Đúng Đúng

Chương 9: Gió mát




Nắng ấm hun lá cây xào xạc, gió mát như có như không, gợi lên giọng hát của chú dế mèn.

Một đội kiến chuyền mật ong qua tay nhau, xuôi theo rãnh vỏ cây bò xuống dưới, cẩn thận lăn giọt tinh thể màu vàng chanh về sào huyệt.

Ánh nắng lưu chiếu trên sách bài tập, dòng chữ trải dài, mỗi một nét bút giống như được điêu khắc.

Sau này, những chuyện đã xảy ra chiều hôm nay, đối với Hứa Gia Niên thật sự mãi là ký ức mới mẻ.

Cậu ngồi trong sân vườn nhà hiệu trưởng viết bản kiểm điểm tám trăm chữ  bị hiệu trưởng nhìn chằm chằm sửa tới sửa lui hết lần này đến lần khác, đợi đến lúc rốt cuộc được ông lão nửa đời người làm giáo viên chấp nhận, sao đã mọc đầy trời, ba mẹ cậu đã ngồi trong phòng khách, một bên cười làm lành với hiệu trưởng, một bên trừng mắt nhìn cậu như hổ rình mồi.

Nhưng mà không biết ông lão cầm ly tráng men rốt cuộc đã nói những gì với hai người, đợi đến lúc Hứa Gia Niên và ba mẹ ra về, bọn họ đã ôn hòa hỏi Hứa Gia Niên tối nay muốn ăn gì.

Đáng tiếc nhà đã dột còn gặp mưa suốt đêm.

Lúc Hứa Gia Niên và ba mẹ về đến nhà, bọn họ đụng phải Thịnh Huân Thư cũng bị ba Thịnh mẹ Thịnh tóm về nhà. Thịnh Huân Thư dùng dây thép lừa cửa bỏ xu bị ông chủ phát hiện nên nó cũng bị đánh một trận, về nhà muộn, khiến ba Thịnh mẹ Thịnh phải đi tìm, hai người tiện thể dạy dỗ, đào được từ đầu đến cuối sự việc từ trong miệng Thịnh Huân Thư, tay trái truyền tay phải kể cho ba Hứa mẹ Hứa.

Bóng đêm xa xa, ánh đèn huy hoàng, hai nhà đối diện trong khu cư xá một lần nữa gà bay chó sủa, bốn vị phụ huynh văn võ đồng hành, thay nhau giáo huấn hai thằng nhóc, hai đứa cùng bị phạt đứng, cùng than thở.

Sau đó, thanh âm ngừng, đèn chớp tối chớp sáng.

Giữa bầu trời ánh sao lấp lóe, chớp chớp mắt, xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn hai đứa trẻ đã ngủ say trên giường.

Gió thổi qua màn cửa, hôn lên gương mặt bọn nó.

Lớp học yêu thích thí nghiệm hoá học vật lý thú vị đã hoàn toàn được chứng thực sau một tuần từ ngày quốc khánh tháng mười, dưới sự dẫn dắt của đội ngũ giáo viên, Hứa Gia Niên tính cả chín người khác tới trường trung học, thăm quan phòng thí nghiệm vật lý và hóa học mới tinh.

Hoàn toàn mới, mười học sinh bao gồm cả Hứa Gia Niên chưa từng thấy qua phòng thực nghiệm nên đều cảm thấy vô cùng tò mò và hưng phấn, Hứa Gia Niên đứng ở vị trí của mình, vừa nghe giáo viên giới thiệu, vừa nhìn đủ loại dụng cụ thiết bị đặt trên mặt bàn. Mấy thứ này phần lớn cậu nhận ra, vì đã mua vài dụng cụ nhỏ, lắp ráp vài bộ dụng cụ lớn, có một phần nhỏ hữu ích, giống như năm đó lắp đường ray tàu lượn vậy, cuối cùng sẽ xảy ra vấn đề như thế này hoặc là như thế kia, nhưng không trọng yếu.

Hứa Gia Niên hứng trí bừng bừng nghĩ.

Quan trọng là, quá trình và kết quả đều rất thú vị!

Nhưng đối với một đứa trẻ mà nói, khiến nó kiên trì một sự kiện như vậy, cho dù là việc mà nó cảm thấy rất thú vị thì vẫn có chút gian nan.

