Đừng Đánh Thức Em - Don't Wake Me Up

Chương 4: “Phiền phức đến nhà”




Chuyện ẩu đả trong Học viện Quân sự vốn là vi phạm quân kỷ nghiêm trọng, cần thẳng thừng áp dụng hình phạt nghiêm khắc làm gương nhưng dưới cuộc điện thoại cá nhân từ số máy hạn chế của Thư ký Tư lệnh quân khu Thủ đô kín đáo cưỡng bức điều tra tường tận ngọn ngành sự việc khiến cho vài vị lãnh đạo Học viện nổi tiếng nghiêm cẩn, anh minh lúc này bù đầu nhức óc. Cúp cú điện thoại trên cao đánh xuống kinh dị kia, Giám đốc Học viện lung tung cầm giẻ lau bàn xoa mồ hôi hột đang nhỏ tong tong trên khuôn mặt già cỗi. Thư ký giám đốc đứng mé bên cạnh âm thầm ghê răng nhưng lúc nhìn khuôn mặt nửa đen nửa trắng của lãnh đạo thì lại sợ bị giận chó đánh mèo, không dám hé mồm ra nhắc nhở. Ý tứ ngầm bên trên đã quá quá rõ ràng, điều tra thì điều tra, chân tướng cũng bắt buộc phải tìm ra, trừng trị đúng người đúng tội là việc hiển nhiên cần làm nhưng chuyện lớn phải hóa nhỏ, chuyện nhỏ phải biến thành không có gì. Hiệu trưởng già tự hỏi rút cuộc hai tên gây chuyện đang bị “tạm giam” trong phòng hội đồng đằng kia nữa, không biết rút cuộc ai mới là “con ông cháu cha” đây. Ô dù lớn như vậy không phải muốn trừng phạt là có thể trừng phạt được đâu, vuốt mặt thì phải nể mũi. Mà nếu bao che lộ liễu quá lại ảnh hưởng uy tín của mình, đen đủi hơn làm không khéo mà dính dấp đến cả cấp trên nữa thì đúng là toi cơm. Còn chưa kể đến một trong ba “thi thể” đang nằm trương xác trong phòng y tế cùng có lai lịch không nhỏ. Trước nay dẫu biết mấy thằng coi trời bằng vung, lén lút ở sau lưng gây ra đủ thứ chuyện trái khoáy, vi phạm kỷ luật quân đội nhưng ông thân ở nơi này cũng phải mắt nhắm mắt mở mà cho qua. Bây giờ gặp phải tình huống đặc biệt thế này, đụng phải người không nên đụng, đắc tội với bên nào cũng không gây ra phiền phức to thì cũng vướng đến phiền phức nhỏ, muốn giải quyết sao cho vẹn cả đôi đường thật quá khó mà! Rồi cả cô gái nhỏ, nạn nhân mà cũng là nguyên nhân của vụ ẩu đả bị đánh cho bầm dập bị tổn thương thể chất lẫn tinh thần nặng nề, ngất xỉu đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, ông phải giằng co với bên Học viện Âm nhạc bên kia càng lúc càng căng thẳng. Áp lực từ ba phía cùng lúc ập đến, tấm lưng già của ông gánh không nổi, mà đám người dưới kia ai ai cũng chỉ biết mắt to trừng mắt nhỏ, đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, không lấy một kẻ có máu anh hùng dám đứng ra chia sẻ, gánh vác!

Sự việc từ đánh nhau đầu rơi máu chảy úi úi xùi xùi, dập dập xóa xóa một hồi biến thành xích mích do mâu thuẫn nhỏ giữa học viên trong trường và khách mời danh dự. Mấy “thương binh” bị đập cho nằm như chuột chết trong phòng y tế may mắn không bị gẫy xương cốt chỗ nào, tệ nhất cũng chỉ hỏng mất bộ nhá mà thôi. Tuy thương tật không tính quá nghiêm trọng, rút cuộc mấy thằng đó trốn không thoát được tội hành hung nữ học viên Học viện Âm nhạc. Ầm ĩ nửa ngày, cuối cùng chúng cũng bị đưa ra hình thức kỷ luật thích đáng. Lam Lâm cũng lặng lẽ rời khỏi Học viện trong sự bịn rịn của anh bạn trung thành đáng thương. Trước khi ly biệt, có kẻ còn không biết xấu hổ không biết móc ở đâu ra lấy cái khăn mùi xoa chấm chấm nước mắt, muốn bao nhiêu mùi mẫn liền có bấy nhiêu. Lam Lâm mất kiên nhẫn phải đập “bôm bốp” 2 phát vào lưng kẻ còn đang lấy hơi xì đi mũi dãi trông quá mất mỹ cảm, rồi dứt khoát ra đi. Mấy tháng nữa gặp lại.

