Đừng Ép Anh Động Tâm

Chương 13: “Tối hôm qua chúng ta cái gì cũng chưa làm, nên cô thất vọng.”




Giang Điềm rời khỏi nhà Lục Minh Chu, nhanh chóng nhặt chiếc ba lô trên mặt đất và chìa khóa rơi góc tường, trong lúc đẩy cửa vào nhà, cô lấy điện thoại ra xem qua.

Một tá cuộc gọi nhỡ, đều là của Giang Ninh Minh.

Giang Điềm trước tiên vào nhà tắm rửa mặt, sau khi tỉnh táo, cô quay trở lại phòng khách gọi cho Giang Ninh Minh.

Đầu bên kia Giang Ninh Minh rõ ràng thở nhẹ nhõm, ông như có như không nhắc đến chuyện Đường Mật, Giang Điềm nghe xong có chút bực bội, không nói được vài câu đã vội vàng ngắt điện thoại.

Chu Xuyên nhắn tin thực tập là buổi sáng ngày mai qua phỏng vấn, Đường Mật đại khái là thấy được tin nhắn này.

Lấy độ nổi tiếng năm đó của Đường Mật thì quen biết Chu Xuyên cũng là bình thường, dù sao Chu Xuyên trừ bỏ thân phận doanh nghiệp gia đình còn có một danh hiệu khác, nổi danh trong số nhạc công, nhưng rốt cuộc hai người có quen biết hay không cô cũng không rõ ràng lắm, duy nhất xác định được là, Chu Xuyên có biết Đường Mật.

Giang Điềm suy nghĩ một lúc, Đường Mật ngăn trở cô, cô ít nhiều biết một chút nguyên nhân, chỉ là trong suy nghĩ của cô, lý do này có hơi gượng ép.

Ở phía tây phòng khách có để bộ trống jazz, cô đã tích góp tiền nửa năm để mua nó, Giang Điềm ngày càng bực bội, cô ngồi trên ghế cao, thuận tay lấy dùi trống trên kệ gõ đập lung tung vào mặt trống, thuần túy để xả cơn tức.

Cô mượn âm thanh “tùng tùng tùng” phát tiết cảm xúc, liền mấy phút sau, tiếng đập cửa “bang bang bang” vang lên, cô giơ dùi trống lên vội vàng ra mở cửa, nhìn thấy Lục Minh Chu khuôn mặt đen xì đứng bên ngoài.

Giang Điềm nhìn anh mấy giây, lông mi dài như cánh bướm chớp chớp.

Cô không nhớ mình lại đắc tội với vị tổ tông này từ lúc nào.

Lông mày Lục Minh Chu cau lại, đôi mắt đen sâu thẳm, sắc mặt âm trầm mà nhìn chằm chằm Giang Điềm.

Phía sau lưng Giang Điềm toát mồ hôi lạnh, không nhịn được lui về sau một bước, Lục Minh Chu từng bước ép sát, hai người một lui một tiến ngoài ý muốn lại phối hợp rất ăn ý, bước chân Giang Điềm vướng vào bàn trà, trọng tâm không vững, cô theo bản năng duỗi tay kéo lấy Lục Minh Chu, tay phải dùng lực liền trực tiếp đem áo ngủ của anh kéo hẳn xuống dưới.

Này không chỉ lộ hàng không, đến đường nhân ngư cô cũng thấy được, cũng thật gợi cảm.

Chết mất chết mất thôi…..

Tay phải Giang Điềm như chạm phải lửa, cô vội vàng buông tay, sắc mặt ngượng ngùng.

Cúc áo màu trắng bị bung ra bắn thẳng lên trán, ngay lập tức trán Lục Minh Chu đỏ lên một khối, đầu tiên anh sững sờ, chợt nghe thấy âm thanh xé rách quần áo trong không khí, khuôn mặt anh trở nên u ám, từng chữ sắc bén như dao: “Giang Điềm! Cô con mẹ nó!”

