Đừng Ép Anh Động Tâm

Chương 77: 77: Phá Kén





《Chuyến đi đêm dài》không nằm trong danh sách phim hot trong hè.

Nhưng trong tháng chín ế ẩm, phim vừa được công chiếu đã thu được một số thành tích khá tốt, sau đó nổi rộ lên không ngừng, nhanh chóng trở thành bộ phim cổ trang hot nhất trong năm.
Bài hát chủ đề 《Trở về》cũng được tung ra trên các nền tảng âm nhạc trực tuyến lớn, leo lên đầu bảng xếp hạng chỉ trong 24 giờ, với sự nổi tiếng của phim truyền hình, nó đã xếp hạng nhất vài tuần liên tiếp.

Phần trình diễn của Trần Mộ Dương được nhiều người trong giới tán dương, Giang Điềm cũng nhân đó được khen ngợi không ít.
Tin tức trên mạng ngày càng nhiều, chuyện “tình tay ba” với Trần Mộ Dương trước đó lại lần nữa bị những người biết được đào lên, mọi người kinh ngạc phát hiện ra nữ ca sĩ mới hát cùng lại chính là đương sự ngoại tình thực thực hư hư lúc trước, bạn gái tai tiếng của Trần Mộ Dương… Mượn độ nổi tiếng của đợt này, cư dân mạng lại nhao nhao mắng chửi chiêu trò marketing ác ý của nhà sản xuất.
Nhờ 《Trờ về》 , Giang Điềm thu thêm lượng fan nhỏ, cũng nhờ vụ lùm xùm với Trần Mộ Dương mà cô có rất nhiều antifan, còn có fan CP (couple) gian nan sinh tồn ở giữa.

Phía dưới mỗi bài tin tức đều ồ ạt chửi Giang Điềm cọ nhiệt của Trần Mộ Dương, các fan nhỏ của Giang Điềm căn bản không đỡ được lửa đạn từ fan bạn gái của Trần Mộ Dương.

Khó sống nhất vẫn là fan CP, bình luận “Mộ Điềm siêu xứng đôi” một cái liền bị fan hai bên ra chửi bới.
“Ha ha, hạng mười tám mà xứng với anh giai nhà tao á? Còn mặt mũi không vậy?”
“Mới cách có bao lâu đâu, tin tức ngoại tình trên siêu xe cũng quên rồi à? Trần Mộ Dương sẽ thích loại con gái này ư?”
“Trần Mộ Dương không biết xấu hổ, chị gái nhỏ ngoại tình mà anh ta còn thích, chứng tỏ là người ta rất ưu tú nha, tóm lại là chị nhỏ cố lên!”
“Trong giới giải trí còn không phải đều là ngủ để thăng tiến sao, nói không chừng công phu trên giường của người ta rất tốt.”
“Tai mày điếc à? Chị nhỏ hát hay mày không nghe được sao?”
“…”
《Singer》 mùa ba vẫn rất hot như trước, bốn vị huấn luyện viên đều là lão làng trong ngành, không chỉ có ca sĩ chuyên nghiệp đơn thuần, còn có cả nghệ sĩ nổi tiếng.


Đội ngũ chương trình đã mời Kiều Huyên đang nổi năm nay làm huấn luyện viên biểu diễn, ba vị còn lại, Trần Mộ Dương là quán quân mùa đầu, cực kỳ nổi tiếng, hai người kia tuy rằng chỉ đứng thứ hai, nhưng cũng đều là người nổi danh trong giới âm nhạc.
Do số lượng dự thi quá lớn, quá trình sơ tuyển cùng với thi đấu chính thức có chút khác biệt, các clip tranh tài được tập hợp trong một video với tên 《Hello,singers》 để phát động sức nóng của chương trình, không có sự tham gia ghi hình của huấn luyện viên, tổ chương trình sẽ mời giám khảo chuyên nghiệp phụ trách, trình độ chuyên nghiệp cũng không kém, chỉ là các phương diện so với bốn vị huấn luyện viên chính thức đều kém hơn một chút, bởi vậy giai đoạn trước của chương trình không hấp dẫn nhiều sự chú ý lắm, nhưng so với các chương trình khác thì vẫn là một điểm nóng lớn.
Trải qua ba tháng cùng nhiều tháng trước đó chuẩn bị và sơ tuyển vòng loại, ban tổ chức đã công bố danh sách top 50 thí sinh tại 《Hello,singers》, 《Singer》 sẽ chính thức ghi hình vào đầu năm, tổng cộng có mười vòng đấu, xa luân chiến (1), chế tài khốc liệt, môi vòng sẽ loại năm thí sinh, để lộ ra năm người cuối cùng.
Danh sách vừa được công bố, một số thí sinh nổi đã được lên hot search, đúng lúc 《Chuyến đi đêm dài》 vừa kết thúc, các tin tức liên quan đều được đứng đầu.

