Đừng Ép Tôi Phải Kết Hôn!

Chương 79: giao dịch tình yêu






Lục Vĩ Lương cười một cái nói: "Phụ nữ so với đàn ông lại càng linh hoạt hơn, hiểu được tình huống mà linh hoạt thay đổi, phương pháp làm việc co được dãn được, điểm này so ra thì đàn ông kém hơn nhiều. Tiểu Yêu, tôi giao Ly cho cô, chỉ cần đạt được mục đích, tôi không ngại cô dùng chút thủ đoạn đâu. Ha ha, không phải phía sau người đàn ông thành công đều có một người phụ nữ sao? Tôi hy vọng Ly dưới sự giúp đỡ của cô có được thêm nhiều thành tích tốt!"

Diệp Tiểu Yêu miễn cưỡng cười: "Lục tiên sinh yên tâm, tôi sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ Lục thiếu!"

Cô không muốn lý giải lệch lạc từ thủ đoạn mà Lục Vĩ Lương muốn nói là cái gì, coi như mình nghe lầm.

Lục Vĩ Lương nhìn cô giả vờ thì có chút sững sờ, nụ cười liền nhạt đi dần, suy nghĩ một chút nói: "Tiểu Yêu, người ta hay nói tình yêu có thể khiến người ta thay đổi, Ly trước đây có một cuộc tình, tôi lại không cảm giác nó có thay đổi gì. Gần đây thấy hắn có sự thay đổi, tôi cũng không biết có phải là công lao của tình yêu hay không. Tôi nói những lời này với cô là vì muốn nói cho cô biết, phương pháp làm việc có nhiều rất thể loại, chỉ cần không phải vượt quá giới hạn cho phép, tôi không ngại chút linh hoạt này của cô."

Tâm Diệp Tiểu Yêu rơi xuống, Lục Vĩ Lương vậy mà đã phát hiện! Cô thản nhiên nhìn Lục Vĩ Lương, thẳng thắn nói: "Lục tiên sinh, tôi không phải là người quanh co, lòng vòng, ý của Lục tiên sinh, nếu như tôi không hiểu sai thì có phải đang cổ vũ tôi và Lục thiếu yêu nhau? Hơn nữa chỉ là loại tình yêu không có kết quả này?"

Lục gia không có khả năng chấp nhận cô, Lục Vĩ Lương vậy mà dám đề ra phương pháp này, Diệp Tiểu Yêu có chút tức giận, xem cô là thứ gì, lại muốn làm gì Lục Ly chứ?

Lục Vĩ Lương cười nhạt: "Tiểu Yêu, trên đường đời có rất nhiều chuyện không có kết quả, bắt chước theo lời nói của đám người trẻ tuổi các cô, chỉ cần quá trình đặc sắc, cần gì nhất định phải theo đuổi kết quả cuối cùng? Đương nhiên, tôi sẽ không để cô uổng phí công lao, ngoài thù lao vốn có, tôi sẽ trả thêm cho cô 30 triệu, coi như là bồi thường. Tiểu Yêu, cô có thể suy nghĩ một chút, không cần phải gấp gáp trả lời."

Diệp Tiểu Yêu choáng váng, nhìn ra Lục Vĩ Lương không đạt mục đích sẽ không bỏ qua, cô không cam lòng hỏi: "Lục tiên sinh, tình cảm không phải thứ nói bỏ liền bỏ, ông không sợ cuối cùng Lục thiếu sẽ bởi vì tôi mà chịu tổn thương?"

Lục Vĩ Lương cười nhạt nói, thong dong nói: "Dù vết thương lớn thế nào chỉ cần thời gian đều có thể chữa khỏi, huống chi, một đời người cũng không phải chỉ có một hai đoạn tình cảm, cũ đi mới đến thay thế, không phải sao?"