Mặc dù mặt mũi đã được xử lý sơ qua, bôi thuốc chỗ cần bôi, băng vết thương hở nhưng khuôn mặt bầm tím, sưng phù vẫn thành công ngoài ý muốn gây shock cho bác tài xế.

“Cậu..cậu..” Nửa ngày trời run rẩy không nói nổi một câu hoàn chỉnh.

Lam Lâm phẩy phẩy tay, bác tài đành cắn răng không nói nữa. Trên mặt bác vẫn không giấu được sự kinh sợ, luống cuống.

Ngồi vững vàng ở ghế sau xe, Lam Lâm ngửa đầu ra sau, dáng điệu chứa đựng mệt mỏi. Giọng khàn khàn dặn dò bác tài xế:

“Chuyện này đừng nói cho ba cháu biết.”

“…”

Bác tài xế không trả lời, cũng không rõ là ngầm đồng ý hay là phản đối nữa, trong mắt chứa đầy sự hoang mang, lo lắng. Xe lăn bánh chầm chậm, rời xa cổng Học viện Quân sự, lên đường trở về thành phố quen thuộc.

Về tới nhà, Lam Lâm trở lại cuộc sống nhàm chán quen thuộc của mình, loanh quanh luẩn quẩn, ít có công việc nào cụ thể. Sau sự việc đó, cũng không thấy ba có bày tỏ thái độ gì. Nhưng đến khi phát hiện ra có thêm hai vệ sĩ mặc đồ đen lặng lẽ đứng trước cửa chính biệt thự thì Lam Lâm rút cuộc cũng biết không gì có thể giấu được tai mắt người làm cha. Thở dài thườn thượt, không rõ rút cuộc bản thân nên phải có cảm xúc gì. Từ bốn năm trước, sau khi được sự đảm bảo của Sư phụ, ba đã miễn cưỡng thu hồi toàn bộ vệ sĩ bên người Lam Lâm về, trả lại không gian riêng tư bất khả xâm phạm. Dù biết đây là biểu hiện quan tâm, lo lắng của ba mình, nhưng Lam Lâm vẫn cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Những người này vô hình trung đã gián tiếp nhắc nhở Lam Lâm rằng bản thân mình đã từng yếu đuối và bất lực đến nhường nào. Cố gắng rèn luyện nhiều năm, đã có lúc Lam Lâm cảm thấy mình đủ vững trãi để có thể tự bước đi một mình mà không cần người bảo hộ phía sau, nhưng suy cho cùng, vào những lúc không ngờ tới nhất, bóng tối u ám như con quỷ độc ác vẫn đang lẳng lặng trực chờ ở góc khuất nào đó để nhảy xổ ra, xô ngã phòng tuyến tâm lý yếu ớt, dẫm đạp lên sự mạnh mẽ bấy lâu nay cố công bồi đắp, nuốt trọn toàn bộ tâm hồn sứt sẹo của Lam Lâm.

