Đừng Đùa Với Nữ Phụ, Ta Tán Cho Vỡ Mặt

Chương 1: Lo gì? còn sớm chán




- '' Tiệp Chi Băng, em còn chưa xong? Sắp trễ giờ rồi đấy! ''

Anh chàng đứng dựa vào tường nói, thân hình tam giác ngược cao 1m8 anh khí bừng bừng, mặc bộ vest đen caravat cùng màu khiến anh càng thêm anh tuấn, làn da màu đồng khỏe mạnh, vầng trán cao với mái tóc đen tuyền được cắt ngắn mang phong cách Hàn Quốc, hai tay đút vào túi quần, cả người toát ra khí chất thành thục chín chắn làm cho người ta an tâm. Đôi mắt màu nâu cà phê nhìn về phía cánh cửa trên lầu - phòng cô em gái.

Thỉnh thoảng lại nghe bên trong phát ra tiếng loảng xoảng của đồ vật bị bể. Anh hơi nhíu mày, rồi đưa tay lên nhìn đồng hồ.

- '' Em biết rồi mà, nhanh thôi nhanh thôi, anh đừng có hối nữa, làm người ta nãy giờ mặc mỗi cái váy cũng không kéo lên nổi cái khóa! '' Thanh âm trong trẻo mang theo một chút buồn bực uất ức vang lên, khiến cho anh ở dưới lầu chỉ biết nhẹ lắc đầu.

--- ------ ------ ------ ------ ------ --------

Trong phòng, đồ đạc lộn xộn, được chủ nhân của nó quăng lung tung. Một cô gái đang lay hoay hì hụt trang điểm chải tóc, mặc váy.

Ây gia.. Gọi thì không chịu gọi sớm, để gần tới giờ đi mới gọi người ta dậy, sao mà chuẩn bị kịp trời! Giờ còn ở dưới đó la hét, kêu nhanh lên nữa chớ, thấy mà ghét. Vừa cằn nhằn cô vừa cố kéo cái khóa váy sau lưng lên.

Dưới lầu, người nào đó hắc xì một cái, ngó xung quanh.. hừm.. không biết ai mà cả gan dám nói xấu anh đây. Ánh mắt nghi hoặc như có như không nhìn lên phòng cô em gái.

--- --- Tại sao lại có tình trạng này, thì xin tua lại thời gian vào tối hôm qua --- ---

12 giờ đêm, trăng tròn, gió hiu hiu lạnh.

Tại một ngôi biệt thự xa hoa đã tắt hết đèn, mọi người đang say giấc nồng..

Nhưng đâu đó, trong một căn phòng còn len lỏi ánh điện sáng, thỉnh thoảng bên trong lại phát ra tiếng khóc thút thít ai oán nghe mà rợn người của mỗ nữ nào đó.

- '' Híc híc.. Đéo mọe mụ tác giả ngu si, đần độn, không biết phân biệt đúng sai, rõ ràng là nữ phụ cứu nam chính mà.. hức hức.. Đời thật bất công mà.. bala bala.. ''

Trên giường, một cô gái trùm mềm, để lộ cái đầu nho nhỏ ra, tóc rối bù, một tay thì liên tục rút khăn giấy trong hộp ra khịt mũi rồi vứt xuống sàn nhà, một tay thì lật lật trang giấy tiểu thuyết. Vừa đọc vừa chửi mụ tác giả quyết liệt, chửi như chưa từng được chửi.

--- ------- Tua nhanh tới hiện tại --- -------

Cạch.. chi chát..

Cánh cửa phòng mở ra, một thiếu nữ xuất hiện, mái tóc xám khói xoăn nhẹ tùy ý xõa xuống chấm ngang lưng. Khuôn mặt trái xoan, quỳnh mũi cao dọc dừa, đôi mắt đen láy sâu thẳm sáng ngời làm người nhìn vào đôi mắt ấy liền bị lôi cuốn, môi không son cũng đỏ hồng, làn da trắng noãn như em bé.

