Đừng Ép Tôi Phải Kết Hôn!

Chương 33: vì hắn mà suy nghĩ






"Ầm ầm... Ầm ầm..."

Diệp Tiểu Yêu nửa tỉnh nửa mê bị tiếng đập cửa làm tỉnh dậy, cô còn tưởng cháy rồi, hốt hoảng khoác áo ngủ liền chạy ra ngoài, phát hiện không có cháy mới yên tâm.

"Ai vậy?" Đã trễ thế này, ai lại đến tìm mình?

"Mở cửa, Diệp Tiểu Yêu... Nếu cô không muốn tôi đá văng cái cửa ra!" Ngoài cửa tiếng uy hiếp trực tiếp vang vào làm cho Diệp Tiểu Yêu càng thêm hoảng sợ, chạy đến lỗ mắt mèo(1) nhìn ra, đó không phải là tên vua lừa đảo kia sao?


(1) lỗ trên cửa giúp nhìn ra ngoài

A, làm sao hắn lại tìm được chỗ của mình?

Diệp Tiểu Yêu luống cuống, dũng khí khiêu khích hắn ta vừa nãy mất ráo, vừa nghĩ đến mình bị tóm trong tay người ta giống như tóm gà con thì cô nào dám mở cửa!

"Lục thiếu, đã trễ thế này, có việc gì mai nói! Mời anh quay về đi!" Cô ngượng ngùng cười nói.

"Diệp Tiểu Yêu, tôi đếm tới ba, cô cứ thử không mở cửa xem! Một... Hai..."

Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tiểu Yêu đầy rối rắm, người này sẽ không làm thật chứ!

"Ba...!" Nhìn tư thế chân của hắn, Diệp Tiểu Yêu tay run một cái, không tự chủ được kéo cửa ra.

Không nghĩ tới Lục Ly đã lao vào, liền khiến cô ngã xuống mặt đất, tên vua lừa đảo này vừa vặn đè lên người cô.


A... Diệp Tiểu Yêu cảm giác cô giống như bị xe tăng ủi qua, lưng và mông đều đau muốn chết, trước mắt cô đều là các vì sao đang chuyển động(2).

(2) choáng váng đầu óc.

Lục Ly cũng không nghĩ tới lại như thế, ngẩn người, muốn chống tay đứng lên, nghiêng đầu một cái, môi liền chạm vào mặt của Diệp Tiểu Yêu, hôn lên khoé môi của cô.

Mùi hương chanh nhàn nhạt của cô sau khi tắm xông vào mũi, hắn như bị ma xui quỷ khiến đặt môi mình lên môi cô, cảm giác mềm mại mang theo vị ngọt của nước súc miệng trong nháy mắt liền đốt cháy dục vọng của hắn.

Lưỡi của hắn bá đạo cạy môi cô ra, thăm dò trong miệng cô mùi vị càng thêm ngọt ngạo, một mạch cướp đoạt sạch sẽ, liều mình dây dưa...

Cảm giác cô gái dưới người hắn vì nụ hôn nóng bỏng này mà run rẩy thở dốc, hắn liền cướp đoạt mãnh liệt hơn, mang theo chút trừng phạt mà điên cuồng xâm nhập, cướp đoạt hơi thở của cô, gặm cắn mút đầu lưỡi tràn ngập hương thơm của cô, hôn cho đến khi bản thân cũng cảm thấy khó thở, hắn mới chịu rời ra một chút, cho cả hai chút khoảng không để thở...

"Vô... Vô lại.." Diệp Tiểu Yêu muốn phát điên, trên lưng vô cùng đau đớn, cô bị hôn đến toàn thân không còn chút lực, không cách nào đẩy người đàn ông này ra, chỉ có thể uỷ khuất lên tiếng mắng chửi.

Nhưng tiếng chửi rủa này mang theo chút nức nở, một chút cũng không thể hiện ra cô đang tức giận, ngược lại giống như là làm nũng, dường như đang nỉ non.


Điều làm cô càng muốn phát điên lên là vật cứng nóng như lửa của người đàn ông này lại đang để giữa hai chân cô, cách lớp áo ngủ, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ đang tăng như đốt của nó...

Điều này làm cô tức giận, khuôn mặt đều đỏ ửng, ngoại trừ Quan Quý Sâm, không có người đàn ông nào như vậy với cô, người này làm sao lại dám làm vậy?

May sao Lục Ly còn chút lý trí, hít một hơi rồi mới phản ứng mình làm cái gì! Mặt hắn trầm xuống, bò dậy, giả vờ tỏ ra ác độc nói: "Đây là hình phạt cho cô, thử xem về sau còn dám cúp điện thoại của tôi nữa không?"

Hắn lắc lắc đầu, bước đến đóng cửa lại, xoay người nhìn thấy Diệp Tiểu Yêu còn nằm trên mặt đất, nhịn không được căm ghét hỏi: "Làm sao, còn đang nghĩ tới cái gì? Còn đang hồi tưởng lại mùi vị sao?"

"Vô lại... Vô lại..." Diệp Tiểu Yêu khóc không ra nước mắt, cô khẽ cử động liền thấy toàn thân đau nhức, không có chút sức lực nào để đứng lên, chỉ có thể nằm lại trên mặt đất, trợn tròn đôi mắt, mắng!