Đừng Ép Tôi Phải Kết Hôn!

Chương 65: cô không phù hợp với tôi






Quan gia rút lại lời buộc tội cùng đơn kiện, cả đám người chờ xem kịch vui thấy sự việc chợt ngược lại, không xảy ra gì, đều hoàn toàn thất vọng.

Lục Ly vốn còn muốn nhờ ông ngoại dùng chút quan hệ đè việc này xuống, nghe thấy đơn kiện được rút có chút không hiểu lắm, hắn không nghĩ tới là do Diệp Tiểu Yêu, còn tưởng rằng là do ông ngoại hoặc Lục lão gia giúp mình trước.

Buổi tối bị Trương Di Thành, Khương Lập Nguyên gọi đi ăn cơm, hắn còn sảng khoái để cho bọn họ chọn nhà hàng tốt, hắn phải cám ơn Trương Di Thành giúp mình trừ khử mấy hình online kia. Lúc đầu muốn mang Diệp Tiểu Yêu đi cùng nhưng cô và Cố An Dịch đi đến công ty Tôn Dương chưa trở về, ở trong điện thoại bảo xã giao nên không về được, hắn chỉ có thể tự mình lái xe đi.

Đi đến chỗ bạn bè tụ họp náo nhiệt, Tạ Dụ Dương cùng Uông Vĩ Lan đã đến. Thấy hắn tiến đến đều ồn ào tranh nhau hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại thô bạo đánh người ở bãi đỗ xe!

Trương Di Thành cười nói: "Mau nói nhanh, cậu cùng Diệp đại thẩm rốt cuộc có quan hệ gì? Sao lại nhiệt tình vì cô ấy mà lộ diện thế!"

Khương Lập Nguyên càng sợ thiên hạ không loạn, kêu lên: "Lần trước thấy hai người ôm hôn đã thấy không đơn giản như vậy, nói mau, có phải đổi khẩu vị, thích Diệp đại thẩm rồi sao?"

Sắc mặt Uông Vĩ Lan khó coi nhìn chằm chằm Lục Ly, hai tay ở dưới bàn đều đang bấu lại với nhau.

Lục Ly đáp lại: "Nào có chuyện gì, các người chớ nói lung tung! Chỉ là vừa khéo gặp được nên mới vội vàng giúp cô ấy. Cô ta là thuộc hạ của tôi, lẽ nào đứng nhìn cô ta bị người ta khi dễ mà mặc kệ sao? Đổi lại là các người cũng sẽ làm như vậy!"

"Không đơn giản như vậy! Đông tử, chúng tôi còn không biết cậu sao, chỉ là thuộc hạ làm sao có thể làm cậu phát cáu lên thế? Còn kinh động đến ông ngoại Hứa rồi!"

Tạ Dụ Dương cười nói: "Nói nhanh lên, cô gái kia là hạng người nào, tôi biết chuyện quá trễ, những hình kia cũng chưa xem! Thật sự có bốc lửa như bọn họ nói không? Tôi nghe nói cô gái kia có rất nhiều đàn ông, thủ đoạn nhất định rất lợi hại. Đông Tử, cậu chớ để người ta câu hồn đi, cuối cùng lại lật mặt đấy!"

"Chớ nói lung tung, cô ấy không phải loại phụ nữ đó, những hình kia đều bị người ta thiết kế!" Lục Ly có chút không vui vì đánh giá Diệp Tiểu Yêu.

Đám người Khương Lập Nguyên càng ồn ào hơn: "Còn nói không có gì, gấp gáp thanh minh cho người ta như vậy... Xong rồi, Lục Ly, cậu xong rồi, cậu đã rơi vào rồi!"

Cô bạn gái nhỏ của Khương Lập Nguyên cũng cười nói: "Lần trước Lục thiếu nhân lúc uống rượu hôn môi cũng đã rất rõ ràng rồi, Lục thiếu, anh cũng đừng giấu nữa!"