Vết thương ở chân qua vài ba hôm đã phục hồi kha khá, mặc dù đi lại vẫn còn chút khó khăn, đầu gối hơi nhức nhối nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn. Dù sao thì Lam Lâm cũng chẳng cần đi đâu trong thời gian này, hoặc phải nói là chẳng bao giờ phải di chuyển bằng quà nhiều bằng hai chân. Tốc độ lành lại của mặt mũi có vẻ nhanh hơn chi dưới nhiều, vết bầm bên môi đã hoàn toàn biến mất không để lại tung tích. Vậy mà vết rách nho nhỏ trên khóe mắt tưởng như vô hại thế mà lại vạch ra một đường sẹo mảnh, mờ mờ dài cả đốt ngón tay, kéo chênh chếch về phía thái dương. Với một người hay để ý tiểu tiết như Lam Lâm lại là một vấn đề khá quan trọng đấy, vết sẹo vớ vẩn này nhìn sao cũng làm cho chính mình thấy khóe mắt trái có chút xếch lên kì cục. Ngó trái ngó phải trước gương không biết bao nhiêu lần, vốn rảnh rỗi không việc gì làm, bây giờ Lam Lâm lại thêm được một việc vào danh sách hoạt động thường nhật, đấy là đứng nhìn chằm chằm vào gương 10 lần mỗi ngày, mỗi lần 15 phút, chưa kể những lần vu vơ đi ngang qua kính cửa sổ hay cửa ra vào cũng phải đứng lại mất vài giây soi xét. Trịnh Bình ba trợn kia mà thấy được dáng vẻ có phần ngốc nghếch này của Lam Lâm không biết liệu có cười vào cái mặt than quanh năm như một, tự nhiên lại bày đặt đỏm dáng này không nữa. Thành thật mà nói, Lam Lâm tuy hay bày ra bộ mặt lạnh lùng, nhưng không phải kẻ tùy tiện, hờ hững với ngoại hình. Quần áo, phụ kiện trên người luôn chỉn chu, không nếp gấp, màu sắc phối hợp tinh tế, nhã nhặn, tuy không phải hàng hiệu cao cấp, nhưng tuyệt đối đều là hàng thiết kế riêng biệt. Tóc tai thì khỏi phải bàn, mái tóc ngắn nâu nhìn tưởng như rối loạn đấy lại là tạo hình đặc biệt Lam Lâm tự chọn, nhìn nhẹ nhàng tự nhiên, không cần chăm chút nhiều, lại không tạo cảm giác lôi thôi xấu xí. Nhiều năm trước, vốn dĩ mái tóc của Lam Lâm luôn thẳng thớm, được cắt tỉa chuẩn mực đến từng milimet, độ dài vừa đủ ôm gọn khuôn mặt thon nhỏ, nhưng số phần an bài, có những thứ trời sinh ra chắc chắn để hủy diệt mọi sự ngay ngắn, trước bàn tay to như quái thú thường xuyên tùy tiện vò đầu bứt tóc của tên lỗ mãng Trịnh Bình, mái tóc dù có được đo ni đóng giày cho Lam Lâm cũng biến thành tổ chim. Sau nhiều lần kháng cự vô dụng, Lam Lâm dứt khoát chọn kiểu tóc nghệ thuật không theo trật tự nhất định này đi, nếu không đen đủi bị bứt đi cả nắm tóc thì có bị xoa cho rối mù trời cũng khó mà bị nhìn ra được.

Sự thật chứng minh có những kẻ khi chết chỉ đốt một nén hương muỗi cũng có thể bất chấp quỷ sai mà hiện hồn về dương thế, nhắc đến Trịnh Bình Trịnh Bình không khoan nhượng ập đến. Lúc Lam Lâm đang đứng trước gương lần thứ tư trong ngày, sắp kết thúc một vòng tự kỷ thì âm nhạc réo rắt “Chúng ta không thuộc về nhau..au…” vang lên. Nhạc chuông “đặc biệt” không hợp hoàn cảnh này do kẻ mặt dầy nào đó cưỡng bức đoạt điện thoại của Lam Lâm để cài đặt. Kể ra đây cũng là một sách lược hợp lý của Trịnh Bình, tên đó cố tình đặt bài hát thị trường với lời ca luẩn quẩn lại có tính thôi miên này vì nó thành công thách thức lòng kiên nhẫn quá mức ít ỏi của Lam Lâm. Dĩ nhiên nhờ vậy, mọi cuộc gọi đều được bắt máy một cách nhanh nhất, chỉ trừ những lúc chủ nhân điện thoại cố tình tắt âm báo điện thoại ngăn chặn ai đó cố tình quấy rối thôi. Đối phó với kẻ mặt dầy này đúng là hết cách. Chưa đến ba giây, không để nam ca sĩ thần tượng kịp thể hiện thêm câu hát tiếp theo, chủ nhân điện thoại bắt máy.

“Hoàng thượng giá lâm!! Tiểu Lâm Tử mau ra nghênh giá!!” Một giọng nam lanh lảnh gào to đầy khoa trương trong điện thoại cắm thẳng vào tai người nghe như một mũi khoan ác liệt. Cảm tưởng như cả xô nước miếng từ đầu bên kia hắt thẳng vào đầu dây bên này, tạt cho đối phương ướt sượt không kịp trở tay. Công lực Yêu tinh máy khâu quả thật có phần thâm hậu.

“Nhảm.” Là một câu khẳng định, có người đã quá quen với trò đùa vô vị của ai đó, hờ hững mà keo kiệt nhả ra đúng một chữ.

Tên kia không hề chùn bước trước sự hờ hững của người anh em tốt, vẫn tiếp tục quang quác vào điện thoại “Hây! Không nhảm không nhảm! Mau ra xác nhận với bảo vệ đi này! Anh đang đứng trước cổng khu biệt thự nhà chú nhưng người ta không cho vào nha!”

“Hả?” Bây giờ mới có chút kinh ngạc.

