Đừng Ép Tôi Phải Kết Hôn!

Chương 74: ngọn lửa này chỉ có em mới có thể dập tắt






Khương Lập Nguyên sờ sờ mũi, làm mặt quỷ với Lục Ly, cái người này nhàm chán còn nói hắn là sao? Ông trời làm chứng, hắn làm sao có thể bận rộn bằng Lục Ly được, nếu không phải là tình nghĩa bạn bè, hắn nào dám tới đây cùng ăn cơm với Lục Ly!"

"Bà, cơm chín chưa? Con đói rồi!" Lục Ly làm lơ, chuyển trọng tâm câu chuyện.

Ông ngoại Hứa sợ cháu mình chết đói, liền lớn tiếng trợ uy: "Lão bà tử, tôi cũng đói bụng, nhanh gọi bọn chúng vào ăn cơm!"

Hứa phu nhân liếc mắt, mắng: "Đừng có kêu, lập tức dọn cơm đây, mỗi người cái ngươi đều như quỷ chết đói đầu thai ấy, người ta mà nghe được lại còn tưởng rằng tôi bạc đãi nhóm mấy người đấy!"

Hứa phu nhân vào phòng bếp gọi người làm dọn cơm, Uông Vĩ Lan đứng dậy hỗ trợ, ông ngoại Hứa kéo Lục Ly lặng lẽ nói: "Vĩ Lan cùng với tiểu tử Tạ gia kia đã chia tay, các con..."

Lục Ly mất hứng cắt ngang nói: "Ông ngoại, con và cô ta không thể, đừng có mù quáng tác hợp cho tụi con, con... Con có bạn gái rồi!"

Khương Lập Nguyên vừa nghe chuyện sắp hỏng bét, lật đật tới trước cười nói: "Ông ngoại, con cũng đói bụng, chúng ta đi ăn cơm trước! Đã lâu không cùng ông ngoại uống rượu, ông ngoại cất rượu gì ngon mau lấy ra cho chúng cháu đỡ thèm nào!"

Ông ngoại Hứa trừng mắt hắn một cái, vẫn vui tươi hớn hở đi đến tủ để rượu.

Khương Lập Nguyên quay đầu lén lúc nói với Lục Ly: "Không phải nội bộ nhà cậu có mâu thuẫn sao, cậu nên nhịn lại một chút đi, sau khi xác định rồi hãy nói!"

"Tôi có chừng mức, cậu đừng bận tâm!" Lục Ly bước tới giúp lấy ly uống rượu, một hồi đồ ăn đã đủ, mọi người đều ngồi xuống. Suốt bữa ăn, Lục Ly cũng không nói thêm Uông Vĩ Lan câu nào.

Lúc sắp về, Uông Vĩ Lan chủ động nói: "Đông Tử, em không có lái xe, lát ngồi ké xe anh về!"

Có Hứa phu nhân, Lục Ly không tiện từ chối, chỉ gật nhẹ đầu.

Lúc cùng đi ra ngoài, Khương Lập Nguyên thức thời ngồi xuống phía sau, Lục Ly trừng mắt hắn một cái, chỉ kéo cửa cho Uông Vĩ Lan ngồi vào.

"Đưa A Nguyên về trước! Cậu ấy ở gần!" Uông Vĩ Lan mỉm cười nói.

Lục Ly không lên tiếng, lên đường lớn liền lái xe lượn qua lượn lại, Uông Vĩ Lan biến sắc, cắn răng chịu đựng.

Khương Lập Nguyên thấy bầu không khí xấu hổ, không thể làm gì hơn là cười cười: "Vĩ Lan chớ để ý, Đông Tử với tôi còn có việc, chúng ta đưa cô về trước!"

Uông Vĩ Lan miễn cưỡng cười gượng: "Có phải em làm lỡ chuyện của mấy người không? Sớm biết vậy các anh cũng không cần chở em!"

"Không có việc gì, không có việc gì, trễ cũng không sao! Có thể đưa mỹ nữ về nhà là vinh hạnh của chúng anh, cho dù là chuyện lớn gì cũng phải bỏ qua một bên đúng không?"

Khương Lập Nguyên nói năng ngọt xớt để điều hoà lại bầu không khí, đáng tiếc Lục Ly không nể mặt, một lời cũng không nói. Uông Vĩ Lan cũng mất hứng, lặng lẽ ngồi, khiến cho Khương Lập Nguyên một mình đơn đọc, nói đến khi sắp không chịu được nữa, thì đã đến Uông gia, hắn cám ơn trời đất mà thở phào một hơi, cười xuống xe với Uông Vĩ Lan nói: "Vĩ lan đi thong thả, bữa nào liên hệ!"

