai đứa đến bãi tập để luyện.

Quả là việc vui ngoài ý muốn mà.

A Cửu và Vân Miểu đập tay nhau, trưa hôm đó hai cô gái chuẩn bị cùng đến bãi tập của trường đại học nơi Vân Lan học.

Mấy ngày nay mối quan hệ giữa A Cửu và Tống Việt đã dịu đi rất nhiều, việc đi học với nhau cũng quay lại như cũ, hôm nay sau giờ học vì phải cùng Vân Miểu đi công chuyện nên cô nói với anh rằng hôm nay không thể về với anh được.

Ban đầu Tống Việt không để ý lắm, chỉ nghĩ cô và Vân Miểu ra ngoài chơi mà thôi, anh bảo cô về nhà sớm một chút, nếu về muộn thì gọi điện cho anh, anh sẽ đến đón cô.

Nhưng A Cửu không muốn làm phiền anh nên mấy ngày nay cô đều về nhà trước tám giờ, lúc nào về đến nhà cơ thể cũng rủ rượi mệt mỏi, Tống Việt hỏi cô sao hai hôm nay trông cô luôn mệt mỏi như thế vậy.

A Cửu cay đắng bóp bóp chân nói: “Mình đi tập nhảy xa, sắp đến đại hội thể thao rồi mà? Mình muốn cải thiện trình độ nhảy xa hơn chút, không giành được hạng nhất cũng không sao nhưng không thể để mình nằm ở hạng bét được.”

Có lẽ do mệt quá nên khi xoa bóp chân thì tay cô cũng đau theo, cuối cùng cô dứt khoát buông tay ra, ngập ngùng đặt hai chân lên đầu gối của Tống Việt rồi dựa lưng vào ghế sô pha, cô lấy tay che mặt lén quan sát biểu cảm của anh qua khe hở ngón tay.

Thật ra trước đây cô cũng rất thường xuyên làm chuyện này nhưng đa số đều bị anh tránh đi, thỉnh thoảng anh cũng sẽ để cô gác chân lên.

Tống Việt ngừng chơi game, nhân vật trên màn hình bất ngờ bị người ta chém một nhát, thanh máu tụt xuống hơn nửa, tiếng gào khóc bất mãn của Chu Bất Tỉnh vang lên.

“A Nguyệt cậu làm gì thế? Sao đột nhiên lại bị chém rồi? Cậu ngẩn người ra làm gì đấy?”

Tống Việt tắt mic game đi, bàn tay như vô tình thả xuống đặt lên bắp chân của A Cửu.

A Cửu phút chốc cứng đờ, giây sau cơn đau nhức khó chịu lan ra từ nơi bị ngón tay anh chạm vào truyền đến khiến toàn thân cô run lên, người con gái vội vàng rút chân lại, nhân lúc anh chưa kịp nói gì đã bắt bẽ trước: “Sao cậu lại bóp chân mình?”

Tống Việt quay đầu lại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô, thong thả hỏi lại: “Không phải cậu muốn tôi bóp chân cho cậu à?”

A Cửu nhớ lại lực tay vừa rồi của anh, đấy rõ ràng là trả thù mà, cô uất ức: “Rõ ràng cậu không phải đang bóp chân cho mình mà đang cố ý bóp mạnh vào để chân mình càng đau hơn mới đúng.”

“Để cậu nhận ra đúng là chẳng mấy dễ dàng.”

“Chỉ là cảm giác của mình tốt thôi được chưa?” A Cửu tức giận, nhưng ngẫm lại do mình làm mình phải tự chịu nên cô nín thinh không nói nữa.

Khảo nghiệm thất bại, anh vốn dĩ chẳng hề thấy đau lòng cho cô chút nào, anh trai Vân Miểu cũng y như vậy, em gái càng thảm thì người làm anh như Vân Lan càng cười tươi hớn hở hơn.

Đây chính là cách anh em ruột thịt ở chung với nhau, mấy ngày nay A Cửu đã chứng kiến hết những trận cãi vã nhỏ nhặt giữa Vân Lan với Vân Miểu.

Anh ruột luôn như vậy!

A Cửu nhận ra Tống Việt và Vân Lan cũng có vài chỗ giống nhau, cô bĩu môi thấy hơi chán nản, im lặng không chút tiếng động đá anh một cái định đá anh xuống khỏi sô pha.

