Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh

Chương 42: Thì ra đã thật lòng tương tư




“Đi đi đi, anh đi đi.” Tôi bỏ tay, trong lòng bỗng cảm thấy có chút không thoải mái, vì thế mà ngữ khí cũng trở nên ngang bướng.

“Còn em?” Anh nhíu mày hỏi lại, ngữ khí mơ hồ, ánh mắt mờ ám “Làm bạn gái Lí Minh Ngôn cảm giác thế nào?”

“Tốt, thật sự rất tốt.” Tôi rõ ràng trả lời, nhưng sao nghe cứ như đang giận lẫy vậy. Anh không nói gì, tôi lại bồi thêm một câu “Điều không tốt chính là lúc anh xuất hiện trước mặt em, vô cùng đáng ghét.”

Vừa vặn lúc này mẹ tôi ở dưới lầu gọi xuống ăn cơm, tôi ném cho anh một cái nhìn xem thường, dùng sức mở cửa phòng phăm phăm đi xuống lầu. Trần Diệu Thiên theo sau tôi, cũng xuống lầu.

Trên bàn cơm mẹ tôi năm lần bảy lượt gắp thức ăn cho anh, quả thực so với con đẻ còn quan tâm hơn, tôi chỉ biết khóc trong lòng.

Bà mẹ già này không hiểu sao vẫn quyết đem anh trở thành con rể sao? Tôi rõ ràng đã nói với mẹ tôi là tôi không muốn rồi sao. Làm như là tôi không có ai ngó ngàng đến ấy, thế nào mà phải như đang cầu xin anh vậy. Bộ dạng tốt thì giỏi lắm sao? Có tiền tốt vậy sao? Cũng không nhìn thấy người đàn ông này có đức hạnh gì! Anh cho dù có mang cả núi vàng núi bạc đến tôi cũng không thèm!!

Tôi mạnh mẽ buông đũa, đẩy bát ra, lạnh lùng nói “Con ăn xong rồi.”

Nói xong tôi đứng dậy, đi thẳng ra phía cửa, mẹ tôi ở phía sau truy vấn “Ăn nhanh thế sao? Con còn muốn đi đâu?”

Tôi mở cửa, đi giày, bỏ lại bốn chữ “Con đi hẹn hò.” Đạp tung cửa, chạy lấy người.

Sau khi ra ngoài, trong lòng tràn đầy bực tức cũng biến mất chút ít, nhưng tôi vẫn buồn chán, giờ biết đi đâu? Không lẽ một mình đứng giữa đường cái sao?

Tôi lững thững đi về ngã tư phía trước, mặt trời đã xuống núi, khí hậu tháng tư đã có chút oi bức, tôi đá mấy viên đá dưới chân, trong lòng hậm hức tiến về phía trước.

Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng còi xe, tôi quay đầu thấy Trần Diệu Thiên ngồi trên chiếc Ferrari thượng hạng của anh, nhàn nhạt cười nói “Em đi hẹn hò ở đâu? Anh đưa em một đoạn.”

“Không cần.” Mặt tôi không chút thay đổi từ chối anh, tiếp tục quay đầu bước đi.

Nhưng anh cũng không bỏ đi, không nhanh không chậm chạy theo bên người tôi, người qua đường càng lúc càng chú ý đến chúng tôi hơn, cuối cùng tôi nhịn không được, dừng bước kháng nghị “Anh đi xa ra một chút được không? Đường lớn như vậy làm gì mà cứ phải dính vào người em?”

“Em không chịu lên xe, anh chỉ còn cách này để đưa em thôi.” Anh nở cụ cười vô lại.

Đang lúc tôi muốn phản công thì điện thoại vang lên.

“Alo, có việc gì a?” Bên tai truyền đến tiếng cười của Lí Minh Ngôn “Buổi tối có việc gì không?”

“Có chuyện gì không?”

“Đi ăn cơm với anh, có rảnh không?” Anh cười hỏi.

“Được a!” Tôi sảng khoái đáp lại. Đang lo không biết đi đâu, nhất là trước tình cảnh quẫn bách này, đúng là đã tìm ra cách giải quyết.

Tôi nói cho Lí Minh Ngôn địa chỉ của tôi, tắt điện thoại, tôi đến bên đường đứng chờ. Nhìn từ xa Trần DIệu Thiên vẫn đậu xe gần đây, tuy rằng cách khá xa nhưng tôi gần như vẫn nhìn thấy ánh mắt đang dán chặt vào tôi của anh.