"Được!" Uông Vĩ Lan phất phất tay, nhìn về phía Lục Ly, Lục Ly rất miễn cưỡng nói: "Hôm nào gặp!"

Nói xong hắn quay đầu xe lái đi, Khương Lập Nguyên nhìn về phía ngoài một chút, thấy Uông Vĩ Lan còn đứng tại chỗ, không khỏi thương cảm nói: "Đông Tử, cậu cũng quá vô tình rồi, tốt xấu gì cũng từng yêu đương, cậu không thể cho người ta mặt mũi vui vẻ chút được sao?"

"Bám dai như đỉa không phải phong cách của tôi, cậu muốn nể tình thì đi mà dễ dãi với cô ta! Tôi cho cậu lên xe sao?" Lục Ly chế nhạo nói.

"A... Coi như chưa nói đi, chuyện ba người các ngươi phức tạp, tôi cũng không muốn góp vui vào!”


Khương Lập Nguyên nghĩ nói: "Dụ Dương hôm qua gọi điện đến nói hai người nữa quay về, đến lúc đó chúng ta gặp mặt, các cậu coi như cũng xua tan hiềm khích trước đây đi!"

"Tuỳ cậu an bài!" Lục Ly không hứng thú lắm, chở Khương Lập Nguyên về nhà rồi tự mình lái xe về. Đến tầng của Diệp Tiểu Yêu thì dừng lại, vào nhà mở đèn, Hành Thái vừa nghe thấy tiếng đã chạy đến cọ chân hắn.

"Chó tham ăn, đói bụng sao?" Lục Ly ném chìa khoá xe lên bàn rồi vào bếp lấy đồ ăn cho nó.

Hành Thái vui sướng vẫy đuổi, sau khi ăn no xong thấy Lục Ly đang ngồi ở ghế salon liền nhảy lên dựa vào hắn.

Lục Ly xoa xoa đầu nó, nhìn thấy phòng trống không lẩm bẩm: "Hành Thái, cuối tuần dẫn mày đi xem chủ của mày thế nào nhé?"

Hành Thái kêu ẳng ẳng hai tiếng, Lục Ly nở nụ cười, hăng say xoa đầu nó, Hành Thái mất hứng, nhảu xuống salon chạy vào phòng tắm, lát sau gặm bàn chải lông ra đặt trước mặt hắn rồi sủa.

Lục Ly sửng sốt một chút mới phản ứng được, cười mắng: "Mày còn muốn tao giúp mày tắm sao?? Mày đúng là xảo quyệt, ông đây còn chưa hầu hạ chó tắm bao giờ đâu đấy!"

Mặc dù nói vậy, nhưng hắn vẫn đứng dậy xả nước tắm. Chỉ là nhìn thì đơn giản, nhưng làm thì không suôn sẻ, Hành Thái ở trong nước vui vẻ quậy lung tung khiến cả người hắn ướt nhẹp.

Thật vất vả mới hầu hạ xong cẩu đại gia này tắm xong, trong phòng tắm bừa bộn cả ra, hắn lau khô tóc cho Hành Thái xong mới đi dọn dẹp. Lúc dọn sạch sẽ xong thấy cả người chật vật, cũng cởi đồ ra tắm.

Đồ giặt xong đều để ở trên lầu, hắn không thể làm gì hơn là quấn khăn tắm đi ra, sấy khô tóc rồi nằm trên giường Diệp Tiểu Yêu, cầm điện thoại gọi cho Diệp Tiểu Yêu.

Gọi hai cuộc liên tiếp cũng không có ai nhận, hắn không nhịn được nghĩ lung tung, cô gái kia đang làm gì đấy?

Suy nghĩ hồi lâu càng nghĩ càng không ngủ được, liền nhắn tin cho cô: "Diệp đại thẩm, bốc cháy rồi, mau đến cứu hoả!"

Lúc đầu cũng không còn trông cậy cô trả lời lại, không nghĩ tới vừa đặt điện thoại xuống đã nghe thấy "Ting" một tiếng.

Hắn cầm điện thoại nhìn một chút, Diệp Tiểu Yêu nhắn đến: "Lại bị người ta hạ thuốc? Đáng tiếc chị đây ở xa, cứu không được, tìm người nào gần đó giúp anh giải quyết đi!!"

Cái gì mà người nào gần đó! Lục Ly dở khóc dở cười, nói đùa thôi cũng không hiểu sao?

Nhưng nhìn chằm chằm dòng chữ "Bị người hạ thuốc" liền nhớ tới cảnh cùng cô trong xe, thân thể hắn ngay lập tức cứng lại, thần xui đất khiến nhắn một dòng chữ: "Ngọn lửa này chỉ có em mới có thể cứu, em không giúp một tay thì cứ nhìn xem anh đây chờ chết!"