Đến nửa học kỳ đầu của lớp năm, hiệu quả từ lớp thực nghiệm vẫn còn rất tốt, nhưng lực chú ý của Hứa Gia Niên đã chuyển dời sang phương diện mới: nhà cậu mới mua một máy tính, cậu mê lên mạng tìm hiểu thông tin, cùng lúc đang có cuộc thi đàn violon, mỗi ngày cậu phải tốn thêm thời gian luyện đàn, thời gian eo hẹp giật gấu vá vai, Hứa Gia Niên tự thấy không có thời gian đi lớp thí nghiệm, nên đã uyển chuyển từ chối vào thời điểm chủ nhiệm lớp điểm danh.

Kết quả thật sự là ngoài dự đoán mọi người, mặc kệ là thầy Hà hay là ba mẹ cậu, nửa năm trước chết sống không để cậu tham gia bây giờ mấy giáo viên và phụ huynh lại làm công tác với cậu, hơn nữa còn nói giống nhau như đúc: “Cho dù là làm bất cứ việc gì, chúng ta cũng phải kiên trì đến cùng.”

Hứa Gia Niên đem chuyện họ nhất trí phản đối trong quá khứ ra làm ví dụ.

Kết quả những người này lại ung dung nói: “Quá khứ và hiện tại giống nhau sao? Quá khứ không có giáo viên, hiện tại có giáo viên. Giáo viên nói, chính là đúng.”

Thôi, mặc kệ mình lấy ra bao nhiêu ví dụ, bọn họ đều chỉ tin tưởng thứ bọn họ tin.

Hứa Gia Niên buồn bực, mỗi một ngày cứ trôi về phía trước.

Trong dòng sông của những tia sáng thời gian chảy dài vô tận, thời kì này vừa dài dằng dặc lại vừa ngắn ngủi, nhưng mỗi một tia sáng, đều là một tia thần kỳ.

Thời gian trôi nhanh, mỗi ngày lên lớp tan học làm bài tập dần trở thành hình ảnh lặp đi lặp lại mờ nhạt như lụa mỏng trong não cậu; những viên bi thép xoay vòng quanh, lửa cháy trên tay, đêm bị ba mẹ quở trách cùng với Sai Sai, dùng dây thép khởi động máy chơi game, tất cả theo thời gian trôi qua trở nên rõ ràng diễm lệ, biến thành một quyển album rực rỡ màu sắc được cất giấu trong tâm thức.

Ve sầu ghé vào màn cửa sổ bằng lụa kêu ầm ĩ, trong mùa nóng nhất của năm, từ sớm đến khuya, chẳng bao giờ thiếu thanh âm của loài vật này.

Hứa Gia Niên rời giường ngáp một cái, đi đến trước cửa sổ, cầm sách giáo khoa vén rèm cửa sổ lên, đánh đuổi con ve đang bám trên cửa quấy nhiễu mộng lành.

Tiếp theo cậu nhìn thoáng qua thời gian: 8:30 sáng, ngày 26 tháng 6 năm 2002.

Kì thi tốt nghiệp tiểu học đã kết thúc hai ngày trước, trường học đã nghỉ, Hứa Gia Niên đang dọn dẹp phòng ngủ.

Áp phích quá hạn, đồ chơi hỏng, sách cũ bị bút sáp màu vẽ loạn hơn phân nửa, hình cá voi bằng giấy dán trên đầu giường… Ngay sau đó, Hứa Gia Niên lấy từ trong hộp giấy ra một quyển lịch thủ công hình gấu nhỏ tự làm hồi lớp ba.

Qua một thời gian, lịch gấu nhỏ màu sắc rực rỡ nay đã có phần cũ kĩ. Hứa Gia Niên nhìn những kí hiệu lấp chỗ trống mình phát minh năm đó: ví dụ như vẽ mặt trời nhỏ, chính là nhận được phần thưởng từ giáo viên hoặc là ba mẹ; vẽ hình tam giác, chính là bị ba mẹ hoặc giáo viên quở trách; vẽ hình chữ nhật, chính là tiền tiêu vặt chưa sử dụng; vẽ vòng răng cưa, chính là gặp phải sự kiện nào đó vô cùng đáng cảnh giác, ví dụ như ngày 20 tháng 6 năm 1999, cậu đánh nhau với Sai Sai, sau đó……

Ngay sau đó Hứa Gia Niên nhìn thấy ngày 26, cậu có chút buồn bực: ngày 26 tháng 6 có khoanh một vòng tròn đỏ, nhưng đây không phải kí hiệu cậu quen dùng, cái này đại diện cho việc gì? Chẳng lẽ là tự mình nhắc nhở đến sinh nhật, có thể là muốn mua gì đó?

Cậu nhớ không rõ nên cũng không nghĩ nữa, xem qua loa hết phần sau rồi cuộn lại, tiếp tục dọn dẹp những thứ khác.