Cuối năm các lễ trao giải cũng được thúc đẩy, 《Trở về》đã giành được giải ca khúc vàng của nhạc phim truyền hình của năm cùng giải bài hát của năm, không nghi ngờ gì nữa, Giang Điềm chính là một trong số các thí sinh được bàn luận nhiều nhất.
Vốn dĩ, Trần Mộ Dương và cô đều nhận được lời mời biểu diễn, nhưng Trần Mộ Dương đã ngừng mọi hoạt động từ ba tháng trước, đến đầu năm mới có thể tiếp tục công việc, còn Giang Điềm lại bận tập luyện cho thi đấu, Mạc An đành phải từ chối thay Giang Điềm.
Thời gian trôi nhanh, nháy mắt đã đến cuối tháng mười hai, lại là Giáng sinh, đèn neon sáng rực được treo khắp nơi trên đường phố, trước cửa trung tâm thương mại đều có cây thông Noel trang trí rất lớn.
Vốn phải huấn luyện, xong còn phải luyện tập bài hát được chọn, một đám người đáng ra phải ở lại trong phòng làm việc đến rạng sáng, nhưng cuộc thi tạm thời dừng lại đúng vào cuối năm, cũng phải nghỉ ngơi mấy ngày, nên lúc trời còn chưa tối, Giang ĐIềm đã đề nghị mọi người về nhà ăn tết, kết thúc sớm một ngày làm việc.
Giang Điềm không có người quen ở thủ đô, suốt bốn tháng nay mỗi ngày không luyện tập ở phòng làm việc thì cũng là thu âm trong phòng thu, thời gian khác cơ bản cô đều ở khách sạn, lặp đi lặp lại.
Trong phòng làm việc không có nhiều người lắm, Giang Điềm xách túi định quay về khách sạn, Vương Ngải bên cạnh đã lấy khuỷu tay húc cô, động tác trên tay Giang Điềm ngừng lại, “Sao vậy ạ?”
Vương Ngải là trợ lý Mạc An tìm giúp cô, lớn hơn cô một chút, nhưng cũng chỉ mới tốt nghiệp đại học, coi như là người Giang Điềm thân quen nhất ở thủ đô.
Vương Ngải lắc lắc di động, kiêu ngạo nói: “Chúng ta lại lên hot search rồi, hạng ba.” Tuy cô ấy mới mới quen Giang Điềm không lâu, nhưng quan hệ giữa hai người cũng khá tốt, Giang Điềm này không kiêu căng chút nào, có năng lực lại chịu khó, diện mạo thì xinh đẹp, khó mà Vương Ngải không thích cô.
Giang Điềm nghe xong, cũng không thèm để ý mà hỏi: “Lần này lại chửi em chuyện gì?” Trong khoảng thời gian này Giang Điềm đã thành quen, nhiều người mắng chửi, cô gặp mãi thành quen, đề tài giống nhau cũng không sao, chỉ có chút khó nghe, cũng không cần cô ra mặt, tuy Mạc An không ở lại Đế Đô, nhưng phần lớn đều sẽ thay cô xử lý tốt.
Vương Ngải nghẹn lời, cô ấy nghẹn ngào, “Em không thể nghĩ tích cực chút à, hôm nay 《Singer》 chính thức công bố, nói chúng ta có khả năng giành quán quân nhất.” Thực lực của Giang Điềm là điều rõ như ban ngày, nhưng một bộ phận lớn các người lại cố tình không thấy, bấu víu vào những chuyện mập mờ rồi làm ầm lên.

Ban đầu cô ấy còn lo cho Giang Điềm, nhưng rồi cô ấy phát hiện ra, dường như Giang Điềm vốn không thèm quan tâm đến những cái đó, vẫn toàn tâm chuẩn bị cho cuộc thi, cô ấy cũng yên tâm hơn.
Giang Điềm sắp xếp lại đồ đạc trên bàn, thấy Vương Ngải nói vậy, cô liền tò mò hỏi: “Chị vất vả xem qua bao nhiêu cái bình luận trước khi chọn được một cái khen em?”
Vương Ngải hoàn toàn bị chặn họng, cô ấy thật sự bội phục Giang Điềm.