Một tin nhắn lại đến, trên đó viết: "Không sao, ngày này năm sau chị đây sẽ nhớ đốt vàng mã, có người nói bây giờ còn có người giấy mỹ nhân(1), thích loại hình gì, chị đây đốt cho cưng thêm vài!"

(1) Loại vàng mã đốt cho người chết, hình cô gái xinh đẹp.

"Thích giống như em vậy, em phải xuống dưới với anh, anh đây chết rồi!" Lục Ly nhanh xong nhắn lại.

Bên kia lại không có trả lời, Lục Ly không đợi nữa, tính gọi điện thì thấy tin nhắn qua: "Vừa tắm xong, chị đây mệt rồi, ngủ ngon!"

Lục Ly có chút mất mát, nhắn một hàng chữ: "Cuối tuần dẫn Hành Thái đến thăm em..."

Bên kia không trả lời, hắn ôm điện thoại tựa đầu vào gối, cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý không, cảm giác ở trên gối có mùi của Diệp Tiểu Yêu, gối của cô mềm mại hơn gối của hắn nhiều, hắn chậm rãi ngủ mất...

Ngày thứ năm, Lục Ly không còn tâm trạng làm việc, cũng chưa đến giờ tan tầm đã chạy ra ngoài mua đồ cho Diệp Tiểu Yêu, cũng không biết mua gì cho cô, vòng vòng trong trung tâm cả nửa ngày tay vẫn trống không, cuối cùng nghĩ trời lạnh, muốn lựa cho cô khăn quàng cổ màu hồng, lại mua một bộ đồ cùng với áo lông mới chịu rời khỏi trung tâm.

Nửa đường, nhận được điện thoại từ Khương Lập Nguyên, cậu ta nói Tạ Dụ Dương đã về, muốn mời hắn ăn cơm, bảo hắn trực tiếp qua nhà hàng. Lục Ly không cự tuyệt, nghĩ mấy năm nay vì Uông Vĩ Lan mà phát sinh không ít khoảng cách với Tạ Dụ Dương, cũng nên buông bỏ, liền quay đầu đến nhà hàng.

Đến nơi còn sớm, hắn liền ở trong xe nghịch điện thoại, nhịn không được gọi cho Diệp Tiểu Yêu, Diệp Tiểu Yêu cũng không biết đang ở đâu, điện thoại ngoài vùng phủ sóng, vài cuộc liên tiếp đều như thế, hắn không thể làm gì hơn là bỏ qua.

Nhưng vừa đặt điện thoại xuống thì lại reo lên, hắn cầm lên nhìn thấy là dì nhỏ, liền bắt máy cười nói: "Dì nhỏ, về rồi sao? Mang quà gì cho con rồi?"

Hai ngày trước Hứa Thanh Phù đi tuần biểu diễn thời trang bên Pháp nên vẫn không liên lạc được, không nghĩ giờ đã về.

"Tối hôm qua về tới, mua cho con mấy bộ đồ, ngày mai tới dùng cơm đưa cho!" Hứa Thanh Phù nói.

"Ngày mai... Con muốn đi thành phố B, mấy ngày nữa mới về!" Lục Ly thuận miệng nói.

"Có chuyện gì sao? Con quên mai sinh nhật bà con rồi sao! Dì vội vàng về để kịp sinh nhật bà, Vân Vọng đều đã đặt nhà hàng rồi, mời không ít người, dù sao con cũng là cháu trai. Mặc kệ, không biết chuyện gì, con đừng có đẩy sang cho dì!" Hứa Thanh Phù bá đạo nói.

"À... Con thực sự quên mất!" Lục Ly ngượng ngùng gãi đầu, như vậy không thể đi thành phố B rồi.

"Được rồi, con đến, đặt nhà hàng nào? Dì chuẩn bị quà giúp con, con ngày mai trực tiếp qua đó!"

Hứa Thanh Phù báo địa chỉ, lại phân phó hắn vài câu rồi cúp máy. Lục Ly nhắn tin cho Diệp Tiểu Yêu, nói nguyên nhân không thể đi, cũng không có hồi âm, hắn chờ một hồi, thấy xe của đám Khương Lập Nguyên đến, mới nhét điện thoại xuống xe.

Tạ Dụ Dương đi du lịch một chuyến, trở về giống như người khác vậy, thay đổi kỳ quái, khuôn mặt tươi như ánh mặt trời, thấy hắn liền ôm bả vai hắn cười bảo: "Sao lại tới một mình, không mang bạn gái đến sao?"

