Sau khi từ Thượng Hải trở về, Lâm Miểu lo sợ bất an, bởi vì cô vẫn chưa có thai. Người của Giang gia nhìn thấy biểu tình của Lâm Miểu một ngày qua lo lắng một ngày, cũng không biết nên an ủi như thế nào.
Quý Nhiên lén nói cho con trai: “A Nhân, Lâm Miểu là người thông minh, nhưng mà con bé có đôi khi suy nghĩ quá mức tinh tế cũng không phải là chuyện tốt.”
Giang Tu Nhân gật gật đầu: “Mẹ, con biết rõ. Con cũng đã nói qua với cô ấy, nhưng mà cô ấy còn giống như thật sự có áp lực. Kỳ thật vấn đề này con cũng đã nói qua với mẹ vợ, mẹ cũng đã từng khuyên Miểu Miểu, hiệu quả mẹ cũng thấy đấy.” Giang Tu Nhân không thể làm gì được.
Quý Nhiên đấm con trai tai họa này của mình: “Đều là lỗi của con! Hiện tại để cho vợ đến chịu tội thay con.” Hai người cũng không phát hiện, Lâm Miểu lén lút trở lại gian phòng của mình. . . . . .
Lâm Miểu nước mắt rơi lã chã tránh ở trong phòng tắm. Cô nằm mơ cũng không nghĩ đến, mẹ chồng rõ ràng cũng đối với vấn đề này như vậy, cô thật sự cảm động, cảm động một nhà Giang Tu Nhân khoan dung đối với mình, bọn họ cũng không có thiên vị con của mình. Trong nội tâm Lâm Miểu dễ chịu hơn nhiều.
Hôm nay là lễ hội của tập đoàn Trường Giang và Hoàng Hà, Giang Tu Nhân và Lâm Miểu mặc trang phục lộng lẫy đi tham dự.
Nhìn thấy hai người, nhân viên phục vụ ân cần đẩy cửa ra, hai người ung dung đi tới. Các tân khách nhìn thấy Lâm Miểu dùng tóc dài vén lên làm thành một kiểu tóc đơn giản nhất, dùng một cái vương miện kim cương cố định lại, đây là đồ trang sức bên ngoài duy nhất có trên người Lâm Miểu ngoại trừ nhẫn kết hôn.
Trước sân khấu của khách sạn Trường Giang và Hoàng Hà quản lí Tân Hân nhìn thấy Lâm Miểu như vậy, tinh thần cô chán nản. Trang phục của Lâm Miểu tuyệt không thua những mỹ nữ nổi danh của Hongkong, cô rốt cuộc hiểu được Lâm Miểu chưa từng đem những người như các cô để vào mắt, không phải các cô không tốt, mà là những người như các cô chưa từng được Giang Tu Nhân chính thức yêu. Cô thấy cực kỳ rõ ràng, Giang Tu Nhân cưng chiều làm cho Lâm Miểu lột xác thành một người công chúa cao quý.
Trường hợp như thế này, Lâm Miểu luôn một mình trốn ở góc phòng uống sâm banh. Giang Tu Nhân cũng không buông tha cho cô, mặc kệ Lâm Miểu tránh ở nơi nào, anh hoàn toàn có thể đem Lâm Miểu mang đi ra xã giao với khách của anh. Lâm Miểu rõ ràng nhìn thấy Trác Quân, Giang Tu Nhân và Lâm Miểu hai mặt nhìn nhau, cô gái này bản lãnh thật tốt, chuyện lớn như vậy còn có thể toàn thân trở ra.
Trác Quân buông một người đàn ông khí phách chân thành đi về hướng hai người: “A Nhân, Miểu Miểu, các người khỏe.”
Đưa tay không đánh khuôn mặt của người tươi cười, Lâm Miểu lôi kéo Giang Tu Nhân nghiêm mặt cười nói: “Trác Quân, thật sự là đã lâu không gặp.” Giang Tu Nhân cũng gật gật đầu, anh thật sự không muốn xã giao cùng cô gái to gan này.
Trác Quân tựa hồ không thấy được Giang Tu Nhân là không kiên nhẫn, cô cười nhẹ nhàng: “A Nhân, Miểu Miểu đây là bạn học đại học của tôi, Tề Đại Nghĩa; Đại Nghĩa, A Nhân là học trưởng cao trung của em.”