Đã hiểu! Diệp Tiểu Yêu nhìn ông lão khôn khéo này, ông ấy có thể phát triển Lục thị đạt tới quy mô này, bản thân chắc chắn cũng đã là một người rất lợi hại, ông ấy cái gì cũng có thể suy xét tới. Tiền có thể mua được tất cả, đồng dạng, tiền tài cũng có thể tạo ra tình cảm.

Cho dù không có Diệp Tiểu Yêu cô thì có có Trương Tiểu Yêu, Lý Tiểu Yêu...

Trong chốc lát cũng có chút đau lòng cho Lục Ly, Lục Vĩ Lương thương hắn mà lại làm như vầy?

Cô rất muốn xoay người rời đi, rất muốn có khí phách làm cho Lục Vĩ Lương cùng tiền của ông ấy đều biến hết đi!

Nhưng cô không nhúc nhích, vừa nghĩ tới Lục Ly sẽ bị Lục Vĩ Lương cuốn vào cái bẫy mới, cô có chút không chịu đựng được.

Kinh ngạc nhìn Lục Vĩ Lương, lão nhân rất có kiên nhẫn, ngồi thêm trà cho cô, dường như đã chắc chắn cô nhất định sẽ bằng lòng.

Diệp Tiểu Yêu nhích người một chút, nói: "Lời nói của Lục tiên sinh, tôi muốn suy nghĩ thêm, cho tôi thêm chút thời gian!"


Lục Vĩ Lương gật đầu, dặn Thường Thao đưa cô trở về.

Bước ra ngoài thấy trời đang mưa, không khí se lạnh này làm cho Diệp Tiểu Yêu rùng mình một cái, cảm giác như mùa đông sắp đến rồi.

Về đến nhà, vừa vào cửa liền thấy cả phòng ngăn nắp, Hành Thái nghe thấy tiến cửa phòng mở liền chạy tới, thấy cô liền sủa gâu gâu nhào tới, gặm cắn ống quần của cô.

Diệp Tiểu Yêu sờ sờ đầu nó, cảm giác nó mập hơn nhiều, liề cười nói: "Xem ra anh của mày cũng chăm sóc mày tốt quá ha!"

Một tên vua lừa đảo, một chú chỏ nhỏ, thật đúng là hai anh em tốt của nhau mà!

Cô ngồi bệch xuống dưới thảm trải sàn, âu yếm Hành Thái một chút rồi mới đứng dậy mở hành lý ra sắp xếp, thu dọn xong mới nằm dài lên giường, nhớ tới lời của Lục Vĩ Lương nói làm cô buồn bực không ngủ được, đứng dậy đi tới đi lui.

Có nên chấp nhận kiến nghị của Lục Vĩ Lương hay không? Cùng yêu đương với Lục Ly một thời gian?

Không thể nghi ngờ, Lục Vĩ Lương rất có lý, tính cách của Lục Ly quá dễ lừa, yêu hắn thì đối với công việc của mình cũng rất có lợi, cũng có thể khiến hắn nỗ lực học tập.

Nhưng vừa nghĩ đến khi kết thúc, cô liền chột dạ, Lục Ly nếu yêu chân thành... lúc kết thúc hắn nhất định sẽ bị tổn thương!

Phải làm gì đây?

Trốn đi! Diệp Tiểu Yêu khuyến cáo chính mình, tình cảm không phải thứ để buôn bán, cũng không phải chỉ cần có thời gian sẽ lành lại được, vì tốt cho cô và cả hắn, nên rời đi thôi!

Nhưng rời khỏi Lục thị đồng nghĩa phải rời khỏi thành phố A, Diệp Tiểu Yêu mặc dù không sợ bắt đầu lại nhưng luôn có chút không cam lòng, cô không muốn ra đi như thế này.

Đang suy nghĩ, điện thoại chợt vang lên, thấy là Lục Ly gọi đến, cô lại càng hoảng sợ, có cảm giác như mọi suy nghĩ của mình đều bị người ta nhìn thấy nên chột dạ.

