Lao Giang Văn đỏ mặt lên, rồi lại không cam lòng mà dừng bước lại, vị nữ cận vệ kia lập tức cảnh giác mà nhìn Lao Giang Văn. Lao Giang Văn cười khổ: “Lâm Miểu, tôi cũng đã từng được nhận qua loại chiều ái như cô.”
Lâm Miểu nhìn Lao Giang Văn như vậy, không biết mình nên có phản ứng như thế nào mới tính là chính xác, cô nghĩ nghĩ, nói: “Tác gia Tam Mao nói qua, tình yêu với những người khác, chỉ là một loại ‘tâm tình ngay lúc đó’. Nếu như đối phương sai đem phần nhân tình này tự cho là tình yêu lâu dài, là bản thân ngây thơ. Lao Giang Văn, cô thấy đó, tôi cùng A Nhân rất yêu nhau, chúng tôi đều xác định đối phương chính là người cùng chính mình vượt qua cả đời.”
“Vì cái gì nhất định là cô?”
“Vấn đề này cô phải hỏi anh ấy. Duyên phận chính là chỗ kỳ diệu này, ở một cái thời điểm không biết, buộc hai người lạ lẫm lại với nhau. Khi cô gặp được người chính xác, trong lòng sẽ lại nở hoa, cách cách cách cách.” Lâm Miểu cười xấu xa nói. Cô cũng hiểu được làm như vậy chỉ có thể càng thêm kích thích đến Lao Giang Văn mà thôi, chính là Lâm Miểu nghĩ người ở đời này, cũng không phải là mỗi một chuyện yêu say đắm là có thể gặp được người, nhưng nếu như gặp được, bất luận là cái gì, đều nên sẵn lòng vì đối phương mà trả giá, giống như Lao Giang Văn lúc này. Giang Tu Nhân sắm vai kỵ sĩ đem cô từ trong vũng bùn cuộc sống kéo lên bờ, từ đó về sau ở trong thế giới của Lao Giang Văn chỉ còn lại kỵ sĩ Giang Tu Nhân. Đặng Hiểu cũng chính là nhìn thấy điểm mới ***** này mà hãm hại Lao Giang Văn, những cô gái này không có một người nào, là kẻ dễ bắt nạt, Lao Giang Văn tương kế tựu kế lợi dụng sự thông cảm cùng áy náy của Giang Tu Nhân để đạt được mục đích một lần nữa trở lại bên người Giang Tu Nhân. Có thể cô nằm mơ cũng không nghĩ đến chính mình lúc này cũng đang mang thai, triệt để đem Giang Tu Nhân kéo lại, cô không còn có cơ hội.
“Nếu như không phải bởi vì cô mang thai. . . . . .”
Không đợi Lao Giang Văn nói xong, Lâm Miểu cắt đứt lời cô: “Cái gọi là nếu như, thì nhất định không có chuyện đã xảy ra.”
Vị nữ cận vệ kia nhìn thấy Lâm Miểu cười mỉm, trong lòng nói, Giang phu nhân chính là một người lãnh đạm mà nhiệt tình, nụ cười của cô ấy luôn thành thực như vậy, mà lòng của cô ấy luôn trong sáng mà cao xa như vậy.
Trên xe, Lâm Miểu vuốt ve Bảo Bảo trong bụng, cô kêu xe lái đến đơn vị của Triệu Cương. Nhìn thấy Triệu Cương, hai người đều khắc chế tâm tình của mình, Triệu Cương chậm rãi cùng Lâm Miểu tản bộ.
“Miểu Miểu, em hối hận sao?” Hai mắt của Triệu Cương trấn tĩnh mà nhìn Lâm Miểu nói.
“Nói không rõ ràng, bởi vì anh cùng Giang Tu Nhân là một kiểu người, có lẽ hôm nay em sẽ tìm anh ấy để nói về chuyện của Cù Hà, không phải sao?” Lâm Miểu nghịch ngợm mà nháy mắt nở nụ cười.
Triệu Cương trừng lớn hai mắt: “Em thật đúng là không khách khí. Nhưng anh có thể làm được một chút chuyện, chính là tuyệt đối không cho Lâm Miểu em khó xử. Cũng sẽ không để cho em biết.”
