Tối hôm đó bốn người
cùng nhau dùng bữa, không khí trên bàn cơm tương đối hòa hợp vui vẻ nhờ
có sự hoạt náo của Trịnh Bình và bác Triều già rồi nhưng vẫn vui tươi.
Lâu lắm rồi trong căn nhà lớn này mới xuất hiện khung cảnh hài hòa, ấm
áp như vậy. Thường ngày ba Lam Lâm công việc bận rộn, bay đi bay lại
giữa các nước, thời gian ở nhà cực kỳ hiếm hoi. Lam Lâm hầu như lúc nào
cũng phải ăn cơm một mình, qua loa đại khái cho xong bữa. Hai ba con
bình thường có ngồi ăn được với nhau thì cũng lặng lẽ mà trôi qua chứ
không tràn tiếng cười nói như bây giờ.
Bầu không khí thật tốt,
mấy người đàn ông cùng uống vài chén là điều không thể tránh khỏi. Trịnh Bình cậy sức trẻ chuốc cho giám đốc Triều chân nam đá chân chiêu ra về. Tên này nói là làm, không coi ý kiến gia chủ ra gì khăng khăng cắm rễ ở đây mấy ngày, hạ quyết tâm sắt đá khiến ông già ở nhà tức chết mới
thôi. Ba Lam Lâm biểu tình có chút kì quái, không rõ là bất đắc dĩ hay
là còn điều gì khác nữa, mặc dù vậy vẫn sắp xếp cho Trịnh Bình một phòng cho khách trên tầng ba. Phòng tuy đã lâu không có người ở tuy hơi lạnh
lẽo nhưng vẫn hết sức sạch sẽ, gọn gàng do được quét dọn thường xuyên.
“Phòng của cậu ở đâu vậy?” Trịnh Bình tùy tiện ném ba lô tô xụ xuống giường hỏi.
“Phòng tôi ở dưới tầng.”
“Hay ngủ chung đi? Anh sợ lạ nhà không ngủ được…”
Rầm!
Trịnh Bình vừa dứt lời, Lam Lâm đã đóng sầm cửa phòng bỏ đi không chút lưu
tình. Ngoài cửa vang lên một câu không mặn không nhạt. “Ngoan ngoãn ngủ
đi. Đêm hôm cấm chạy loạn.”
Trịnh Bình bĩu môi, một bên lẩm bẩm “Keo kiệt. Làm như anh mày là trẻ con không bằng. Hứ!”
Nói đoạn lung tung cởi quần áo rồi lăn ra ngủ như lợn chết, quên tiệt luôn
việc phải vệ sinh cá nhân trước khi đi ngủ. Trông dáng điệu tên này
chẳng có chút nào giống như lạ nhà nha.
*
Bắc thang lên
hỏi ông trời, kết bè kéo cánh ai cực tinh thông? Ông trời ngoảnh mặt lại trông, đứng đầu chưa biết, thứ hai Trịnh Bình.
Trịnh Bình tên
này bẩm sinh đã có sức hút kì lạ với mọi người xung quanh, vô thanh vô
tức lôi kéo người này người nọ, chơi đến vui quên trời đất. Ngày đầu
tiên lân la ra bắt chuyện với hai vệ sĩ áo đen mặt lạnh như chì ngoài
cửa, ngày thứ hai thành công đạp đổ hàng rào bảo vệ, lập xới ba cây ngay chốt kiểm tra vòng ngoài. Chưa kể đến những người làm công ở hậu trường ít xuất hiện như đầu bếp, phụ bếp, giúp việc cũng bị hắn lôi ra điểm
danh một lượt, không ai không cùng hắn tán phét dăm câu ba điều, kẻ
thiếu cảnh giác còn bị Trịnh Bình dắt mũi khai tuột cả bí mật bốn đời ba họ. Lăn lộn ở nhà người ta nhiều ngày, Trịnh Bình biến luôn nơi này
thành địa bàn hoạt động của mình, đói thì xuống bếp gọi đồ ăn, no lại
lăn kềnh ra sofa phòng khách ngủ, lúc nào thừa sinh lực sẽ hăm hở chạy
vòng vòng quanh khu biệt thự rồi lén lút chơi trò bài bạc với mấy người
trẻ tuổi. Hừ, ai bảo cái người tên Lam Lâm kia không chịu chơi với hắn
chứ, cả ngày trong phòng thần thần bí bí lần sờ cái gì không ló mặt ra,
thi thoảng lại bận rộn căng mắt cắt tỉa lại từng mm bộ lông xù của con