Lâm Miểu ‘xì’ cười ra tiếng, xưng hô ‘học trưởng’ như thế này sẽ đem chuyện cô ta cùng Giang Tu Nhân có đi lại với nhau gần như gạt bỏ. Cô gái này, thật là có chút tài năng. Lâm Miểu cười nói: “Tề tiên sinh, xin chào. Tôi là Lâm Miểu, vợ của Giang Tu Nhân, học trưởng của Trác Quân. Biết anh thật cao hứng.”
Giang Tu Nhân cười đến mức rất thoải mái, Lâm Miểu chắc sẽ không để cho Trác Quân lợi dụng.
Tề Đại Nghĩa cũng cười: “Giang phu nhân, xin chào, tôi là hàng xóm của cô, Tề Đại Nghĩa, biết cô cũng rất cao hứng.” Lâm Miểu nhìn Tề Đại Nghĩa, hóa ra lòng của người đàn ông này tựa như gương sáng.
Giang Tu Nhân vươn tay: “Bộ trưởng Tề, xin chào, đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy a, cục trưởng Giang, đều ở một trụ sở lớn, không nghĩ tới một lần cũng không có đụng nhau.”
Trác Quân gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Miểu, Lâm Miểu thật sự không để cho cô một chút cơ hội. Ngôn hành cử chỉ đều tiết lộ Trác Quân cô chính là đã từng có qua lại với Giang Tu Nhân, nói gần nói xa đều muốn nhắc nhở Tề Đại Nghĩa, Lâm Miểu vân đạm phong thanh khiến cho Trác Quân bị hạ thể diện, cũng không thể lợi dụng người bên ngoài để tự nâng giá trị con người.
Biết rõ Giang Tu Nhân muốn đi Italy tham gia một hội nghị cảnh sát quốc tế, Lâm Miểu rục rịch. Cô còn chưa từng tới Âu châu, cô dùng ánh mắt chờ đợi mà nhìn cha chồng Giang Nam của mình.
Giang Nam cười gật gật đầu: “A Nhân đồng ý là được.”
Lâm Miểu cao hứng bay lên: “Cám ơn ba.”
Giang Tu Nhân nói cho Lâm Miểu, Italy có nhiều: “Nhiều anh chàng đẹp trai cô nàng đẹp gái rất nhiệt tình, nhiều di tích pho tượng cổ, còn có chính là nhiều giáo đường.”
Lâm Miểu vội vàng hỏi: “Anh chàng đẹp trai cũng đẹp trai giống như anh vậy sao?”
Toàn thể người Giang gia: “. . . . . .”
Giang Tu Nhân cười lớn hôn Lâm Miểu một cái, cười mắng: “Em quá nịnh hót. Italy thuộc về khí hậu Địa Trung Hải, chính là khí hậu ở các nơi phân chia có sự khác biệt vô cùng lớn, cho nên nơi đó tuyết đọng quanh năm tạo thành núi tuyết, sân trượt tuyết nổi danh, còn có núi lửa đang hoạt động vô cùng nổi danh, còn có hồ Maggione, thắng cảnh du lịch mê người nhất.”
Giang Tu Nhân thay cho mình một cái tư thế càng thêm thoải mái để Lâm Miểu tựa ở trên người: “Milan, là trung tâm tài chính công nghiệp buôn bán vô cùng quan trọng của Italy, trên thế giới phổ biến nổi tiếng là thiết kế thời trang, có bao nhiêu giáo đường lớn, rất nổi danh, nổi danh nhất chính là nó được xây năm trăm năm mới xây dựng xong, nhà thờ lớn thứ hai trên thế giới. Còn có Ai Manu ai lai hai đời hành lang (Galleria Vittorio Emanuele II), hai bên hiện đầy các loại trang sức tinh tế, các loại cửa hàng giá cả đắt đỏ. Nơi đó là thiên đường của Lâm Miểu em.” Giang Tu Nhân nhàn nhạt nói ra.
Lúc máy bay đáp xuống phi trường quốc tế Milan, Lâm Miểu kích động vô cùng, Italy, tôi tới rồi!