Giang Điềm ôm lấy bả vai Vương Ngải đẩy ra ngoài, rất tự nhiên mà chuyển đề tài, “Hôm nay không phải là ăn tết à, em định thêm vào bữa tối hai ta một đùi gà, nhân tiện phóng túng thêm ly trà sữa, thế nào?”

Vương Ngải bị cô lắc lắc, cực kỳ bất lực nói: “Chị nói này bạn học Giang, tốt xấu gì chị cũng là một ca sĩ nhỏ không thiếu tiền, có thể đừng bình dân như vậy được không? Còn nữa, em mới bao tuổi chứ… Sao có thể sống như đang tuổi già xế chiều như vậy? Hàng ngày không làm việc thì cũng ngủ, chị chưa thấy người trẻ tuổi nào thanh tâm quả dục như em…”
Giang Điềm nhận ra ý tứ trong lời Vương Ngải, cô cẩn thận suy nghĩ, không khỏi nhướng mày, “Chị có bạn trai?”
Vương Ngải vội gật đầu không ngừng, chợt mím môi cười nói: “Hôm nay không phải đêm Giáng Sinh à, chị không thể ở cùng em được rồi, chờ đưa em về khách sạn xong, chị liền đi lêu lổng với đàn ông.” Đột nhiên cô ấy thẹn thùng nhìn Giang Điềm, “Đến phòng cũng đã đặt rồi.”
Giang Điềm: “…”
Giang Điềm bỗng nhiên không kịp phòng bị đã bị nhét một miệng đầy cơm chó, cô ghét bỏ thu cánh tay khoác trên vai Vương Ngải lại, khẽ đẩy cô ấy, nhưng ghét thì ghét, cô vẫn săn sóc nói: “Thế chị đi luôn đi, cũng chỉ có mấy phút đi xe, tài xế đưa tận cửa, chị không đi cùng cũng không sao.”
Nghe xong, hai mắt Vương Ngải lập tức tỏa sáng, “Được không?”
Giang Điềm đang định gật đầu, còn tưởng Vương Ngải vẫn còn rất quan tâm mình, ai ngờ cô nàng khát tình kia đã phấn khích vỗ đầu, “Chị lập tức đi báo một tiếng với người đàn ông của chị đây, bảo anh ấy tới công ty đón chị.”
Giang Điềm: “…”
Mười phút sau, Vương Ngải hưng phấn lên xe bạn trai, chiếc ô tô nhanh chóng phóng đi, Giang Điềm đứng tại chỗ nhìn theo đèn đuôi xe, cũng không biết nhớ tới cái gì, vẻ mặt thất thần, tầm mắt dừng trên chiếc xe xa xăm lúc lâu quên thu lại.
Mãi đến khi tiếng còi xe vang lên, suy nghĩ trôi dạt của Giang Điềm mới quay lại, cô không dấu vết giấu đi tất cả cảm xúc, sau đó rất tự nhiên mở cửa xe bảo mẫu ngồi vào trong, lễ phép chào hỏi về phía ghế lái: “Cháu chào chú Phí.”
Chú Phí tên đầy đủ là Phí Minh, việc đi lại của Giang Điềm ở thủ đô hơn nửa năm nay đều là do ông phụ trách đón đưa.
Phí Minh vừa khởi động xe vừa nói với Giang Điềm ngồi ghế sau: “Hôm nay sớm nhỉ, ngày thường đến một hai giờ cháu vẫn còn ở trên đó.” Ông đã bốn năm mươi tuổi, còn Giang Điềm lại nhỏ tuổi, ông thương Giang Điềm như con gái mình, quan tâm nói: “Cũng đừng cố quá, cơ thể vẫn quan trọng hơn.”
Trong xe mở hệ thống sưởi, Giang Điềm tháo khăn quàng trên cổ xuống, treo lên sau ghế, cô cười nhẹ đáp: “Chú Phí dạy phải, hôm nay về phải ngủ sớm một chút, chú nói có đúng không?”
Phí Minh bị sự lém lỉnh của Giang Điềm chọc cười, chiếc xe chậm rãi hòa nhập dòng xe cộ, ông để ý tới cảnh phố xá, lại cảm khái, “Buổi tối nay cũng náo nhiệt thật, sao cháu không đi dạo đi?”
Giang Điềm bị lời Phí Minh dẫn dắt, không kìm được nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng là rất náo nhiệt, nơi nơi đều giăng đèn kết hoa, có cây thông Noel lớn, trên cành cây quấn đèn neon thành vòng, còn có ông già Noel râu trắng quần áo đỏ, nơi nào trên quảng trường cũng là các cặp đôi hẹn hò.
Giang Điềm thoáng nhìn đến một tiệm trà sữa cách đó không xa, một đôi nam nữ đứng ở cửa, mùa đông ở thủ đô rất lạnh, cô gái mặc áo khoác vàng nhạt, quàng khăn cùng đội mũ, còn đeo bịt tai trắng, trong tay cầm cái kem hồng nhạt, chàng trai thỉnh thoảng hà hơi vào tay, sau đó lại đau lòng chùm lấy bàn tay cô gái…
Kem hồng nhạt, hẳn là vị dâu tây.
Không biết làm sao, trong đầu Giang Điềm bỗng nhiên nhảy ra một giọng nói, tựa như là đêm hè xa xôi, người nào đó ngang ngược vô lý bắt nạt cô trước, xong không lâu sau, lại mua kem cùng trà sữa, nhận lỗi với cô như dỗ dành cô học sinh nhỏ.
“Dâu tây, ông chủ nói con gái đều thích vị dâu.”
Ký ức là một thứ đáng sợ, không nghĩ đến thì cũng yên bình, nhưng một khi nhớ tới, sẽ liền như hồng thủy mãnh thú, đến việc nhỏ nhặt không đáng nói cũng bị phóng đại vô tận, trở thành một kiếp nạn.