Lục Ly giờ mới thấy cảm giác thân mật trở lại, vỗ lên vai hắn một cái mới nói: "Cô ấy đi tỉnh khác, chờ cô ấy về sẽ mời cậu ăn cơm!"

Tạ Dụ Dương cười chớp mắt nói: "Thật sự là vị Diệp đại thẩm kia sao?"

Lục Ly nhếch mi: "Không thể được sao?"

Tạ Dụ Dương cười nói: "Ngày đó đã cảm thấy hai người các người không đơn giản, không nghĩ rằng sẽ đến với nhau thật! Đông Tử, ngày đó tôi còn đôi lời chưa nói với cậu, bây giờ nói!"

Tạ Dụ Dương ôm hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói: "Năm đó cậu đến bắt tôi với Uông Vĩ Lan trên giường, cậu cũng không đánh tôi, một quyền kia cũng đã đủ giúp cậu nhìn rõ tim mình rồi sao?"

Lục Ly sửng sốt một chút, Tạ Dụ Dương mới buông hắn ra, vỗ vỗ vai hắn nói: "Yên tâm, lần này tôi và cậu khẩu vị sẽ không giống nhau, tôi sẽ không cùng đoạt Diệp đại thẩm với cậu!"

Thấy hắn nói vậy, Lục Ly cũng bình thường trở lại, kéo hắn lại nói: "Nếu biết tôi thích người khác, vì sao vẫn còn chia tay với Uông Vĩ Lan?"

Tạ Dụ Dương nhún vai: "Trước kia không cam lòng, ngày đó thấy cậu vì Diệp Tiểu Yêu mà ngay cả Uông Vĩ Lan cũng không thèm chú ý, đột nhiên hiểu ra. Cậu còn có thể thích người khác, sao tôi lại không thể chứ! Dây dưa lâu như vậy cũng mệt mỏi, buông tay cho mình cơ hội khác, cũng cho cô ấy một cơ hội!"

Hắn xảo quyệt cười nói: "Chỉ là cậu buông tay không có nghĩa cô ấy sẽ buông tay... Không còn phải cố kỵ vì tôi, cô ấy sẽ buông tay theo đuổi cậu... Đông Tử, cậu tự cầu phúc đi!"

Lục Ly trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận nói: "Tôi thiếu chút nữa xem cậu là người tốt, không nghĩ tới cậu lại chờ đấy mà cười nhạo tôi!"

Tạ Dụ Dương cười ha ha đứng lên, tâm tình tốt nói: "Xem người khác làm trò vẫn đỡ hơn là tự xem mình làm trò! Đông Tử... Tôi cho cậu một lời khuyên! Uông Vĩ Lan cũng không còn là cô gái đơn thuần mà năm đó chúng ta quen biết, không phải tôi không chiếm được mà nói bậy, cô ấy... Cậu chớ xem thường là được!"


Tạ Dụ Dương ném lo lắng ra phía sau, kéo hắn vào nhà hàng, Lục Ly nói thầm trong lòng, cái này cần cậu nói sao? Từ sau khi Uông Vĩ Lan hạ thuốc hắn, hắn đã không còn xem thường cô.

Chỉ là trong lòng còn có chút hy vọng, không muốn nghĩ quá xấu về Uông Vĩ Lan, dù sao cũng là cô gái mình từng yêu!

---

Sinh nhật Hứa phu nhân vẫn luôn khiêm tốn, dù sao cũng là gia đình nhà tướng, không muốn trắng trợn bày ra để người khác chú ý. Có thể năm nay sinh nhật khiêm tốn hơn năm ngoái, nhưng cũng có chút khoa trương hơn.

Lục Ly phát hiện toàn bộ con sông Liên Không này bị bao rồi, cảnh sông Liên Không u nhã, nhà hàng ẩn trong lâm viên xanh tươi tốt, xung quanh đều là nước, dựa vào lan can có thể nhìn thấy những bóng cây đổ dài xuống mặc nước.

Hứa phu nhân mặc bộ sườn xám thuê hoa, khuôn mặt bóng loáng được bảo dưỡng cẩn thận, rất có phong phạm nề nếp gia đình. Ông ngoại Hứa cũng thay một bộ vest màu xám bạc, phong thái hiên ngang cùng đi chào hỏi khách khứa.

Lục Ly còn chưa thấy dì nhỏ ở đâu liền đã bị kéo sang một bên, cúi đầu nhìn thấy là Hứa Thanh Phù, nhét vào tay hắn một cái hộp, dặn dò: "Giúp con mua quà rồi, hôm nay rất nhiều khách, một hồi cho dù có bất mãn cũng đừng biểu hiện trên mặt, tránh bị người ta chê cười!"