Lục Minh Chu sống gần ba mươi năm nay, bị một nha đầu lôi kéo quần áo, cũng cùng một người đó, mười phút trước còn dào dạt nhiệt tình giới thiệu bác sĩ cho anh.

Còn nói có sách mách có chứng ——

Anh họ nhà bác gái cô trước kia bị vô sinh, kể từ khi đi gặp thầy thuốc Đông Y, đến giờ đã có hai đứa con.

Hai chân Giang Điềm mềm nhũn, trực tiếp ngồi liệt trên ghế sô pha.

Nhiều ngày chung đụng với nhau như vậy, tính cách con người Lục Minh Chu này có chút du côn, đôi khi rất xấu, nhưng vẫn là lần đầu tiên cô nghe anh mắng chửi người dữ dội như vậy.

Lục Minh Chu vẫn bộ dáng lạnh lùng như cũ, gương mặt tuấn tú kéo căng, theo sát động tác của cô mà cúi người áp xuống.

Giang Điềm bị ép lùi lại, chống đỡ lên đệm lưng ghế sô pha, không thể lui được nữa, cô vội vàng giơ tay chắn giữa hai người, chung quy là luống cuống, “Anh đang làm gì vậy?”

Lục Minh Chu cách cô chỉ một đoạn, phả ra một hơi, “Cô nói xem?”

Cánh tay Giang Điềm đặt trên lồng ngực gầy mà rắn chắc của anh, đẩy người ra, nhưng bất đắc dĩ sức lực kém xa, đối phương không nhúc nhích tí nào, Giang Điềm chột dạ cắn môi dưới.

Lục Minh Chu thấy cô bày bộ dáng đáng thương nhìn mình, khẽ cao giọng, ánh mắt gắt gao chiếm lấy cô, câu chữ ái muội, “Ớt Nhỏ, cô có phải đang rất thất vọng hay không?”  

Giang Điềm ngẩn người, lo lắng đến nỗi môi trắng bệch, “Cái gì… Thất vọng cái gì?”

Bên môi Lục Minh Chu kẹp lấy tia ý cười, anh gạt một sợi tóc bên môi Giang Điềm ra sau tai, Giang Điềm bị động tác đột nhiên thân mật của anh làm cho thân mình run rẩy, lông mày Lục Minh Chu khẽ nhướng, cười như không cười nói: “Tối hôm qua chúng ta cái gì cũng chưa làm, nên cô thất vọng.”

Bên tai Giang Điềm nóng lên, gương mặt cũng cấp tốc hiện lên tầng ửng đỏ.

Cái gì cũng chưa làm…..

Thất vọng…..

Giang Điềm ngước mắt nhìn lên, vội vàng giải thích: “Không phải… Tuyệt đối không phải… Tôi rất vui mừng!”

Lục Minh Chu thong thả “À” một tiếng, anh lạnh lùng liếc Giang Điềm một cái, rũ mắt hỏi: “Tại sao lại vui mừng?” Anh hơi dừng lại, thả chậm tốc độ nói, “Eo tôi không tốt —— nên cô rất vui sao?”

Giang Điềm: “…..” Quản ta cái rắm.

Dư Tư Nghiên đã từng nói với cô, đừng bao giờ nói một người đàn ông ‘không được’, ngay cả khi anh ta thực sự ‘không được’…..

Giang Điềm chỉ hận lúc ấy không đem lời nói của Lục Minh Chu ghi âm lại.

Đầu lưỡi Giang Điềm gác ở giữa răng khẽ cắn một cái, như thế nào cũng không nghĩ ra được tại sao mình lại đắc tội với một vị tổ tông như này, cô chớp chớp mắt, lặng im một lát sau, hỏi: “Có phải anh thích tôi đúng không?”

Đến lượt Lục Minh Chu ngạc nhiên.

Anh từ trên cao nhìn xuống Giang Điềm, bỗng nhiên cười, “Nằm mơ cái gì vậy?”