Nhất là vào những ngày đặc biệt, những nhớ nhung bình thường bị sự bận rộn đè nén nay bùng lên, hối hả hấp thụ sự nhộn nhịp của đường phố, nháy mắt đâm chồi nảy lộc, đẩy bạn đến trước cảnh vạn kiếp bất phục…
Cô rời An Thành từ cuối tháng tám, hiện đã là cuối tháng mười hai, đảo mắt đã đến năm mới.
Lần cuối cô gặp Lục Minh Chu là ở bệnh viện, từ sau ngày đó, hai người cũng không liên lạc, không gặp mặt, không gọi điện, thậm chí một tin nhắn cũng chưa từng có…
Lông mi Giang Điềm hung hăng run lên, nước mắt liền ào ạt rơi xuống, cô hoảng loạn thu tầm mắt, cúi đầu tránh vào góc khuất gương chiếu hậu, vội lấy mu bàn tay lau đi nước mắt.
Tới cửa khách sạn, ô tô dừng lại, Giang Điềm cũng không để ý lễ phép, vội vàng kéo mở cửa xe, bước nhanh về phía sảnh khách sạn.

Lúc Phí Minh gọi hai tiếng nhắc nhở khăn quàng của Giang Điềm bị rơi, Giang Điềm cũng đã đi vào trong cửa xoay, Phí Minh đành thôi, đưa Giang Điềm trở lại khách sạn an toàn, ông gọi điện thoại đi, vẫn là nói mấy câu như cũ, đối phương bình thường cũng chỉ đáp lại một chữ “Được”…
…..
Giang Điềm trở lại khách sạn, sau khi tắm nước nóng xong cảm xúc đã ổn định đi nhiều, cô lau tóc rồi gửi tin nhắn cho Giang Ninh Minh.

Trong thời gian cô xa nhà mấy tháng nay, Giang Ninh Minh có tới thăm cô một lần, mang cho cô quần áo mùa đông, Giang Điềm sợ ông lo lắng, lúc xong công việc trở về khách sạn, nếu vẫn còn sớm đều sẽ nhắn tin hoặc gọi điện cho ông.
Tuy rằng là ngày lễ phương Tây, nhưng các thanh niên luôn thích náo nhiệt.