Chần chờ hồi lâu, chuông điện thoại tắt đi, sau đó lại vang lên lần nữa.

Cô bất đắc dĩ nghe máy, trong điện thoại Lục Ly nói: "Diệp Diệp, em đang ở đâu?"

"Trong nhà!" Diệp Tiểu Yêu kinh ngạc, theo bản năng hỏi: "Anh đã về rồi sao?"

"Vẫn chưa, mưa to quá, anh phải chạy chậm chút, khoảng chừng một giờ nữa, em chờ anh về rồi cùng ăn cơm nhé!" Lục Ly nói.

"À, vậy anh cũng cẩn thận một chút! Chú ý an toàn!"

Tắt máy, Diệp Tiểu Yêu cầm điện thoại trong tay, buồn bực ngã người lên giường, nếu như Lục Ly biết giao dịch của mình với ông nội, hắn nhất định sẽ giết chết cô!

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Thời gian cứ trôi qua từng chút một, vừa nghĩ đến việc lát nữa Lục Ly quay về, cô liền không ngủ được, đứng dậy cầm túi xách chạy ra đường.

Cô chạy như đang lánh nạn, áo khoác với dù cũng quên cầm, cô cũng không đoái hoài, đón một chiếc xe đến thị khu(1), cô muốn tìm chỗ nào đó náo nhiệt, trách cho bản thân lại tiếp tục miên man suy nghĩ.

(1) có thể hiểu là khu vực trung tâm thành phố, đông đúc.

Lúc xuống tới nơi thị khu phồn hoa nhất, trời đã tối đen, các sạp hàng đèn bật sáng trưng, cô cứ luống cuống tay chân từ chối không mua ở từng gian hàng, những mặt hàng được người bán bày la bày liệt đều không thu hút được cô, cô giống như một du hồn dạo ngang qua, cái gì cũng không đặt vào mắt.

Điện thoại trong túi xách lại vang lên lần nữa, cô cũng không có dũng khí lấy ra xem, càng chưa nói đến...

---

Mưa không có vẻ sẽ tạnh, cứ tí tách rơi xuống, lúc lớn lúc nhỏ, Diệp Tiểu Yêu đi không được nên ngồi ở trạm xe buýt, nhìn từng chiếc xe lướt qua, từng người xa lạ lên xuống. Người càng ngày càng ít, cuối cùng trên đường một chiếc xe cũng không có.

Cô mới giật mình nhận ra đã khuya rồi, lấy điện thoại ra nhìn, đã hơn 11 giờ, điện thoại thông có có hơn 40 cuộc gọi nhỡ, hơn 20 cái tin nhắn.

Cô liếc nhìn, đều là của Lục Ly, tin nhắn lúc mới đầu giọng nói rất hung ác: "Diệp Tiểu Yêu, em muốn chết sao, không đợi anh về còn dám không nhận điện thoại, em có giỏi thì vĩnh viễn đừng về nữa!"

Càng về sau tin nhắn dần trở nên lo lắng: "Chết tiết, em rốt cuộc đã đi đâu? Xảy ra chuyện gì? Em về nhưng sao không nói anh? Em muốn anh lo lắng muốn chết à?"

Diệp Tiểu Yêu đọc từng cái một, giọt nước lơ đãng rơi xuống...

Đừng... Đừng nên tới gần em... Em sợ rằng không còn cách nào chống lại, đến cuối cùng lại rơi vào...


Nước mắt chảy xuống, trong lòng càng đau hơn, trong nháy mắt rất muốn liều lĩnh tiến tới, cho dù sa ngã vào có thịt nát xương tan cũng muốn không chút cố kỵ, chấp nhận anh một lần...

Nhưng mà vừa nghĩ tới về sau sẽ xa nhau, trong lòng cô càng đau đớn, cô không chịu đựng nổi, cô cũng không muốn làm hắn tổn thương...