Lục Ly cười ha hả nói: "Yên tâm, con sẽ không để dì mất mặt!"

Hứa Thanh Phù giúp hắn kéo lại áo vest, nói: "Dì là sợ con tính tình nóng nảy, có gì bất mãn liền thể hiện cả ra mặt! Con tốt nhất nhớ lời dì nói, bằng không về sau đừng có trách vì sao dì không giúp con!"

Lục Ly còn chưa kịp phản ứng, Hứa Thanh Phù đã đi ra chào hỏi khách khứa. Hắn lắc đầu, không phải chỉ là một cái sinh nhật thôi sao? Nhân vật chính cũng đâu phải là hắn, dì nhỏ khẩn trương vậy để làm gì!

Đang nghĩ ngợi thì Trương Di Thành từ bên trong bước ra, vừa thấy hắn liền cười nói: "Ây dô, hôm nay Đông Tử ăn mặc thật đẹp trai, cũng khó trách, nay còn chọn phi, không ăn mặc long trọng chút lỡ làm thái hậu nhà cậu thất vọng thì làm sao!"

"Nói cái gì đấy!" Lục Ly liếc hắn, trong lòng đột nhiên cảm giác bất an.

Trương Di Thành nhìn dáng vẻ u mê của hắn, có lòng tốt chỉ ra: "Cậu còn chưa biết sao? Thái hậu nhà cậu mời tất cả thiên kim danh môn chưa kết hôn tới là để cậu chọn phi(2) đấy! Không tin cậu nhìn xem, những cô gái này đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp, chờ để thể hiện hết đấy!"

(2) Chọn vợ

Choáng váng, thì ra là Hồng Môn Yến! Trong nháy mắt Lục Ly kích động đến muốn chạy trốn, nhưng chưa chờ hắn có hành động, Lục Vĩ Lương và Lục phu nhân đã cùng đi qua.

"Ông nội, bà nội!" Lục Ly nhếch khoé miệng, cái này còn cần cả hai gia đình cùng ra trận sao?

"Đứng ngẩn người ở đó làm gì, còn không mau vào chúc mừng sinh nhật của bà ngoại cháu?" Lục phu nhân tự tay kéo tay hắn, cười nói: "Đông Đông nhà chúng ta hôm nay tuấn tú quá đi! Đi, đi vào đây để cho bà của con cùng thưởng thức nào!"

Làm khỉ cho tất cả mọi người xem thì có? Lục Ly có chút buồn bực bị bà mạnh mẽ kéo vào.

Hứa phu nhân vừa thấy Lục phu nhân liền tiến lên đón, Lục Ly ngoan ngoãn đưa quà tặng: "Chúc bà sinh nhật vui vẻ!"

Hứa phu nhân vui vẻ hớn hở nhận lấy quà tặng, quan sát ăn mặc của hắn một phen, hài lòng nói: "Hôm nay sinh nhật bà, quà gì cũng không sánh bằng sự hiếu thuận của cháu! Ngày hôm nay kiếm chế tính nóng nảy một chút, đừng để bà mất mặt!"

Lục Ly khoé môi co quắp, cười gượng nói: "Có lúc nào cháu để bà mất mặt chưa? Đừng nói cứ như cháu không thể gặp mặt người ngoài vậy!"

Lục phu nhân nhanh chóng giảng hoà nói: "Đúng vậy, Đông Đông nhà chúng ta hiếu thuận, hiểu chuyện nhất, dáng dấp lại đẹp trai, dẫn ra ngoài bà rất có mặt mũi đấy, cháu cùng bà đi chào hỏi khách nhân! Bà có mấy người bạn bè, Đông Đông theo bà qua kia bàn chuyện chút!"

"Được, đi thôi!" Hứa phu nhân cùng Lục phu nhân trao đổi ánh mắt thâm sâu, liền yên tâm đi chào hỏi khách.

"Đông Đông, đi thôi!" Lục phu nhân kéo Lục Ly cùng đi, Lục Ly vừa nhìn bạn bè bà đều mang theo con gái hoặc cháu gái, sắc mặt liền khó coi, hai người này là muốn bắt tay nhau bán đứng hắn sao?

"Đông Đông, đây là Viên phu nhân, con gái bà ấy năm nay chỉ mới tốt nghiệp đại học, làm phiên dịch ở một công ty, con có việc gì cần giúp cứ tìm con bé..."