Tạ Dụ Dương cười ha ha nói: "Đúng vậy, ở trước mặt chúng ta còn giả vờ cái gì, đùa à, cậu lúc nào mà không đùa giỡn chứ, chỉ là lúc này đổi lại là một đại thẩm mà thôi, không có việc gì, chúng tôi đều hiểu!"

"Đúng vậy, cũng không phải là kết hôn, chúng tôi đều nhìn ra!"

Trương Di Thành vỗ vỗ vai Lục Ly nói: "Chơi thì có thể, nhưng ngàn lần không thể cho là thật, loại đàn bà kia không phải là đối tượng kết hôn, coi như thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị thì được!"

"Đều là mõm chó không mọc được ngà voi mà! Đã nói không phải rồi, còn nói..." Lục Ly đứng lên, mắng: "Nói thêm nữa, tôi sẽ rời đi!"

"Được rồi, được rồi, không nói nữa, tránh cho Lục thiếu không vui!" Khương Lập Nguyên đè hắn xuống, nói: "Đi cái gì, ân nhân của cậu sắp tới rồi, lát nữa phải cảm ơn người ta thật tốt nha!"


"Ân nhân cái gì?" Quan Quý Sâm không hiểu hỏi.

Đang nói, Quan Quý Hi vội vội vàng vàng tới, thấy mọi người đều đã đến đông đủ, cười nói: "Xin lỗi, tôi đến trễ, đường lớn phía trước kẹt xe quá, đều gấp gáp hù chết tôi!"

Cô bạn nhỏ của Khương Lập Nguyên tiến lên kéo cô ngồi cạnh Lục Ly, cười nói: "Cô mau ngồi xuống đi, trễ hơn xíu nữa là Lục thiếu của chúng ta muốn đi rồi!"

"Lục thiếu có chuyện gì sao?" Quan Quý Hi mặc đồ ngây thơ, trong sáng, nhfin Lục Ly cười một tiếng: "Việc rút đơn kiện anh cũng biết rồi? Anh đừng lo lắng, về sau anh tôi cũng sẽ không gây sự với anh nữa!"

Lục Ly nhíu mày, Khương Lập Nguyên liền cười nói: "Biết ân nhân của cậu là ai chưa! Là Quý Hi quấn quít lấy anh của cô ấy đòi rút đơn kiện, cậu còn không mau kính người ta ly rượu!"

Nói xong, hắn ta tự ý nhét ly rượu vào tay Lục Ly. Lục Ly bất đắc dĩ không thể làm gì hơn là bưng rượu nói: "Quan tiểu thư, cám ơn!"

"Cái gì mà tiểu thư, tất cả mọi người đều quen biết, gọi Quý Hi đi!" Cô bạn gái nhỏ bên cạnh ồn ào nói.

Quan Quý Hi ngượng ngùng nhận rượu nói: "Tôi cũng không giúp được gì, mọi người đều là bạn bè, khống muốn gây náo loạn không vui mà thôi. Anh của tôi cũng nói là hiểu lầm, Lục thiếu đừng để trong lòng, sau này gặp mặt vẫn là bạn bè!"

Lục Ly nhếch môi, ngoài cười nhưng trong không cười, gật đầu, uống cùng cô ta một ly.

Quan Quý Hi ngồi xuống, không biết vô tình hay cố ý nói: "Chị dâu trước của tôi cũng thật là mắc cười, anh của tôi đã rút đơn kiện còn chạy tới bệnh viện xin hắn, xin anh của tôi đừng làm khó anh, bằng không cô ta sẽ mất việc! Lục thiếu, không phải tôi nói bậy, chỉ mà muốn nhắc nhở anh một tiếng, người đàn bà này quỷ kế đa đoan, rất biết giả vờ yếu đuối để lấy thương cảm, anh cẩn thận cô ta một chút, đừng để bị cô ta bán đứng mà không biết!"

