Đừng Để Sói Ăn Thịt

Chương 6: Lại gặp tiểu thư An Kì




Rồi chúng tôi chuyên tâm vào chuyện đánh golf hơn là nói chuyện phiếm. Tôi đã nói là không muốn vận động sức lực vì cái môn thể thao chết tiệt này, thế mà Tường Quân biến thái vẫn không buông tha cho tôi:

- Tôi có thể dạy thư kí Trinh.

- Không cần.

Anh chàng hạt dẻ tên Vũ Phong. Mỉm cười nói với tôi:

- Người đẹp à! Đừng từ chối thế chứ. Không phải ai Tường Quân cũng dạy đâu.

Tôi cũng không phải là người ai thích dạy thì dạy đâu nhé.

Cuối cùng thì tôi cũng miễn cưỡng đứng dậy theo ý hai anh chàng yêu quí kia. Định đưa tay lấy đại một chiếc gậy đánh golf thì Tường Quân đưa bộ mặt bị cái kính râm to phạc che mất nhìn tôi:

- Chúng ta tập một gậy.

Tôi nhún vai:

- Tùy anh.

Nhưng rồi tôi thấy có điều gì đó không ổn. Nhìn cái khóe miệng của anh ta ranh mãnh chưa kìa. Đúng là cụ của sói mà.

Và cuối cùng cảm giác của tôi đã đúng. Anh ta có ý đồ thật. Tường Quân đứng đằng sau nắm lấy tay tôi và cái gậy đánh golf đưa lên. Hơi thở của anh ta phả vào tóc tôi làm tôi khó chịu quá. Mùi nước hoa bay lên làm hại mũi tôi. Nếu là cô gái khác thì có lẽ sẽ bị anh ta đưa vào lưới tình rồi. Tường Quân hơi đưa mặt về phía bả vai tôi nói giọng nhẹ nhàng:

- Thư kí Trinh hiểu rồi chứ?

Hiểu chết liền. Anh ta làm trò nhiều hơn là dạy tôi. Hóa ra lời nói của Vũ Phong là có ý đồ cả. Cần phả sửa lại là: "Không phải ai Tường Quần cũng chịu hoài phí sự quyến rũ thối tha của mình đâu" (thối tha là tôi tự thêm vào).

Tôi dùng chân mình giẫm một phát vào chân anh ta. Tuy không đau như dùng guốc giẫm nhưng tôi nghĩ với kinh nghiệm hay đạp phải phân chó của mình thì cũng làm cho anh ta kêu lên the thé và chịu lùi ra. Haha, hay lắm. Bản cô nương còn chưa dùng chiêu "liên hoàn cấu" đâu.

- Cô thật là... Chẳng có chút nữ tính gì cả.

- Cảm ơn vì lời khen.

Tường Quân đưa tay xoa cằm nhìn rất rất hạ lưu. Tôi lại muốn đánh người rồi.

- Đúng là xếp cô vào dạ minh châu đen quả không sai.

Tôi đếch cần biết cái dạ mình châu đen dỏ tím vàng của anh làm gì. Tôi chỉ biết tôi là thư kí của anh và tôi là thư kí bất hạnh nhất trên đời này.

Tôi không thèm tập nữa. Dù sao thì tôi cũng chẳng bao giờ đến những nơi như thế này. Trừ phi bất đắc dĩ. Tôi ngồi xuống một cái ghế dài cạnh đó và ngả người ra. Giấc ngủ yêu quí của tôi bị tên biến thái kia ăn cắp trắng trợn quá. Tôi ngáp dài ngáp ngắn. Tường Quân quay ra nhìn tôi nói giọng rất âu yếm:

- Thư kí Trinh buồn ngủ ư? Có cần vận động không?

Làm ơn đi. Đầu óc tôi đen tối lắm đấy. Vận động cái gì chứ? tôi lườm anh ta. Nhưng chưa kịp nói gì thì anh ta đã cướp lời:

- Tôi cần một cốc nước cam.

- Thì sao? - Tôi vẫn không hiểu ý của anh ta.

Tường Quân chống chiếc gậy đánh golf xuống đất rồi nhìn tôi kĩ hơn. Nhìn đi, có ngày tôi móc mắt anh ra hầm ăn.

- Cô lấy cho tôi một cốc nhé?

Hứ! Coi tôi là người hầu ư? Nhưng thôi, ở đây bị tên này trêu cho thì cũng khó chịu. Tôi sẽ lấy nước cam cho hắn. Thấy tôi không có ý kiến gì mà chịu đứng dầy thì hắn ta có vẻ hài lòng lắm thì phải. Cái bản mặt kia kìa, ngoác hết cả miệng ra vì cười rồi. Sung sướng đến nỗi đấy sao?

Đến quầy giả khát. Tôi bảo nhân viên phục vụ cho tôi một ly nước cam. Nhưng sao đây nhỉ?