Lâm Miểu lắc đầu: “Không có khác nhau. Trên thế giới này có chuyện gì là không thể mất đi? Khi vào thời điểm người khác thương tổn mình, càng phải bật cười. Chỉ có như cỏ dại mới giống người dũng cảm, mới có thể một năm rồi lại một năm mà sống, sống được cũng là đầy khắp đồi núi.”
“Miểu Miểu. . . . . .”
“Ngoại trừ viên kim cương này bị ném mất đi, thế giới này là nơi cứng nhất, ở trong lòng của chúng ta.”
“Cuộc đời của em xem ra quá u ám rồi, anh ta là yêu em, điểm này em nhất định phải tin tưởng. Thế giới này không có bất kỳ người nào có thể như người kia mà yêu em như vậy, anh cũng không làm được, Chu Vĩnh Hạo cũng không được, Phùng Kiếm không có khả năng, chú Kế của em lại càng không tín nhiệm.”
“Anh. . . . . .” Lâm Miểu khiếp sợ dừng bước lại nhìn Triệu Cương.
Triệu Cương yêu chiều mà vỗ vỗ đầu Lâm Miểu: “Miểu Miểu, không cần cái biểu lộ này. Xin em tin tưởng, anh đã cố gắng làm. Nhưng rất đáng tiếc, Giang Tu Nhân không cho anh tìm ra một chút sơ hở nào, anh ta đối với em cho tới bây giờ đều là vô điều kiện. Miểu Miểu, em bây giờ đã là mẹ, nhất định phải giao trái tim quyết định ra.”
Lâm Miểu nhìn Triệu Cương như vậy, trầm mặc, có một loại lãnh đạm đau thương mà sâu sắc. Hai mắt cô đỏ lên, vuốt ve dấu vết của vành nón ở trên trán của anh do cái đường mũ chụp còn sót lại: “Thời tiết giống như lòng người, đều là hay thay đổi. Mọi việc đều có định kỳ, trong thế giới vạn vật đều đúng giờ, có sinh ra thì có chết đi; khi gieo trồng, cũng có khi nhổ chỗ trồng ra; có khi giết chóc, có khi trị liệu; có khi phá hủy, có khi xây dựng; có khi khóc, có khi cười; có khi buồn bã thảm thiết, có khi khiêu vũ; có khi ném tảng đá, có khi xếp tảng đá thành đống; có khi ôm trong ngực, có khi không ôm lấy; có khi tìm kiếm, có khi thất lạc; có khi bảo thủ, có khi bỏ qua; có khi xé rách, có khi may vá; có khi lặng im, có khi nói; có khi yêu thích, có khi hận ác; có khi đánh trận, có khi hòa thuận. Như vậy xem ra, người đang vất vả để làm việc của anh ta thì có cái gì là có ích? Em thấy Thượng Đế dạy người đời cực khổ, khiến cho bọn họ ở trong đó phải chịu trải qua luyện tập. Thần tạo vạn vật, tất cả theo như lúc đó để trở thành hoàn hảo; lại đem vĩnh hằng ổn định ở trong lòng của người đời. Nhưng mà, từ đầu đến cuối Thượng Đế là, người, không thể hiểu thấu đáo.”
“Miểu Miểu. . . . . .” Triệu Cương rốt cuộc không cách nào khống chế được tâm tình của mình, anh đem Lâm Miểu ôm thật chặt vào trong ngực: “Miểu Miểu, em nhất định phải khỏe mạnh . . . . . .” Lâm Miểu nghĩ đây là yêu rồi, người đàn ông này cũng không có đem vấn đề khó khăn để đưa tới bên cạnh của mình, thậm chí cũng không cho mình nhìn ra một tia mánh khóe.
Lâm Miểu nhìn thấy Giang Tu Nhân tựa ở bên cạnh xe, nụ cười sáng lạn làm cho màu sắc chung quanh dường như bị phủ thêm một tầng hào quang. . . . . . Lâm Miểu chậm rãi đi qua với Giang Tu Nhân, híp mắt suy nghĩ: “Anh xem gặp được một người cao lớn anh tuấn, nghiêng nước nghiêng thành, đẹp trai cũng có thể địch quốc là chàng trai Giang Tu Nhân sao? Anh ta là chồng của em, cha của đứa bé.”