Tống Việt nào cho cô cơ hội, anh đứng phắt dậy cầm sách ngồi ở phía đối diện, khoảng cách giữa hai người cũng vì thế càng lúc càng xa hơn.

A Cửu: “…”

A Cửu nguýt anh một cái nhưng anh vẫn thờ ơ chơi điện thoại, ngay lúc này bỗng Vân Miểu gửi tin nhắn thoại tới.

Ở trước mặt Tống Việt hầu như A Cửu không hề có bất cứ bí mật gì, thế nên cô cũng không để ý đây là tin nhắn thoại tiện tay click mở nghe.

“Đúng rồi A Cửu ơi, anh mình nói tối ngày mai có việc bận nên không đi cùng được. Ảnh nói là nếu mai chúng mình vẫn muốn đi thì ảnh sẽ nhờ bạn cùng lớp của ảnh chừa chỗ lại cho tụi mình ngồi, tụi mình nên đi không ấy?”

A Cửu không để ý lắm đến Tống Việt đang lười biếng lướt baidu đọc “cách giảm đau chân do tập thể dục quá sức” ở phía đối diện nghe vậy thế thì đột nhiên ngước lên nhìn thẳng vào cô.

Người con gái còn đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào, sau khi nghĩ xong bèn gửi tin nhắn thoại lại ngay: “Không đi được không? Mấy ngày nay làm phiền anh cậu nhiều như vậy rồi mà, à đúng rồi, đợi kết thúc đại hội thể thao mình mời cậu với anh cậu đi ăn nhé?”

Tất nhiên Vân Miểu không từ chối rồi: “Vậy đến quán thịt nướng anh mình làm nha?”

“Được á, coi như đây là boa cho anh cậu nha ha ha.”

“Được đó, anh mình cứ xúi mình đưa bạn đến nơi anh làm việc hoài, phiền chết đi được.”

“Vậy sau này có chuyện gì cần ăn mừng thì chúng mình cứ kéo nhau đi ăn thịt nướng đi, thịt nướng ở quán đó cũng khá ngon ó.”

A Cửu lăn lộn trên sô pha cười nắc nẻ chẳng kiêng nể ai, đôi mắt người con gái cong cong trông giống như thiếu nữ đang yêu vậy.

Gửi tin nhắn thoại xong cô lại nghĩ đến chuyện khác, thế là quên luôn cơn đau ở chân nhảy xuống khỏi sô pha xỏ dép vào tìm đồ trong mấy ngăn kéo ở trong góc ở phòng khách, trong miệng còn vui vẻ ngâm nga bài hát đang hot gần đây.

“Cậu đang tìm gì vậy?”

Giọng nói bình tĩnh của Tống Việt vang lên từ phía sau.

A Cửu cũng không quay đầu lại: “Tìm phiếu giảm giá.”

“Phiếu giảm giá?”

“Lần trước mình đến quán thịt nướng nơi anh Miểu Miểu làm xong anh ấy cho mình, ảnh nói là nếu lần sau đến ăn tiếp thì dùng phiếu giảm giá này để được ưu đãi.”

Qua mãi một lúc rồi nhưng Tống Việt vẫn lặng im không nói gì, A Cửu lục tung bốn ngăn kéo mới moi được tấm phiếu giảm giá từ trong góc ra, cô thổi bụi trên đó rồi xoay người lại, vừa xoay lại đã xém đụng vào ngực của cậu thiếu niên.

Người con gái giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh: “Sao tự dưng cậu lại đứng sau lưng mình vậy?”

Mặt Tống Việt vô cảm liếc cô một cái, sau đó hạ ánh mắt xuống nhìn vào tờ phiếu giảm giá trong tay cô.

A Cửu vô thức siết chặt tay khiến cho người ta có cảm giác tờ phiếu này “cực kỳ quan trọng” với cô.

Cô cảm thấy Tống Việt có gì đó không ổn lắm, nhưng chưa kịp hỏi thì đã thấy anh hơi nghiêng đầu nhoẻn miệng nở một nụ cười khiến người khác bất an: “Cậu thích anh trai của Vân Miểu à?”

Hai người họ mới gặp nhau vào năm ngoái, cô lại thường chơi cùng với Vân Miểu như vậy, có lẽ cô đã thường xuyên qua lại với Vân Lan trong lúc anh không biết nhỉ.