cáo hư hỏng, đối với kẻ trời sinh bừa bãi, tùy tiện như Trịnh Bình thì
đây đúng là màn tra tấn thị giác cả lòng kiên nhẫn tột đỉnh! Nếu không
chứng kiến tận mắt Trịnh Bình cũng chẳng tưởng tượng nổi cuộc sống của
người anh em tốt lại nhàm chán đến mức độ thế này, mặc dù trước đó không phải hắn ta không cho rằng đời sống cá nhân của tên này phong phú được
là bao nhiêu, nhưng đạt đến trình độ “thiếu muối” không kém gì kẻ tu
hành thế này thì Trịnh đại hiệp phải chắp tay bái phục. Tranh thủ khi
còn ở đây, Trịnh Bình đôi khi lôi kéo Lam Lâm tu sĩ ra sân phơi nắng,
nhân tiện cùng nhau luyện tập lại những chiêu thức Nhu Đạo lâu không sờ
đến, lúc này mới cảm thấy Lam Lâm có chút sinh khí của con người. Vì
hoạt động mạnh nên hai má phơn phớt hồng, ánh mắt cũng lấp lánh có thần
hơn, ừm, hắn nhìn sao cũng thấy vui lòng hả dạ, tinh thần cũng theo đó
cao càng cao hơn.
Buổi tối hôm nay có chút lạnh hơn bình thường,
ba Lam Lâm cũng đã mấy ngày không trở về nhà, nghe nói phải bay sang
Canada một chuyến ký hợp đồng làm ăn lớn. Trịnh Bình sau một ngày tự
tiêu khiển hết năng suất bắt đầu sinh ra nhàm chán, liền gạ gẫm Lam Lâm
ra ngoài ăn một bữa thay đổi khẩu vị. Dù sa0 đã mấy ngày phải chôn chân ở nơi này trốn tai mắt của ông già khó tính hắn đã có phần buồn bực!
Chọn một nhà hàng đồ Nga khá nổi tiếng trên phố, 8 giờ khách cũng đã vãn
bớt, hai người chọn một bàn còn trống gần cửa sổ để ngồi. Trịnh Bình
hưng trí một hơi gọi liền tù tì năm bẩy loại thịt, Lam Lâm đau đầu yêu
cầu thêm đĩa salad và một món rau thanh đạm, ăn theo tên này chắc chắn
không chết vì bội thực thịt thì đêm nay cũng trong ác mộng bị thịt đè.
“Lâu lắm không uống một chút rồi! Nhân dịp, ờ, nhân dịp 20 tháng 10 ngày Phụ nữ Việt Nam anh em mình làm đôi chén?”
Trịnh Bình cố tình nghĩ ra một cái cớ sứt sẹo, đâu ra chuyện hai thằng đàn
ông đi chúc mừng ngày Phụ nữ với nhau vậy? Quả thật hắn tự nhiên cảm
thấy có chút thèm thuồng hơi men, tên này không hẳn là một kẻ nát rượu,
nhưng lại có tình yêu vô cùng to lớn đối với các loại Vodka, nguyên thủy và cháy bỏng. Lam Lâm hôm nay cũng dễ tính lạ thường, không hề lên
tiếng phản đối làm Trịnh Bình hớn hở ra mặt, gọi luôn chai rượu đắt nhất có bán tại nhà hàng.
Đồ ăn rất nhanh được dọn ra ê hề, phục vụ
thậm chí còn phải ghép thêm một bàn đơn nữa vì nhiều món nên có phần
chật chội. Trịnh Bình lấy búa gỗ nhỏ gõ “lanh canh” mở nắp chai Beluga
Goldline lấp lánh ánh vàng đắt tiền trong tay, rót vào hai chiếc ly tinh xảo có đính hình con cá tầm cùng bộ trên bàn. Chất rượu sóng sánh trong suốt, mùi thơm thanh thuần đưa lên nhè nhẹ, không có cảm giác gay mũi
như một số loại rượu mạnh khác. Lam Lâm nâng tay, chạm ly với Trịnh Bình rồi ngửa cổ uống cạn. Rượu chạm vào lưỡi tê tê, nuốt đến họng lại cay
nồng, trôi xuống bụng nóng ran như đốt lên ngọn lửa nhỏ, hơi rượu xông
từ khoang miệng lên mũi khiến người ta phải thở ra một hơi dài. Dù không quen uống rượu, nhưng loại cảm giác này lại đặc biệt khơi gợi sự thích
thú hiếm hoi của Lam Lâm.