Bình thường Trình Tuế rất ít khi nói chuyện phiếm riêng với cô, có chuyện gì cũng trực tiếp nhắn trong nhóm ba người, nhưng đến mỗi dịp lễ tết là lại phát lì xì cho cô, nhiều năm thành quen.
Giang Điềm nhận bao lì xì ba con số xong, nghĩ thầm, mấy tháng nay cô có kiếm được chút tiền, tuy rằng tiền thù lao của cô thậm chí chẳng bằng một phần mười của Trần Mộ Dương, nhưng tốt xấu gì cũng coi như một chút tài sản, cũng liền hào phóng cho Trình Tuế chút lòng thành.
Ngoài Giang Ninh Minh, tháng trước Trình Tuế có tới thủ đô công tác, cũng tiện đường ghé qua thăm cô.
Hai người hàn huyên vài câu, liền có người gõ cửa.
Giang Điềm thấy lạ, cô còn chưa gọi cơm hộp, không phải là anh trai cơm hộp, giờ này ai tìm cô nhỉ?
Cô buông di động xuống, nhìn qua mắt mèo xem người đứng bên ngoài, thấy người tới mặc đồng phục của khách sạn, Giang Điềm cũng nhận ra người này, là quản lý bộ phận phòng ốc cho khách, Giang Điềm mặc đồ lót vào trong áo ngủ, quấn tóc ướt thành một khối, rồi đẩy cửa đi ra.
“Cô Giang, phiền quý khách rồi…”
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Quản lý nở nụ cười chuyên nghiệp, “Là như này, khách sạn chúng tôi đang có một hoạt động, quý khách là khách hàng cũ của chúng tôi, cho nên ưu tiên mời quý khách tham gia.


Hiện tại quý khách đang ở phòng bình thường của khách sạn chúng tôi, chúng tôi có thể nâng cấp cho quý khách thành phòng khách quý, không biết cô Giang có hứng thú không?”
“Phòng VIP? Phòng VIP không phải rất đắt sao?”
“Chúng tôi không thu thêm tiền.”
Giang Điềm nghi hoặc thoáng nhìn Quản lý, hiển nhiên không tin tưởng lắm, “Các người không thu thêm tiền, mà vẫn để tôi ở phòng VIP?”
Quản lý cười gật đầu, “Phòng VIP rất khác biệt so với phòng cho khách bình thường, chúng tôi sẽ nấu bữa sáng dành riêng cho quý khách, còn có bữa ăn khuya, có thực đơn đa dạng cho bếp trưởng chuyên nghiệp làm ra, đương nhiên, các khía cạnh khác cũng an toàn, phòng cũng rộng rãi hơn.” Quản lý nói đến một nửa, mắt thăm dò nhìn Giang Điềm, như suy tư nói: “Giường phòng bình thường quá nhỏ, hai người đúng là hơi chật…”
Giang Điềm nghe anh ta nói xong câu cuối, tức khắc ngạc nhiên, không nhịn được mà hỏi lại: “Hai người?”
Quản lý lập tức thu vẻ mặt lại, nghiêm túc giải thích cho cô như không có việc gì: “Quý khách nghe nhầm, tôi vừa nói là một người.”
“…”
“Quý khách yên tâm, ngày mai trước khi ra ngoài cô chỉ cần thu dọn hành lý xong, chúng tôi sẽ thay quý khách mang lên.”
Giang Điềm vẫn không hiểu nổi, “Tôi cũng đã ở đây lâu như vậy, tại sao đến giờ lại được nâng lên phòng VIP?”
Quản lý dường như đoán được Giang Điềm sẽ hỏi như vậy, trả lời một cách đương nhiên: “Đây là hoạt động tặng quà cuối năm cho khách hàng cũ và mới, bình thường không có, không phải sắp năm mới rồi sao, hiện tại làm hoạt động.”
“Chỉ có mình tôi được chọn ư?”
“Đương nhiên không phải!”
Giang Điềm: “Còn ai nữa?” Khách sạn này cũng không đặc biệt cao cấp, đến trong một tầng này của Giang Điềm, cũng có vài thí sinh giống cô ở tại đây.
Quản lý: “Tôi quên rồi.”
Giang Điềm: “…”
Giang Điềm vốn đang định từ chối, cô ở đây quen rồi, đổi phòng đột ngột lại rất phiền phức, nhưng quản lý thấy cô từ chối, tức khắc trưng vẻ mặt khốn khổ, bộ dáng “Cô không đồng ý tôi liền đi chết”.

Giang Điềm đành phải đồng ý, đến lúc quản lý cười tủm tỉm rời đi, Giang Điềm lại có cảm giác mình bị mắc mưu.
Mắt phải của cô giật nhẹ một cái, cứ cảm thấy có chỗ kỳ lạ, nhưng mà lại không thể nói ra được lạ ở đâu…
_______
(1) Xa luân chiến: Trong Binh thư của Tôn Tử, “xa luân chiến” là phương pháp sử dụng 2 cánh quân xa thay nhau tấn công làm đối thủ xoay xở không kịp, liên tục bị động, không biết nên tập trung đối phó với bên nào.