Giang Điềm lại đẩy anh lần nữa, thu đủ dũng khí nói: “Anh có thể đừng ép tôi sát gần như vậy được không?” Cô tạm dừng một chút, tiếp tục nói: “Quần áo xộc xệch lại dí gần tôi như vậy, không có hứng thú với tôi vậy chính là chơi lưu manh, hiện tại tôi đánh anh, có thể tính là phòng vệ chính đáng.”

Nói xong, cô có chút ngo ngoe muốn giơ chân phải lên đá xuống, nhìn điệu bộ này xác suất trúng vào chỗ hiểm là 99,99%.

Lục Minh Chu lần thứ hai tức nghẹn, lập tức che dấu ánh mắt, cánh tay vươn ra không khách khí chút nào giằng lấy dùi trống của Giang Điềm, động tác lưu loát đứng dậy, lạnh giọng nói: “Giữa ban ngày không cho phép gõ trống!”

Giang Điềm bị sự tức giận của anh làm cho sợ hãi, liên tục gật đầu không ngừng, sửng sốt lúc lâu, lại hỏi: “Ban đêm thì có thể chứ?”

Ánh mắt Lục Minh Chu không chớp nhìn mặt Giang Điềm, gằn từng chữ một nói: “Không thể!” Nói xong, anh ném dùi trống trong tay rồi đi ra ngoài.

Giang Điềm tức khắc héo, gục mặt xuống, truy vấn: “Vậy khi nào thì có thể?”

“Trừ bỏ ban ngày cùng ban đêm, thời gian khác tùy cô!”

“…..”

***

“Khi nào biểu diễn kết thúc?”

“Mười giờ, cậu đợi tớ ở cửa.”

“Được.”

Nhận được tin nhắn phản hồi đồng ý, Giang Điềm cất điện thoại, tranh thủ thời gian thay chiếc váy liền màu đỏ, bước nhanh ra khỏi phòng thay đồ.

Dư Tư Nghiên bị cấm túc hai ngày, vừa được giải phóng đã hẹn gặp mặt cô.

Sự việc trước đây, cùng với lời nói không rõ ý vị của Trình Tuế, cô vốn dĩ cũng định tính toán thời gian tìm người tâm sự, ngày hôm qua về nhà náo loạn, cô có chút lực bất tòng tâm, Dư Tư Nghiên chọn cái thời điểm này, chắc hơn nửa là có Giang Ninh Minh giật dây, tới làm thuyết khách(1).

Giang Điềm đơn giản chào hỏi dàn nhạc công sau lưng, nhìn vào bản nhạc, trong lòng nắm chắc.

Đèn laser trên đầu chiếu rọi, tiếng ly rượu va chạm trùm lên tiếng nam nữ vui đùa truyền vào tai, Giang Điềm cũng biết rõ, ở chỗ này không ai quan tâm cô hát cái gì, đơn thuần là tạo bầu không khí mà thôi.

Giữa lúc nghỉ ngơi, Giang Điềm uống một ngụm nước, hơi ngẩng đầu nhìn quét qua, thấy trên quầy bar một tên áo đen, ánh mắt hai người chạm nhau, đối phương liền vội vàng dời mắt đi, trông có chút quen, nhưng nhất thời không nghĩ ra đã gặp qua ở đâu.

Lão sư keyboard(2) bên cạnh đưa cho cô mấy tờ giấy ăn, có lẽ thấy vệt nước thấm ướt váy cô, Giang Điềm cười nói cảm ơn, đến lúc ánh mắt cô nhìn lại phía quầy bar, đã không thấy gã áo đen kia đâu.

Giang Điềm suy nghĩ một lát, vẫn không nghĩ ra, cô thu lại tầm mắt.

Mãi cho đến khi kết thúc biểu diễn, cũng không nhìn thấy người nọ.

Giang Điềm trở lại phòng hóa trang, nhìn thời gian, không kịp tháo trang sức, cô thay rồi nhét váy vào ba lô, vừa đi vừa gửi tin nhắn WeChat cho Dư Tư Nghiên: Tớ bên này xong việc rồi, cậu đến chưa?