Ly... Xin lỗi, xin lỗi... Tôi là vì tốt cho chúng ta.

Cô đặt điện thoại vào trong túi, ra quyết định rời đi, cho dù phải làm lại từ đầu, cô cũng không cần mang Lục Ly ra làm giao dịch với Lục Vĩ Lương!

Cô tuỳ ý đi trong mưa, nước mưa lạnh lẽo rất nhanh thấm ướt người cô, khiến cô toàn thân run rẩy, cô cũng không để ý, tựa như chỉ có cái lạnh này mới có thể tắt đi ngọn lửa trong lòng cô, không cần mơ mộng đến những thứ hấp dẫn kia nữa.

Cô đi về phía nhà, đã quyết định sẽ kết thúc, không cần phải trốn tránh, phải đi đối mặt thôi!

Đi từng bước từng bước, nhìn thấy một chiếc xe phía bên kia đường đang lao đi, sau đó thắng xe từ rất xa "két" một tiếng, người trên xe nhảy xuống liền đứng từ bên kia lớn tiếng hét: "Diệp Tiểu Yêu, em đứng lại đó cho anh!"

Diệp Tiểu Yêu quay đầu, thấy là Lục Ly, cô theo bản năng liền chạy về phía trước.

Lục Ly tức giận lao tới, nhảy qua con lươn giữa đường, chạy như bay đuổi theo, quát: "Mẹ khiếp, em đi đâu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Anh đừng tới đây!" Diệp Tiểu Yêu quay đầu kêu lên: "Ly, anh tránh xa tôi một chút..."

Cô nhìn thấy gương mặt tức giận của hắn, quyết định vừa mới đặt liền có chút dao động, vừa nghĩ tới rời khỏi đây mãi mãi không được nhìn thấy gương mặt này, cô liền không chịu được...

Cho nên, đừng tới gần, đừng làm lung lay quyết định của cô!

Cô sợ mình sẽ không chịu đựng nổi cái ôm của hắn, trong nháy mắt liền dẫn hai người đi vào vực sâu diệt vong!

"Diệp Tiểu Yêu, em thật muốn làm anh lo lắng muốn chết sao?" Lục Ly bước chậm lại, vừa đi vừa tức giận nói: "Hôm nay em không nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra thì cũng đừng mơ mà rời đi!"

Diệp Tiểu Yêu lắc đầu: "Không có chuyện gì... Chỉ cần anh đừng tới gần tôi là không sao!"

Lục Ly tức giận vừa lau nước mưa trên mặt, vừa quát: "Diệp Tiểu Yêu, cho dù anh bị coi thường, anh chấp nhận... Nhưng muốn anh không quan tâm em, anh không làm được. Em đứng lại đó cho anh, nói cho biết chuyện gì đã xảy ra, anh sẽ để em đi!"

"Nói không rõ được... Anh không thể cứ mặc kệ tôi sao?" Diệp Tiểu Yêu đứng lại, quát hắn: "Tôi bây giờ đang ở trên vách đá của ranh giới, tới gần tôi, anh sẽ không thể quay đầu lại được! Dù như vậy, anh vẫn muốn quan tâm sao?"

"Vách đá chó má gì chứ? Diệp Tiểu Yêu, dù có chuyện lớn bằng trời, anh cũng giúp em bao che được.. Muốn anh mặc kệ em, anh không làm được!" Lục Ly cũng đứng lại, cách cô khoảng mười bước chân hét lớn.

Diệp Tiểu Yêu lắc đầu, đau khổ nói: "Đừng dụ dỗ tôi... Lục Ly... Tôi sợ anh không chịu đựng nổi! Hiện tại quay về đi! Về nhà tắm nước nóng, từ nay về sau anh hãy quên đi trong cuộc đợi này có một cô gái tên là Diệp Tiểu Yêu... Đây là điều duy nhất tôi có làm cho anh!"

