Việc quay phim lại tiếp tục.
Hôm nay không có cảnh quay đêm, vốn dĩ có thể về nghỉ sớm. Tuy nhiên đến cảnh quay cuối cùng, chẳng biết có chuyện gì mà một nam diễn viên trẻ tuổi cứ không thể nhập diễn, làm đi làm lại vẫn thấy khớp. Mới đầu Tây Nhiễm còn nhẹ nhàng trao đổi với anh ta, nhưng diễn viên mãi vẫn không nhập tâm được. Đến phần sau khi các nhân viên đều bắt đầu nóng nảy vì giờ nghỉ bị kéo dài ra, trạng thái của nam diễn viên lại càng tệ hơn.
“Anh làm sao thế hả?” Tây Nhiễm chạy ra từ sau màn hình giám sát, “Đến cùng cảnh này có vấn đề gì? Anh cảm thấy khó khăn ở chỗ nào?”
Nam diễn viên ấp a ấp úng không đáp được, tự dưng bắt đầu sụt sùi.
“Anh đừng khóc chứ!” Tây Nhiễm nhức cả đầu, “Anh có chuyện gì cứ nói ra, bọn tôi còn nghĩ cách giải quyết.”
Nhưng bất kể Tây Nhiễm hỏi thế nào nam diễn viên cũng không trả lời, chỉ biết khóc mãi, Tây Nhiễm vừa tức vừa lo sốt vó.
Một lát sau, Tây Nhiễm chạy về sau màn hình giám sát, bàn với Tân Y Dật: “Nếu không được thì cảnh này phải sửa rồi, anh ta diễn không được thì thôi, đổi đi vậy.”
Tân Y Dật hơi do dự. Đã sắp tối mịt tới nơi, quả thực họ không có nhiều thời gian, phải mau chóng hoàn thành cảnh này. Tuy vậy…
“Hay để anh ta nghỉ vài phút điều chỉnh lại, thử thêm lần nữa?” Tân Y Dật nói, “Đây là cảnh cuối của anh ta rồi, không cho người ta diễn thì hơi tiếc, sau này chắc chắn anh ta nghĩ lại sẽ day dứt.”
Nghe cô nói vậy, Tây Nhiễm hơi dao động. Nhưng trông vầng tà dương sắp sửa lặn khuất, lại nóng ruột.
Đúng lúc ấy, Đoàn Lăng Tinh vẫn ngồi gần màn hình giám sát bỗng đứng dậy.
“Đạo diễn Tây,” Đoàn Lăng Tinh liếc anh diễn viên như đang suy sụp, gằng giọng nói, “Cho tôi mười phút, tôi sang nói chuyện với anh ta mấy câu.”
Tây Nhiễm và Tân Y Dật ngạc nhiên nhìn sang.
“Ờ, anh giúp được thì tốt quá.” Tây Nhiễm đáp ngay tắp lự. Đoàn Lăng Tinh có kinh nghiệm hơn, có lẽ có thể giúp nam diễn viên này điều chỉnh lại tâm trạng. Tây Nhiễm định nhắc Đoàn Lăng Tinh là thời gian rất gấp rút, nghĩ sao lại nuốt ngược lời vào.
Đoàn Lăng Tinh đi tới chỗ nam diễn viên.
Đoàn Lăng Tinh vỗ vai nam diễn viên, dẫn anh ta sang một bên. Chẳng biết họ nói gì, chỉ chưa đầy nửa phút nam diễn viên nọ đã nín khóc, ngẩng đầu nghiêm túc nghe anh nói.
Thêm một lát nữa, Đoàn Lăng Tinh bắt đầu dạy nam diễn viên cách diễn cảnh này. Đoàn Lăng Tinh diễn mẫu trước một lần, sau đó vào một vai cùng cảnh để ráp thoại với nam diễn viên, dễ thấy nam diễn viên nọ đã tìm được cảm xúc.
Rồi Đoàn Lăng Tinh ra dấu ok với Tây Nhiễm và Tân Y Dật từ đằng xa.
Bấy giờ hãy chưa tới mười phút.
Tây Nhiễm mừng ra mặt, bật ngón cái với Đoàn Lăng Tinh từ xa: “Không hổ là Đoàn Lăng Tinh!”
Chợt cao giọng: “Rồi, mọi người quay lại một lần.”
Thợ trang điểm lao lên dặm lại lớp trang điểm cho nam diễn viên, tất cả vào chỗ, bắt đầu ghi hình. Được Đoàn Lăng Tinh giảng giải, nam diễn viên nọ đã biểu hiện tốt hơn.
