Đừng Ép Anh Động Tâm

Chương 59: Vợ anh có tan muộn đến đâu cũng phải đón về nhà, làm sao có chuyện bỏ ở ngoài được




Thấy Giang Điềm không nói lời nào, mấy cô gái đi cùng đều xông tới, cầm điện thoại hóng náo nhiệt, trong đó có một cô gái tóc ngắn, cô ta so sánh ảnh chụp, tò mò hỏi: “Giang Điềm, là cậu thật sao?”

Giang Điềm không thể phản bác lại, trong tin tức tuy không đề cập đến cô gái bí ẩn kia là ai, nhưng bọn họ cùng Giang Điềm cũng xem như ở chung sớm tối, so sánh dáng người cùng tướng mạo, nói thế nào cũng không có khả năng nhận nhầm, cô đành phải duy trì im lặng.

Tất cả mọi người vây quanh cô, Giang Điềm cũng không rời đi được, Weibo tăng lên nhanh chóng theo thời gian thực, ban đầu còn xếp tận sau top hai mươi, không đến lúc sau đã lọt vào trong top mười.

“Tình tay ba của Trần Mộ Dương.”

Sức nóng của mấy đề tài liên quan cũng tăng lên nhanh chóng.

“Thực tập sinh Thành Niệm.”

“Người đàn ông Bentley thần bí.”

“Bạn gái Trần Mộ Dương.”

Giang Điềm sốt ruột trong lòng, một đám thực tập sinh vây quanh Giang Điềm hăng say thảo luận chủ đề, cô gái tóc xoăn đứng vòng ngoài cùng cười nói: “Chả trách chị Mạc ký với cậu, trước kia đến Kiều Huyên chị Mạc cũng còn không muốn đấy.” Giữa các cô Giang Điềm không tính có điều kiện tốt nhất, nhưng chính là ký với Mạc An, nói không ghen ghét tuyệt đối là giả.

“Làm sao có thể so sánh như vậy chứ, Kiều Huyên hiện giờ là bông hồng của Thành Niệm, nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, nơi này của chúng ta điều kiện tốt nhất, thế nào cũng là xếp nhất du kỳ chứ.” Nữ xinh tóc xoăn đứng cạnh cô gái áo trắng bổ sung nói: “Cho nên có một số người dựa vào đàn ông để leo lên, chiếm mất vị trí của người khác.”

Giọng hai người nói chuyện không hẳn là to, nhưng cũng không nhỏ, rõ ràng muốn để cho người trong cuộc nghe được, Giang Điềm đúng là có nghe được, nhưng lúc này Giang Điềm hoàn toàn không có tâm tư lo chuyện tin đồn, dù bị vu oan như thế nào thì cô vẫn phải chịu đựng, việc cô lo lắng nhất là tin tức này có thể bị Đường Mật nhìn thấy, hoặc là có người trong giới đào lại tin tức của Đường Mật năm đó.

Chủ đề chuyện này cũng không nhỏ, vốn là sau khi huấn luyện xong, mọi người đã mệt đến mức không muốn làm gì, nhưng điều này quá phấn khích.

“Giang Điềm cậu với Trần Mộ Dương có quan hệ gì vậy? Hai người thật sự yêu nhau sao?”

“Còn có anh Bentley đẹp trai là ai thế? Ngày nào cũng đến Thành Niệm đón cậu tan làm ư?”

“Rốt cuộc là cậu ở bên ai? Trần Mộ Dương hay là chàng trai Bentley?”

“Cả hai đều là cực phẩm, cho nên chị Mạc mới ký hợp đồng với cậu à?”

“…”

Câu hỏi bị ném ra lần lượt, trong lòng Giang Điềm không thoải mái, trên mặt lại không biểu hiện gì, cô khách khí cười cười, thật vất cả mới chen ra khỏi đám người, cô vừa bước nhanh rời đi vừa chuẩn bị gọi điện thoại Giang Ninh Minh.

Hiện tại cô không quan tâm tới mình, nếu như Đường Mật thông qua cách này biết được cô ký hợp đồng với Thành Niệm, nó sẽ làm bà tổn thương hơn gấp trăm nghìn lần so với việc Giang Điềm tìm thời cơ thích hợp chủ động thẳng thắn nói với bà, sắc mặt Giang Điềm gấp đến tái nhợt.