Cô cúi đầu không nhìn đường, đụng phải người phía trước đi tới, Giang Điềm rối rít xin lỗi, thấy là người quen cô mới bớt đi khẩn trương.

“Vội vã trở về?” Là lão sư keyboard ban nãy, anh xua xua tay, cười hỏi: “Có hẹn?”

Giang Điềm gật gật đầu, cũng cười đáp lại: “Hẹn bạn bè.”

Cô ở Xuân Thụ Cảnh không quen biết nhiều người lắm, lão sư keyboard trước mắt tên Trương Nhạc, mọi người đều gọi anh một tiếng anh Nhạc, ấn tượng của Giang Điềm đối với anh không tồi, là người hiền lành, cũng rất quan tâm cô.

Trương Nhạc đem chai nước khoáng trong tay đưa cho Giang Điềm, nói: “Vất vả rồi, cả đêm cũng chưa từng nghỉ ngơi.”

Giang Điềm rất tự nhiên đưa tay tiếp nhận, khách khí vài câu, sau một hồi, hai người tạm biệt, Giang Điềm bước nhanh ra ngoài.

Dư Tư Nghiên không trả lời tin nhắn của cô.

Giang Điềm nhìn chai nước khoáng trong tay, vẫn còn nguyên chưa mở, cô yên tâm vặn ra, uống một ngụm, cô đứng trong góc hẻo lánh lại đột nhiên bị người phục vụ đi ngang qua đẩy, chai nước bị đổ hơn nửa, người phục vụ cũng không xin lỗi, đẩy toa đồ ăn bước nhanh rời đi.

Giang Điềm không khỏi nhíu mày, nhưng lười so đo, cõng đàn rời khỏi quán bar.

Dư Tư Nghiên còn chưa tới, tin nhắn mới nhất: Tắc đường, đợi tớ mười phút.

Quán bar Xuân Thụ Cảnh nằm ở khu vực tấc đất tấc vàng, bốn phía là các tòa cao tầng san sát, qua đường cái, đi bộ năm phút là đến khu trung tâm mua sắm lớn cùng khu phố đi bộ.

Giang Điềm ngồi xổm một bên trên vỉa hè đợi Dư Tư Nghiên tới, đảo mắt năm phút đồng hồ đã trôi qua, cô ngồi xổm có chút tê chân, chống tay vào đèn đường đứng dậy, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Dư Tư Nghiên, nghĩ lại thúc giục thêm vài câu, con mắt nhìn chằm chằm điện thoại, mí mắt càng ngày càng nặng, đầu cũng choáng váng.

Chuông cảnh báo trong lòng Giang Điềm kêu vang, cô híp mắt nhìn chai nước khoáng bên cạnh, vừa rồi cô nhìn rõ ràng là còn nguyên chưa mở, Trương Nhạc chắc cũng không đến mức…..

Ở quán bar bất luận là cái gì uống vào đều phải luôn luôn cẩn thận, Trình Tuế không chỉ một lần nhắc nhở cô như vậy, cô mỗi lần cũng đều luôn luôn lưu ý.

Giang Điềm véo đùi mình, bắt chính mình phải tỉnh táo, nỗ lực nhìn dòng người qua lại, nhưng ánh mắt càng ngày càng phiêu đi, cô thậm chí không phân biệt được phía trước là đèn đỏ hay đèn xanh, ý thức ngày càng mơ hồ, dường như nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân tới gần, cô bị động xoay người, ngã vào lồng ngực đối phương…..

_______

(1) Thuyết khách: người dùng tài ăn nói để thuyết phục người khác nghe theo.

(2) Keyboard: Dùng trong các ban nhạc, có thể tạo nhiều âm thanh khác nhau như tiếng Trống, bass, guitar, piano, violin,… cùng với các điệu nhạc được cài sẵn như Rumba, Chachacha, Ballade,…

_______

Phan: Có vẻ là có biến rồi! Éc éc!!!