Sau một lần quay, trêи mặt Tây Nhiễm đã có nụ cười, lại cảm thấy chưa thật hoàn hảo, khích lệ mọi người mấy câu rồi cho các diễn viên diễn lại lần nữa.
Đoàn Lăng Tinh đứng gần đó quan sát, chắc chắn nam diễn viên nọ không còn vấn đề gì rồi mới về sau màn hình giám sát.
Tây Nhiễm cười bảo: “Thầy Đoàn vất vả rồi.”
“Không có gì, việc nên làm thôi.”
Anh đi tới cạnh Tân Y Dật ngồi xuống, chợt như vô tình bảo: “Sắp đóng máy, tâm trạng cậu ấy không ổn định, muốn biểu hiện thật tốt, nghĩ nhiều quá lại đâm không nhập tâm được.”
“Dễ thấy mà, tố chất tâm lý chưa đủ.” Người xung quanh càng có vẻ mất kiên nhẫn, nam diễn viên nọ càng suy sụp, khả năng chịu đựng áp lực còn hơi kém.
“Người mới đều từng có lúc như vậy.”
Tân Y Dật nhìn anh tò mò: “Hồi trước anh cũng từng như vậy?”
“Chứ sao.” Đoàn Lăng Tinh cười cười, “Trước khi “Tình cờ” kết thúc, suốt hai đêm liền anh không chợp mắt nổi, hai hôm đó cũng NG cực nhiều, em không nhớ được à?”
“Nhưng “Tình cờ” có phải phim đầu tiên của anh đâu?”
“Ừ.” Đoàn Lăng Tinh khẽ giọng đáp, “Nhưng đó là bộ phim anh thích nhất.”
Tự dưng trong tim Tân Y Dật dâng đầy một cảm xúc khó tả. Cô nhìn sang Đoàn Lăng Tinh, Đoàn Lăng Tinh cũng đang nhìn cô, bất giác cô rời ngay mắt về.
“Thật ạ?” Cô không nhịn được, cười.
Một lát sau, Đoàn Lăng Tinh lại lên tiếng: “Ngày mai em rỗi không? Mình đi dạo nhé.”
Tân Y Dật ngớ người. Ngày mai thì cô khá rỗi đấy, nhưng đã hẹn với Hạ Lâm Tự trước rồi…
Chưa cho cô trả lời, Đoàn Lăng Tinh đã nói ngay: “Anh có mấy suy nghĩ về vai diễn Lục Hi, muốn trao đổi với em trước khi bắt đầu quay.”
Lập tức Tân Y Dật không từ chối nổi nữa.
Thực ra cô cũng hy vọng có thể trao đổi sâu với Đoàn Lăng Tinh một lần trước khi khai máy. Rốt cuộc Đoàn Lăng Tinh cũng diễn vai nam chính, nếu hai bên tạo dựng được sự ăn ý và thống nhất, bất kể là để Đoàn Lăng Tinh miêu tả nhân vật hay sau này khi cô cần chỉnh sửa kịch bản, họ đều có thể làm tốt hơn. Thực tế từ trước họ đã trao đổi qua internet, nhưng đến cùng cũng là qua mạng, vẫn có một lớp ngăn cách.
Đoàn Lăng Tinh thấy Tân Y Dật ngần ngừ mãi chưa đáp, tò mò: “Sao vậy? Mai em có việc rồi à?”
“Không hẳn…” Tân Y Dật nói, “Hay em gọi cả trợ lý cùng đi? Việc về kịch bản, vừa hay em cũng muốn cậu ấy cùng nghe cho biết.”
“…” Đoàn Lăng Tinh bật cười, “Em để ý cậu ấy quá nhỉ.”
“Đằng nào cũng là em khóa dưới mà.”
Đoàn Lăng Tinh không đpá ngay. Một lát sau, anh khẽ giọng: “Anh có ít chuyện muốn nói riêng với em.”
Tân Y Dật đứng sững.
Cô hiểu rõ rằng là nghệ sĩ, bình thường luôn cần cực ký thận trọng trong giao thiệp. Đoàn Lăng Tinh thân với cô, lại không thân với Hạ Lâm Tự, do đó cũng không tin tưởng Hạ Lâm Tự.
Suy nghĩ giây lát, cô hỏi: “Vậy sáng mai hay là chiều mai?”
“Sáng đi, anh gọi điện cho em.”
“Được.”
Các diễn viên diễn lại hai lần, cuối cùng Tây Nhiễm đã hài lòng: “Ok! Xong!”