Dần dần, bên ngoài phòng cũng truyền đến đủ loại tiếng động, không qua bao lâu, mẹ Hứa ồn ào: “Đúng Đúng, con sang gọi Sai Sai dậy qua đây ăn sáng.”

Phòng đã dọn dẹp được hòm hòm, hơn phân nửa thùng đựng vật vô dụng chất đống bên chân Hứa Gia Niên, chỉ chờ bị vứt bỏ. Cậu lên tiếng trả lời mẹ, lúc lấy chìa khóa nhà hàng xóm để trên nóc tủ giày thuận mắt nhìn đồng hồ phòng khách, 9 giờ 13 phút, vừa lúc ăn bữa sáng.

Lấy chìa khóa mở cửa nhà hàng xóm ra.

Trong căn nhà gần như trống rỗng không có hơi người, bàn trà cũng bị phủ lên một tầng bụi xám.

Từ năm trước, ba mẹ Sai Sai bắt đầu đi buôn bán, hầu như là buổi sáng đi ra ngoài, tối muộn mới trở về, một tháng còn phải đi công tác ba bốn chuyến, cũng không có thời gian trông nom Sai Sai, vì thế thời điểm không ở nhà sẽ gửi Sai Sai sang nhà hàng xóm, một tháng có đến nửa tháng là Sai Sai ăn cơm cùng với cậu.

Hứa Gia Niên theo thói quen sang gọi người, đến tầng hai cũng không gõ cửa, trực tiếp mở cửa đi vào —

Tiếng cửa mở làm kinh động thanh niên ngồi trên ghế, thanh niên quay đầu trong giây lát, bốn mắt nhìn nhau với Hứa Gia Niên!

Giây phút cửa mở, căn phòng quen thuộc bỗng rực rỡ hẳn lên.

Màu tường thay đổi, đồ dùng thay đổi, ngay cả người ở bên trong cũng biến thành người khác.

Một màn này quá mức rúng động, ngoại trừ khiến Hứa Gia Niên ngẩn ra, còn gợi lên kí ức bị giấu trong tâm trí, cậu bỗng giật mình: Mình nhớ ra ý nghĩa của cái vòng tròn màu đỏ trên tờ lịch kia rồi! Đó là đang nói, mình gặp phải một sự kiện tuyệt đối độc nhất, sự kiện thần kì chỉ thuộc về mình – căn phòng mới và anh trai xinh đẹp bị giấu ở trong phòng của Sai Sai!

“Em”

“Anh”

Bọn họ đồng thời mở miệng, khẩn trương giống hệt nhau.

Bọn họ cũng đồng thời dừng lại. Rồi sau đó Thịnh Huân Thư giành nói chuyện trước. Từ lần kia ngoài ý muốn nhìn thấy đứa nhỏ này, anh đã đứng ngồi không yên nguyên ba ngày, mỗi một giây đều hoài nghi chính mình sinh ra ảo giác, nhưng mỗi một giây đều chờ mong chính mình phát sinh ảo giác lần nữa!

Hiện tại, đáp án công bố so với trong mộng tưởng của anh còn muốn tốt hơn.

“Ba ngày trước anh vừa gặp em, có phải em tên Hứa Gia Niên không? Em…” Anh đánh giá đứa trẻ đứng ở cửa, cảm giác đối phương so với ba ngày trước thoạt nhìn lớn hơn rất nhiều, không khỏi hỏi: “Năm nay em mấy tuổi?”

Hứa Gia Niên tròn mắt nhìn.

Càng ngày càng nhiều ký ức bị gợi lên, chi tiết của hai lần gặp mặt bắt đầu được đối chiếu trong đầu Hứa Gia Niên, cậu nói hết ra: “Anh, tên em đúng thật là Hứa Gia Niên. Ba năm trước cũng vào hôm nay nhìn thấy anh, ngày đó cũng là buổi sáng. Bên em được một năm, bên này mới một ngày sao! Sau khi anh biến mất từ lần trước, mỗi ngày em đều đến mở cửa, nhưng bất luận là buổi sáng hay là buổi tối, cũng không có gặp lại anh và căn phòng này. Em cảm giác muốn gặp được anh thì phải có điều kiện, rất có khả năng chỉ có thể gặp vào buổi sáng ngày hôm nay, đúng giờ này trong năm, phát sinh hiện tượng vật lý nào đó, ví dụ như không gian trùng điệp…”

Hứa Gia Niên hứng trí bừng bừng, càng nói càng cảm thấy thú vị.

Thịnh Huân Thư nhìn đứa trẻ trước mặt.