Một lát sau, Lí Minh Ngôn lái xe đến. Sau khi lên xe, nhìn qua kính chiếu hậu tôi vẫn thấy xe Trần Diệu Thiên đứng ở chỗ cũ, cho đến khi điểm đỏ biến thành chấm nhỏ và biến mất trong tầm mắt…

Bên tai hình như có tiếng nói chuyện, tôi lấy lại tinh thần, hỏi Lí Minh Ngôn “Anh nói gì cơ?”

Anh cười cười “Không tập trung gì cả, Anh hỏi em muốn đi chỗ nào ăn?”

“Tuỳ anh, anh chọn đi.” Quả thật tôi đã ăn rồi, tuy rằng ít nhưng hiện tại cũng chẳng có cảm giác muốn ăn.

Tay anh đột nhiên đặt lên tay tôi, cười nhợt nhạt. Anh không nói gì, vẻ mặt cũng ôn nhu dị thường. tôi khẽ nở nụ cười.

Không phải tôi không biết, Lí Minh Ngôn càng ngày càng đối tốt với tôi. Có cô gái nào lại không thích một người tài mạo song toàn, phong độ đỉnh cao như anh đâu? Nhưng mà… cuối cùng là vì sao, vì sao trong mắt trong lòng tôi lại không thể toàn tâm toàn ý nghĩ về anh…

Tôi biết người này sẽ là một người chồng tốt, tôi cũng biết đây vẫn luôn là mục tiêu của đời tôi, tôi càng hiểu rõ đây là tâm nguyện nhiều năm của tôi…

Có điều, khoảng cách càng gần vì sao những khát khao nóng bỏng của tôi với anh lại không còn…

Tôi bị làm sao đây??

Điện thoại đột nhiên vang lên, tôi mở ra xem, là tin của Trần Diệu Thiên. Hình như… từ sau lần đó anh không hề nhắn tin cho tôi, càng không nói đến chuyện gọi điện.

Tay tôi run nhè nhẹ, mở tin nhắn.

“Anh cố gắng để có được vẻ ngoài em yêu thích, chỉ vì để em xem, có phải anh là đồ ngu ngốc không?”

… Trong lòng đau xót, tôi thiếu chút nữa là rơi lệ. Tôi ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, cố gắng đem những hỗn loạn trong lòng trấn an.

Tại đại sảnh nhà hàng, tôi cùng Lí Minh Ngôn ngồi đối diện nhau. Sau khi gọi món, tuy không cảm thấy vị gì nhưng tôi vẫn mỉm cười ăn cơm. Trong lòng rối loạn, cuối cùng chỉ có thể bày ra nụ cười gượng ép.

Ánh mắt Lí Minh Ngôn đột nhiên nhìn về phía sau tôi, tôi quay đầu, Trần Diệu Thiên đang thong thả bước đến phía này. Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn đồ ăn trước mặt tôi, cười cười nói “Thì ra Tiểu Trư ở nhà ăn chưa no, còn muốn đi ăn tiếp.”

Tôi lúc này xị mặt “Ai khiến anh nói!”

Anh tiến đến bên tai tôi, cố ý nói thật nhỏ, làm như nhỏ đến mức người ngoài không thể nghe được anh nói gì “Dì nói lãng phí đồ ăn là không tốt, bắt anh phải ăn hết cơm thừa trong bát em a. Thế mà em còn chạy đến đây ăn.” Nói xong anh gõ gõ đầu tôi, toàn bộ tư thái giống như một đôi tình nhân đang liếc mắt đưa tình với nhau.

Người này cuối cùng làm muốn gì đây. Tôi mạnh mẽ đúng dậy, cười cười xin lỗi Lí Minh Ngôn “Em đi toilet.” Nói xong vội vàng bước đi, từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn Trần Diệu Thiên một cái.

Ra khỏi toilet, liếc mắt đã thấy Trần Diệu Thiên đang đứng ở gần đầy, hai tay anh đan vào nhau, tao nhã đứng, tựa hồ như đang đợi tôi, gặp tôi đi ra anh ném cho tôi một nụ cười vô hại. Không biết vì sao, Lí Minh Ngôn nhìn thế nào cũng thấy bộ dạng công tử dòng dõi thư hương, mà anh, cho dù có ăn mặc như Lí Minh Ngôn, nhìn thế nào cũng chỉ giống một kẻ lưu manh.

Mà lúc này, những cô gái đi qua đều lén nhìn anh.

Tôi lạnh mặt nói “Anh có ý gì?”

Anh cười cười, “Em nói xem anh có ý gì.”

“Anh dựa vào gì mà phá đám cuộc hẹn của em.” Tôi căm hận nói.

