Đừng Ép Tôi Phải Kết Hôn!

Chương 12: đơn ly dị bất công






"Bộp..."

Diệp Tiểu Yêu không nhịn được vỗ một cái mạnh lên bàn, trừng mắt với Quan Quý Sâm hỏi: "Chúng ta vẫn chưa có con không phải là do anh luôn tìm cớ sao? Quan Quý Sâm, tôi không muốn có con sao? Mấy năm nay tôi vì Hồng Tường đã bỏ ra bao nhiêu mắt anh có mù không? Tôi không muốn có con sao?"

Quan Quý Sâm chưa lên tiếng, cửa đã bị đẩy ra, đứng ở ngoài cửa phòng có Phạm Tư Dư, mẹ chồng của Tiểu Yêu và luật sư Hoắc Quan của Quan gia.


"Sâm, chúng ta sắp đến giờ lên máy bay rồi, cần phải đi!" Phạm Tư Dư nhìn sang Diệp Tiểu Yêu, chuyển hướng kêu lên ngọt ngào với Quan Quý Sâm.

Chu Uyển Như cười nói: "Quý Sâm, mẹ tới nói chuyện với Tiểu Yêu, các con không có thời gian thì đi trước đi!"

Quan Quý Sâm thắt lại cavat, chỉ có chút mâu thuẫn nhìn thoáng qua Diệp Tiểu Yêu, trầm giọng nói: "Tiểu Yêu, giấy ly hôn anh đã ký tên rồi, lát nữa em xem một chút rồi ký tên đi! Cứ vậy đi..."

Hắn đứng dậy đi ra ngoài, tới cửa liền quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Tiểu Yêu, trong mắt loé lên chút áy náy, hé miệng nhưng lại không nói được gì, rời đi.

Chu Uyển Như thấy bọn họ đã đi xa, đi dẫn theo Hoắc Quan bước đến. Hoắc Quan mặt không biến sắc, đóng cửa lại, tránh những ánh mắt hóng chuyện ở ngoài cửa kia. Nhưng phòng của Diệp Tiểu Yêu bốn phía đều là kính trong suốt, bên trong xảy ra chuyện gì bên ngoài có thể nhìn thấy không sót thứ gì, đóng cửa có thể cản được gì đây?

Rất nhanh, chuyện thái hậu Quan gia mang theo luật sư bức vua thoái vị nhanh như tên lửa truyền khắp toà cao ốc Hồng Tường, những người yêu bát quái(2) đều tò mò mà ngóng tai đợi, chờ xem thay đổi triều đại của vị trí Hồng Tường thiếu phu nhân.

(2) ý nói thích hóng chuyện, nhiều chuyện


Nhìn thấy Quan Quý Sâm không chịu trách nhiệm mà ném chuyện hai người sang cho Chu thái hậu, Diệp Tiểu Yêu tâm đều lạnh lại, đây chính là đàn ông mà cô đã yêu gần 7 năm sao?

"Đưa giấy ly hôn cho cô ta xem trước đi!" Chu thái hậu mặt không biến sắc, bước đến ngồi xuống ghê, sai bảo Hoắc Quan như sai bảo người hầu.

Hoắc Quan mặt như núi băng, đưa đơn thoả thuận trong túi hồ sơ lấy ra đặt trước mặt Diệp Tiểu Yêu: "Diệp tiểu thư, mời."

Diệp Tiểu Yêu nắm tay, cười lạnh kéo đơn ly dị lại, cô ngược lại muốn nhìn xem Quan Quý Sâm sẽ làm gì với mình.

Nhưng mới nhìn tờ đầu, cô đã không nhìn nỗi, ngẩng đầu hỏi: "Hoắc luật sư, bản thoả thuận này thật sự là ý của Quan Quý Sâm? Hắn đã xem qua?"

Hoắc Quan nói mà không có chút cảm xúc gì: "Quan tổng đã ký tên ở phía sau!"

Diệp Tiểu Yêu khó có tin được kêu lên: "Quan Quý Sâm có lỗi với tôi, ly hôn một phân tiền cũng không chia, còn muốn tôi giao cổ phần ra, hắn nằm mơ à? Vậy thì đừng mơ tôi sẽ ký tên vào bản thoả thuận!"


Hoắc Quan ho nhẹ một tiếng, có chút bất an nhìn Chu thái hậu, mượn cớ nói: "Tôi đi ra ngoài gọi điện, để Quan phu nhân nói trước với cô vậy!"

Hắn đi ra ngoài, trong phòng làm việc còn lại Diệp Tiểu Yêu và Chu Uyển Như, Diệp Tiểu Yêu đột nhiên có cảm giác vô lực, Chu thái hậu ở Quan gia là nhân vật có thực quyền, ngay cả cha chồng của cô còn không phải là đối thủ của bà, cô thậm chí hoài nghi bản hợp đồng này là chủ ý của Chu thái hậu. Như vậy, không có cái gì để dựa vào, bà ta làm sao dám đối đầu cô chứ!

"Diệp Tiểu Yêu, cô cảm thấy bản thoả thuận này đối với cô rất vô tình sao?"

Không ở trước mặt Quan Quý Sâm, Chu thái hậu chưa bao giờ che giấu sự khinh thường của mình đối với Diệp Tiểu Yêu. Cô vươn ngón tay được chăm sóc rất tốt, gõ lên bàn một cái, lạnh lùng nói: "Năm phần trăm cổ phần vốn không phải của cô, cô còn muốn lấy đi, có khả năng sao?"