Sáng hôm sau, Tân Y Dật và Lục Dung Tuyết phải rời khỏi phim trường.
Từ sáng sớm Ngưu Diệp đã đi ghi hình, không gặp họ. Chây Mỹ thì nhắn tin tới, hỏi có cần cô nàng dẫn họ đi dạo quanh đây không, Tân Y Dật từ chối.
Tân Y Dật và Lục Dung Tuyết thu dọn hành lý, khởi hành tới sân bay, định về Thượng Hải. Tận khi xe đã chạy tới sân bay, Ngưu Diệp vẫn chưa nhắn tin cho họ.
Lên máy bay, không khí khá đè nén. Lục Dung Tuyết muốn nói vu vơ xoa dịu không khí, Tân Y Dật đã cướp lời: “Chị Dung Tuyết.”
“Hử.”
“Em cảm thấy,” Tân Y Dật nhấn từng chữ rành rọt, “Có lẽ Ngưu Diệp không mấy hứng thú với dự án này của chúng ta.”
Lục Dung Tuyết giật mình, không cự cãi được.
Mà thực tế, không mấy hứng thú đã là nói giảm nói tránh. Có lẽ năm xưa Ngưu Diệp từng quay không ít kiệt tác thật, nhưng bây giờ ông ta đã bắt đầu phung phí danh tiếng, ăn hụt vào vốn liếng ban đầu. Nếu ông ta chỉ muốn thêm cảnh cho vợ mình, Tân Y Dật còn có thể nhân nhượng, nhưng điệu bộ ông ta hôm qua rành rành là chả biết gì, thậm chí còn chưa thử đọc kịch bản. Ông ta chỉ muốn nhân lúc còn vốn liếng có thể phung phí để khoắng lấy một món tiền thôi.
“Có khả năng…” Lục Dung Tuyết lựa lời, “Đạo diễn lớn sẽ khá bận, chưa kịp đọc… Để chị trao đổi lại với ông ấy xem…”
Chị ta chưa dứt lời, Tân Y Dật đã cắt ngang: “Chị Dung Tuyết, chị thật sự cảm thấy đạo diễn Ngưu sẽ nghiêm túc quay phim của chúng thật hay ư?”
Lục Dung Tuyết nhìn Tân Y Dật thảng thốt.
Nếu là mấy năm trước mà gặp chuyện thế này, Tân Y Dật sẽ không nói gì. Giới phim ảnh không coi biên kịch là trung tâm, đạo diễn cũng không phải, chỉ có địa vị là trêи hết. Địa vị ai cao thì lời người đó có trọng lượng. Khi trước cô tích lũy chưa đủ, gặp chuyện chỉ có đường nhịn. Tựa như cô từng nói với Hạ Lâm Tự, muốn thay đổi quy tắc, phải học tuân theo quy tắc trước rồi mới có cơ hội xâm nhập vào cốt lõi quy tắc.
Còn lúc này, có lẽ cô vẫn chưa có năng lực sửa đổi quy tắc, cũng không biết đến cùng lời nói của mình có trọng lượng bao nhiêu. Nhưng cô đã cố gắng bấy nhiêu năm, cũng đã có chút ít thành tựu. Cô không muốn cứ phải nhẫn nhịn mãi, cô muốn dần tỏ rõ tài năng của bản thân.
Lục Dung Tuyết có vẻ khó xử.
“Chị Dung Tuyết,” Tân Y Dật hơi thấp thỏm, tuy vậy vẫn nhìn thẳng vào mắt Lục Dung Tuyết, trịnh trọng nói tiếp, “Đây là tác phẩm của em, cũng là tác phẩm của chị. Em hi vọng nó sẽ được như “Tình cờ”, dù mấy năm sau cũng vẫn là tác phẩm khiến chúng ta tự hào vì nó.”
Lục Dung Tuyết bặm môi.
Bẵng đi một lát, chị ta thở nặng nhọc, cuối cùng nói: “Bên đạo diễn Ngưu chị vẫn sẽ bàn lại lần nữa xem. Nhưng…”
Chị ta nghiêm giọng nói: “Nhưng sau khi về, chị sẽ báo cáo lại tình hình hai hôm nay cho phía công ty. Ứng cử viên cho vị trí đạo diễn chị sẽ mở họp với bên công ty bàn lại.”
Việc này không phải chỉ mình Lục Dung Tuyết quyết là được, vì thế tạm thời chị ta không dám hứa chắc bất cứ điều gì. Nhưng thái độ của chị đã chuyển biến.
Tân Y Dật cười cười, nhẹ giọng nói: “Em cảm ơn.”
“Cảm ơn cái gì… Đây là tác phẩm chung của chúng ta mà.”
Không khí ngột ngạt từ tối qua đến hôm nay cuối cùng đã bị cuốn bay, bấy giờ hai người mới lại hào hứng tám chuyện vỉa hè của mấy ngôi sao.
…
Trong một diễn tiến khác.