Một kẻ lắm tiền suốt ngày cùng đám phụ nữ quan hệ xằng bậy dựa vào gì mà can thiệp cuộc sống của tôi. Một người đàn ông đã có hôn ước với một cô gái khác, anh dựa vào gì mà quậy phá?

Trần Diệu Thiên từng bước từng bước đến gần tôi, nụ cười trên mặt thu gọn lại, mang theo một chút sắc bén khiến người khác sợ hãi. Anh đem tôi bức đến không còn đường lùi, hai tay chống vào vách tường, nụ cười lạnh như băng, đáy mắt kìm nén sứ tức giận “Em dựa vào gì mà chiếm cứ trái tim anh?”

“Anh… ô…” Anh đột nhiên hôn lên môi tôi, dùng sức tách hai hàm răng tôi. Tôi cố gắng đẩy anh ra lại bị hai tay anh không chế không thể động đậy. Môi anh bá đạo hung hãn hôn lên môi tôi, cuồng bạo chiếm đoạt trong miệng tôi. Tôi vừa ngượng vừa giận, không chỉ vì mình bị cưỡng hôn, mà bởi vì mọi người đi qua và đang nhìn chúng tôi.

Nhưng nụ hôn của anh cứ kéo dài không dứt, đến khi cả người tôi mềm nhũn, lưỡi đã bị đầu lưỡi của anh kéo ra quấn quýt mút vào, mội tấc trong miệng đều đã có dấu án của anh, hai chân tôi nhũn ra, trong lòng lại không tự giác buông thả không chống cự… nụ hôn của anh càng lúc càng ôn nhu, giống như đang đối đãi với người mình yêu nhất vậy.. {hana: thì đúng thế còn giề}

Tôi giống như bị ma nhập, tay không tự giác ôm lấy lưng anh, đem chính mình chôn vào vòng ôm của anh.

Hai thân thế chặt chẽ dán tại một chỗ, gắn bó liều mạng dây dưa, điên cuồng chiếm đoạt không biết đâu là đủ, cả thể xác lẫn tinh thần gần như hoà tan, khiến con người dường như quên hết thảy…. {hana: Kỹ năng hôn của Thiên ca đúng là thiên hạ đệ nhất nhá hê hê}

Đang lúc tôi đanh điên cuồng đắm chìm trong nụ hôn của anh bỗng giật mình sợ hãi, thì ra tôi lại khao khát nụ hôn của anh đến vậy, thì ra tôi đã nhớ hơi thở của anh đến vậy…Cứ như vậy ôm chặt anh, cùng anh thân mật hôn môi, loại cảm giác này thật giống như tôi đã có cả thể giới… Trong khoảng thời gian cô đơn buồn chán, tất cả như được lấp đầy, cuộc sống của tôi giống như không còn cần thứ gì nữa…

Khi anh cuối cùng cũng buông môi tôi, tôi mở mắt, xụi lơ trong lòng anh, nhìn chằm chằm hai tròng mắt anh.

Anh nhìn thật sâu vào tôi, trong mắt tràn đầy nhu tình lưu luyến. Anh lại cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lên môi tôi, thanh âm khàn khàn mang theo vị ngọt ngào “Tiểu Trư.. Đừng rời khỏi anh…”

Anh bỗng nhiên đem đầu chôn vào cần cổ tôi, giống như một đứa nhỏ đang ghé lên vai tôi “Em không biết anh nhớ em, nhớ em… nhớ muốn phát điên không…” Yết hầu của anh dần tăng lực, thanh âm bắt đầu thô hơn, giống như đang kìm nén cảm xúc. “Em có thể nói đi là đi… anh lại không làm được… tình cảm của anh đều đặt lên người em… anh không thu lại được… anh không quản lý được trái tim mình…”

Trái tim tôi co rút đau đớn, đầu óc lại giống như tỉnh táo hơn, tôi chần chờ hỏi “Nhưng mà, anh cùng Lưu Tuệ… không phải muốn đính hôn sao…”

Anh trầm mặc, không nói gì.

Đây là… cam chịu sao?

Trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một cơn giận. Một người cùng cô gái khác đính hôn lại chạy đến nói yêu tôi là có ý gì? Trêu đùa tôi như vậy vui lắm sao?

Tôi đẩy mạnh anh ra, giơ tau muốn tát anh một cái, nhưng bắt gặp ánh mắt thống khổ của anh khiến tôi dừng lại, không thể xuống tay. Tôi căm giận buông tay, lạnh lùng nói “Em không phải cô gái chỉ cần ném tiền ra là có. Anh đã có vị hôn thê, hãy chăm sóc tốt cho cuộc sống của mình, không cần theo em nói này nói nọ.” Nói xong, tôi không nhìn anh, quay đầu bước đi.