Sắc mặt Lục Ly cũng có chút khó coi, Quan Quý Hi làm bộ không thấy lắc đầu nói: "Anh của tôi đối với cô ta tốt như vậy, vậy mà cô ta lại giấu anh tôi có quan hệ bất chính bên ngoài, ngay cả tiền công trình của anh tôi cũng nuốt riêng, còn ra ngoài nói lung tung anh tôi có lỗi với cô ta. Người biết lai lịch của cô ta cũng không dám dùng, thật không biết sao lại trà trộn vào Lục thị của anh được, Lục thiếu anh làm việc phải cẩn thẩn cô ta một chút, tốt nhất tìm cơ hội sa thải cô ta đi, miễn về sau gây phiền phức cho Lục thị!"

"Ây dô, hư hỏng vậy sao, Lục thiếu anh phải cẩn thận chút nha!" Cô bạn gái nhỏ kia gấp gáp thay Lục Ly.

Uông Vĩ Lan thấy sắc mặt Lục Ly không tốt, cười khinh bỉ trong lòng, tưởng rằng Quan Quý Hi này là nhân vật gì, thì ra cũng chẳng ra gì! Chiêu khích bác ly gián này quá vụng về, có đầu óc thì nên suy nghĩ qua chiêu này có hữu dụng hay không chứ!

Nhưng mà... Cô chớp mắt, nở nụ cười trong lòng, đầu óc đơn giản như vậy đem ra lợi dụng không phải rất tốt sao?

Nghĩ vậy, cô cười nói: "Quý Hi đừng nói nữa, lại nói nữa Lục thiếu chúng ta liền ăn không ngon miệng, đến đây, mọi người đừng chỉ lo nói, ăn đi!"

Quan Quý Hi lén nhìn sắc mặt Lục Ly, cảm giác mình có chút hấp tấp, nhanh chóng thu liễm, nâng chén cười nói: "Vị tỷ tỷ này là lần đầu tôi thấy, không biết nên xưng hô thế nào?"

Uông Vĩ Lan tự giới thiệu, cùng Quan Quý Hi chị chị em em nói chuyện, một bữa ăn tối cùng, vậy mà giống như hận gặp nhau quá trễ, trao đổi số điện thoại còn nói về sau muốn cùng hẹn phố đi dạo.

Ăn cơm xong, bọn Khương Lập Nguyên còn chưa đã ngứa, kéo Lục Ly đi hát, Lục Ly nghĩ tới lần trước bị Uông Vĩ Lan hạ thuốc, liền từ chối, mượn cớ đau đầu bỏ rơi mọi người mà về nhà ngủ.

Lúc thang máy đến tầng của Diệp Tiểu Yêu, hắn đi ra, trực tiếp mở cửa đi vào.

Diệp Tiểu Yêu còn chưa về, Hành Thái đói bụng cả ngày thấy hắn liền vẫy đuôi chạy đến, cọ chân hắn, hắn vừa bực mình vừa buồn cười, bất đắc dĩ đi vào phòng bếp lấy cho Hành Thái chút thức ăn cho chó. Túi thức ăn cho chó đã hết, hắn lục khắp nơi mà tìm không thấy, không thể làm gì hơn là đi cửa hàng mua.

Lúc quay về vẫn chưa thấy Diệp Tiểu Yêu, hắn đổ thức ăn ra dĩa cho Hành Thái, rồi ngồi xem ti vi. Đợi cả nửa ngày cũng chưa thấy Diệp Tiểu Yêu về, hắn có chút buồn bực, cầm điện thoại xem, đã hơn 11 giờ, xã giao cần phải lâu vậy sao?

Không biết nghĩ sao lại nhớ tới lời của Quan Quý Hi, hắn càng ngồi không yên, Diệp Tiểu Yêu thực sự tìm Quan Quý Sâm xin tha sao? Hắn có chút tức giận, cô gái này, đã nói với cô mình sẽ tự giải quyết, cô còn nhiều chuyện như vậy, thật làm hắn mất mặt.

Đang nghĩ ngợi liền nghe được tiếng mở cửa, hắn lạnh lùng trừng mắt về phía cửa.

Diệp Tiểu Yêu mở cửa đi vào, nhìn thấy hắn có chút sững sờ, hỏi: "Đã trễ thế này sao anh không đi ngủ, ở đây làm gì?"

