Đừng Ép Tôi Phải Kết Hôn!

Chương 4: nữ vương lộ lộ






Khi máy bay đến thành phố A đã là 11h đêm, Lục Ly xuống máy bay thì thấy trời đang mưa, hắn đi theo đoàn người đi ra khỏi lối thoát hiểm thì trời mưa càng lớn hơn. Hắn nhíu mày, lấy điện thoại ra bật nguồn.

Vừa mở máy đã thấy thông báo mấy tin nhắn hiện ra, hắn mở xem một lượt, tỏng đó có một cái từ "Nữ Vương Lộ Lộ", chị gái thân yêu của Lục Ly, trên đó viết: "Đông Đông, mưa to quá, trên đường kẹt xe, tụi chị phải mất thêm một lúc nữa mới đến được, em chịu khó chờ chút đi. Lộ Lộ."

Lục Ly bĩu môi, mưa lớn như thế này, cho dù ra ngoài đợi taxi e rằng cũng không giành được, vẫn nên thành thật ngồi đây chờ! Hắn xách hành lý đến quán cafe sân bay ngồi chờ vậy.


Mưa to gây cản trở bước chân của không ít hành khách, không bao lâu sau quán cafe liền đầy ấp người. Đặc điểm của người trong nước, trong nháy mắt, quán cafe liền tràn đất âm thanh huyên náo. Lông mày rậm của Lục Ly đều nhíu lại với nhau, vô cùng khó chịu nhìn ra ngoài của khổ, cực khổ ép bản thân không được tức giận.

Lúc này, một đôi nam nữ theo sự hướng dẫn của phục vụ đi tới trước bàn của hắn, Lục Ly nhếch mí mắt lên nhìn, người đàn ông mặc bộ veston vàng nhạt, dung mạo tuấn tú, nhìn có vẻ là Tinh anh chức trường(2). Cô gái tuổi còn rất trẻ, ăn mặc rất thời trang, mặc một chiếc váy đỏ ngắn lộ cặp chân thon dài, giày bốt da cừu cao ngang gối vừa nhìn đã biết giá trị không rẻ.

(2) là người tài giỏi trong hoặc nơi công việc

Phục vụ còn chưa lên tiếng, cô gái đã lôi kéo người đàn ông ngồi xuống, tiếp tục quay đầu nói với phục vụ: "Một ly cafe không đường, thêm một ly sữa tươi nữa, hãng President nhập khẩu từ Pháp..."

Cô nói xong liền coi như xung quanh không có ai, tiến sát vào lòng người đàn ông, làm nũng, khẽ nhếch giày lên: "Sâm, trời mưa làm hư đôi giày em mới mua rồi, em mặc kệ, tháng sau anh phải dẫn em đến Pháp mua một đôi nữa!"


Người đàn ông nhéo nhéo mặt cô, cười nói: "Em lớn nhất, em chỉ cần nói là được!"

Cô gái ngẩng đầu, hôn "chụt" lên mặt hắn một cái, cười duyên dáng nói: "Em biết Sâm đối với em là tốt nhất!"

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy người phục vụ còn đứng, nụ cười chợt dừng lại, nhíu mày quát: "Chuyện gì nữa, còn không mau đi lấy, cô đừng nói với tôi là ở đây đến sữa tươi nhập khẩu từ Pháp cũng không có nha!"

Người phục vụ cười cười, lo lắng nhìn Lục Ly giải thích: "Tiên sinh, thật xin lỗi, tối nay quá nhiều người, không còn chỗ ngồi nữa, chỉ có thể sắp xếp cho mọi người ngồi chung! Thành thật xin lỗi!"

Cô ta khom lưng xin lỗi, Lục Ly nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô ấy, lại nhìn lướt qua quán cafe, phát hiện thực sự không còn chỗ ngồi, chỉ có chút bất mãn rồi hơi hơi gật đầu. Người phục vụ lúc này mới thoải mái, cười với người phụ nữ kia: "Tôi lập tức đi lấy, xin đợi chút!"

Cô ta từ từ bước đi, Lục Ly lại rũ mắt xuống, lấy điện thoại nhắn cho Lục Lộ một tin, nói mình đang đợi ở quán cafe. Hắn hoàn toàn không phát hiện, ánh mắt của cô gái kia đang nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt tràn ngập màu sắc tươi đẹp.


Lục Ly kéo kính râm xuống, lông mày rậm phản bội nhếch lên phía trên, đôi mắt màu nâu lộ ra khỏi mắt kính màu đen hiện lên một màu sắc kỳ lạ, sống mũi cao thẳng tắp, khoé môi có hơi nhếch lên trên, vừa cao quý vừa ưu nhã, mà chiếc áo khoác gió màu đen cùng với đôi giày lục chiến có chút ngang ngược trên chân hắn kia lại vô cùng ngông cuồng, không chịu gò bó.

Vừa cao quý, ưu nhã, vừa ngông cuồng, không chịu gò bó, rõ ràng là phong cách đánh trống xuôi, thổi kèn ngược mà, nhưng điều kỳ diệu là chúng đều tụ lên trên người hắn, không những không làm người khác cảm thấy không tốt, ngược lại càng làm người ta cảm thấy khí chất của hắn thật đặc biệt...

Không chỉ mình cô gái đó nhìn đến ngây người, trong quán cafe còn có rất nhiều cô gái chẳng kiêng nể gì nhìn thẳng, hoặc len lén đánh giá Lục Ly.