Tuy là Lục phu nhân đem chuyện làm chuyện kén dâu tập thể này không lộ ra chút dấu vết này, nhưng làm sao Lục Ly nhìn không ra được chứ, chỉ miễn cưỡng cười cười, trong lòng lại thầm trào phúng, mình làm bộ đội đặc chủng yêu cầu phải biết ít nhất 6 ngôn ngữ, cho dù không có thì Diệp đại thẩm nhà mình cũng biết đến 4 ngôn ngữ, bình thường dựa vào cô phiên dịch còn chưa dùng hết, một người mới tốt nghiệp đại học có thể so với Diệp đại thẩm nhà hắn sao?

"Vị này là Trương phu nhân, thiên kim nhà bà ấy đang quản lý nhân sự ở Vân Hải, rất tài giỏi đó nha!"

Lục Ly liếc cô gái kia, trong ánh mắt lộ ra tia soi mói, trong bụng thầm oán, làm quản lý nhân sự rất giỏi sao, trước Diệp đại thẩm nhà hắn còn làm tổng giám đốc Hồng Tường, nhân sự kinh doanh gì đó đều tinh thông, cô ta có thể so với cô ấy sao?

Lục phu nhân cứ giới thiệu một người, Lục Ly lại đem ra so sánh với Diệp Tiểu Yêu, càng so càng thấy không có ai bằng được Diệp Tiểu Yêu, càng nhìn càng không thuận mắt, miễn cưỡng vòng vo nửa vòng liền không chịu được, thấy Trương Di Thành cùng Tạ Dụ Dương đang đứng nói chuyện, liền tìm cớ chạy qua.

Tạ Dụ Dương ngày đó uống rượu với hắn xong liền tiêu tan hiềm khích trước đó, thấy thế cười nói: "Sao vậy, nhanh như vậy đã thua trận rồi sao?"

Lục Ly khuôn mặt suy sụp nói: "Nếu sớm biết là Hồng Môn Yến thì tôi liều mạng đắc tội với bà cũng không tới, hiện tại không cách nào thoát thân, cậu đừng đứng đó mà pha trò chọc tôi!"

Khương Lập Nguyên cười nói: "Ở đây nhiều mỹ nữ vậy mà cậu không coi trọng? Nếu là tôi đã sớm mừng tới cười toe toét!"

Lục Ly cho hắn một quyền mắng: "Gặp nhiều mỹ nữ như vậy thì sao? Tôi còn sợ gặp phải người cậu đã chơi qua. Phần còn lại, cậu toàn giả vờ không biết!"

Khuôn mặt Khương Lập Nguyên liền đỏ lên, Lục Ly thật đúng là nói đến thật tâm can của hắn, nơi này danh môn khuê tý hắn đều biết, chỉ có vài người hắn không có hoàn toàn có giao tình đặc thù, chỉ là hiểu quy tắc trò chơi của hắn, ai dám phá hư nhân duyên của người ta! Cho nên đều giả vờ không quen nhau!

"Ha ha." Nhìn thấy Lục Ly bóc chuyện của Khương Lập Nguyên ra, Tạ Dụ Dương cùng Trương Di Thành không nhịn được mà bật cười, bốn vị soái ca đứng chung một chỗ cực kỳ gây chú ý, mọi ánh mắt đều đổ về phía này.

Uông Vĩ Lan cùng cha mẹ và em gái vừa tiến vào đã bị tiếng cười kia hấp dẫn, cô chần chờ một chút rồi đi rới, thoải mái kêu lên: "Dụ Dương, quay về rồi sao?"

"Đúng vậy!" Tạ Dụ Dương cười cười, tìm lý do đi ra ngoài.

Em gái Uông Vĩ Lan là Uông Vĩ Tình cũng theo qua đây, thấy Lục Ly mắt liền sáng cả lên, tiến lên kéo tay hắn nói: "Đông Tử ca, về rồi cũng không mời em ăn cơm, thật không được nha!"

Lục Ly theo bản năng hất tay của cô ra, nhìn cô mặc một váy không có tay, trang điểm quá mức, chỉ xã giao nói: "Tiểu Tình mấy năm nay đã lớn thành cô gái xinh đẹp rồi nha!"

"Đúng không? Đông Tử ca thích không?" Uông Vĩ Tình liếc mắt đưa tình với hắn, Lục Ly liền nổi cả da gà, cô gái này cũng quá thẳng thắn rồi!

Mẹ của Uông Vĩ Lan cũng đi tới, cười nói: "Đông Tử đã lâu không đến nhà dì rồi, Tiểu Tình vẫn còn nhớ con đấy! Trước kia còn bé cứ bướng bỉnh đòi theo các con, hiện tại đã hết rồi. Năm nay vừa mới tốt nghiệp đại học, cũng đang chọn tới chọn lui công việc cho nó. Đông Tử, nghe nói con vào Lục thị rồi à, hay dì để nó theo con làm trợ lý, con làm anh có gì cũng giúp chỉ dạy nó giúp dì nhé!"