Giám sát trường quay đánh mắt cho mấy trợ lý, các trợ lý lập tức bưng hoa tươi và bánh ngọt đi lên: “Chúc mừng đóng máy!”
Cảnh quay này, trừ nam diễn viên mới vào nghề ban nãy còn một diễn viên khác cũng đã là cảnh cuối. Cả hai nhận hoa tươi, bưng mặt nghẹn ngào.
Cả phim trường cùng hoan hô, chen nhau lao lên chúc mừng hai diễn viên mới kết thúc phần diễn. Trong cảnh nhốn nháo, Tân Y Dật cảm thấy có người đứng cạnh mình.
Cô quay sang nhìn, là Hạ Lâm Tự. Còn Đoàn Lăng Tinh chẳng biết đã đi đâu từ lúc nào.
Hạ Lâm Tự thọc tay vào túi quần áo, mắt quan sát đám đông, gương mặt dầu không thể hiện cảm xúc gì tuy nhiên Tân Y Dật nhận ra cậu bạn nhỏ đang có tâm sự.
“Nãy bọn chị nói gì vậy?” Hạ Lâm Tự hỏi. Ban nãy cậu ở ngay gần đây, trông thấy Tân Y Dật nói chuyện với Đoàn Lăng Tinh.
“Đoàn Lăng Tinh nói sáng mai muốn bàn với tôi về kịch bản và vai diễn…”
Thấy mặt Hạ Lâm Tự đổi sắc hẳn, Tân Y Dật vội giải thích: “Chỉ bàn chuyện chốc lát thôi, trưa là về. Đằng nào ngày mốt là cảnh diễn của Đoàn Lăng Tinh bắt đầu rồi, trước khi quay tôi cũng muốn trao đổi thêm.”
Hạ Lâm Tự định nói gì, lại không nói ra miệng. Trong cặp mắt đen kịt của cậu, những tia sáng ngày xưa dần lu mờ.
“Trưa chắc chắc tôi sẽ về.” Tân Y Dật thề thốt.
Cô không thể nhắc việc mình từng định dẫn cả Hạ Lâm Tự đi nhưng đã bị Đoàn Lăng Tinh từ chối. Điều này sẽ chỉ khiến Hạ Lâm Tự nghĩ nhiều hơn, thậm chí sinh ra hiểu lầm với Đoàn Lăng Tinh.
Một lát sau, Hạ Lâm Tự đáp thật nhẹ: “Không sao ạ. Em biết đối với chị, công việc mới là quan trọng nhất.”
Chưa để Tân Y Dật nói gì, Hạ Lâm Tự hít sâu một hơi, trở về điệu bộ tươi cười vô tâm mọi ngày: “Đi thôi, đàn chị, mình quay về.”
Tối về phòng nghỉ ngơi một lát, Tân Y Dật lại đi họp đạo diễn. Họp đạo diễn xong, còn cuộc gọi của ban lãnh đạo, kế hoạch, nhà sản xuất với người phụ trách ban ngành liên quan bên chính phủ, thảo luận với việc linh tinh.
Xong cuộc họp tăng hai, trời đã tối mịt. Tân Y Dật ra khỏi phòng họp, lập tức mở điện thoại, thấy chỉ có một tin nhắn mới từ Đoàn Lăng Tinh, hẹn cô 10 giờ sáng mai gặp mặt.
Cô nhắn một chữ “Được”, trở về giao diện trò chuyện, mở khung chat với Hạ Lâm Tự.
Mấy giờ đồng hồ vừa qua, Hạ Lâm Tự không nhắn cho cô bất cứ tin nào.
Cô chủ động gửi một meme véo mặt cho.
Hạ Lâm Tự đáp rất nhanh, là một hình shiba nằm rạp trêи đất.
Tân Y Dật: “Mới họp với lãnh đạo xong, đau cả đầu luôn.”
Tân Y Dật: “Cậu đang làm gì vậy?”
Chó: “Đang gẫu với bạn cùng phòng.”
Tân Y Dật: “Gẫu chuyện gì?”
Hạ Lâm Tự đang nằm trêи giường chat với Tân Y Dật, thấy có tin nhắn, cậu đặt điện thoại xuống. Bên cạnh, quả thật Trương Hồng đang ra rả mãi không ngừng, cậu thì ậm ờ câu được câu chăng.
“Người anh em, anh đoán chắc điều kiện nhà cậu không tệ nhỉ?”
