Đừng Ép Tôi Phải Kết Hôn!

Chương 2: đồ dùng người lớn






Diệp Tiểu Yêu không cách nào giữ bình tĩnh nữa, mua vé máy bay về nước, muốn xem coi chuyện gì đã xảy ra.

Trên loa truyền đến thông báo thúc giục đăng ký, cô đang trầm tư suy nghĩ lấy lại tinh thần, nhặt điện thoại dưới đất lên, nghĩ muốn lấy túi của mình chuẩn bị đăng ký, lúc này, điện thoại rung lên, cô cúi đầu nhìn, trong điện thoại tới mấy tin nhắn, lại là từ số điện thoại không quen biết kia...

Trên máy bay, hai tay Diệp Tiểu Yêu gắt gao nắm lấy điện thoại, nhìn chằm chằm bức ảnh trong tin nhắn, trong bức ảnh là hình của chồng cô chụp cùng một cô gái trẻ tuổi, hai người ôm nhau, hôn nhau, mặc dù chỉ nhìn một bên mặt, không phải toàn bộ khuôn mặt của Quan Quý Sâm nhưng Diệp Tiểu Yêu đã nhìn thấy rõ ánh mắt khiêu khích của cô gái kia.


Mấy bức ảnh sau rõ mặt hơn, một cái là hình chồng cô trần truồng nửa người nằm trên giường lớn, dáng vẻ lười biếng, nhìn vào là biết bộ dạng thoả mãn sau khi làm xong việc đó, còn có một cái là chụp chính diện, chồng cô đang ôm lấy cô gái kia tự chụp.

Diệp Tiểu Yêu trừng lớn mắt, chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn, cảm giác đau đớn này lan ra toàn thân, làm cả người cô run rẩy, nền ảnh chụp vậy mà lại là phòng ngủ của bọn cô, Quan Quý Sâm ăn vụng không nói, còn dẫn người về nhà, làm chuyện đó trên chiếc giường cô tỉ mỉ chuẩn bị.

Dạ dày co quắp lại, đau đớn, toàn thân Diệp Tiểu Yêu không còn chút sức lực nào, rúc vào một góc, đây là lý do tại sao Quý Sâm càng ngày càng ít gọi điện, đây chính là lý do điện thoại hắn luôn tắt máy? Cô ở bên ngoài vì công ty của hắn mà bận rộn tới thiên hôn địa ám(1), hắn lại kim ốc tàng kiều(2), cùng tiểu hồ ly này gian díu với nhau?

(1) cận nghĩa với câu: thiên sầu địa thảm, ý chỉ sầu khổ, thê thảm, hình dung cực kì bi thảm.

(2) nhà vàng cất người đẹp, ý chỉ việc ngoại tình

Diệp Tiểu Yêu nhận ra cô gái trong hình, vốn cô ta là con gái nhà thị trưởng Phạm - Phạm Tư Dư, nghe nói mới du học từ Pháp về, thiếu kinh nghiệm làm việc, thị trưởng Phạm để cô đến Hồng Tường theo Quan Quý Sâm học tập kinh nghiệm quản lý.


Quan Quý Sâm là tổng tài của công ty, không tiện dẫn theo Phạm Tư Dư, dẫn theo được hai ngày liền giao cho Diệp Tiểu Yêu. Diệp Tiểu Yêu cũng có một đống công việc, còn trông cậy cô sẽ chia sẻ bớt được phần nào, ai ngờ vị đại tiểu thư này ăn mặc bộ dáng cực phi thường nhưng năng lực làm việc lại rất kém cỏi, không làm được thì không nói, còn gây thêm phiền phức.

Diệp Tiểu Yêu nể mặt thị trưởng Phạm nên nhẫn nhịn, cuối cùng thực sự không chịu đựng được nên đá trở về cho Quan Quý Sâm, không ngờ Quan Quý Sâm lại dẫn cô ta đi công tác trên giường?

Nhìn thấy tiểu yêu tinh trong hình vểnh cái mông trong chiếc quần lọt khe chữ T chật hẹp, Diệp Tiểu Yêu còn phải đỏ mặt thay cô, cô cũng không biết nếu giờ mình gửi mấy tin này cho ngài thị trưởng Phạm, cha cô có khen ngợi cô không hay vẫn vì cô ta mà kiêu ngạo?

Những thứ này nói sau, Diệp Tiểu Yêu vẫn còn chưa tỉnh táo lại từ trong nỗi khiếp sợ chồng mình phản bội, làm sao có thời gian nghĩ đến?

Tay cô không ngừng run rẩy, đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm cơ ngực cường tráng của chồng mình, trong đầu mờ mịt, ngay cả có người đứng bên cạnh cô cả nửa ngày mà cô còn không phát hiện ra.

"Khụ khụ... Đại thẩm, có thể nhường đường chút được không?"


Thân hình cao lớn rực rỡ kia không nhịn được ho khan một tiếng, kính râm kéo xuống qua cặp chân mày dày rậm, bực dọc mà nói, cúi đầu nhìn vì đại thẩm trước mặt nhìn chòng chọc say mê ảnh người đàn ông không mặc áo trong điện thoại cả nửa ngày , ngay cả kêu cô đến hai lần đều bị cô bỏ mặc, tính nhẫn nại của hắn có khá hơn nữa thì cũng đã hết sạch sẽ.

Háo sắc không phải là độc quyền của đàn ông sao? Từ lúc nào phụ nữ cũng trở nên háo sắc như vậy? Hắn có gặp được mỹ nữ tuyệt sắc cũng không nhìn chằm chằm người ta như vậy, nhưng dọc đường đến đây, những cô gái kia dùng ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, khiến hắn phải cảm thấy sợ hãi, sợ các cô gái hô nhau, lao đến chia hắn ra mà ăn.

Chẳng lẽ, mình ở quân đội ngây người được thời gian quá dài, thế giới đều đảo ngược rồi sao? Khoé môi xinh đẹp kia nhếch lên, đưa tay che màn hình điện thoại, lạnh lùng nói: "Đại thẩm, bây giờ là buổi trưa, có thèm khát cũng phải để ý thời gian địa điểm, làm phiền đứng dậy, chỗ ngồi của tôi ở bên trong!"