Triệu Cương trợn mắt một cái, Lâm Miểu này. . . . . .
Giang Tu Nhân đem vợ ôm vào trong ngực mà cười ha ha: “Cương Tử, cám ơn cậu.”
Triệu Cương gật đầu: “Cậu là muốn cám ơn tôi, tương lai đưa bé phải nhận tôi làm cha nuôi.”
Lâm Miểu gật gật đầu: “Ông xã, tương lai đồ cưới của con gái chúng ta là Triệu Cương phải chịu một nửa trách nhiệm.”
“Bà xã, ý kiến này hay.”
Triệu Cương nhìn Giang Tu Nhân, Giang Tu Nhân nhìn Triệu Cương. Lâm Miểu ở trong lòng của bọn họ đều lặng lẽ mọc rể, nẩy mầm, Lâm Miểu chính là đóa hoa hồng. Triệu Cương thở dài, Giang Tu Nhân trút xuống toàn bộ yêu cùng thương tiếc với Lâm Miểu. Anh có cảm tình với cô, hòa hợp vào trong máu mủ, không ngừng cắt bỏ, cắt cũng không xong, sinh sôi không ngừng.
Lâm Miểu một mực tin chắc bản thân mang thai là con gái, bởi vì vẫn chưa tới ba tháng nên không có cách nào biết được giới tính của đứa bé. Lâm Miểu ngoại trừ không thể nghe thấy tất cả hương vị của gà thì những thứ khác đều không kiêng kỵ gì, thân thể của cô vô cùng tốt, có thể ăn có thể ngủ, thậm chí so với trước kia càng xinh đẹp hơn, không ai nhìn ra cô là một phụ nữ có thai.
Quý Nhiên nhìn Lâm Miểu như vậy thật cao hứng, bà vui rạo rực nói: “Miểu Miểu xinh đẹp như vậy, khẳng định mang thai chính là con gái. Trước kia lúc mẹ mang thai A Bạch cũng là như vậy.” Mọi người ở Giang gia trong vui sướng khát khao đang chờ đợi công chúa hạ xuống, kể cả Lâm Miểu, cô cũng tin tưởng vững chắc bản thân mang thai chính là con gái. Lý do của cô là như vầy: “A Nhân lớn lên là cái dạng này, nếu như không phải là con gái thì chúng ta quá chịu thiệt, quả thực là phung phí của trời. Con gái của Giang tu nhân tương lai phải làm ‘tiểu thư Trung Hoa’.”
Giang Tu Nhân: “. . . . . . . . . . . . . .”
Những cô gái có kinh nghiệm cũng đều nói Lâm Miểu mang thai chính là con gái, cho nên Lâm Miểu cảm thấy không cần phải đi xác nhận cái sự thật ván đã đóng thuyền này với bác sĩ. . . . . .
Sau đó, xem căn bản nhìn không ra Lâm Miểu là một phụ nữ có thai đã mang thai được 5 tháng. Cô có thể ăn có thể ngủ, khẩu vị ngon đến mức làm cho bọn người Giang Tu Nhân sợ hãi, hơn nữa cũng không thấy được có mập ra bao nhiêu, ngoại trừ cái thai Lâm Miểu mang còn lại tựa như một người bình thường.
Lâm Miểu dự tính ngày sinh nên làm một cái nhãn hiệu vô cùng bắt mắt để đếm ngược giờ ‘cách sinh con còn có xx ngày’ ở trên lịch.
Toàn thể người Giang gia: “. . . . . . . . . . . . . .”
Giang Tu Nhân và Lâm Miểu làm kiểm tra thai sản, không nghĩ tới lại đụng phải Lao Giang Văn. Tâm bình thường vẻ mặt của Giang Tu Nhân như thường mà chào hỏi: “A Văn, hôm nay như thế nào lại đến bệnh viện? Có phải là thân thể không thoải mái?” Vẻ mặt đều là che giấu không được thỏa mãn, có vợ có con gái là cái loại thỏa mãn này.
Lao Giang Văn cố gắng nở nụ cười: “A Nhân, anh quên sao? Lần trước em đã nói với anh, em gái của em công tác ở trong này.”