Anh không biết cũng là chuyện bình thường, dù sao anh cũng chưa từng nghĩ đến có ngày A Cửu sẽ bị người bên ngoài trường hấp dẫn cơ mà.

Nụ cười trên môi Tống Việt nhạt dần.

A Cửu nghe anh nói vậy thì mở to hai mắt, cô không thể tin nổi nhìn anh, vô thức lặp lại: “Mình thích ai cơ chứ?”

“Vân Lan.”

A Cửu chẳng biết tại sao anh lại có kết luận thế này, trong phút chốc cô không biết nói gì chỉ biết trợn to đôi mắt tròn xoe nhìn anh với vẻ “rốt cuộc cậu điên hay mình bị điên thế”.

Tống Việt im lặng giây lát: “… Người cậu thích không phải anh ta à?”

A Cửu cẩn thận nhìn kỹ biểu cảm trên mặt anh một hồi, lúc anh không muốn người khác nhìn thấu tâm trạng của mình thì vẻ mặt ấy vô cảm đến mức không ai có thể nhìn ra được anh đang nghĩ gì, từ ánh mắt đến cảm xúc trên gương mặt toàn bộ đều bình tĩnh không chút gợn sóng, cô không rõ có phải anh đang biểu hiện mình là một ” người anh trai tâm lý” hay có ý gì khác.

Nhưng chắc 80% là tâm lý của người anh rồi.

A Cửu mím môi cắn răng, không cam lòng yếu thế quay đầu nhìn anh: “Lúc Miểu Miểu thích ai đó anh của cậu ấy cũng không hỏi cậu ấy mấy chuyện này.”

Tống Việt nhướng mày: “Thì tôi cũng không phải anh cậu ấy.”

“Nhưng cậu hỏi mình thích ai, cậu hỏi mình thích ai như thế có phải vì cậu cũng xem mình như em gái không? Xuất phát từ tinh thần trách nhiệm của người anh trai à?” A Cửu đã nhịn rất lâu rồi, trước giờ cô luôn không nín nhịn nổi và đã muốn hỏi thẳng chuyện này từ lâu.

Nếu không phải sợ chọc thủng tầng ngăn cách này quá sớm khiến anh phát hiện ra điều gì thì cô đã túm cổ áo anh ép anh nói thật rồi.

Tống Việt thông minh như vậy, đôi khi cô chỉ nói dối qua loa có một câu nhưng anh vẫn có thể vạch trần được lời nói ấy ra, vậy nên đối với chuyện này cô phải cẩn thận hơn, cô nhất định không thể để anh nhận ra ngay được.

Nhưng cô vẫn không nhịn được.

Cái miệng này sớm muộn gì cũng mang lại tai họa cho cô mà xem.

Lòng người con gái khó chịu vô cùng, bắt đầu thấy hối hận vì mấy lời mà mình vừa nói ra kia, tất cả biểu cảm chán nản và rối ren ấy của cô đều lọt hết vào mắt anh.

Tống Việt hơi khựng lại, trong nháy mắt khi cô nói ra lời nói ấy anh đột nhiên cảm thấy có gì đó chạm vào tim mình.

Anh chăm chú nhìn cô với ánh mắt thắc mắc, nhẹ nhàng nói: “Hửm?”

Âm cuối hơi cao lên, giống như nghi ngờ nhưng cũng giống như đang không chắc chắn điều gì đó.

A Cửu không dám nói nữa, rối ren như thế đã đủ rồi, nếu tiếp tục nói nữa thì sẽ lộ mất.

“Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến cậu.” Trước khi bỏ chạy cô cũng không quên nhấn mạnh, “Không liên quan gì đến cậu cả! Cậu không được nghĩ nhiều!”

Tống Việt nhìn cô xấu hổ chạy đi, anh ung dung lặp lại câu đó như đang nói với bản thân mình: “Không liên quan đến tôi?”

Sau đó anh nhíu mày lặp lại câu tiếp: “Không được nghĩ nhiều?”

Tại sao lại là không được nghĩ nhiều mà không phải là đừng nghĩ nhiều?

Không được nghĩ nhiều, nghe vào đã biết cô đang rất chột dạ.



