Đừng Ép Tôi Phải Kết Hôn!

Chương 5: tôi đánh chết cô






Lục Ly còn chưa phát hiện, người đàn ông ngồi bên cạnh cô ta đã đưa tay kéo khuôn mặt cô ta qua. Lúc này cô gái mới phát hiện người đàn ông đang không vui, cười chột dạ, ôm hắn ta rồi dán đôi môi đỏ mọng lên.

Cũng không biết có phải là hai người đang trong tuần trăng mật không, chỉ là tình cảm tốt quá, không thèm để ý mọi người xung quanh mà cứ thế ôm hôn nhau.

Lục Ly rốt cuộc nhận thấy được sự thay đổi, giương mắt lên nhìn, thấy hai người đang trong tình yêu đẹp đẽ, hắn nhíu mày, quay đầy phát hiện bàn này của bọn họ đang là tiêu điểm của mọi người xung quanh, mọi người đều đang nhìn bọn họ chằm chằm!


Hắn đang muốn đứng lên đi ra ngoài thì thấy vị đại thẩm ngồi cạnh trên máy bay đang mang một thùng nước giận đùng đùng xông đến, đuổi theo phía sau là nhân viên phục vụ.

Lục Ly còn chưa kịp phản ứng đã thấy cô ta vung tay lên, chỉ nghe tiếng rào rào, nguyên thùng nước tạt lên người bọn họ, đối với đôi nam nữ bị tạt thì không nói, nhưng Lục Ly cũng không may mắn tránh khỏi liên luỵ, rất may mắn, bởi vì do góc tạt nước, phần lớn đều dính lên người hắn.

"Cô..." Lục Ly tức giận nhảy dựng lên, hắn còn chưa nói hết câu chỉ thấy cô gái kia như điên rồi, quăng thùng nước ra, xông lên nắm lấy đầu tóc cô gái kia, không đầu không đuôi(2) đánh nhau.

(2) ý nói không giải thích, không nói gì thêm

Tình huống gì vậy? Lục Ly vuốt mặt, cũng không biết nước dơ gì nữa, nhìn thấy đại thẩm miệng đang run rẩy , nước mắt chảy xuống, nói không nên lời, chỉ biết tàn nhẫn đánh cô gái kia.

Còn người đàn ông, nhìn thấy dáng vẻ nổi điên của cô ấy, theo bản năng kêu lên: "Tiểu Yêu, tại sao em lại ở đây?"

Cô gái kia trước đó không kịp đề phòng nên bị đánh vài cái, nghe được tiếng của hắn liền kêu khóc: "Sâm, cứu em!"


Quan Quý Sâm lúc này mới phản ứng, nhào tới ôm Diệp Tiểu Yêu lui về phía sau, la lớn: "Tiểu Yêu, buông tay ra!"

"Không buông, tôi đánh chết cô..." Diệp Tiểu Yêu giùng giằng, cảm giác bị đè nén mấy ngày nay dường như được phát tiết ra, cả đôi mắt cô đều đỏ hoe, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó là phải đánh chết con tiện nhân dám cướp đoạt đàn ông của cô. Còn hậu quả gì , cô căn bản cũng không quan tâm nữa.

Quan Quý Sâm ôm cô, còn cô thì kéo tóc Phạm Tư Dư ra phía sau, ba người tạo thành thế giằng co, Diệp Tiểu Yêu tay không làm gì được, liền dùng chân đá, cũng không đá tới, liền nghe thấy Phạm Tư Dư kêu khóc nói: "Sâm, em đau bụng, cô ấy đá trúng em rồi!"

Quan Quý Sâm cả kinh, không để ý đến cái khác, một tay nắm lấy ngăn tay Diệp Tiểu Yêu lại, không chút suy nghĩ, tát một bạt tai, giận giữ hét: "Diệp Tiểu Yêu, cô đang làm cái trò gì vậy?"

Diệp Tiểu Yêu bị đánh lui lại vài bước, đụng ngã cái bàn phía sau lưng, chỉ nghe tiếng loảng xoảng vang lên một hồi, toàn bộ cafe và thức ăn đều rơi lên người cô.

Quan Quý Sâm ngẩn ra, cực kỳ hối hận, vừa định đỡ cô, Phạm Tư Dư giùng giằng nhào tới trong ngực hắn, khóc ròng nói: "Sâm, bụng em đau, con sẽ không sao chứ, anh mau đưa em đi bệnh viện đi!"


Quan Quý Sâm nhìn mặt cô trắng bệch, lại nhìn thấy cả người cô ướt nhẹp, tim như thắt lại, quay đầu nhìn Diệp Tiểu Yêu còn ngồi trên đất, kêu lên: "Tiểu Yêu, em về nhà trước, có gì chúng ta trở về rồi nói, anh đi trước!"

Hắn nói xong, liền nửa đỡ nửa ôm dẫn Phạm Tư Dư đi.

Trong quán cafe mọi người sững sờ nhìn Diệp Tiểu Yêu trên mặt đất, nửa ngày mới nghị luận.

Lục Ly nhíu mày, nhìn cặp đôi kia đã đi xa, lại nhìn Diệp Tiểu Yêu ngồi dưới đất, trong lòng không khỏi phiền não, những người đó không chú ý, hắn đứng gần nhất, hắn nhìn thấy khi vị đại thẩm lôi thôi này té ngã, tay đã đè lên miếng thuỷ tinh, lúc này, dưới tay cô đã chảy ra một vũng máu...