Đừng Ép Tôi Phải Kết Hôn!

Chương 8: xuất song nhập đối






Trên đường trở về, Mai Nhiêu nói không chủ đích, đem chuyện của Quan Quý Sâm và Phạm Tư Dư nói cho Diệp Tiểu Yêu, thì ra Diệp Tiểu Yêu còn chưa đến nước Mỹ Phạm Tư Dư và Quan Quý Sâm đã ở bên cạnh nhau rồi, Diệp Tiểu Yêu đi rồi, hai người ban đầu còn che che giấu giấu, về sau không nể nang gì xuất song nhập đối(1).

(1) ở bên cạnh nhau, quấn quýt lấy nhau.

Quá đáng hơn là Phạm Tư Dư còn thường đến Quan gia ở, nghiễm nhiên xem nhà đó thành nhà của mình.


Nói đến đây, Mai Nhiêu nghiêng đầu nhìn Diệp Tiểu Yêu một chút, bất an nói: "Phạm Tư Dư rất biết lấy lòng người, dì dượng đều rất thích cô ta, đặc biệt... biết cô ta có con với Quan tổng sau càng đối với cô ta như khách quý, bình thường còn nấu canh đưa đến công ty, bây giờ trong công ty không ai không biết chuyện này! Xin lỗi, chị Dung, em không phải cố ý gạt chị, là Quan tổng đã tận lực phân phó, anh ấy nói anh ấy biết có lỗi với chị, chờ chị từ Mỹ về sẽ bù đắp cho chị. Hơn nữa, dì đã cảnh cáo em, nói..."

"Được rồi, chị biết rồi!" Diệp Tiểu Yêu mệt mỏi xoay xoay ấn đường(giữa trán), Mai Mai nhát gan, mẹ chồng mình thì bá đạo bao nhiêu cô còn không rõ sao? Chỉ là cô cho tới bây giờ cô không nghĩ tới, bản thân cô gả đến Quan gia, gây khó dễ cô, khiến cô nhẫn nhin ba năm chưa từng cảm động, chẳng những không thừa nhận cô, còn thừa dịp cô ra nước ngoài dẫn sói vào nhà.

Ha ha, Diệp Tiểu Yêu đối nhân xử thế thất bại như vậy sao? Mọi người trong công ty đều đang ở đấy chê cười cô, lại không có một người nào nói cho cô biết, buồn cười là cô vẫn chưa hay biết gì, cô ở bên ngoài liều mạng làm việc vì công ty của hắn, đổi lại kết cực như vậy sao?

"Chị Dung, chị đừng quá đau lòng, chị cũng biết dì của em là loại người gì mà,

kẻ nịnh nót điển hình, dì nhìn thấy gia thế Phạm Tư Dư tốt nên mới nịnh bợ cô ta thôi. Đợi về sau khi sinh hoạt dưới cùng mái nhà với Phạm Tư Dư, sẽ không dễ chịu như vậy!" Mai Nhiêu tự cho là đúng, lên tiếng an ủi.


Diệp Tiểu Yêu tai như bị điếc, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn còn rơi, sương mù che mờ nơi xa xa.

Cô làm sao không biết mẹ chồng cô nịnh bợ bao nhiêu, chỉ vì cô không có gia thế hiển hách, buổi tiệc gia đình thường kiếm cơ không cho cô đi, cho dù cử hành yến tiệc ở Quan gia, cô cũng bị xem như người giúp việc mà sai bảo.

Mẹ chồng còn có thể làm công tác bên ngoại, trước đó Quan Quý Sâm luôn nói Tiểu Yêu làm đồ ăn ngon, Tiểu Yêu làm cái gì cũng không ai làm tốt bằng.

Khiến cho Tiểu Yêu chết đi sống lại vẫn không thể oán giận, chỉ cảm thấy có thể cùng Quan Quý Sâm tương thân tương ái, người một nhà hoà thuận là đủ rồi.

Không nghĩ đến trả giá ba năm, trong mắt mẹ chồng còn không bằng một Phạm Tư Dư gia thế tốt ư?

Cô không nhịn được cười nhạt, tự tay xoa mặt mình, muốn gia thế tốt sao? Diệp Tiểu Yêu cô cũng có thể có, chỉ là cô khinh thường...


Nghĩ đến gia thế, cô có chút ngẩn người, năm đó cha cô vì tiểu tam mà bỏ rơi mẹ cô, đã nhiều năm như vậy, cô lại lập lại bi kịch của mẹ, lẽ nào con gái Diệp gia đều bi thảm như thế sao?

Không phải... Không phải, cô nắm chặt tay, nắm chặt bàn tay bị thương của mình, âm thầm thề, cô quyết sẽ không để bản thân mình thảm hại như mẹ.

Nhưng mà chỉ là một người đàn ông mà thôi, Quan Quý Sâm, cô nhất định sẽ khiến hắn hối hận khi làm thế với cô!