Ngày hôm sau, A Cửu không đến trường đại học của Vân Lan luyện tập nữa mà trái lại cùng Vân Miểu luyện tập bình thường ở sân thể dục của trường mình, lần này không biết vì sao Tống Việt không chịu về trước.

Vân Miểu nhìn Tống Việt mang gương mặt đầy vẻ sâu xa ngồi dưới chỗ mát trên bậc thang nhìn A Cửu chằm chằm, cô nàng chẳng biết mình nổi da gà bao nhiêu lần rồi, cô nàng cứ cảm thấy hôm nay Tống Việt giống như thợ săn ra ngoài săn mồi sau một khoảng thời gian ở nhà vậy, nhìn thì thấy không nguy hiểm mấy nhưng lại khiến người khác không dám bén mảng đến gần.

“Sao hôm nay Tống Việt không về trước vậy?”

“Không biết.” A Cửu quay lưng về phía Tống Việt, giọng buồn buồn trả lời.

Vân Miểu hỏi tiếp: “Lại cãi nhau à?”

“Không có.” A Cửu ngập ngừng nói, “Hôm qua cậu ấy… Cậu ấy tưởng mình thích anh cậu, vô lý lắm đúng không?”

Vân Miểu sợ đến mức suýt chút nữa vấp phải chân mình ngã chỏng vó, cô nàng hãi hùng quay ngoắt lại, nghĩ thầm hiểu lầm này lớn quá đi mất.

A Cửu tức giận: “Mắt cậu ấy càng ngày càng kém đấy à? Trước đây cậu ấy chỉ cần nhìn một cái là biết ngay mình đang nói dối nhưng giờ mình nói gì cậu ấy cũng không phân biệt được thật hay giả nữa!”

Vân Miểu: “…”

Vân Miểu nuốt nước miếng: “Có một khả năng này?”

“Cái gì?”

“Cậu ấy để ý đến cậu nhiều quá nên giờ không tự tin lắm trong chuyện tình cảm chăng?”

Dẫu sao người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê mà, huống chi trong chuyện tình cảm này đi nhầm một bước không chừng sẽ rơi thẳng xuống vực thẳm sâu hun hút, tốt nhất nên cẩn thận vẫn hơn.

A Cửu bực bội: “Nghe cứ như cậu ấy yêu thầm mình lâu lắm rồi vậy, chắc không phải đâu ha?”

Lỡ anh yêu thầm cô lâu rồi thì sao?!

Vân Miểu nhìn ánh mắt lười biếng không coi ai ra gì kia của Tống Việt, cô nàng do dự một hồi, cuối cùng lựa chọn im lặng.

Thôi quên đi, để tự cậu ấy nói ra chuyện này vẫn tốt hơn nhiều, người khác can thiệp vào có vẻ hơi thừa thãi bất tiện, hơn nữa bây giờ cũng không đến mức phải nói thẳng ra nên cứ trì hoãn cũng không sao, đợi đến lúc tốt nghiệp rồi thẳng thắn với nhau chẳng phải hay hơn à?

Vân Miểu vốn tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc ở đây, nhưng cô nàng không ngờ rằng ngày hôm sau Tống Việt lại đi theo A Cửu đến trường đại học của Vân Lan chờ cô luyện tập xong rồi cùng về.

A Cửu cảm thấy có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều, cô nhỏ giọng nói với Vân Miểu đang ngơ ngác cạnh mình: “Cậu ấy vẫn đang nghi ngờ mình thích anh cậu đấy à?”

Vân Miểu nghe cô nói xong cũng không xác định được.

A Cửu dậm chân: “Chẳng lẽ cậu ấy muốn tóm nhược điểm của mình rồi nói với mẹ mình?! Lần trước cậu ấy còn bảo muốn bàn với mẹ mình nên làm thế nào để phòng ngừa trẻ vị thành niên yêu sớm nữa đó!”

Vân Miểu: “…Chắc cậu nghĩ nhiều rồi, thoải mái đi.”

A Cửu không thể thoải mái lên được, cô luôn cảm nhận được có người đang lơ đãng nhìn chằm chằm sau lưng mình, chỉ thoáng quá không đáng chú ý tới nhưng nó cứ theo hệt như hình với bóng mãi chẳng thoát ra được, vì thế mà mỗi lần luyện nhảy tay chân cô đều vô thức cứng đơ hết.

