Đừng Ép Tôi Phải Kết Hôn!

Chương 22: cười cô trung thành một cách ngu ngốc






Lục Vĩ Lương nhìn Thường Thao, Thường Thao hắng giọng một cái nói: "Diệp tiểu thư, nghe nói cô đang tìm việc, Lục đổng của chúng tôi sau khi biết cảm thấy rất hứng thú, muốn hỏi một chút xem cô có hứng thú đến Lục thị làm việc hay không? Chức vị đãi ngộ cô cứ yên tâm, Quan thị cho cô bao nhiêu, Lục đổng chúng tôi sẽ trả gấp ba!"

Diệp Tiểu Yêu ngẩn ra, chớp chớp mắt, đầu óc rất nhanh hoạt động. Lục thị cùng Hồng Tường là đối thủ cạnh tranh trên nhiều hạng mục, tuy là tạm thời Hồng Tường không có quy mô lớn như Lục thị, nhưng đã mơ hồ tạo thành uy hiếp với Lục thị.


Lục Vĩ Lương để cho mình đến Lục thị làm việc, không phải là muốn mượn việc mình biết nhiều sự việc nội bộ nên muốn dùng nó để đả kích Hồng Tường chứ?

Nghĩ vậy, cô theo bản năng lắc đầu nói: "Xin lỗi, năng lực của tôi không đủ tư cách vào Lục thị, xin mời hai người quay về đi!"

Quan Quý Sâm có lỗi với cô nhưng Hồng Tường dù sao cũng là do bản thân cô giúp đỡ phát triển, trong lòng xem nó như con của mình. Muốn cô phản bội Hồng Tường, đó không phải là huỷ diệt con của mình sao?

Thường Thao cười lạnh nói: "Diệp tiểu thư chớ vội từ chối, cô có thể suy nghĩ kỹ một chút!"

"Không cần suy nghĩ! Tôi sẽ không vào Lục thị!" Diệp Tiểu Yêu đứng lên, làm bộ dáng tiễn khách.


Thường Thao nhìn Lục Vĩ Lương một chút, lão gia ngạc nhiên nhưng vẫn ngồi yên, hắn không thể làm gì khác hơn mà nói: "Diệp tiểu thư, tuần lễ này cô đã tìm rất nhiều chỗ, theo chúng tôi biết, không có nơi nào chịu mướn cô. Chúng tôi không khéo biết một ít nội tình, Diệp tiểu thư, Quan gia đối đãi với cô như vậy, cô một chút bất mãn cũng không có sao? Diệp tiểu thư, không phải tôi muốn nói chuyện khó nghe nhưng có bọn họ, ở nơi này không có mấy người dám mướn cô, nếu như Diệp tiểu thư muốn tiếp tục ở thành phố này, Lục thị là lựa chọn tốt nhất của cô!"

Diệp Tiểu Yêu chán ghét giọng có chút uy hiếp của hắn, có chút phản cảm mà nghiêng đầu sang chỗ khác, nói một cách lạnh lùng: "Không có mấy nơi cũng có nghĩa là còn có người dám thuê tôi... Các người không cần nói nữa, tôi sẽ không vào Lục thị! Hai người đi đi!"

Thường Thao cùng Lục Vĩ Lương gần như là bị Diệp Tiểu Yêu đuổi ra cửa, Thường Thao còn tưởng ràng Lục Vĩ Lương sẽ tức giận, lão gia đã nhiều năm rồi chưa từng gặp qua đãi ngộ như vậy, nhưng đang chờ xe, hắn mới phát hiện khoé môi của lão gia có nụ cười lướt qua.

Thường Thao kinh ngạc mở to mắt, oán trách nói: "Lục tiên sinh, ngài cười cái gì vậy? Cười cô gái kia trung thành một cách ngu ngốc sao? Quan gia đối với cô ta như vậy mà cô ta còn che chở Quan gia, cô gái này thật không cứu được!"

Lục Vĩ Lương lắc đầu nói: "Nếu như Diệp Tiểu Yêu lập tức đồng ý, tôi cũng chẳng dám dùng cô ta, cô ta có thể dễ dàng phản bội Quan gia, cũng sẽ dễ dàng phản bội chúng ta. Việc này không vôi, chờ một thời gian nữa!"


Hắn quay đầu nhìn nhà trọ nhỏ của Diệp Tiểu Yêu, nụ cười lướt qua bên môi có chút lạnh lùng, muốn để cho một người phụ nữ hoàn toàn hết hy vọng với một người đàn ông, Lục Vĩ Lương hắn biết hơn trăm phương phép, chỉ là dùng chúng đối phó với Diệp Tiểu Yêu, có thể gây thêm rắc rối hay không?

Cô gái này đến cùng có quan hệ gì với Ly? Lục Vĩ Lương nhìn tài liệu bên cạnh có chút đau đầu, mặc dù trong tài liệu không có báo cáo việc hai người từng ở chung, nhưng ngày đó gặp Diệp Tiểu Yêu ở cửa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ hắn đa nghi, Diệp Tiểu Yêu đi qua có phải là trùng hợp không?

Lục Vĩ Lương suy nghĩ hồi lâu, vẫn hạ quyết tâm, vì Ly, hắn nhất định để Diệp Tiểu Yêu vào Lục thị.