Uông Vĩ Lan liếc nhìn mẹ cô, lặng lẽ nắm chặt quyền.

Lục Ly còn chưa lên tiếng, Uông Vĩ Tình liền nói: "Tốt quá, con đã sớm muốn vào Lục thị, cứ vậy đi, ngày thứ hai con sẽ đến đó làm! Đông Tử ca, anh phải bảo vệ em đấy!"

Trời, Lục Ly đau đầu, nhìn Uông Vĩ Lan, từ chối không nói ra miệng.

Tình huống ở Uông gia có chút phức tạp, Uông Vĩ Lan là con của vợ quá cố, Uông phu nhân cũng được coi như là mẹ kế của Uông Vĩ Lan, gả tới năm đó liền sinh ra cặp sinh đôi, chính là Uông Vĩ Tình cùng anh của cô.


Khi còn bé không hiểu chuyện, hai người bình thường hay bắt nạt Uông Vĩ Lan, Lục Ly không vừa mắt bọn họ, liền che chở Uông Vĩ Lan.

Cũng như vậy mới khiến Lục Ly với Uông Vĩ Lan đồng bệnh tương liên, gần gũi hơn so với người khác.

Hiện tại mà từ chối Uông Vĩ Tình, quay về Uông Vĩ Lan sẽ bị mắng, cho nên Lục Ly chỉ có chút lưỡng lự.

"Mẹ, mẹ đừng làm khó Đông Tử, anh ấy hiện tại không quản về nhân sự, Tiểu Tình muốn xin vào phải thông qua việc phỏng vấn đấy!" Uông Vĩ Lan giải vây.

Đáng tiếc Uông phu nhân không cảm kích, còn trừng mắt liếc cô, mắng: "Đông Tử là người thừa kế tương lai của Lục thị, làm sao chỉ thêm một người vào mà làm khó nó được! Con đừng có xía vào, Đông Tử người ta còn chưa lên tiếng, còn còn rảnh rỗi nói thêm làm gì! Con có phải muốn em con không được tốt không?"

Nhiều người như vậy, Uông Vĩ Lan nào dám thanh minh, nhẹ nhàng nói: "Không phải!" liền cúi đầu xuống.

Lục Ly nhíu mày, không nhìn nổi nữa, trầm giọng nói: "Tiểu Tình muốn đi cứ để cô ấy đi! Chỉ là phải nói từ trước, nếu không thích hợp nên bị sa thải, dì cũng đừng trách con!"

Uông phu nhân lập tức cười nói: "Làm sao vậy được! Nếu không thích hợp chỉ có thể trách con bé không có chí tiến thủ! Cám ơn Đông Tử, hôm nào đến dì ăn cơm, dì làm cho con thật nhiều chân giò Đông Pha mà ngày xưa con vẫn thích!"

Bà ta nói xong cũng cười híp mắt kéo Uông Vĩ Lan đi, Tạ Dụ Dương Trương Di Thành lắc đầu nói: "Đông Tử, cậu chớ nên đồng ý, cái này là tự tìm rắc rối cho mình rồi! Cô ta đến mà không quấn lấy cậu mới là lạ đấy!"

Khương Lập Nguyên cũng không đồng ý nói: "Đông Tử, do cậu không biết chuyện, tiểu tử Uông gia này ở đại học cũng không an phận, làm một học sinh trung học mang bầu, người ta ầm ĩ đến tận đại viện, mất mặt rồi còn mất cả một số tiền lớn. Đại học chưa học xong đã theo người ta buôn bán, thiếu nợ ngập đầu, vẫn là cha hắn giải quyết rắc rối. Uông lão gia thấy tài chính trong nhà cũng cạn gần thấy đáy, bà ta liền muốn đem hai cô con gái gả cho nhà giàu, Uông Vĩ Tình còn chưa tốt nghiệp đã kéo cô bé đi thân cận khắp nơi, hiện tại ước chừng là coi trọng cậu!"

"Đúng vậy, vài bữa trước ép Uông Vĩ Lan kết hôn với Tạ Dụ Dương cũng là vì như vầy! Tạ gia cũng không muốn dính tới nhà như thế này... Hiện tại Vĩ Lan cùng với Tạ Dụ Dương chia tay, còn không biết ở nhà có thời gian đau lòng không nữa!" Trương Di Thành đồng tình nói.

Lục Ly nhìn hai người ở phía xa xa liền nhíu mày.

Lại hàn huyên vài câu, Hứa phu nhân sắp đi tới, Lục Ly sợ bà lại kéo mình đi biểu diễn nên kiếm cớ chuồn vào nhà vệ sinh để trốn đi.