“Uống! Hôm nay không uống hết chỗ này không về!”
Trịnh Bình ngửa mặt nói đoạn há to mồm dốc tuột ly rượu tràn đầy vào cổ họng, tuy không “khà-à” lên một tiếng thật to nhưng rất có dáng của đại hiệp
Tiêu Phong uống rượu luận anh hùng trong tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung. Lam Lâm cười cười, lặng lẽ chạm ly, cũng không quên ăn những món ngon
trên bàn, bụng rỗng uống rượu say xỉn sẽ không tốt đâu.
11 giờ
đêm, hai kẻ lướt khướt đu bám nhau về đến cửa nhà, à không, phải nói
chính xác là một người lả lướt, hai chân bước đi có vẻ nhẹ hơn bình
thường, còn một kẻ chẳng biết say thật hay vờ mặt dầy đeo bám sau lưng
người kia. Đèn phòng khách bật sáng, cáo nhỏ ngồi trên ghế mềm quay đầu
lại nhìn hai con ma men bằng ánh mắt ghét bỏ, hờn dỗi thoăn thoắt bỏ
chạy lên lầu. Trịnh Bình cũng không thèm quan tâm đến nó, cái thứ lông
xù này lúc không có đồ ăn vẫn luôn chảnh chọe như vậy, thoắt ẩn thoắt
hiện, đến bây giờ Trịnh Bình cũng vẫn không hiểu bình thường nó ngủ ở
đâu.
Hai người tự động về phòng của mình, trước khi lên lầu, đi
qua tầng 2, Trịnh Bình cố tình dùng cái giọng giả say nhừa nhựa buông
lời trêu chọc: “Ngủ ngoan em yêu!” đính kèm thêm mấy nụ mi gió. Đáng
tiếc, cửa phòng đã đóng lại không chút lưu tình, có vẻ ai đó không cảm
động trước tình cảm dạt dào này nha.
Huýt sáo lắc lư lên phòng mình,
Trịnh Bình có chút say nhưng không đáng kể. Tắm rửa mát mẻ một phen rồi
bò lên giường lớn, đắp chăn bông dầy. Ừm, đêm nay hứa hẹn là một đêm
bồng bềnh say giấc!
*
1 giờ đêm.
Cảm thấy cổ họng
khô khốc, cơn khát quấy nhiễu giấc ngủ làm Trịnh Bình mắt nhắm mắt mở mò dậy, quờ quạng lung tung trên tủ đầu giường tìm bình nước. Chết tiệt,
không còn lấy một giọt! Càng liếm đôi môi khô nứt càng thấy khó chịu,
đặc tính của vodka là háo nước, Trịnh Bình chủ quan như ở nhà cái gì
cũng có sẵn, hiện giờ không tu hết cả lít nước đảm bảo tên này sống
không qua nổi đêm nay.
Uể oải lần sờ trong bóng tối, không thèm bật
đèn phòng, Trịnh Bình lệt xệt lê dép bông ra ngoài hành lang sáng mờ mờ, tính mò xuống dưới tìm nước mát. Cơn buồn ngủ đánh nhau dữ dội với với
cảm giác khô khan nơi cổ họng, hai mắt híp thành đường chỉ mảnh, mồm đớp đớp không ngừng nuốt nước bọt, hai tay đưa ra phía trước dò đường, tạo
hình lúc này không khác gì thây ma trong mấy bộ phim kinh dị chủ đề xác
sống.
Hành lang dài hun hút, ánh sáng lại không tốt lắm, lơ mơ
ngái ngủ Trịnh Bình thay vì rẽ trái để xuống cầu thang quen thuộc lại
ngoặt sang phải, mò mẫm tiếp tục tiến về phía trước. Hừm, qua một lát
Trịnh Bình ngờ ngợ điều gì đó không đúng, mọi chỉ cần đi hơn chục bước
chân đã đến cầu thang, sao hôm nay lại xa như vậy. Sau lưng tự nhiên cảm thấy lành lạnh kì quái, đầu óc phát huy trí tưởng tượng rất phù hợp với khung cảnh xung quanh. Một giờ đêm, biệt thự tịch mịch rộng lớn, không
một bóng người, hành lang dài mờ tối, khúc quanh co không lối thoát,
cánh cửa gỗ… cánh cửa gỗ… “Kẹt!”
Á!!