"Cô còn biết trễ à? Còn không nhìn xem mấy giờ rồi, Lục thị còn chưa suy sụp đến mức cần cô phải liều mạng như vậy!" Lục Ly tức giận nói.

Diệp Tiểu Yêu cả ngày mệt nhọc, không có sức ầm ĩ với hắn, thay dép nói: "Về ngủ đi! Ngày mai còn rất nhiều việc cần làm!"

Cô nói xong liền đi về phía phòng ngủ, Lục Ly đi theo, nói: "Tôi có việc hỏi cô... Cô nói đi, có phải cô đi tìm Quan Quý Sâm xin bỏ qua đúng không? Cô sợ mất việc như vậy sao? Có phải ông tôi uy hiếp cô không?"

Diệp Tiểu Yêu ngẩn ra, hắn sao lại biết mình đi tìm Quan Quý Sâm? Việc này đến cả Cố An Dịch cô còn chưa nói mà!

"Sao lại không trả lời?" Lục Ly cho là cô chột dạ, liền quát: "Diệp Tiểu Yêu, tôi đã nói với cô tôi sẽ giải quyết mà, cô sao lại nhiều chuyện như vậy, cái trò ăn nói khép nép đi cầu xin người ta là thật sao?..."

Mấy chữ không có tự trọng hắn nuốt xuống, lần trước cũng vì mấy chữ này gây náo loạn với Diệp Tiểu Yêu rất không thoải mái nên miễn đi!

Nhưng ngữ khí của hắn đã thể hiện mấy chữ này ra, Diệp Tiểu Yêu không vui quay đầu nhìn hắn chằm chằm.

Lục Ly cây ngay không sợ chết đứng kêu lên: "Tôi nói sai sao? Tôi ở đó cương quyết như vậy, cô lại ngăn tôi, ông đây từ lúc nào phải mất mặt như vậy, vậy mà phải để phụ nữ đi cầu tình!"

Diệp Tiểu Yêu không nói, lắc đầu: "Tôi đi gặp Quan Quý Sâm không phải như anh nghĩ... Ngược lại cũng không để anh mất thể diện là được rồi! Anh đi ngủ đi! Tôi cũng cần nghỉ ngơi rồi!"

Cô tìm đồ ngủ, muốn đi tắm, Lục Ly kéo cô lại: "Không phải đi cầu tình, vậy cô đi tìm Quan Quý Sâm làm gì?"

Diệp Tiểu Yêu không nhịn được nói: "Việc riêng, không cần thiết phải cho anh biết! Anh không ngủ nhưng tôi muốn ngủ, làm phiền anh buông tay!"

Lục Ly lại không chịu bỏ qua nói: "Việc riêng gì chứ? Cô và hắn ta còn việc riêng gì? Diệp Tiểu Yêu, ngày hôm nay cô không nói rõ đừng có mơ mà ngủ!"

Diệp Tiểu Yêu bị hắn quấn lấy không có cách nào khác, ngẩng đầu chế nhạo nói: "Lục thiếu, anh không cảm thấy giọng điệu của anh rất quái lạ sao? Rất giống chồng bị ghen tuông làm ngu muội, liền bói móc nhược điểm của vợ! Tôi đã nói là việc riêng rồi còn không chịu bỏ qua, xin hỏi anh lấy thân phận gì mà muốn biết chuyện riêng của tôi? Anh đừng nói với tôi vì chúng ta ngủ với nhau một đêm, anh liền thích tôi, muốn lấy thân phận bạn trai can thiệp vào cuộc sống riêng của tôi nha!"


"Ai thích cô chứ! Ai nghĩ làm bạn trai của cô chứ!" Lục Ly giống như bị điện giật, buông tay, thẹn quá hoá giận quát.

Diệp Tiểu Yêu nhìn dáng vẻ kinh hoảng của hắn, nhịn không được bật cười: "Không có thì tôi yên tâm!"

Lục Ly nhìn bộ dạng cô thở phào nhẹ nhõm, nhịn tức giận không được nói: "Yên tâm cái gì... Lẽ nào tôi làm bạn trai của cô sẽ làm cô mất mặt sao? Có bạn trai tốt như tôi có gì không tốt chứ?"