Khi hắn đi ra khỏi nhà vệ sinh, lúc đi ngang qua bồn hoa, thấy Uông Vĩ Lan trốn sau một góc cây lau mắt, hắn dừng lại, suy nghĩ một chút rồi đi tới, đưa khăn tay ra, trầm giọng nói: "Cô không sao chứ?"

Uông Vĩ Lan nghe thấy giọng của hắn liền kinh ngạc, quay đầu, mắt đỏ hoe, khẽ cắn môi, lắc đầu.

Lục Ly nhét khăn tay vào tay cô, thở dài xoay người rời đi.

Uông Vĩ Lan đuổi theo tóm chặt lấy hắn, nức nở hắn: "Đông Đông, anh nhất định phải đối xử tuyệt tình với em như vậy sao? Cho dù không yêu, ngay cả làm bạn chúng ta cũng không thể sao?"

Lục Ly đứng lại, quay đầu nhìn cô.

Uông Vĩ Lan cúi đầu: "Lần trước hạ thuốc anh là do em sai, em xin lỗi. em không muốn giải thích gì cho chính mình, chỉ hy vọng anh tha thứ cho em, đừng xem em như kẻ thù được không... Em... Em không chịu nổi khi anh đối xử với em như vậy!"

Từng giọt nước mắt của cô rơi xuống, bả vai gầy yếu run lên, làm cho Lục Ly cảm giác như mình là một tội nhân.

Hắn thở dài, khẽ vỗ vỗ vai của cô: "Quên đi, chuyện trước kia tôi không so đo nữa, về sau mọi người vẫn là bạn bè!"

Hắn có thể cùng Tạ Dụ Dương làm bạn, cảm thấy cũng không cần tuyệt tình với cô như thế, cười một cái nói: "Lau nước mắt đi, nên mở tiệc thôi!"

"Được, cám ơn!" Uông Vĩ Lan lau mắt, Lục Ly thấy mấy vết bầm tím trên tay cô, lửa giận lại tăng lên, hỏi: "Là bà ta làm sao?"

Uông Vĩ Lan chú ý tới tầm mắt của hắn, hoảng sợ vội vàng lấy tay che đi, vừa nói: "Đông Tử, anh đừng giận, chỉ là em không muốn để Tiểu Tình đi quấy rối anh, bà ta nói em đừng xen vào chuyện của người khác, có nặng tay một chút, không sao, hai ngày nữa sẽ không có việc gì!"

"Còn nói không có việc gì, đã sưng lên cả rồi!" Lục Ly kéo cô nói: "Đi, đi vào, để mọi người xem bà ta làm mẹ kế thế nào! Bà ta làm ra thì cũng đừng trách sao mà mất mặt!"

"Đông Tử, van anh! Đừng làm ầm lên! Hôm nay là sinh nhật của bà anh, làm lớn lên mọi người đều sẽ khó xử! Coi như không có gì đi!" Uông Vĩ Lan lui về phía sau, cầu xin nhìn Lục Ly.

Lục Ly buồn bực, cũng nghĩ làm lớn thì khi Uông Vĩ Lan quay về càng không tốt, nên nhịn tức giận lại, nói: "Vậy làm sao cô đi vào được!"

Uông Vĩ Lan cúi đầu nói: "Lát nữa anh vào giải thích giúp em, nói em có việc về trước! Em không vào nữa!"

"Để tôi đưa cô về!" Nơi đây không thể đón xe, Lục Ly cũng không biết cô có lái xe hay không, liền đề nghị.

"Không cần, em tự nghĩ biện pháp, anh mau vào đi, lát nữa anh đừng có thấy bà ta lại tức giận!" Uông Vĩ Lan ân cần nói.

"Cô chờ đi, tôi bảo Trương Di Thành đưa em về!" Lục Ly không nói gì đi vào.

Uông Vĩ Lan nhìn bóng lưng của hắn cười cười, khẽ phẩy phẩy tay bị bầm tím của mình, thoáng nghĩ, hắn quả nhiên vẫn không thay đổi, vẫn không thể nhìn người khác chịu khổ!

Như vậy cũng tốt... Hiện tại anh ấy không vội, nếu có thể làm bạn, cái khác đều có thể!

Đông Đông là của cô, cô sẽ không để bất luận kẻ nào cướp đi! Cho dù là Uông Vĩ Tình cũng không được.

Một lát sau, Trương Di Thành vội vàng chạy ra: "Đông Tử bảo anh tới đưa em về, sao vậy, bà ta lại đánh em?"

Uông Vĩ Lan không che vết thương của mình, thở dài nói: "Không sao, em quen rồi! Chỉ là phiền anh trở em em về, thật ngại quá!"