Trong phút chốc, trái tim Trịnh Bình như vọt lên trên cổ họng. Mồm cứng ngắc, cổ khản đặc
không kêu nổi ra tiếng. Cánh cửa gỗ điêu khắc tinh xảo, trông có vẻ cũ
kỹ không ăn nhập với kiến trúc nhà ở, bất chợt hé ra một khe nhỏ mang
theo cả tiếng kẽo kẹt ghê người. Thân nam nhi chân dài hai mét (?), đại
não Trịnh Bình bắt được tín hiệu nguy hiểm, chuẩn bị nhấn nút chuyển
sang trạng thái “chạy trối chết” thì một bóng đen nho nhỏ từ phía trong
khe cửa lách ra.
Dọa chết ông mày rồi!!
Tim vẫn đập thùm
thụp trong lồng ngực, Trịnh Bình trợn trắng hai mắt nhìn sinh vật lông
xù nhỏ thó vừa hù hắn chết khiếp hắn kia. Con quỷ nhỏ này, ban ngày
thoắt ẩn thoắt hiện không nói, nửa đêm không ngoan ngãon ngủ đi lại mò
mẫm nơi này làm cái quái gì hả! Trán nổi gân xanh, đang muốn vươn tay
trừng trị con vật xấu xa thì cáo nhỏ đã hểnh cái mũi đen ướt át, xì ra
một tiếng khinh thường rồi nhanh nhẹn quay ngoắt vào trong phòng như thể chủ nhân không tiếp đón vị khách không mời kia. Trên đời này Trịnh Bình chưa bao giờ tưởng tượng được có ngày bản thân có khả năng đọc được ý
tứ “khinh thường” trong mắt động vật nhỏ. Tức mình, tên này vứt luôn cơn khát ra sau đầu, sải bước dài về phía trước đột nhập vào phòng, thuận
tay đóng luôn cánh cửa sau lưng, triệt đường lui của con cáo gian ác
(???). Hừ, hắn hôm nay quyết tâm phải nhìn xem con cáo chảnh chọe lại
ngu đần kia rút cuộc có thể trốn nơi nào, không trừng trị một chút cho
hả giận không được! Tay sờ soạng trên tường một lúc lâu, tên ác ôn Trịnh Bình rút cuộc cũng chạm được vào công tắc đèn.
Tạch.
Đèn sáng.
Trái với tưởng tượng về căn phòng cho vật nuôi nhỏ hẹp đầy đồ chơi dành cho
thú cưng trong đầu, đèn vừa bật, Trịnh Bình có chút choáng váng ngoài ý
muốn. Rõ ràng đây là một căn phòng cho con gái nha, nói chính xác hơn là cho bé gái. Mọi thứ đều mang nét đáng yêu, ngọt ngào, tường màu hồng
hồng dán đầy những hình bông hoa nhỏ và thú cưng, đèn chùm treo trên
trần hình giọt nước trong suốt, giường lớn chính giữa kiểu công chúa có
màn che rủ xuống, trong một lớp lụa xuyên thấu, ngoài một lớp dây kim
tuyến xỏ đá lấp la lấp lánh. Dẫm trên mặt sàn trải lông thỏ mềm mại,
Trịnh Bình cảm thấy bản thân như lạc vào một thế giới khác, từ những vật dụng dành cho bé gái nhỏ nhất như chiếc lược nhựa, gương treo tường, đồ trang trí xinh xinh… đều không hiểu sao có sức hút kì lạ đối với hắn.
Trịnh Bình lúc này chẳng thèm đoái hoái đến con vật mà mình vừa muốn xử
lý đang cuộn người nằm trên cái gối lông nhung trên giường không nhúc
nhích. Hắn cứ vô thức chậc lưỡi đi lòng vòng quanh phòng như đang thám
hiểm kho tàng báu vật. Sờ sờ cái nọ, nhích nhích cái kia, những vật dụng này giống như đã lâu không có người sử dụng, nhưng lại không hề có vết
tích bụi bẩn, chứng tỏ căn phòng bỏ không này vẫn thường xuyên được lau
dọn sạch sẽ. Bài trí hẳn một phòng cầu kì như vậy cho thú cưng ở có phải là phô trương quá đáng rồi không?