“Cũng tạm…”
“Chậc, nhìn cậu cái biết ngay con nhà có của chưa trải qua thất bại gì rồi. Cậu nghe anh khuyên một câu, xã hội bây giờ hiểm ác, bất kể là giao tiếp với ai cũng nên cảnh giác một phần, thà làm kẻ ác, quyết không thể làm người lương thiện!”
“…”
“Cậu coi việc ngu ngốc mình làm hôm nay đi, nếu không nhờ được lòng mấy cô em kia, để họ chịu đứng ra nói giúp, ngày này cậu phải đổ vỏ là chắc cú! Lần sau chưa chắc cũng may mắn vậy đâu.”
Hạ Lâm Tự oải hết toàn thân.
Suốt buổi tối Trương Hồng cứ nhai đi nhai lại chuyện đạo cụ bị làm hỏng hôm nay, cứ như muốn chứng minh anh ta sáng suốt tiên đoán trước được vậy. Hạ Lâm Tự biết Trương Hồng có lòng tốt, tuy thế những lời này lại hệt xát muối vào tim cậu.
Hôm nay, cậu trông thấy Đoàn Lăng Tinh giúp đỡ nam diễn viên ở bên rìa sụp đổ tìm lại cảm xúc thế nào, khiến bộ phim thuận lợi quay đúng tiến độ ra sao. Nhưng còn cậu? Dầu đạo cụ không do cậu làm hỏng, cậu vẫn đã chuốc rắc rối cho Tân Y Dật.
Cậu thật sự muốn làm một điều gì, lại cảm thấy việc mình làm được rất hữu hạn, cơ hồ không gây được tác dụng.
Giây lát sau, Hạ Lâm Tự lắc đầu, cầm điện thoại lên nhắn lại Tân Y Dật: “Không có gì, nói vu vơ thôi.”
“Đàn chị, em hơi buồn ngủ rồi.”
“Thế cậu ngủ sớm đi nhé. Mai tôi nhắn tin cho.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
…
Sáng hôm sau, Tân Y Dật ra khỏi nhà nghỉ, xe của Đoàn Lăng Tinh đã chờ sẵn dưới tầng.
Sau khi lên xe, Tân Y Dật hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”
“Đi quanh đây kiếm quán cà phê nào ngồi nhé.”
Tân Y Dật ngắm nghía cách ăn vận của Đoàn Lăng Tinh. Anh vận áo phông một màu và quần bò, đội mũ lưỡi trai, cặp kính không độ cỡ bự gác trêи sống mũi. Tuy kiểu ăn diện rất phổ thông, thần thái của một ngôi sao vẫn chỉ cần liếc một cái đã thấy khác hẳn người thường.
“Anh không sợ bị nhận ra à?”
“Anh kéo mũ xuống thấp tí là được. Vả lại khu này cũng vắng người.”
“Hôm qua chẳng phải anh mới đặt chân vào đoàn phim đã bị nhận ra ngay? Nói thật nhé, thật ra hôm qua anh muốn “vi phục xuất tuần” đúng không?”
Hôm qua Đoàn Lăng Tinh cũng ăn mặc rất thoải mái, chiếc mũ cỡ lớn và mắt kính phải che mất nửa khuôn mặt. Hiển nhiên anh không muốn hút người ta chủ ý, chỉ tiếc vẫn không trốn tránh nổi.
Đoàn Lăng Tinh im lặng giây lát.
“Nhận ra thì nhận ra thôi.” Đoàn Lăng Tinh cười giễu, “Chẳng lẽ cả quán cà phê anh cũng không được vào?”
Tân Y Dật ngẩn người, không nói thêm.
Một lát sau, họ bắt đầu chủ đề liên quan tới tính cách nhân vật.
Đoàn phim nằm ở khu ngoại ô vắng vẻ, xe chạy chừng hai mươi phút tới một trung tâm thương mại không đông đúc lắm. Cả hai xuống xe, bước vào quán cà phê trong trung tâm.
Trong quán chỉ có ba bốn khách, có người đang bấm điện thoại, có người đang xem máy tính, không ai nhận ra có sao bước vào.
Cả hai tìm một góc khuất mắt ngồi xuống. Tân Y Dật gọi một cốc latte, Đoàn Lăng Tinh gọi một cà phê đen không bỏ đường.
“À phải,” Tân Y Dật hỏi, “Anh bảo có chuyện muốn nói riêng với em? Là chuyện gì vậy?”
Đoàn Lăng Tinh nhấp một ngụm cà phê, sau mới thủng thẳng lên tiếng: “Sau này anh muốn chuyển ra hậu trường, làm đạo diễn.”