Điện thoại Giang Ninh Minh không gọi được, điện thoại của Mạc An rất nhanh gọi đến, Giang Điềm bước nhanh xuống cầu thang thoát hiểm, căng thẳng tiếp máy, Mạc An vừa mở miệng đã trực tiếp nói đúng trọng điểm, “Người đàn ông Bentley là ai?”

Trên hot search có ba tấm ảnh, nhân vật chính trong hai cái là hình Trần Mộ Dương với cô, cảnh chụp ở hai nơi, trong đó một tấm là chụp trước khu tập thể Thành Nam, đó là lần Trần Mộ Dương sáng sớm đã tìm đến khuyên cô tham gia 《Singer》, lúc cô đưa Trần Mộ Dương ra ngoài, đúng lúc bị phóng viên ngồi xổm ở cửa bắt gặp.

Nhưng cô nhớ rõ ràng lúc ấy Trần Mộ Dương đã đuổi theo, đúng ra mà nói, tin tức này hẳn là phải bị áp xuống, nhưng tới bây giờ lại bị tung ra, một tấm khác là chụp cô cùng Trần Mộ Dương trên hành lang của Xuân Thụ Cảnh, lúc ấy anh ta thay cô giải vây, đang lôi cô đi ra ngoài.

Hai tấm ảnh đều chụp rất khéo. Dưới ống kính, tư thế cô cùng Trần Mộ Dương mập mờ, lộ rõ mặt cô, mặc dù ảnh chụp không rõ nét lắm, nhưng chỉ cần là người quen biết, nhìn nhiều là có thể nhận ra được.

Mạc An không hỏi Trần Mộ Dương, trực tiếp hỏi đến tấm thứ ba, tư thế của hai người trong tấm hình cũng mập mờ như vậy.

Mấy ngày gần đây lúc cô kết thúc luyện tập cũng đã khuya, Lục Minh Chu không yên tâm nên tới Thành Niệm đón cô, nhưng cô đã rất cẩn thận, mỗi lần đều để Lục Minh Chu đỗ xe ở cách đó nửa con phố, cũng không biết làm sao bị bắt được, cái làm cô khó hiểu hơn là, ai đã chụp cô?

Nếu hai cái trước là do Trần Mộ Dương, vậy cái thứ ba thì sao? Trong ảnh, Lục Minh Chu đưa lưng về phía máy ảnh, chỉ có mỗi bóng lưng, cho nên nhân vật chính là cô ư?

Mạc An thấy Giang Điềm lâu sau cũng không nói lời nào, có chút thiếu kiên nhẫn, bà lại nói: “Người đàn ông bí ẩn rốt cuộc là ai? Giang Điềm, tôi không phản đối chuyện em yêu đương, nhưng bí mật và công khai là hai vấn đề khác nhau! Việc này làm to chuyện lên chỉ làm hỏng thanh danh của em, em biết hiện tại trên mạng nói như nào không? Fan của Trần Mộ Dương đều nghiêng về một phía mắng chửi em ngoại tình.”

Giang Điềm bước xuống cầu thang, cô không dám nói ra Lục Minh Chu, cũng lo lắng chuyện này sẽ có ảnh hưởng trái chiều với Lục Minh Chu, đành phải né tránh trả lời: “Chị Mạc, anh ấy chỉ là bạn của em, em không muốn làm ảnh hướng đến anh ấy.”

Mạc An ở đầu bên kia điện thoại lo lắng, “Giang Điềm, hiện tại đến bản thân em còn không bảo toàn được lại đi lo ảnh hưởng người khác ư?” Bà buồn cười nói: “Tuy tôi không biết cậu ta là ai, nhưng rõ ràng kẻ có tiền mà vô dụng cũng chỉ là phú nhị đại, bạo loạn trên internet không ảnh hưởng đến cậu ta, Trần Mộ Dương cũng thế, hiện tại trên mạng đều là thương cảm cho cậu ta, chỉ có em bị chửi, cho nên người đón em rốt cuộc là ai?”

Giang Điềm do dự, suy nghĩ, gần đây Lục Minh Chu thường xuyên bận rộn đến điên đảo, tạm thời không có khả năng phân thân ra được, nếu lại lôi anh vào chuyện này, thật sự không nói rõ được, Giang Điềm nghĩ mãi không ra lý do, đành nói: “Chị Mạc, không cần liên lụy đến anh ấy, anh không phải người trong giới.”