Giang Tu Nhân không thèm để ý chút nào mà cười nói: “Nhìn trí nhớ tôi đây, cô là có nói qua.”
Lâm Miểu cười cười: “A Nhân hiện tại ngoại trừ con gái vẫn là con gái, tôi cũng phải đứng sang một bên.” Lao Giang Văn cảm giác lòng mình đang nhỏ máu, Lâm Miểu đây là đang châm chọc mình không biết tự lượng sức mình. Giang Tu Nhân ngay cả cô cũng không để ở trong lòng, thì làm sao có thể nhớ kỹ em gái cô? Lâm Miểu trêu tức mà nhìn Lao Giang Văn như vậy, cô gái tự cho là đúng, không biết ở những cô gái các cô trong quá trình đấu trí so dũng khí với Lâm Miểu tôi sớm đã luyện một đôi mắt nhìn rõ mọi việc, mắt thấy rõ sự đời, tôi như thế nào thất bại?
Giang Tu Nhân vui mừng nói: “Đây! Sau khi con gái được sinh ra, vậy sắp xếp vị trí thứ tư.”
Lâm Miểu nhìn Lao Giang Văn, cười không ngớt: “Anh chính là Đường Tăng, không cần mỗi ngày ở trước mặt em nhắc tới đầu tiên là con gái của anh a.”
Làm Lao Giang Văn làm ra biểu tình so với khóc còn muốn khó coi, một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhưng xám xịt thất tha thất thểu rời đi. Thì ra Lâm Miểu cái gì cũng biết, cô ung dung thản nhiên liền một mực đánh bại mình đáng thương ngay ở trước mặt Giang Tu Văn, không đợi anh ta thành công lợi dụng hoàn toàn lòng cảm thông cùng áy náy của Giang Tu Nhân, Lâm Miểu không cần tốn nhiều sức liền đem Giang Tu Nhân triệt để mà kéo về bên cạnh của mình.
Có đôi khi Giang Tu Nhân đi ra ngoài xã giao, khó tránh khỏi sẽ đụng phải mấy lần diễm ngộ nho nhỏ, nhìn thấy cô gái trẻ đang nhìn trộm chính mình, Giang Tu Nhân ngẫm lại vẫn cảm thấy bà xã bụng to như la (cái bồ) ở trong nhà mình là xinh đẹp.
Lưu Đông Phương từng ở nơi nào đó mà công khai trường hợp nói qua: “Hiện tại Giang đại đã thành công biến thân trở thành một Trần Quý Thường của đời mới. Một ánh mắt của bà xã anh ta có thể đem Giang Tu Nhân làm cho gục xuống.”
Thành Thành đã từng mịt mờ hỏi Lâm Miểu: “Miểu Miểu, cậu cảm thấy mệt không. . . . . .”
Lâm Miểu đương nhiên biết rõ ý tứ của Thành Thành, cô cười nói: “Thành Thành, Kế Lương đối với mình mà nói quá hoàn mỹ, anh ta là không thể dùng để yêu, chỉ dùng để chiêm ngưỡng. Sau khi mình 17 tuổi đã nghĩ rất rõ ràng, cùng một người để sống với nhau thì tuyệt đối không thể luôn dùng một loại tư thái chiêm ngưỡng.”
Lâm Miểu nhìn Giang Tu Nhân, cái người đàn ông này mình yêu. Hiện tại Giang Tu Nhân là bình thản như thế, nhìn thấy hai mắt của anh không hề sáng lên hay có hứng thú với con gái, anh cảm thấy vợ mình mang thai đã chiếu rọi ánh sáng thánh khiết, điều này làm cho Giang Tu Nhân cảm thấy an tâm không thôi.
Giữa vợ chồng, ngày ngày tương đối, trông thấy chính là vẻ mặt của đối phương, có lẽ dường như hiểu rõ tính cách cùng nhân phẩm của đối phương. Nhưng mà chỉ người có vận may mắn, có thể mạng sống là một loại đột nhiên mà tới trong nháy mắt, nhìn thấy linh hồn của đối phương. Thế giới Lưu Ly, chỉ cần chuyển hương thầm lên tín ngưỡng, tiểu nữ tử cũng có thể lập tức vì trường kiếm của quân tử.