Cô mặc một chiếc váy dạ hội đuôi cá cúp ngực màu tím nhạt tôn dáng. Nay được trang điểm nhẹ làm cho khuôn mặt thanh tú của cô tăng thêm vài phần mị hoặc, quyến rũ.

Ừ.. Có vẻ hoàn hảo nhưng nếu nhìn xuống dưới thì.. =.=''

Một tay cô đang túm cái đuôi váy dài lằng nhằng, tay kia cầm đôi giày cao gót, nách cô thì kẹp một quyển tiểu thuyết, chân cô mang dép lê hình con thỏ, khụ.. phong cảnh đã được phá vỡ hoàn toàn ah~

- '' Anh, chụp này! '' Cô hơi nhăn mặt, nhìn ông anh ở phía dưới nói, rồi tiện tay ném luôn đôi giày xuống lầu. Còn mình thì thở phì phò, lấy hai tay kéo đuôi váy lên co giò chạy xuống lầu, đi ra vô ngồi vào chiếc xe hơi đang đợi sẵn ở bên ngoài.

Để lại anh chàng hơi ngớ ra, rồi cũng nhặt đôi giày mà cô em gái vứt xuống. Sau đó đi ra, lên xe ngồi nói với bác tài xế: '' Chạy đi! ''

- '' Vâng '' Bác tài xế khởi động xe phóng ra khỏi căn biệt thự xa hoa tiến đến hội trường nơi tổ chức buổi lễ ra mắt bộ sưu tập trang sức đá quý mới nhất của Tập đoàn ES và cũng là ngày đánh dấu Tập đoàn đã thành lập được 60 năm đến nay.

Anh nhìn qua cô, rồi ném đôi giày vào quyển sách mà cô đang đọc: '' Cô nương, em làm ơn chỉnh sửa lại nhan sắc của mình đi, còn ngồi đó cố đọc cho hết cái quyển tiểu thuyết nhảm nhí đó nữa hả? Đã hai mấy tuổi rồi mà còn như con nít ''

- '' Anh, đây đâu phải là tiểu thuyết nhảm nhí, em đọc nó chỉ để giải trí đầu óc mà thôi. Anh cũng thấy đấy, mấy ngày qua em có được nghỉ ngơi gì đâu vì bận thiết kế bản thảo trang sức gửi cho baba. Cơ mà thời gian chạy xe tới hội trường còn lận 10 phút, lo gì! Còn sớm chán. '' Vừa nói cô vừa lấy đôi giày xuống mang vào chân rồi tiếp tục đọc.

- '' Chớ không phải ai đó lười, công việc giao từ 1 tháng trước rồi, mà còn để tới nước gần tới chân mới lật đật đi thiết kế bản thảo gửi cho baba à? '' Anh không thương tình liếc cô em gái phán.

- '' Khụ.. khụ.. Nào có a, em.. em.. chỉ là lúc đó chưa nghĩ ra được ý tưởng nên chưa thiết kế thôi, đến gần ngày nộp thì mới nghĩ được chớ bộ. '' Cô chu môi nói, ánh mắt thì cứ tập trung vào quyển tiểu thuyết.

- '' Cô thì cái gì cũng cãi được. '' Nói rồi anh chàng cũng không thèm để ý tới cô nữa, lấy ipad ra xử lý công việc.

- '' Tiệp Duy Vũ!!! Em nói thật mà. '' Cô bực tức quay qua nhìn anh với ánh mắt nảy lửa, mà anh vẫn dửng dưng không để ý đến cô. Nhục chí, cô hừ một tiếng, rồi lại đọc tiếp cho xong quyển tiểu thuyết.

Không khí trong xe trầm xuống, có thể nói là việc ai người đó lo.

Lúc gần đến nơi, bác tài xế lên tiếng thông báo phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong xe: '' Thiếu gia, tiểu thư gần tới nơi rồi ạ. ''

Lúc này cô còn cố đọc hết cái kết, mới thỏa mãn gấp sách vứt sang một bên, uốn éo một hồi cho đỡ mỏi lưng, rồi lấy gương ra soi chỉnh sửa nhan sắc. Còn anh thì cũng cất ipad đi, chỉnh lại mái tóc, trang phục.