Đừng Ép Tôi Phải Kết Hôn!

Chương 25: đừng trách tôi bất nghĩa






Diệp Tiểu Yêu tâm đều lạnh, còn chưa đứng lên, Chu Uyển Như đã tức giận xông đến nắm tay cô, vừa tát cô 2 cái, vừa quát: "Tôi biết ngay cô chính là thứ đàn bà lòng dạ rắn rết, tự mình không sinh được con liền không để người khác tốt lành, tôi cho cô biết, hôm nay Tư Dư cùng với đứa bé nếu như có chuyện gì, tôi sẽ để cô đền mạng cho chúng nó!"

Bà ta vừa muốn cho Diệp Tiểu Yêu thêm 2 tát nữa thì Diệp Tiểu Yêu theo bản năng đưa tay đẩy ra, Chu Uyển Như thụt lùi về sau, té ngã. Bà ta khoa trương hét thảm lên, Quan Quý Sâm vừa nhìn thấy, không thể làm gì khác hơn là chạy đến đỡ bà, tức giận hét lớn với Diệp Tiểu Yêu: "Diệp Tiểu Yêu, cô đủ chưa, cô đừng gây chuyện nữa, có tin tôi báo cảnh sát hay không?"


Diệp Tiểu Yêu che khuôn mặt, khó có thể tin được mà nhìn hắn, nửa ngày sau mới tức giận kêu lên: "Quan Quý Sâm, anh báo đi, anh không phải muốn để tôi ngồi tù sao, để cho đôi cẩu nam cẩu nữ các ngươi thành đôi uyên ương sao? Hôm nay sao anh lại không báo cảnh sát? Anh không báo anh chính là thứ hèn nhát!”

Quan Quý Sâm tức giận đến xanh cả mặt, siết chặt quyền, đang không biết phải làm sao với người phụ nữ này.

Phạm Tư Dư ngồi dưới đất kêu lên: "Sâm, đừng ầm ĩ với cô ta... Em đau bụng! Anh mau đưa em đi bệnh viện đi!"

Quan Quý Sâm cả kinh, liền ôm Phạm Tư Dư lên xe, trước khi đi hắn hung ác trợn mắt liếc nhìn Diệp Tiểu Yêu, chán ghét nói: "Diệp Tiểu Yêu, tôi vốn không muốn tuyệt tình như vậy! Cô cũng phong độ chút đi, mọi người đã sớm tụ sớm tan, ít nhất tôi còn có thể nhớ kỹ điểm tốt của cô! Náo loạn như hôm nay sẽ chỉ khiến tôi khinh thường cô thôi!... Cô, tự giải quyết cho tốt đi!"

Hắn nói xong cũng lái xe đi, một lúc sau cũng biến mất trên đường lộ.


Chu Uyển Như nhìn thấy con trai vừa đi, đi tới đá Diệp Tiểu Yêu đang không ngồi dậy nổi mấy đá, chán ghét dừng lại nói: "Diệp Tiểu Yêu, tôi cảnh cáo cô, cô tốt nhất cút ra khỏi thành phố A đi, đừng để tôi thấy cô dây dưa gì với Quý Sâm, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết...!"

Bà ta nói xong nổi giận đùng đùng đi đến bên cạnh Lưu thúc nói: "Nói với bảo vệ tiểu khu, sau này tuyệt đối không cho phép người phụ nữ này bước lại cổng khu vực này nữa! Nếu còn để tôi nhìn thấy cô ta, ông cũng cuốn gói rời đi đi!"

Diệp Tiểu Yêu nhìn bà ta cũng không thèm quay đầu nhìn cô mà bước đi vào trong nhà, giận giữ nói: "Quan phu nhân, bà làm chuyện gì chắc bà cũng đã nắm chắc tâm lý, tôi chỉ nói cho bà biết, chỉ cần Diệp Tiểu Yêu sống một ngày thì tuyệt đối sẽ không quên, là các người khinh người quá đáng, cũng đừng trách sao tôi vô tình!"

Cô ta đang uy hiếp mình sao? Chu Uyển Như tức giận đến toàn thân run rẩy, nghiêng đầu lại, nhìn thấy Diệp Tiểu Yêu bò dậy, khập khiễng đi. Bà không ngừng cười lạnh, còn muốn đấu với bà, Diệp Tiểu Yêu, cô cũng quá đề cao mình rồi!

Có phải muốn tăng thêm khó khăn không? Sắc mặt Chu Uyển Như âm trầm nghĩ, thấy cửa mở ra, Quan Quý Hi mặc đồ ngủ đứng trước của, xoa xoa mắt: "Mẹ, bên ngoài sao ồn ào vậy? Trễ như vậy có để người ta ngủ hay không?"


Chu Uyển Như nhất thời thay đổi khuôn mặt tươi cười, tiến lên đỡ cô vào trong, nói: "Con nhanh đi ngủ đi, ngủ đủ giấc mới đẹp được, ngày mai mới có thể tươi cười rạng rỡ mà gặp mọi người chứ!"

Quan Quý Hi bĩu môi rồi nói: "Không phải chỉ là một bữa ăn xem mặt thôi sao? Con trai của bạn mẹ con đều đã gặp, không thấy khác mấy, con không hứng thú!"

"Cái này không giống nha, đây chính là mới đi du học trở về, gia thế gì đó đều đứng nhất, còn có chú ruột làm chức cao! Ngày mai con đi gặp một chút, nhất định sẽ thích!" Chu Uyển Như không nói nhiều nữa, đẩy cô lên lầu.