Lục Ly lắc đầu: "Không có gì anh không chịu nổi! Diệp Tiểu Yêu, anh không muốn em làm cho anh chuyện gì cả, anh chỉ muốn em cho anh một cơ hội, cứ dựa theo cảm xúc thôi... Anh tin rằng em vẫn còn tình yêu! Em cũng không phải không có cảm giác với anh đúng không? Đã như vậy, vì sao không cho mình một cơ hội?"

Diệp Tiểu Yêu không thể chịu được nữa mà hét lên: "Cho thì thế nào? Chúng ta đã biết kết quả rồi mà?"

Lục Vĩ Lương đã nói rất rõ ràng, cô chỉ có thể là một đoạn tình cảm trong đời của Lục Ly, bọn họ không có tương lai, cơ hội như vậy thà không có còn hơn!

Ánh mắt Lục Ly sáng lên, nói: "Làm sao em biết sẽ không có? Chỉ cần chúng ta muốn ở cùng một chỗ, người nào có thể ngăn cản, Dung Dung, anh không hứa hẹn sẽ cùng em thiên trường địa cửu, tương lai xảy ra chuyện gì cũng không ai biết được! Thiên tai nhân hoạ(1) lúc nào cũng có thể cướp đi sinh mệnh của một người trong chúng ta, anh không cách nào hứa hẹn làm bạn đời của em. Nhưng điều anh có thể cho em, chính là tất cả thời gian chúng ta ở bên nhau, có thể để em hưởng thụ thật vui vẻ. Dù có kết quả hay không không quan trọng, quan trọng là... Đoạn đường, chúng ta có cảm thấy hạnh phúc hay không! Không phải sao?"

(2) thiên tai, thảm hoạ nhân tạo

Diệp Tiểu Yêu nói không nên lời, trong hoảng hốt nhớ lại lời của Quan Quý Sâm, người đã từng lấy thiên trường địa cửu ra hứa hẹn, đảo mắt đã không còn, vậy có phải xác minh lời Lục Ly nói hay không, có kết quả hay không đều không quan trọng, quan trọng là... Đoạn đường này, cô có hắn làm bạn?

"Anh thật sự nghĩ như vậy?" Cô cười khổ: "Cho dù cuối đoạn đường này mang lại tổn thương cho anh, anh cũng sẽ không hối hận?"

"Anh sẽ không hối hận, đường này là do anh chọn, cho dù thương tích đầy mình anh cũng đều không oán không hối!" Lục Ly kiên định nói.

Diệp Tiểu Yêu nhìn hắn, nước mưa ướt đẫm toàn thân, thân thể cao lớn của hắn vẫn đứng nghiêm như cũ, nước mưa lạnh như băng cũng không cách nào làm bớt đi khí chất bá đạo, cường hãn của hắn, khiến cho cô hoảng hốt nhận ra mình dường như đã suy nghĩ nhiều rồi, người này căn bản không cần cô lo lắng!

"Diệp Diệp, đừng lo lắng! Em cứ theo cảm giác thôi, sẽ không sai!"

Lục Ly bước tới, ôm đầu cô, hôn lên môi cô, dùng trán mình dựa vào trán cô nói: "Cho anh một cơ hội, đừng kháng cự anh mà, chúng ta thử yêu đối phương, cùng nhau đi tìm kết quả!"

Diệp Tiểu Yêu giương mắt lên, nhìn thấy đôi mắt đen, toả sáng của hắn, trong con ngươi như đang có ngọn lửa bùng cháy, giống như những tia sáng phá tan đi màn đêm trước bình minh, làm cô không dám nhìn thẳng, trong thoáng chốc như thần xui đất khiến mà gật đầu.