Không biết có bao nhiêu thiếu nữ nịnh hót giành lấy, cô gái này lại nói với giọng điệu đó!

Diệp Tiểu Yêu khoanh tay lùi về sau mấy bước, vừa nhìn lướt qua vừa chế nhạo hắn nói: "Lục thiếu lớn lên rất là đẹp trai, nhưng nói thật, chàng trai trẻ như Lục thiếu không phải kiểu người mà tôi thích! Có thể gia thế kinh người của anh là tiền vốn ưa thích của rất nhiều cô gái, với tôi lại không có nghĩa lý gì! Tôi thích loại đàn ông cơ trí, trưởng thành, biết quan tâm người khác, tính khí tốt, có trách nhiệm. Lục thiếu ngoại trừ dáng vẻ đẹp trai ra thì một cái cũng không có, không phù hợp với tôi!"

Lục Ly tức giận đến mức gây sự vô cớ: "Tôi chỉ thích những cô gái xinh đẹp đáng yêu, dịu dàng, Diệp đại thẩm một cái cũng không có chỉ có thể tránh sang một bên. Cho nên cô yên tâm, tôi sẽ không thích cô, bởi vì cô cũng không thích hợp với tôi! Còn có, về sau tìm đàn ông thì nên mở to hai mắt ra, Quan Quý Sâm cũng là đàn ông trưởng thành, cơ trí, tính khí tốt, nhưng không phải các người cũng không có kết cục gì tốt sao!"

Diệp Tiểu Yêu cười nói: "Cho nên tôi phải bỏ thêm tiêu chuẩn có trách nhiệm ở phía sau đó! Tin tưởng tôi đi, sau này khi tái giá, tôi sẽ ưu tiên điều này trước ! Được rồi... Nếu chúng ta đã có chung quan điểm, chúng ta không phù hợp với nhau, về sau cũng đừng thảo luận lại cái vấn đề này nữa! Lục thiếu, đi thong thả, nhớ giúp tôi cài cửa lại!"

Cô cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm, lúc sau nghe thấy tiếng đóng cửa, cô cười cười.

Lần này coi như là chấm dứt hẳn!

--

Dường như để chứng minh mình không có thích Diệp Tiểu Yêu, Lục Ly lấy tốc độ nhanh như tia chớp tìm một người bạn gái, chỉ mới là sinh viên năm hai.

Ngày hôm sau liền dẫn đến phòng làm việc, cô gái này rất trẻ trung, dáng dấp cũng rất đẹp, tóc mái ngang cùng với đôi mắt to tròn, giọng nói rất ngọt, vừa vào bộ phận làm các anh chị réo lên không ngừng.

Những nhân viên nữ chưa kết hôn trong bộ phận vừa thấy liền buồn bực không thôi, lặng lẽ bàn luận thì ra Lục thiếu thích mẫu người thế này! Ngày hôm sau, toàn bộ nữ nhân viên này đều sửa lại trang điểm, ăn mặc trang điểm "thanh xuân", tóc uốn xoăn đều duỗi thẳng.

Làm cho lúc Diệp Tiểu Yêu đi làm lại càng hoảng sợ, còn tưởng rằng mình đi nhầm vào cái chỗ tự học tại trường đại học nào!

Cô cũng không để ý, mang theo cặp mắt kính khó coi của mình bắt đầu công việc, Tôn Dương vừa giới thiệu cho họ mấy khách hàng, cô vội vàng làm tài liệu, nào có rảnh rỗi để ý tới mấy việc lặt vặt này.

Nhân viên nam trong bộ phận dạo này lại cảm thấy may mắn, những nhân viên nữ này ăn mặc đều lộ cặp chân dài, sư tử Hà Đông(1) đều biến thành dịu dàng, thuỳ mị, mọi người đều rất hưởng thụ nha!

(1)ý chỉ những người dữ dằn

Ngược lại Lục Ly lại tự mình chịu không nổi, nhân viên nữ thuỳ mị, dịu dàng mang cafe vô cho hắn, giọng nói làm nũng làm hắn nghe xong liền nổi cả da gà, tức giận trừng mắt với người ta, vô tình ném ra một câu: "Cô không thể nói bình thường một chút được sao?"