Vân Lan cho rằng hôm nay cô không khỏe nên dặn dò cô vài câu sau đó đứng sang một bên, không biết cố ý hay vô tình mà đứng cùng một chỗ với Tống Việt.

Hai người họ vậy mà cao bằng nhau.

A Cửu ngẩng mặt lên lén nhìn sang thì vừa lúc chạm phải ánh mắt thờ ơ của Tống Việt, cổ cô không hiểu sao chợt đỏ lên.

Người con gái giả vờ không quan tâm tiếp tục làm việc của mình.

Đằng này Vân Lan đang khoanh tay chăm chú nhìn nơi ấy, mở lời: “Cậu có lòng thù địch với tôi thì phải?”

Tống Việt thấy A Cửu do nhảy không tốt nên ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt cô trông rất ngốc, anh cong môi xác định cô không bị sao thì lúc này mới chậm rãi liếc sang Vân Lan, không hề che giấu thái độ của mình: “Có một chút.”

“Cậu coi tôi là tình địch?”

“Trước đó tôi nghĩ vậy thật.”

“Bây giờ cậu không nghĩ vậy nữa à?” Vân Lan ngạc nhiên chỉ vào mũi mình, “Tôi không xứng sao?”

Tống Việt chưa kịp mở miệng thì đã nghe anh chàng này tự hỏi tự trả lời: “Nếu so mặt với nhau thì không thể so với cậu được.”

Từ lúc Tống Việt xuất hiện ở sân tập đã có rất nhiều cô gái tụ tập lại gần đây, tuy không muốn nghĩ đến nhưng Vân Lân không thể không thừa nhận rằng quả thật Tống Việt trông đẹp trai thật.

Từ năm ngoái lúc Miểu Miểu dẫn đám bạn mình đến ăn ở quán thịt nướng là anh chàng đã để ý đến Tống Việt rồi, đêm đó sau khi nhóm bọn họ đi thì trong quán có mấy bạn học nữ đến hỏi anh chàng có quen với Tống Việt không.

Dạo gần đây Tống Việt khá nhạy cảm đến mối quan hệ anh em ruột này, anh nhìn Vân Lan, bất chợt hỏi: “Mối quan hệ anh em giữa anh với Vân Miểu có tốt không?”

“Chắc cũng tốt.” Ngoài miệng anh chàng vẫn ghét bỏ, “Con bé đó phiền chết đi được, nếu có kiếp sau tôi không muốn làm anh nó nữa đâu. Tôi nói cho cậu biết, làm anh trai khổ lắm luôn! Chửi con bé hai câu nó cãi lại hai mươi câu, ỷ tôi là anh ruột nó đấy à, nếu không phải anh ruột thì sao nó dám kiêu căng như thế được?”

Tống Việt híp mắt, câu nói như vô tình ấy bỗng chốc chạm vào một công tắc rỉ sét đã lâu, phản ứng của anh chợt chậm lại đến lạ thường.

Vân Lan không nhận ra, anh chàng dừng lại một chút rồi hỏi câu khác: “Nhưng cậu với A Cửu quen biết hơn mười năm như vậy rồi nên chắc tình trạng cũng giống như của tôi vậy ha, có phải A Cửu cũng thường xuyên cãi nhau với cậu không?”

Tống Việt bỗng nhiên im lặng, anh không chớp mắt nhìn chằm chằm vào A Cửu đang nằm vật vã ra trên mặt đất, những lời buột miệng khi uất ức vào tối hôm qua của cô bất chợt vọng vào tai anh–

“Cậu hỏi mình thích ai như thế có phải vì cậu cũng xem mình như em gái không? Xuất phát từ tinh thần trách nhiệm của một người anh trai à?”

Anh không xem cô như em gái của mình, nhưng hình như cô cho rằng anh xem cô như em gái mình thật rồi thì phải? Nên cô mới nói ra lời như vậy sao?

Tại sao đột nhiên cô lại quan tâm đến thân phận “em gái” như thế? Quan tâm đến mức khiến người khác nghĩ nhiều.

Đôi mắt đen nháy của Tống Việt dần trở nên mờ mịt, anh rơi vào thế giới của riêng mình.

Vân Lan cảm thấy mình nói nhiều quá, anh chàng ho khan một tiếng, A Cửu và Vân Miểu ở đằng trước nhảy qua nhảy lại bắt đầu chơi đùa, chơi một lúc chẳng biết Vân Miểu dẫm phải cái gì mà cắm đầu xuống hồ khiến tóc tai dính đầy cát.