Hạ Lâm Tự chạy bản thảo tới tận 5 giờ sáng mới đi ngủ, ngủ một giấc dậy đã là chiều. Hôm nay Tân Y Dật đã đi công tác, cậu không cần tới văn phòng, thế là lười biếng nằm ườn trêи giường.
Cậu duỗi tay mò mẫm đầu giường, mò tới điện thoại, định bụng nhắn tin hỏi Tân Y Dật tối mấy giờ về. Mở điện thoại mới thấy có cuộc gọi nhỡ.
Tên người gọi tới – Hạ già.
Cậu nhìn hai chữ này, nhíu mày, gọi lại.
Một lát sau, điện thoại nối máy.
“A lô, Hạ con?”
“Ờm, Hạ già, gọi chi đấy?”
“Hôm qua anh không nghe điện thoại?”
“Mới ngủ dậy.”
“Mới ngủ dậy? Giờ đã mấy giờ rồi? Anh sống ở múi giờ quái nào vậy?”
“Bố không hiểu. Người làm nghệ thuật toàn thế cả. Đêm khuya gần sáng là thời gian tư duy cảm tính hoạt động mạnh nhất, thích hợp để sáng tác.”
“… Còn bày đặt người làm nghệ thuật. Anh nói anh đi, ban đầu bảo anh học tài chính thì anh không nghe. Nếu anh đi làm minh tinh chí ít còn có cơ mò được ít danh tiếng, cớ làm sao lại đi học biên kịch?”
“Hạ già, đủ rồi đấy, trước khi con vào đại học bố lải nhà lải nhải thì thôi đi, giờ con đã tốt nghiệp rồi bố còn ra rả chuyện đấy?” Hạ Lâm Tự trề môi, “Vả lại ấy, bất kể ngành gì, làm tốt thì đều là thành công, bố cứ chờ ngày con nổi như cồn đi.”
Dễ thấy người đầu kia đã tức ứa gan: “Oắt con nhà anh, mạnh miệng gớm nhỉ…”
Hạ Lâm Tự trở mình nằm sấp trêи giường: “Bố còn chưa nói đấy, gọi điện cho con có chuyện gì?”
“Tháng sau tôi sang Anh mở cuộc họp quốc tế, nhân tiện ghé thăm em gái anh, mẹ anh cũng đi, anh có đi luôn không?”
“Tháng sau á…” Hạ Lâm Tự ngập ngừng. Cậu và em gái đã không gặp mặt gần năm nay, nhưng tháng sau chắc chắn kịch bản vẫn chưa hoàn thành, vả lại cách mạng hãy chưa thành công, cậu vẫn phải ở lại bên Tân Y Dật tiếp tục cố gắng thể hiện.
“Lần tới đi.” Cậu đáp, “Đợi con hết bận rồi sẽ tự sang Anh chơi với nó.”
“Không phải anh làm nghề tự do à? Sao còn bận hơn tôi nữa vậy?” Hạ Phong bất mãn, “Anh mang cả kịch bản ra nước ngoài viết chẳng phải cũng thế?”
“Không phải con đang cố gắng làm việc, phấn đấu sớm ngày gầy dựng danh tiếng à?”
“Ây cha, thế tôi phải chống mắt lên xem anh gầy được tiếng tăm cỡ nào. Đến lúc đó đừng có xin xỏ tôi với mẹ anh giúp đấy.”
“Việc đó là không bao giờ!” Hạ Lâm Tự tự tin tràn trề.
“Được lắm, không bao giờ. Thế anh cứ lo mà cố gắng đi.”
Hai bố con đấu khẩu thêm mấy câu, bấy giờ mới cúp điện thoại.
Hạ Lâm Tự duỗi lưng, vẫn muốn nằm thêm chốc nữa, bỗng chuông điện thoại lại reo. Cầm lên nhìn, không ngờ là Giả Thuần Thuần gọi tới. Cậu ngạc nhiên giây lát, nhận máy.
“Tiểu Thuần Tử?”
“Tiểu Tự Tử,” nghe giọng Giả Thuần Thuần có vẻ lo lắng lắm, “Cậu lên weibo chưa?”
“Weibo? Chưa, sao vậy ạ?”
“Lão đại lên hotsearch rồi! Fan của Từ Tiểu Yến nói, nói chị ấy đạo văn!”
“Cái gì?!”
Hạ Lâm Tự bỗng ngồi phắt dậy. Mở loa ngoài, hớt hải vào weibo. Quả như dự đoán, trêи bảng hotsearch thật sự có một dòng “Tân Y Dật đạo văn”! Cậu điếng người.
“Đám fan não tàn đó đúng là điên rồi!” Giả Thuần Thuần tức run giọng, “Idol nhà họ diễn xuất tệ, nói bậy bạ bị công kϊƈɦ, họ lại đi trút giận vào lão đại! Đám đấy tìm một đống lời thoại tương tự ráp vào đăng lên weibo, nhất quyết nói lão đại đạo văn mượn cốt! Rồi còn có đám blogger share lại, bọn họ chưa coi nội dung hay sao? Cái tội đạo văn sao có thể kết luận qua loa như thế!”