Bất tri bất giác, Trịnh Bình
đứng trước một giá sách nhỏ kê sát tường phía trong. Trên đó bày biện
một vài quyển sách giáo khoa kiểu cũ, tuy bìa sách có chút mờ nhưng
trang giấy thẳng thớm, được xếp ngay ngắn, chứng tỏ chủ nhân hẳn là một
người rất cẩn thận, gọn gàng. Hết lật giở vài quyển sách, bắt được vài
quyển chép nhạc từ vỡ lòng đến nâng cao, Trịnh Bình ngoài ý muốn tìm
được một cuốn gì đó khá dầy, bìa cứng cáp in nổi những hình trang trí dễ thương sinh động. Hắn không nén nổi tò mò, lật bìa ra, trang giấy trắng đã ố vàng đầu tiên xuất hiện một dòng chữ nước ngoài được viết bằng bút mực hết sức ngay ngắn, đẹp đẽ. Nhìn kiểu chữ có thể đoán là tiếng Nga,
hắn không đọc hiểu được. Sang vài trang tiếp theo, Trịnh Bình bắt gặp
hình ảnh một người phụ nữ nước ngoài, tóc vàng mắt đen nhưng sâu hun hút đang mỉm cười ngọt ngào, trên tay bế một đứa bé còn đang quấn tã. Tiếp
đó là một vài hình ảnh lớn dần của đứa bé, khuôn mặt tròn tròn, làn da
trắng mịn, đôi mắt to tròn đen láy phủ dưới lớp mi dài cong cong hết sức đáng yêu, nhìn kiểu dáng quần áo có thể chắc chắn đây là một bé gái.
Ảnh chụp rất đẹp, các góc độ không chê vào đâu được, đứa bé trong ảnh
luôn rất tự nhiên, ngọt ngào, có lúc vui sướng cầm hộp quà lớn trong
tay, có lúc lại phụng phịu hai má, nước mắt lưng tròng như hờn dỗi điều
gì đó.
Trịnh Bình xem đến say mê, không hiểu sao hình ảnh này
lọt vào tâm trí hắn tựa như thuốc phiện, muốn dứt ra không dứt nổi, mà
đứa trẻ trong này sao lại quen thuộc đến thế. Đắm chìm trong những tấm
ảnh như câu chuyện kể về sự lớn lên của một thiên thần, Trịnh Bình nhìn
thấy đứa bé đó từ lúc còn lọt thỏm, đến lúc tập tễnh biết đi, khi ngồi
bên đàn Piano trắng nhỏ giống hệt chiếc đặt bên cửa sổ kia, rồi khoác
trên mình bộ váy đồng phục đi học lớp 1, vui chơi đùa giỡn với đám bạn
học, cho chó nhỏ ăn, đứng thổi bong bóng trên sân cỏ xanh mướt… Hình ảnh cuối cùng dừng lại tại một cô bé chừng 10 tuổi, khoác trên mình chiếc
váy màu xanh ngọc tôn lên làn da trắng bóc, tóc dài mềm mại rũ sau lưng, đứng duyên dáng bên đàn dương cầm trên bục cao đầy ánh sáng. Trịnh Bình vô thức đưa ngón tay vuốt lên khuôn mặt đang tươi cười tỏa nắng ấy, đôi mắt cô bé long lanh ngậm nước, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa đóa hoa rực rỡ,
xinh đẹp nhất. Hắn ngờ ngờ cảm thấy có điều gì không đúng, nhưng không
biết không đúng ở chỗ nào. Cô bé này là ai, tại sao lại cho hắn cảm giác quen thuộc kì lạ đến như vậy, cô bé này có quan hệ gì với Lam Lâm? Hai
người họ… là anh em sinh đôi? Phải rồi! Quá giống nhau, thật sự như
phiên bản nữ của Lam Lâm vậy. Nghĩ đến đây, Trịnh Bình há hốc mồm ra, có phải hắn ta vô tình đã đào được bí mật gì đó của gia đình nhà người ta
không vậy?! Tại sao chưa bao giờ thấy Lam Lâm nhắc đến đứa em gái này?
Tại sao căn phòng này lại dường như không có người ở? Tại sao nơi này
tạo cảm giác như thời gian đã ngừng trôi?
Rối tinh rối mù, đầu óc Trịnh Bình bắt đầu mụ mị, không biết là do hơi men còn sót lại hay do
suy nghĩ quá lung, hắn mờ mịt gấp cuốn album lại. Không nhớ rõ mình đã
trở về phòng ra sao, đã uống nước hay chưa, lên giường như thế nào, ý
thức của Trịnh Bình trước khi “ngắt nguồn” dừng lại ở khuôn mặt tươi
cười lắng đọng trong tấm ảnh cuối cùng ấy.