Có điều, sau khi quay đi, nước mắt tôi mơ hồ tràn mi…

Mạnh mẽ lau mặt, tôi bước nhanh về phía bàn ăn.

Khi tôi về đến nơi, Lí Minh Ngôn vẫn lặng lẽ ngồi ở chỗ cũ, anh ngước mắt nhìn về phía tôi, lộ ra nụ cười ôn nhu. Mà đối diện anh còn có môt người nữa – Lưu Tuệ. Cô mặc một chiếc váy liền tinh xảo, trên mặt là lớp trang điểm hoàn mỹ. Nhìn tôi đi tới, cô nở nụ cười tiêu chuẩn của mỹ nhân, “Cuối tuần này cô sẽ đến chứ?”

Sau khi ngồi xuống, cô đưa cho tôi một phong thiệp hồng nói “Cuối tuần du thuyền đến quốc gia Mộng Ảo sẽ xuất phát, là gia sản của Trần Diệu Thiên a, đây chính là vé vào cửa vạn kim khó mua, tôi cố ý mang đến đây, hi vọng hai người sẽ có một cuối tuần vui vẻ.” Nói xong cô đứng lên, chân thành rời đi. Đi được một đoạn, cô đột nhiên quay đầu, nhoẻn miệng cười “À, quên nói, hôm đó trên du thuyền tôi cùng Trần Diệu Thiên sẽ đính hôn. Nhất định phải tới nhé.”

Tầm mắt của cô bình tĩnh dừng tại khuôn mặt Lí Minh Ngôn, sau đó lại nở nụ cười hoàn mỹ, bước đi.

Tôi nhìn Lí Minh Ngôn đang ngồi đối diện, anh làm như không có gì cười cười với tôi “Đi thôi.” Nhưng chân của tôi hình như bị chôn xuống đất, hoàn toàn bất động. Khi tôi đứng lên được từng đợt đau xót tràn ngập lòng tôi.

Anh thật sự muốn đính hôn… Cuối tuần này sẽ đính hôn…

Nhìn đi, người đàn ông này đúng là vô sỉ. Rõ ràng muốn cưới một người khác vào cửa, lại còn quấn quýt lấy tôi không buông, còn giả mù sa mưa nói này nói nọ….

Mà tôi lại ngu cỡ nào đây, tự nhiên lại bị anh làm cho rung động.

Một hoa hoa công tử, người đàn ông xấu xa… vậy mà tôi lại bị mê hoặc…

Trên đường trở về, tôi cố gắng kìm nén khó chịu trong lòng, quyết định cùng Lí Minh Ngôn nói chuyện rõ ràng. Nếu là trước kia, tôi cùng Trần Diệu Thiên có hành động hành động ái muội là sự éo buộc, vậy cái hôn khi nãy là sao? Tôi rõ ràng đã không khống chế tình cảm của mình… Tôi còn mặt mũi nào cùng Lí Minh Ngôn tiếp tục qua lại? Ngay cả bản thân tôi cũng không thể chịu được.

Cho dù Trần Diệu Thiên sẽ đính hôn, tôi thà một mình đối mặt cũng không muốn tiếp tục nói kéo một người đã không còn trong tim mình.

“Em nghĩ, chúng ta vẫn là…” “Cuối tuần này đi nhé.” Anh đột nhiên chặn lại lời tôi.

“Không.” Tôi trực tiếp cự tuyệt anh, “Anh đồng ý đi thì phải đi, em không đi, còn nữa, chúng ta chia tay đi…” {hana: dứt khoát nha.. cho bạn Chân Tâm 100 điểm}

Anh đột nhiên phanh gấp, tiếng bánh xe rít trên mặt đường khiến tôi giật mình. Anh quay đầu, ánh mắt bình tĩnh hỏi tôi “Vì sao?”

“Bởi vì…” Tôi cắn môi, quyết định nói ra những điều làm tổn thương lớn nhất mới có thể dễ dang dứt khoát “Em đã không còn thích anh.”

Anh vươn tay cầm lấy tay tôi, chậm rãi nói “Tình cảm có thể từ từ vun đắp. Từ đầu anh cũng không thích em, nhưng hiện tại anh đã yêu em.”

“Nhưng em đã muốn…” “Đi với anh nhé.” Anh nắm chặt tay tôi, chặn lại không cho tôi nói. Anh quay đầu, không hề nhìn tôi, ánh mắt chăm chú nhìn phía trước, tay vẫn nắm chặt tay tôi. “Coi như là giúp anh, coi như cho anh chút thời gian đi.”