- Chị bỏ muối thay vì bỏ đường vào đấy nhé? Nhiều vào. Không cần hỏi đâu.

Bị tôi chặn họng luôn như thế kia thì còn nói được gì nữa. Cô bán hàng tuy khó hiểu nhưng vẫn phải làm theo lời tôi.

Về đến nơi có những anh chàng đẹp trai đáng mơ ước và tên Tường Quân đáng ghét kia. Tôi nhìn thấy An Kì. Cô ta cũng đến đây sao? Trông cô ta giống đi trình diễn thời trang hơn là đi chơi golf. Váy thể thao ngắn đến tận bẹn, chiếc áo ba lỗ bó sát làm lộ những đường cong tuyệt đỉnh. Cô ta và Tường Quân đang mải miết đánh golf, mà Tường Quân thì lại đang dạy cô ta chứ. Giống y cái kiểu vừa nãy dạy tôi. Biến thái không chịu được. Tôi bĩu môi rồi đặt cốc nước cam xuống nói to:

- Nước cam.

Tường Quân và An Kì quay lại nhìn tôi. Như bất ngờ trước sự xuất hiện của tôi, An Kì quát lên:

- Anh cho cả thư kí đi cùng sao?

Tường Quân dùng ánh mắt để cười. Rồi khoác vai An Kì như dỗ dành cô ta:

- Một chân sai vặt kiểu này thì cũng đáng mà.

Cái gì? Tôi là chân sai vặt của anh ta hả? Không được, nhất định là anh ta đang trêu chọc tôi. Nếu tôi mà tức giận thì anh ta sẽ đắc ý cho mà xem. Phải nhịn.

- Vậy cô lấy cho tôi một nước dưa hấu.

An Kì đưa tay ra nói với tôi. Cái chết mẹ gì vậy? Tôi nhếch môi khinh khỉnh hất mặt về phía cô ta:

- Tôi không phải thư kí của cô.

Như bị hớ, An Kì đứng phắt dậy tức giận quát lên làm tất cả quay ra nhìn:

- Cô...cô là cái gì vậy?

Hỏi ngu chưa kìa! Tôi tất nhiên là người giống cô ta rồi.

- Cô là gì thì tôi là vậy.

- Cô...- Rồi An Kì quay sang Tường Quân nũng nịu - Anh Quân...

Vũ Phong vỗ đùi cái đét rồi ha hả. Phấn khích thế sao?

- Người đẹp dám cãi lời tiểu thư An Kì kìa.

Tường Quân mỉm cười lãnh đạm rồi vuốt ve mái tóc của An Kì:

- Vậy chúng ta uống chung.

Ý kiến này thật tuyệt vời. Nhìn An kì đỏ mặt e thẹn thế kia là tôi biết cô ta nở hoa trong lòng rồi. Nở tiếp đi hỡi đám hoa cứt lợn mà tôi gieo trồng.

Tường Quân với tay lấy một cái ống hút ở cốc bên cạnh rồi nâng lên. Tôi chăm chú theo dõi như xem Tây Du Kí - bộ phim hay nhất mọi thời đại của tôi. An Kì và tên biến thái kia ngậm mồm vào ống hút và...

Phụt!!

Phụt!!

Nước trong miệng bắn ra như phun máu trong phim chưởng. Đẹp mắt quá. Tôi thích cảnh này rồi đấy. Rồi tôi giả vờ nằm xuống ghế ngủ. Lúc sau có người vỗ nhẹ vào mặt tôi, chắc là An Kì rồi:

- Này, dậy mau đồ chết tiệt!!

Tôi giả vờ ngái ngủ mở từ từ mắt nói ngây thơ:

- Sao thế?

An Kì đặt cốc nước cam trước mặt tôi gằn giọng nói:

- Nước cam của cô cần đổi tên là nước cam muối.

- Ồ!! - Tôi vẫn giả vờ.

An Kì tức quá không chịu được liền xổ một tràng ra, nước bọt bắn tung tóe vào mặt tôi khiến tôi tỉnh cả ngủ:

- Cô làm ăn như thế à? Muốn bị đuổi việc sao? Tường Quân mà bị ngộ độc thì cô có yên được không?

Làm ơn đi, tôi đã có lần uống nguyên cốc bò húc có pha tí comfor của ông anh trai yêu quý của tôi rồi đấy. Thế này đã nhằm nhò gì.

- Ồ!! - Tôi không giả vờ thì tôi không chịu được.

An Kì sắp hộc máu rồi kìa. Vui quá đi.

- Cô...

Tôi mỉm cười:

- Vậy chắc tiểu thư An Kì phải pha ngon lắm. Cô pha cho tổng giám đốc đi.

Tường Quân lại nhìn về phía tôi mỉm cười đầy hưng phấn. Tôi ước mình có sức mạnh của siêu nhân để nhổ hàm răng trắng bóng kia ra cho đám trẻ con gần nhà tôi chơi đồ hàng.