Giang Tu Nhân mang Lâm Miểu đi xem hình thập tự tượng trưng cho bốn đại lục trong hành lang, nửa vòng tròn vòm nóc pha lê thật cao, cổ điển, hoa lệ. Đặc biệt là tiệm bán đồ Prada dưới củng lang[1], chỉ xem kích thước cùng tủ kính, Lâm Miểu đã đi không được, trang phục hàng hiệu của các quốc gia, tác phẩm nghệ thuật mang văn hoá Italy.
[1]Củng lang là một từ ngữ kiến trúc, là kết cấu hình vòm do nhiều cây cột liên tiếp chống đỡ, có lúc thành đôi, trên có che lấp, tạo thành đường đi.
Giang Tu Nhân lén lút nói: “Chỉ cần là em muốn, trong này đều có thể thỏa mãn, điều kiện trước tiên là em phải có tiền, rất nhiều rất nhiều tiền.”
Lâm Miểu lắc đầu: “Chính là trong này em lại không có ham muốn mua. Chúng ta chỉ là ở nơi này nhìn khách, nơi này không thuộc về chúng ta.” Lâm Miểu rất lý trí.
Lâm Miểu tham lam hấp thu chất dinh dưỡng của văn hóa nơi này.
Lâm Miểu rốt cuộc cảm nhận được “La Mã không phải xây dựng một ngày” trong miệng mọi người là có ý gì. Khắp nơi đều là di tích cổ, kiến trúc nửa sập, công bố chiến tranh tàn nhẫn, còn có đấu trường La Mã.
Giang Tu Nhân ôm Lâm Miểu trong ngực quan sát cả đấu trường: “Anh vô cùng không thích nơi này, nơi này chỉ có tử vong, tàn nhẫn.”
Lâm Miểu nắm chặt tay của anh, tựa về phía anh: “Ông xã, giờ này khắc này, chúng ta là may mắn cỡ nào, chúng ta rời xa tàn nhẫn, tử vong.”
Giang Tu Nhân ôm Lâm Miểu càng chặt thêm, hôn hôn cái trán của cô, ánh mắt thấp xuống, nhìn cô, nhẹ nhàng mà nói: “Chúng ta sẽ hạnh phúc cả đời, anh có lòng tin.”
Nhìn thấy ánh mắt thâm tình của Giang Tu Nhân nhìn chằm chằm, trong nội tâm của Lâm Miểu nhu tình lan tràn không cách nào khống chế, trong mắt dâng lên hơi nước, trong ánh trăng mờ nhìn Giang Tu Nhân, nâng ngón tay lên dùng xúc cảm vẽ hình dáng của anh, tiếng nói có chút khàn: “Em tin tưởng anh, A Nhân. Chúng ta sẽ hạnh phúc . . . . . .”
Lâm Miểu nghĩ người đàn ông này là Bạch Mã Hoàng Tử trong giấc mộng của rất nhiều người, mình không phải là cô bé Lọ Lem, không có hài thủy tinh, chỉ có thể sống chân thật. Lâm Miểu không do dự nữa, kéo tay Giang Tu Nhân, mười ngón đan xen, nắm chặt, nắm thật chặt.
Lâm Miểu nói với Giang Tu Nhân: “Ông xã, anh biết không? Em biết thành phố nước ngoài có ấn tượng nhất có tên là Venice. Là một bài văn tiểu học ở lớp 2, còn có ‘Gondola’, em biết rõ đây là một loại thuyền nhỏ, đã từng là phương tiện giao thông quan trọng nhất ở Venice, ngay lúc đó em rất say mê với cái cảnh tượng này, không nghĩ tới hôm nay mộng đẹp trở thành sự thật. Cám ơn anh, ông xã.”
Giang Tu Nhân vỗ vỗ đầu Lâm Miểu, yêu chiều mà trả lời: “Đứa ngốc. . . . . .”
Giang Tu Nhân mệt mỏi đã sớm ngủ thiếp đi, Lâm Miểu nhắm mắt lại, âm thầm cầu nguyện cho hành trình ở Italia lần này có thể thụ thai thành công. . . . . . Cô vô ý thức sờ sờ bụng của mình, tưởng tượng trong nhà thờ lớn kia có tiểu thiên sứ đáng yêu. . . . . . Tôi chân thành hi vọng trời cao có thể ban cho tôi cùng Giang Tu Nhân một đứa con, Lâm Miểu trong lòng cầu nguyện.