Mạc An hoàn toàn bị chọc tức rồi, giọng bà cao vọt lên, “Nửa tiếng nữa tôi sẽ đến Thành Niệm, em cũng đừng về!” Nói xong, bà lại hận không rèn sắt thành thép bổ sung: “Giang Điềm, nếu không xử lý tốt chuyện này, em sẽ không ra mắt được, em bảo vệ người khác, ai sẽ bảo vệ em đây? Mạc An tôi có ba đầu sáu tay cũng không chặn được nhiều cái miệng như vậy trên mạng!”

Giang Điềm biết Mạc An đang nghĩ cho cô, cô cũng áy náy vì sự không thẳng thắn của mình, Giang Điềm đành phải thành khẩn xin lỗi, Mạc An mắng cô không biết cố gắng, rồi cúp điện thoại.

Ba mươi phút sau Mạc An đến Thành Niệm, Giang Điềm lại lần nữa quay trở lại văn phòng Thành Niệm, cô vừa đi vừa lướt di động, tất cả bình luận phía dưới hot search đều là suy đoán thân phận của cô, sức mạnh internet hiển nhiên ngoài sức tưởng tượng của cô, đã có người tiết lộ cô là thực tập sinh của Thành Niệm, thậm chí video cô hát ở Xuân Thụ Cảnh cũng bị đào ra.

Một thời gian trước, Mạc An bắt cô đăng ký một cái tài khoản Weibo, chứng nhận nghệ sĩ dưới trướng Thành Niệm. Giang Điềm không có thói quen đăng Weibo, chỉ có mấy cái ít ỏi, mấy tấm ảnh chụp lúc luyện tập, còn có một tấm trước khi đội tạo mẫu trang điểm để chụp poster cho cô, vẫn là Mạc An bắt cô đăng, mới đầu cô chỉ có mấy nghìn fans, bây giờ đã hơn vạn, trên bài Weibo mới nhất đều là những lời mắng nhiếc cô.

“Ghê tởm! Gà rừng!”

“Tại sao Trần Mộ Dương lại thích loại hạng mười tám(1) này, hạng mười tám cũng không tính là thực tập sinh ngu ngốc.”

“Cho nên chị gái nhỏ ngoại tình sao? Không biết xấu hổ à?”

“Rác rưởi cút mẹ mày đi.”

Giang Điềm không đành lòng xem tiếp bên dưới, cô sẽ bị ảnh hưởng, cho dù nó không phải sự thật, nhưng tam nhân thành hổ(2), cái Giang Điềm không muốn thấy nhất chẳng phải mối quan hệ của cô cùng Lục Minh Chu bị che giấu vì lời đồn đáng sợ này sao…

Cô với Lục Minh Chu hiện giờ nếu công khai ra chắc chắn sẽ lại là trò đùa khác, thực tập sinh cùng ông chủ Thành Niệm có lẽ so với Trần Mộ Dương càng thêm mánh lới hơn, hơn nữa trước kia còn có tin tức của Lục Minh Chu và Kiều Huyên bị tung ra, một chuỗi sự kiện này gộp lại với nhau, chỉ có cô là không có khả năng tự bảo vệ mình nhất, Trần Mộ Dương không sao, Kiều Huyên không, Lục Minh Chu càng không.

Cái tệ hơn là Giang Điềm còn có nhân tố bất ổn, cô sợ làm Đường Mật tổn thương, cô tuyệt đối không thể vì tin tức xấu của mình mà kéo cả Đường Mật xuống nước, làm bà lại bị chửi rủa một lần nữa.

Giang Điềm dừng trước cầu thang, trong nhất thời bước chân bất động, cô bắt đầu sợ, phía sau lưng túa ra mồ hôi lạnh, Giang Điềm dựa vào thành cầu thang ngồi xổm xuống, cả người co ro thành một khối, cô lại không cam lòng lấy điện thoại ra, lần nữa mở Weibo.

Đề tài “Tình tay ba của Trần Mồ Dương” vẫn ở đỉnh, sau nó là một mảnh bùng nổ đỏ rực.

Thậm chí còn mấy cái chủ đề liên quan khác cũng chen vào top trên.

“Bạn gái Trần Mộ Dương ngoại tình”

“Phú nhị đại thần bí”

“Giang Điềm Thành Niệm”

Chủ đề nào Giang Điềm cũng bấm mở, các bình luận phía trên đều chỉ có những lời nhục mạ, câu nào cũng nói rất khó nghe, chửi cả nhà cô, thậm chí còn có người muốn ăn thịt cô.