Vân Lan xách em gái mình lên, trở tay vỗ một cái vào gáy của con bé nhưng thật ra cũng không dùng chút lực nào, ngoài miệng vẫn chê trách: “Em bị tăng động à? Ngày nào cũng không chịu yên!”

Đương nhiên Vân Miểu cũng không chịu thua, cô nàng lập tức phản bác, hai anh em anh một câu em một câu bắt đầu cãi nhau, Vân Miểu không phục dứt khoát đứng lên đuổi theo Vân Lan chạy khắp sân tập, muốn đánh anh mình.

A Cửu không cẩn thận dính cát vào quần áo, cô túm góc áo vỗ nhẹ thì bị một bàn tay ngăn lại, quay người lại ngẩng đầu lên xem nhưng ánh sáng trước mắt chợt mờ đi, nhưng chẳng mấy chốc đã sáng trở lại.

Tống Việt ngồi xổm trước mặt cô, một tay đặt lên vai cô một tay vỗ nhẹ cát dính trên lưng cô.

Hình như do anh chạm phải chỗ kì kì nào đó nên A Cửu thấy hơi ngứa, cô uốn éo trốn đi.

Tống Việt cũng nhận ra chuyện này không ổn lắm, anh dừng tay lại, ánh mắt trầm lặng nhìn gò má ửng hồng của cô.

A Cửu không phát hiện ra, cô chỉ lo giơ góc áo của mình lên lắc lắc, sau đó còn cố quay đầu ra sau lưng để nhìn xem sau lưng mình có dính cát không: “Sau lưng có không í?”

“Không có.”

“Sau chân mình thì sao?”

“Không.”

A Cửu cúi đầu nhìn bàn tay anh.

Trên bàn tay anh vẫn còn dính cát, các đốt ngón tay rất đẹp, trước đây lúc nào cô cũng muốn nắm lấy tay anh hết.

Muốn nắm tay.

A Cửu nhìn anh, khe khẽ mím môi, cô vươn tay giả bộ vô ý nói: “Cậu đỡ mình với, chân mình đau quá không đứng lên nổi.”

Nhưng mệt thật, luyện tập hơn một tiếng liền, không nằm tại chỗ đã khá lắm rồi.

Lần này Tống Việt không chiều theo cô nữa, ánh mắt anh nhìn cô bộc lộ sự kỳ quái, đồng tử đen nhánh phản chiếu ánh sáng li ti, đôi tay rũ xuống vẫn giữ nguyên bất động tại chỗ.

Ánh mắt hiện tại này của anh khác hẳn so với trước kia, nhìn cô như thế khiến lòng cô bỗng chốc bất an hồi hộp khó tả.

Anh nhận ra gì rồi à?

A Cửu lo lắng cuộn đầu ngón tay lại.

Sau một lúc lâu.

Tống Việt đột nhiên mỉm cười như thể cuối cùng cũng hiểu ra chuyện làm anh phiền lòng bấy lâu nay, gương mặt đẹp đẽ của anh chợt giãn ra, con ngươi đen láy lấp lánh ánh sáng, khôi phục lại dáng vẻ cậu thiếu niên xấu xa lúc nào cũng thích chọc ghẹo cô kia.

“A Cửu à, nam nữ khác biệt, không được đụng chạm thân thể nhau đâu.” Anh rút tay lại không chạm vào cô nữa, lười biếng nhấn mạnh: “Dù sao quan hệ giữa chúng ta khác với quan hệ giữa Vân Lan và Vân Miểu mà, phải không nào?”

Sấm rền vang lên dữ dội hệt như có thứ gì đó đang thong dong sụp đổ, A Cửu ngơ ngác nhìn anh: “Cái gì?”

“Cái gì là cái gì?” Anh cố ý kéo dài âm cuối.

Người con gái chớp mắt, vô thức duỗi ngón tay về phía anh: “Quan hệ…giữa chúng ta là gì?”

Tống Việt cười cười không nói thẳng, dù sao suy đoán cũng chỉ là suy đoán mà thôi, vẫn chưa chứng minh được nên anh chọn cách bình tĩnh hỏi lại: “Cậu nói xem, chúng ta có quan hệ gì?”