Lần này, Lục Ly vui vẻ ra mặt, ôm sát cô mà hung hăng hôn lên môi cô, da thịt lạnh lẽo chạm vào nhau, nhưng lại sự ấm áp tràn đầy lại giống như thuốc phiện làm người ta trầm mê không dừng lại được, dây dưa đến khi ngực nhấp nhô lên xuống càng lúc càng kịch liệt, thở ra hơi thở cũng nóng rực.

Hai người đứng dưới mưa, tựa nhiên hoàn toàn không cảm thấy sự lạnh leo của nucớ mưa, cứ liên tục hôn nhau, triền miên không ngớt, lưu luyến, không muốn ngừng lại...


Cuối cùng vẫn là do Lục Ly cảm thấy nơi nào đó vừa cứng lại vừa đau, bị hạnh hạ đến mức không chịu được, bế bổng cô lên, giọng khàn khàn nói: "Chúng ta về nhà..."

Ngọc lửa dục vọng bị kiềm lại, cháy âm ỉ, chờ đến khi về đến giường lớn đã không cách nào khống chế được, bùng cháy lên. Diệp Tiểu Yêu dường như đã buông thả lòng mình, nhanh chóng sa ngã trong đại dương ấy, theo hắn chìm chìm nổi nổi, cứ như vậy đến trước khi bất tỉnh thì mới khe khẽ thở dài...

Thôi! Cho dù thịt nát xương tan cũng được, sa ngã vào cảm giác tốt đẹp mê người như vầy, cô liền điên cuồng đi cùng hắn một đoạn đường vậy!

---

Lục Ly không ngủ được bao lâu thì bắt đầu dậy thu dọn hành lý, sau khi xe của Khương Lập Nguyên đợi bọn họ ở dưới lầu thì trời vẫn còn chưa sáng, hắn mang hành lý xuống trước, quay về mặc tử tế cho Diệp Tiểu Yêu, rồi bế xuống dưới.

Khương Lập Nguyên vừa thấy liền cười nói: "Cậu thật sự đánh cho cô ấy bất tỉnh nhân sự ôm lên máy bay à! Ha ha, Đông Tử, tôi không nghĩ là cậu điên tới mức không cứu được như vậy!"

"Bớt nói nhảm!" Lục Ly lên xe, một mạch xem Diệp Tiểu Yêu như hành lý, vận chuyển lên máy bay, Hoàng Quyên nhìn thấy liền bĩu môi, Tạ Dụ Dương mỉm cười, Trương Di Thành cười đến không ngậm miệng lại được.

Lục Ly không quan tâm bọn họ thế nào, thả Diệp Tiểu Yêu xuống rồi tìm tiếp viên hàng không lấy mềm, đắp lên hai người rồi cũng ngủ. Cũng không biết có phải do mắc mưa hay không, suốt chặng đường đều thấy đau đầu, hắn rất ít khi bệnh nên cũng không kịp nhận ra, cứ cho rằng ngủ một giấc sẽ không sao.

Chuyến bay suốt mười mấy tiếng, Diệp Tiểu Yêu ngủ liên tiếp mấy giờ mới hoàn toàn tỉnh táo, khi biết được khi mình ngủ bị người ta trói lên máy bay, cô thật sự dở khóc dở cười. Tại sao có cảm giác giống như bỏ nhà theo trai vậy nhỉ!

Nhìn tên đầu sỏ làm ra chuyện này, mặt đỏ ửng nằm tựa lên vai mình, lông mày rậm nhíu lại với nhau.

Diệp Tiểu Yêu càn rỡ quan sát soái ca ngủ say này, đến bây giờ cũng không hiểu rốt cuộc mình có tài đức gì, vậy mà lại lọt vào mắt xanh của hắn, đã vậy còn lớn hơn vài tuổi, cái tình cảm chị em này thật sự không phải phong cách của cô.