Nói thật ra, dự đoán ban đầu của Giang Điềm không phải như thế, cô không hề ngờ tới mình sẽ xuất hiện trước mắt công chúng bằng cách này, hình ảnh bằng chứng ở đó, mọi người xem ảnh rồi bàn tán, sự thật là cô ngoại tình, dường như cô không thể chối cãi được.

Cô sợ, rất sợ hãi.

Giang Điềm cầm di động cả người phát run, ban đầu cô định gọi điện thoại cho Giang Ninh Minh, nhưng hiện tại cô không dám, cô không dám nói mình đã làm mọi chuyện rối tung lên, thậm chí còn có thể đẩy Đường Mật lên đầu sóng ngọn gió.

Cô bắt đầu đi phủ nhận trước kia, sinh nghi ngờ mọi thứ mình đã quyết định, nếu không phải vì không cam lòng, cô sẽ không đồng ý với Trần Mộ Dương mà tham gia 《Singer》, nếu không phải vì muốn biết chuyện năm đó, cô sẽ không ký hợp đồng với Mạc An, nếu không phải do thích Lục Minh Chu, cô sẽ không muốn liều mạng vươn đến gần anh hơn chút…

Rất nhiều rất nhiều cái nếu, rất rất nhiều sự sợ hãi.

Giang Điềm vốn tưởng rằng mình rất mạnh mẽ, nhưng rõ ràng cô đã đánh giá bản thân quá cao, cô không chịu nổi. Giang Điềm nhìn chằm chằm vào màn hình di động, cảm thấy áp lực nhiều đến mức trời sắp sập xuống.

Cô lo lắng có người sẽ phát hiện ra người đàn ông thần bí là Lục Minh Chu, cô lo lắng có người sẽ tiết lộ mẹ cô là Đường Mật, cô lo nếu làm mới trang sẽ nhảy ra tin tức nghi cô bị bao nuôi vì sống trong khu nhà xa hoa.

Di động đột nhiên rung lên, Giang Điềm giật mình, ngồi bệt mông xuống mặt đất, trên màn hình hiện lên hàng chữ quen thuộc, Giang Điềm lại đột nhiên tủi thân rơi nước mắt.

Là điện thoại của Lục Minh Chu.

Cái này hẳn là Lục Minh Chu ở dưới tầng Thành Niệm chờ cô, có lẽ thấy cô lâu rồi vẫn không xuống, anh bắt đầu sốt ruột, Giang Điềm luống cuống tay chân, hoàn toàn không có can đảm tiếp điện thoại.

Chuông điện thoại lại vang lên không nghỉ, ngừng rồi kêu, kêu rồi ngừng, lặp đi lặp lại, không dứt.

Giang Điềm bắt đầu sợ Lục Minh Chu lo lắng, trước mắt đến bản thân mình cô còn khó bảo toàn, lại vẫn đi lo Lục Minh Chu sẽ lo lắng, Giang Điềm cảm thấy bản thân quả thật vô dụng, mới đó đã bị một người ăn gắt gao, không thể phản kháng chút nào.

Giang Điềm dùng mu bàn tay lau sạch nước mắt, cô ép bản thân bình tĩnh, giả vờ như không có chuyện gì rồi tiếp điện thoại.

Giọng Lục Minh Chu rất nhanh truyền đến, “Ớt Nhỏ! Sao đến giờ em mới nghe điện thoại?” Giọng điệu của anh hiển nhiên là sốt ruột, “Suýt nữa là anh muốn đi lên tìm em rồi.”

Giang Điềm vừa nghe được lời này còn lo lắng hơn cả anh, “Anh đừng lên!” Cô căng thẳng đến lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, “Em xin anh đấy đừng lên!”

Bên kia, trên ghế lái, Lục Minh Chu rõ ràng cảm giác được cảm xúc kích động của Giang Điềm, giọng điệu cũng không đúng lắm, anh không khỏi lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Giang Điềm cố gắng áp niềm chua xót xuống, cô làm như không sao, nói: “Không có việc gì, chỉ là hôm nay có khả năng kết thúc tương đối muộn.” Cô nói dối, nỗ lực xóa đi sự suy sụp bất an trong ngôn từ, “Anh về nhà đi, hôm nay khả năng là sẽ luyện tập đến khuya, em… Đến lúc đó em đến phòng nghỉ ngủ luôn, sẽ không trở về.”

Lục Minh Chu rõ ràng không đồng tình, nói: “Không trở lại mà ngủ luôn ở phòng nghỉ á? Này sao được.” Anh đẩy cửa xuống xe, nhẹ nhàng bổ sung: “Muộn một chút cũng không sao, cùng lắm là chờ thêm một lát thôi.”