Nhân viên nữ lúc đó nghe vậy liền bối rối, khuôn mặt đỏ ửng, chật vật chạy ra ngoài, Diệp Tiểu Yêu cùng Cố An Dịch, còn có một nhân viên nữ đã có gia đình tên là La Cầm đang ở phòng làm việc của Lục Ly phân tích tài liệu, lời của Lục Ly vừa rơi vào tai ba người, sau khi nhân viên kia đi ra ngoài, ba người cũng không nhịn được nữa mà cười rộ lên.

La Cầm chưa thân quen với Lục Ly, còn không dám quá phận, che miệng lén lút cười.

Diệp Tiểu Yêu cùng Cố An Dịch cười càng lúc càng lớn, lỗ tai của Cố An Dịch đã chịu đủ tàn phá, nên bỏ luôn tính cách ít nói kia, nghiêm trang học theo giọng của Lục Ly nói với Diệp Tiểu Yêu: "Cô không thể nói bình thường một chút được sao?"

Diệp Tiểu Yêu ôm bụng cười đến nỗi làm rớt mắt kính xuống sàn, nín cười cầm mắt kính lên, học theo giọng của nhân viên nữ kia: "Dịch ca ca, người ta cứ nói như vậy, muốn bình thường thế nào làm sao được!"

Lần này ngay cả La Cầm cũng không nhịn được bật cười, Lục Ly tức giận đến mức suýt chút nữa đập đồ, nhìn ba người cười không ngừng, giận dỗi đứng lên, đùng đùng bỏ ra ngoài.

Từ ngày đó về sau, phong cách tiểu nữ sinh thanh xuân ngọt ngào kia không còn xuất hiện trong phòng làm việc của Lục Ly nữa, câu Cô không thể nói bình thường một chút được sao? cũng không biết làm sao mà truyền ra ngoài, bị bộ phận nhân viên nam chuyên dùng để chế nhạo những cô gái làm nũng quá mức.

Vì vậy, vào một buổi sáng sớm nào đó, Diệp Tiểu Yêu đột nhiên phát hiện trang điểm của các nhân viên nữ trong bộ phận đã khôi phục bình thường, chí ít cũng không nhìn thấy khắp nơi đều là loại người giả vờ đáng yêu không bình thường kia.

--

Từ ngày Quan Quý Sâm nói chuyện với Diệp Tiểu Yêu xong liền yên lặng không một tin tức, ngược lại có Phạm Tư Dư gọi điện tới, lúc đó Diệp Tiểu Yêu đang cùng Cố An Dịch sửa lại tài liệu, nghe tiếng điện thoại vang lên nên thuận tay bấm nghe.

Chỉ nghe thấy Phạm Tư Dư phía bên kia lạnh lùng quát: "Diệp Tiểu Yêu, bất kể cô dùng thủ đoạn gì để Quan Quý Sâm bỏ qua cho cô, tôi chỉ nói cho cô biết, tôi sẽ không dừng đâu, là cô hại tôi sảy thai, tôi nhất định sẽ khiến cô trả giá thật lớn, cô cứ đợi đấy cho tôi!"

Cô ta nói xong cúp điện thoại cái rụp, Diệp Tiểu Yêu sửng sốt một chút, Cố An Dịch tò mò hỏi: "Làm sao vậy?"

Diệp Tiểu Yêu nhún vai, vô tình nói: "Không có gì, có người nhàm chán gọi nhầm số thôi!"

Cố An Dịch cũng không để tâm, giúp cô chỉnh tài liệu xong nói: "Tan tầm cùng nhau ăn cơm không?"

Diệp Tiểu Yêu có chút kỳ quái hỏi: "Không phải mẹ anh muốn anh phải tới tiếp sao? Sao lại rảnh rỗi cùng tôi ăn cơm?"

Cố An Dịch có chút buồn khổ nói: "Sáng sớm mới cãi nhau với bà ấy, không muốn về nhà, tránh cho lại ầm ĩ!"