Cô đưa tay sờ sờ lên râu ria nhỏ của tên soái ca nào đó giằng co cả đêm với mình, vừa đụng vào mặt hắn liền cảm thấy nóng kinh người, cô mới phản ứng kịp, tên soái ca này mặt đỏ là vì bị bệnh rồi. Nhanh chóng kêu tiếp viên hàng không, muốn thuốc hạ sốt với nước, lay Lục Ly tỉnh dậy, ép hắn uống thuốc.

Lục Ly hốt hoảng, uống sạch ly nước, sau đó lại giống như em bé nhắm chặt mắt, bĩu môi nói: "Còn muốn!"

Diệp Tiểu Yêu dở khóc dở cười, không thể làm gì hơn là kêu tiếp viên hàng không cho thêm một ly nước nữa, động tĩnh cả hai lần liền làm cho đám người ngồi phía sau đều biết Lục Ly bị bệnh. Khương Lập Nguyên từ ghế sau chồm lên ghế trước, nhíu mày hỏi: "Sao vậy, mới ra cửa liền bệnh, tối qua hắn đi đâu à?"

Trương Di Thành cười đểu nói: "Nhất định là tiểu biệt thắng tân hôn, không biết ác thú nào đó ăn no đủ, miệt mài quá độ!"

Diệp Tiểu Yêu đỏ mặt, vừa nghĩ đến chuyện mình bị Lục Ly ôm tới đây, đám người kia còn cái gì không biết nữa đâu, giờ giải thích chỉ là càng tô càng đen, tốt nhất là không nói lời nào.

Tạ Dụ Dương thấy cô xấu hổ, nói giúp vào: "Yên tĩnh chút đi, để cho hắn ngủ yên, đến nơi có khi sẽ đỡ hơn!"

Hai người kia mới an tĩnh lại, Diệp Tiểu Yêu chăm sóc Lục Ly uống nước xong, đắp mềm, rồi tìm quyển tạp chí nhìn.

Nhưng một chữ cũng không xem nổi, nghĩ đến hôm qua Lục Ly chạy xe hơn 10 tiếng, quay về còn đội mưa đi khắp nơi tìm mình, nhất định vì quá mệt mỏi mà bệnh. Cô cảm giác có phải mình quá vô tình hay không, về sau có nên đối tốt với hắn một chút.

Lục Ly ngủ không an phận, cũng không biết có phải do sốt nên khó chịu hay không, nhích tới nhích lui, mềm đều tuột cả ra.

Diệp Tiểu Yêu không còn cách nào khác, buông tạp chí xuống đắp mềm lại cho hắn, đụng phải tay hắn, liền bị hắn nắm lại, người kia lầm bầm vài câu, nắm chặt không chịu buông.

Diệp Tiểu Yêu không thể làm gì hơn là để hắn nắm, tạp chí cũng không xem, dựa vào hắn hưởng thụ yên lặng ấm áp này. Nhớ tới lần đầu tiên hắn bắt chuyện trên máy bay, cô có chút ngẩn nơ, đây là duyên phận sao! Làm cho hai người gặp thoáng qua lại có thể cùng lúc xuất hiện, hơn nữa cứ như vậy mà dây dưa với nhau...

Nếu như trong chốn U Minh đã định trước bọn họ phải có một đoạn đường này, cô cũng không nên phụ lòng ông trời ban cho, phải trân trọng tình cảm này!

Cho dù về sau nhất định sẽ xa nhau, trong trí nhớ cũng sẽ không chỉ có đau thương!

Nghĩ thông suốt, Diệp Tiểu Yêu tựa như buông bỏ, mặc kệ Trương Di Thành và Khương Lập Nguyên pha trò thế nào, cần làm gì chăm sóc Lục Ly liền làm như vậy, ngược lại khiến cho Khương Lập Nguyên ghen tỵ không thôi, nói tìm một vị đại thẩm làm bạn gái cũng không tồi, bị bệnh còn có người tận tâm chăm sóc, chứ với mấy đại tiểu thư có vóc dáng không hiểu chuyện kia, bị bệnh còn bị quấn lấy người không tha.