Trong lúc Giả Thuần Thuần mắng mỏ, Hạ Lâm Tự cũng bấm vào dòng tít Tân Y Dật đạo văn. Cậu nhanh chóng đọc lướt mấy cái được gọi là bảng màu so sánh, chỉ cảm thấy rõ là nực cười.
Người đăng bài cắt từ phim Tân Y Dật viết rất nhiều câu cả đối thoại và độc thoại, sơ lược lại một số tình tiết, sau đó lôi ra rất nhiều nội dung và tình tiết được cho là “bị sao chép”. Nhìn sơ, quả thật không ít câu thoại tương tự, những tình tiết được gò ép chắp vá cũng tạm giống một phần, nhưng người sáng suốt nghĩ kĩ một tí sẽ thấy ngay đây là chuyện vô cùng hoang đường.
Người làm bảng màu lấy tổng cộng mười mấy bộ phim để so sánh, còn hùng hồn nói Tân Y Dật là kẻ nghiện đạo văn, đạo liền một lúc mười mấy bộ phim! Nhưng đạo văn hay không làm gì có ai so sánh như thế?! Trừ phi sáng tác bằng một ngôn ngữ mới tinh, chứ lời thoại nói ra tất luôn có những câu người khác đã từng nói. Quy trình người so sánh thực hiện rành rành là chủ đích tìm mấy lời thoại trong phim của Tân Y Dật trước, sau đó mới đi tìm những bộ phim có chi tiết tương tự, cắt ghép thành bảng màu làm chứng cứ!
Mấy tình tiết được lôi ra làm chứng cứ đâu có cái nào là độc nhất vô nhị, sau khi cãi nhau nữ chính tức giận tung cửa bỏ đi, nam chính miệng một đằng lòng một nẻo, hai người làm lành dưới trời mưa… Nếu một bộ phim nào cũng cùng xuất hiện các tình tiết giống vậy, đó mới thực sự là đạo văn. Nhưng tháo tung tình tiết ra rồi nhặt nhạnh từng chi tiết từ mười mấy bộ phim khác nhau để tìm điểm tương tự, nếu vậy cũng là đạo văn, thì đừng nói đạo mười mấy bộ phim, có mà đạo mấy trăm phim, mấy ngàn phim cũng tìm được “chứng cứ”!
Hạ Lâm Tự lập tức kéo xuống đọc bình luận.
Vốn dĩ cậu tưởng chứng cứ gượng ép thế này chắc chắn sẽ bị người ta chỉ ra, song khi đọc những bình luận bên dưới, cậu lại cảm thấy máu trong người lạnh ngắt.
Hầu như cả khu bình luận đều toàn người phẫn nộ công kϊƈɦ Tân Y Dật, chỉ trích cô đạo văn bẩn thỉu. Mấy năm gần đây ý thức bảo vệ bản quyền đã tăng lên, hẳn nhiên người xem đều vô cùng căm ghét hành vi đạo văn sao chép. Hơn thế người đăng bài còn chọn đa số những phim nước ngoài. Rất ít người có thể xem hết từng ấy phim, vì vậy rất khó lập tức nhận ra chỗ vô lý trong lời buộc tội này. Cộng thêm bảng màu còn được làm như thật, thị trường phim trong nước quả thật cũng phát sinh nhiều trường hợp đạo văn nên người bình luận cơ hồ đều tin vào lời nói rõ là thiên lệch này.
Hạ Lâm Tự đọc sơ các bình luận, trong mấy trăm bình luận ấy vậy chỉ có hai nick chỉ ra sự so sánh thiếu khách quan của bài viết.
Đầu kia, Giả Thuần Thuần đã sắp khóc: “Chó má, đúng là ghê tởm, rốt cuộc lão đại đã chọc gì bọn đấy? Lại còn vu khống lão đại!”
Hạ Lâm Tự không hiểu nổi tại sao những fan hâm mộ cực đoan này lại có thể có ác ý lớn nhường ấy với một người không quen biết, cậu chỉ biết là, những lời chửi rủa Tân Y Dật trước kia có thể nhắm mắt lờ đi, nhưng tội danh đạo văn vu khống này quyết không thể nhận! Đây là sự việc thật sự có thể ảnh hưởng tới sự nghiệp và tương lai của Tân Y Dật!
“Lát nữa em nói với chị sau.” Cậu nhanh chóng cúp cuộc gọi với Giả Thuần Thuần, tìm tên Hạ già, quay số gọi.
Mấy giây sau, Hạ Phong nghe máy: “A lô?”
Hạ Lâm Tự gọi thật vang: “Bố!”
“Ờ, hả?”
“Tối bố có rỗi không, con mới nhận ít tiền nhuận bút, mời bố đi ăn!”
“… Tên oắt nhà anh tính làm gì vậy?”
“Hề hề, có gì đâu ạ, chỉ là có chút chuyện nhỏ nhờ bố giúp.”
Hạ Phong: “…”
Mấy phút trước là ai nói không bao giờ xin xỏ ông? Vả mặt có cần nhanh thế không?