Từ điện thoại truyền đến giọng nói quá mức dịu dàng, Giang Điềm không nhịn được hốc mắt nóng lên, cô mạnh mẽ áp chế lại, vẫn từ chối: “Sẽ rất muộn…”

Ngược lại Lục Minh Chu cười, giọng anh nặng nề: “Muộn nữa cũng không sao.”

Giang Điềm tức khắc ngổn ngang trăm mối cảm xúc, cô không nhịn được, bóp chặt ngón tay ép mình không phát ra tiếng động nào, ai ngờ Lục Minh Chu lại nhàn nhạt nói đùa một câu, “Vợ anh có tan muộn đến đâu cũng phải đón về nhà, làm sao có chuyện bỏ ở ngoài được?”

Cạm bẫy dịu dàng của Lục Minh Chu, Giang Điềm không thể giả vờ bình tĩnh như không có chuyện gì, đến nghe anh nói cũng cảm thấy miễn cưỡng, cô vội vàng bóp chặt điện thoại, cúp máy trong nháy mắt, tiếng cô khóc thút thít nặng nề, nước mắt rơi xuống càng dữ hơn.

Vừa cúp điện thoại, tin nhắn của Lục Minh Chu lập tức gửi đến.

【Bạn trai thối: Tại sao đột nhiên ngắt điện thoại】

【Bạn trai thối: Anh còn muốn nghe em nói thêm vài câu mà】

Ánh sáng trong cầu thang rất tối, trống rỗng, rõ ràng là chỉ có một mình cô, Giang Điềm lại cảm thấy quanh người bị đè nén, toàn không khí khô nóng, giống như cô đặt mình vào trong biển người, tất cả mọi người vây quanh chỉ trỏ cô.

Trong lúc trên trán bất giác mướt mồ hôi, Lục Minh Chu đầu kia lại gửi đến một tin nhắn: 

【Bạn trai thối: Muốn ăn khuya không】

【Bạn trai thối: Em yên tâm, anh không lên, anh mua đồ, rồi gọi người đưa lên】

【Bạn trai thối: Nhưng mà Ớt Nhỏ em đến lúc nào mới thừa nhận anh vậy, nói thật, anh rất tủi thân nha, công ty nhà mình thì phải tránh hiềm nghi, còn bạn gái mình lại phải che giấu】

Giang Điềm nhìn từng tin nhắn nhảy ra trên màn hình, cô do dự đi do dự lại, nghĩ mãi, nhưng mảy may không có cách nào chống đỡ được sự sợ hãi trong lòng, cô không thể không thừa nhận, cô sợ, muốn chạy trốn…

Lục Minh Chu lúc ấy nói cái gì, Giang Điềm vẫn còn nhớ rõ ràng, một ngày là một ngày, một tháng là một tháng, chia tay ngày nào cũng được, cô có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Là nói như vậy nhỉ…

Cô nhớ không nhầm.

Thế là Giang Điềm lấy dũng khí mãi, ngón tay run run gõ xuống mấy chữ.

【Sugar: Lục Minh Chu】

Lục Minh Chu nhanh chóng đáp lại: Sao vậy?

“Em muốn chia tay.”

_______

(1) Hạng mười tám: Đề cập đến các nhân vật công chúng có mức độ nhận diện, độ phổ biến thấp, là sự phóng đại để chỉ người nào đó không quá nổi tiếng, đi trên lề tiêu chuẩn của mộ nhân vật công chúng. Theo quan niệm công chúng, “hạng 3” đã là hạng cuối cùng về mức độ nổi tiếng của nhân vật công chúng, những người bên dưới hạng 3 thậm chí khó có thể coi là người của công chúng. (Theo jikipedia.com) 

(2) Tam nhân thành hổ (三人成虎): là một thành ngữ điển tích của người Trung Quốc chỉ về hiện tượng một việc, dù cho sai lầm, hay tin thất thiệt nhưng nếu nhiều người cùng tin là như vậy thì cũng dễ khiến người ta đem bụng tin mà cho là phải, khi ba người nói là có cọp thì cả thiên hạ ai cũng đều tin là có cọp, tiếng đồn nếu cứ lặp đi lặp lại sẽ có thể khiến người ta tin là sự thật. Ý của câu thành ngữ này là chỉ lời đồn đại quá nhiều sẽ khiến người ta tin là có thực.