"Vẫn là vì chuyện coi mắt?" Diệp Tiểu Yêu cười nói: "Anh cũng thật là, mẹ anh vì muốn tốt cho anh thôi, coi như anh nể mặt đi gặp chút đi!"

"Gặp một lần thì có thể, nhưng tuần rồi cô biết tôi phải gặp bao nhiêu lần rồi không? Ngay cả lúc nghỉ trưa cũng không tha, tôi chịu đủ rồi!" Cố An Dịch than thở.

Diệp Tiểu Yêu nhớ tới lần Lục Ly bảo mình giả mạo làm bạn gái, nên nói: "Nhân viên nữ chưa lập gia đình trong bộ phận còn rất nhiều, anh tìm một người hợp khẩu vị của mẹ anh nhờ giả mạo một lúc, xoa dịu trước rồi hãy nói!"

"Vậy cũng không được, nếu như bị mẹ tôi nhìn trúng, đó mới là không dứt, nói không chừng bắt tôi cưới người ta, tôi cũng không thể hại người ta!" Cố An Dịch lắc đầu.


Diệp Tiểu Yêu nở nụ cười, đặt tài liệu vào tủ đựng hồ sơ, nói: "Được rồi, nhìn thấy anh đáng thương như thế. Ngày hôm nay tôi mời anh đi ăn giải sầu! Nhưng mà chúng ta đừng đi nhà hàng, tan tầm mua đồ ăn đến nhà tôi đi! Tôi nấu cho anh!"

Cả tuần lễ cô đều ăn bên ngoài, dạ dày đã sớm không chịu được nữa, khó có được ngày cuối tuần được nghỉ, nghĩ cũng nên nuôi lại bao tử của mình.

"Được đó, tôi cũng không phải nhất định phải ăn bên người, có người làm cơm thì tôi thành ông lớn (1) rồi!"

(1) ở đây ý chỉ có thể ngồi không đợi cơm, không cần động tay động chân.

Hai người nói nói cười cười, cùng nhau đi ra khỏi phòng làm việc, tới cửa gặp Lục Ly. Cố An Dịch thuận miệng hỏi: "Lục thiếu có chỗ ăn cơm chưa? Không thì cùng tôi đến nhà Tiểu Yêu ăn chùa đi!"

Lục Ly nhíu mày, nhìn về phía Diệp Tiểu Yêu.

Diệp Tiểu Yêu không thể làm gì hơn là nói: "Nếu không có buổi hẹn thì cùng đi đi!"

Lục Ly còn chưa lên tiếng, cô nhân viên bên cạnh liền ngại ngùng đứng lên: "Trợ lý Diệp làm cơm đó, cho chúng tôi một phần với! Chúng tôi cũng chưa có chỗ ăn cơm đâu!"

"Đều cùng đi đi!" Diệp Tiểu Yêu hô: "Còn ai chưa có chỗ ăn cơm thì cùng đi đi!"

Lập tức có rất nhiều người hưởng ứng, Lục Ly do dự một chút, cũng gật đầu.

Hẹn bảy giờ ăn cơm, Diệp Tiểu Yêu liền lôi Cố An Dịch đi mua đồ ăn, Cố An Dịch xách giúp bao lớn bao nhỏ, có chút áy náy nói: "Xin lỗi, tôi không nghĩ tới chỉ thuận miệng nói một câu lại dẫn nhiều người tới như vậy, làm cô mệt mỏi rồi!"

Diệp Tiểu Yêu cười nói: "Biết nghĩ vậy là được rồi, người là do anh dẫn tới, ước muốn làm ông lớn của anh liền không cách nào thực hiện được rồi, đợi lát nữa phải xuống làm trợ thủ cho tôi đấy!"

"Được được!" Cố An Dịch đồng ý một tiếng.

Hai người bận rộn xách đồ ăn về nhà liền bận rộn làm, cũng may nhà thuê khá rộng, dụng cụ đồ bếp cũng được chuẩn bị rất đầy đủ, một bên nhặt đồ ăn một bên rửa, cho nên cũng rất nhanh.