Trở lại thành phố Bắc Trữ, Lâm Miểu cũng không thể tin mình trong những tấm ảnh kia thật sự đã đi qua các bối cảnh kia, cô vẫn như lọt vào trong sương mù. . . . . .
Lâm Miểu ở quán cà phê khoe khoang những ảnh chụp kia với Thành Thành, Thành Thành thì thào nhỏ nhẹ: “Giang Tu Nhân thật là rất chiều cậu, Lâm Miểu, cậu đã hạ cái độc gì cho chồng cậu vậy? Anh ta thật sự đem Lâm Miểu cậu yêu đến tận xương tủy . . . . . .”
Lời của Thành Thành vừa rơi, Lê Mỹ Nhàn vừa mới đi qua thấy được, mặt của cô trong nháy mắt trắng bệch, cô bán mạng cho Giang Tu Nhân đã được 6 năm, nhưng mà Giang Tu Nhân chưa từng có một lần nào đối đãi với cô như thế. . . . . . Cô gắt gao nhìn chằm chằm vào những ảnh chụp kia, run rẩy: “Rốt cuộc tình là vật chi. . . . . . Anh ấy tại sao phải yêu thương cô như thế. . . . . .”
Lâm Miểu ‘xì’ cười: “Lê Mỹ Nhàn, không thể tưởng được cô tuổi đã lớn lại còn văn nghệ như thế. Cái gì gọi là tình là vật chi? Bất quá là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà thôi, cô nghĩ cũng quá nhiều rồi, phó tổng Lê, không phải Lâm Miểu tôi đả kích cô, cô đang ở trước mặt của tôi đây thật sự không cần giả trang ra một bộ cùng ông xã tôi vẫn là có sắc mặt ái muội, nói thật, cô còn chưa đủ tư cách. Nếu như là Lao Giang Văn nói với tôi những lời nói này có lẽ còn có một chút độ tin cậy. Khẩu vị A Nhân đối với con gái, tôi nghĩ tôi còn có thể đoán ra vài phần. Hoặc là cô muốn đến nhắc nhở tôi là A Nhân cùng cô vẫn dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng (vương vấn không dứt được)?”
Lê Mỹ Nhàn hoảng sợ và tuyệt vọng nhìn Lâm Miểu, xem Lâm Miểu như là một quái vật. Cô không nghĩ tới tâm tư của Lâm Miểu lại kín đáo như thế.
“Phó tổng Lê, tôi chỉ muốn chân thành mà nói, theo tôi bắt đầu ở trong hôn lễ tuyên thệ, thì chưa từng có suy nghĩ sẽ truy cứu chồng của tôi ở trên thân thể tôi mà phản bội. Lê Mỹ Nhàn, loại chuyện này chỉ có thể sanh ở nhà đại phú, giống như Giang Tu Nhân; người nghèo dựa trên kinh tế mà quyết định, giống như tôi và cô.” Lâm Miểu cười ngọt ngào.
Lê Mỹ Nhàn tái nhợt cảm thấy khuôn mặt được miêu tả tỉ mỉ, thân thể loạng choạng, vịn một cái ghế cách cô gần nhất, cô gái này tuổi mới 20 thật sự là quá đáng sợ, cô thậm chí đến bây giờ cũng còn chưa có chính thức yêu Giang Tu Nhân. . . . . .
Lâm Miểu nhìn thấy Lê Mỹ Nhàn như vậy, cô biết rõ cô gái này sẽ không ở ‘ong ong ong’ mà xuất hiện ở trước mặt của mình, cô nhàn nhạt nói ra: “Phó tổng Lê, thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng phụ lòng cô đã cố gắng mấy năm này. Đừng cho cô trở thành trò cười cho người trong vòng luẩn quẩn kia. Đối nghịch với Giang Tu Nhân là cái gì, tôi nghĩ cô rõ ràng hơn so với tôi, Ứng Tuyên xúc phạm và đối nghịch với A Nhân, bây giờ còn ở Anh quốc. Ngàn vạn đừng nói cho tôi biết là chức quan của ba cô so với ba Ứng Tuyên lại lớn hơn. Tôi chưa từng hoài nghi tới chỉ số thông minh của Lê Mỹ Nhàn cô, tôi cũng hi vọng cô không nên hoài nghi chỉ số thông minh của Lâm Miểu tôi.”