Có lẽ là bởi vì đã bôn ba một thời gian dài, nên trông thấy Bỉ Ngạn.

Sự bức thiết vốn chiếm cứ toàn bộ tâm tình rốt cuộc cũng tán đi một chút, lúc này anh mới có thể đánh giá cẩn thận Hứa Gia Niên đang đứng trước mặt.

Hiện tại trùng điệp với quá khứ.

Người mà anh mong nhớ ngày đêm dùng một loại phương thức bất ngờ xuất hiện trước mắt. Anh ngừng thở, sợ chỉ cần một chút rung chuyển sẽ làm dập nát hết thảy.

Hứa Gia Niên không thể biết được anh lớn kia đang mưu tính gì. Cậu hứng thú đi dạo vòng quanh phòng, lại một lần nữa xuất hiện ở nơi này, cậu nhận ra được càng nhiều thứ, dùng một ánh mắt hoàn toàn mới thưởng thức tất cả: màn hình đặt ở trên bàn hiển nhiên là máy tính, so với máy tính bụng to hiện tại phong cách hơn nhiều; nhà cao tầng ngoài cửa sổ thoạt nhìn có hai mươi mấy tầng, tuy rằng thật sự rất cao, nhưng chặn mất tầm mắt của mình, còn có sách trên giá sách…

Hứa Gia Niên không nhìn ra được bộ sách yêu thích của anh lớn từ sách chất đống ở trên giá, bởi vì trên đó loại sách gì cũng có. Cuối cùng ánh mắt cậu dừng lại tại ảnh chụp đặt ở góc giá sách.

Trên ảnh chụp, hai người trẻ tuổi kề vai sát cánh, vẫn đang cười.

Hứa Gia Niên có rất nhiều nghi vấn, cậu vui vẻ hỏi: “Anh lớn, hiện tại là năm nào? Anh tên là gì? Anh có biết Thịnh Huân Thư không? Anh có quan hệ gì với Thịnh Huân Thư? Anh biết em bằng cách nào?”

……

“Đúng rồi” – Sau rất nhiều câu hỏi, Hứa Gia Niên bỗng nhiên nghĩ đến: “Tương lai của em như thế nào?”

“Chúng ta chia tay.” Thịnh Huân Thư nói nhỏ.

Những thứ từ đầu đến cuối không thể nói, vào một khắc này, vượt qua giới hạn lý trí, như kẻ trộm chạy ra.

Nhưng mà nháy mắt sau đó, Thịnh Huân Thư bị buồn bực trên mặt Hứa Gia Niên làm cho thức tỉnh, từ trong ánh mắt kia nhìn thấy hình ảnh phản chiếu vô dụng của bản thân.

Thống khổ như những sợi bông, nhồi vào yết hầu Thịnh Huân Thư, nuốt không trôi xuống, phun không ra được. Anh vội vàng nói: “Anh – ý của anh là, em đi du học.”

Lời vừa nói xong, trong phòng lặng lẽ biến hóa.

Đồ vật vặn vẹo, bóng người trở nên nhạt nhòa, sóng gợn vài vòng, phòng khôi phục về dáng vẻ bình thường.

Lúc này, Sai Sai xuất hiện ở ngoài cửa phòng.

Thịnh Huân Thư năm lớp bảy vẫn là một nhóc béo, Hứa Gia Niên vẫn không đánh thắng được đối phương. Nó thấy Hứa Gia Niên đứng ở cửa phòng mình, không cảm thấy kỳ quái chút nào, nói: “Cậu tới rồi, gọi tớ qua ăn cơm hả?”

Hứa Gia Niên hồi phục tinh thần, vẻ mặt cổ quái đánh giá Thịnh Huân Thư.

Thịnh Huân Thư cảm thấy rất kỳ quái: “Nhìn tớ làm gì?”

Hứa Gia Niên trả lời có lệ: “Không làm cái gì.”

Vừa rồi cậu hỏi anh lớn rất nhiều vấn đề, anh lớn cũng trả lời tương tự, cậu mới biết anh lớn xinh đẹp chính là Sai Sai, thứ tương đối khiến cậu sửng sốt là hóa ra Sai Sai ở tương lai lại gầy nhom.

Mình thật ngốc!

Lần này, Hứa Gia Niên bừng tỉnh đại ngộ:

Muốn đánh thắng Sai Sai, ngoại trừ làm cho mình béo lên, còn có thể khiến cho Sai Sai gầy đi!

“Tinh tinh –”

Đồng hồ phòng khách hòa hợp với tình hình vang lên một tiếng, chín giờ rưỡi.