Đang bận rộn, Lục Ly sau khi tắm rửa thay bộ đồ thể thao thoải mái bước xuống, nhìn thấy hai người bận bịu, nhìn sang ghế salon chuẩn bị ngồi xuống làm ông lớn.

Diệp Tiểu Yêu vừa thấy liền kêu: "Lục thiếu, cầm những chén dĩa này lấy ra lau đi... Còn có, thức ăn cho chó của Hành Thái còn chưa cho, anh cũng cho nó ăn luôn đi!"

Lục Ly trừng mắt liếc cô, chế nhạo nói: "Mời sếp đến nhà ăn cơm mà còn dám sai vặt, Diệp Tiểu Yêu, đây là đạo đãi khách của cô sao?"

Diệp Tiểu Yêu liếc hắn một cái nói: "Ở công ty anh lớn nhất, ở nhà của tôi, tôi lớn nhất, muốn ăn cơm thì làm đi! Đừng có nói nhiều, nhanh đi làm đi, bọn họ cũng sắp đến rồi..."

Lục Ly cũng không biết chạm phải dây thần kinh nào mà lại đồng ý đến dùng sơm, nhìn thấy Hành Thái nghe có thức ăn liền chạy đến cọ chân hắn, bất đắc dĩ làm theo mệnh lệnh của Diệp đại thẩm.

Lúc các đồng nghiệp đến, Diệp Tiểu Yêu cũng nấu sắp xong thức ăn, đồng nghiệp nhìn thấy Lục thiếu ở văn phòng ngay cả ly cafe cũng do người khác bê tới mà hiện tại lại bị cô bắt bưng dĩa đồ ăn, đều trợn to mắt.

Lục Ly cũng không cảm thấy xấu hổ, bưng thức ăn cũng có phúc lợi, đó chính là thừa dịp Diệp Tiểu Yêu không để ý, hắn liền ăn vụng đồ ăn.

Hắn cũng không ngờ tới Diệp Tiểu Yêu lại có nghề này, nấu ăn chẳng những nhanh, mà đồ ăn còn không hề thu kém nhà hàng, rất ngon!

"Diệp tỷ, chúng tôi mang theo mấy chai rượu đến, ly rượu để đâu đây?" Đồng nghiệp nam Trương Khuê hỏi.

Diệp Tiểu Yêu đang vội xào rau, cũng không quay đầu lại nói: "Bảo Lục thiếu tìm cho, mọi người ngồi xuống trước đi, sắp được ăn rồi!"

Trương Khuê không thể làm gì hơn là nói với Lục Ly: "Lục thiếu, Diệp tỷ bảo anh tìm ly uống rượu!"

Lục Ly đang muốn nghỉ ngơi một chút, nghe thế liền theo bản năng đi tới trước tủ rượu tìm ly uống rượu, mấy nhân viên nữ liền xì xào bàn tán, một người nhẹ giọng cười nói: "Lục thiếu ở đây quen thuộc như ở nhà mình, nói anh ấy cùng với Diệp Tiểu Yêu không có quan hệ gì, các người tin được sao?"

Mấy nhân viên nữ lại có chút tan nát cõi lòng, nghĩ tới còn có cơ hội tìm Lục Ly dùng cơm, tiếp xúc nhiều hơn, nếu thật như vậy, các cô còn có cơ hội tranh giành sao?

Lần trước Tống Húc bị Lục Ly chế nhạo bảo cô nói chuyện bình thường nên có chút không phục nói: "Cũng không giống! Nếu thật sự có quan hệ, Lục thiếu còn có thể mang bạn gái đến công ty sao? Đoán chừng là hai căn phòng cùng khu nên giống nhau, có chút quen thuộc thôi!"

Khi các cô tới đây, biết được Diệp Tiểu Yêu ở dưới lầu Lục Ly, lúc đó liền ghen tỵ với Diệp Tiểu Yêu gần quan được lộc, nhưng sau khi biết do chủ tịch cung cấp miễn phí thì không còn dị nghị nữa.