“Thật đó! Thật đó! Mau lên! Nguy cấp lắm rồi! Mau để anh vào rồi anh sẽ kể đầu đuôi cho chú nghe! Nhanh lên không không kịp mất!” Trịnh Bình bắn như súng liên thanh, càng nói càng kích động, giọng điệu quả thật có chút không nhịn được.

Lam Lâm nửa tin nửa ngờ dập máy rồi nhấn nút gọi cho bảo vệ cổng khu biệt thự, thông qua cho kẻ phiền phức ngoài kia. Cũng không trách được, thường khách được mời đến đây phải được hẹn trước hoặc đích thân chủ nhân dẫn tới, kiểu người thấy sang bắt quàng làm họ tới gây rối không phải là ít nên bảo vệ cảnh giác cũng là chuyện tất nhiên. Chưa kể khu này còn được giới nghiêm 24/24 do đặc thù gia chủ, kẻ lạ mặt muốn đến gần khó như lên trời, nghiên trọng từng có trường hợp bị tống ngay lên đồn công an chịu đủ mọi thẩm tra, giám sát.

Không phải đợi bao lâu, với tốc độ di chuyển ngang với xe gắn máy của kẻ thừa năng lượng kia thì Lam Lâm đã phải lọc cọc lê dép bông về phía cửa nhà trong tiếng chuông đinh đang không hề quy củ, tiếng sau đè tiếng trước. Anh chàng bảo vệ trẻ tuổi đi theo dẫn đường cho Trịnh Bình phải khốn khổ lắm mới có thể vừa đuổi theo kẻ tăng động này vừa phải chỉ đường đi, tưởng như đã đen đủi lắm rồi thì bây giờ chính thức sợ xanh mắt mèo, tay chân luống cuống không biết phải làm sao ngăn cản tên đang phá chuông không biết ngượng kia. Hai vệ sĩ áo đen đứng gần đó thấy tình huống không hợp lý định ra tay chế ngự thì cửa gỗ lớn “cạch” một tiếng mở ra. Lam Lâm trong bộ đồ xám ở nhà, chân đi dép bông, mặt mũi nín nhịn vẫy tay cho vệ sĩ và bảo vệ lui xuống.

“Ồn ào muốn chết!” Mắng một tiếng.

“Ahaha! Ahihi!” Tên điên phá chuông không biết ngại lúc này bày ra vẻ mặt nửa thẹn thùng nửa nham nhở lao vào định ôm chầm lấy Lam Lâm. Chưa thực hiện xong chuỗi thao tác tấn công phức tạp đã bị người ta đẩy ra không thương tiếc. Nếu không ra đòn phủ đầu, tên Trịnh Bình này sẽ như keo dính chuột đeo bám không rời, phiền phức muốn chết. Không hiểu vì sao với tính cách lạnh nhạt, lập dị của Lam Lâm lại có thể “gắn bó” với hắn suốt mấy năm trời. Tấn công thất bại, Trịnh Bình cũng đành biết điều đặt một tay lên vai Lam Lâm, đợi 2 giây không thấy phản ứng gay gắt, liền mặt trơ trán bóng khoác cả cánh tay thô kệch lên vai người ta mà lôi kéo vào nhà. Hình như đi kèm với kỹ năng tấn công bắn liên thanh của tên này là kỹ năng phòng ngự mặt mo không biết thẹn, đến nhà người khác mà tự nhiên hơn cả nhà mình.

Con ruồi tự tiện vừa vào đến phòng khách đã luống cuống hỏi nhà vệ sinh, Lam Lâm làm mặt lạnh chỉ cho hắn rồi lạch cạch đi pha trà tiếp khách.

Đánh “phịch” một tiếng trên ghế sofa, Trịnh Bình sau khi giải quyết nhu cầu thiết yếu liền đúng theo nghĩa đen quăng luôn mình vào nơi êm ái, không để ý hình tượng bò toài ra, mồm không ngừng rên rỉ “ư ư a a”. Tứ chi dang rộng như con nhện đen nằm ngửa trên ghế, muốn bao nhiêu kinh dị có bấy nhiêu kinh dị. Lam Lâm chậm rãi mang hai cốc trà ra, tự động bỏ qua con nhện nào đó đang lăn qua lăn lại, ngồi xuống một cái ghế gần đó từ từ thưởng thức trà hoa cúc mật ong của mình. Ừm, ngọt vừa đủ, thật thích.

Trịnh Bình hớn hở nhoài người ra với lấy cái cốc đã được giảm đường, thêm đá đặc biệt của mình, nằm sấp trên ghế mà tu ừng ực như trâu uống nước. Nốc cả cốc xong thậm chí còn “Khà à à” đầy thỏa mãn rồi ợ lên một tiếng thô tục. Lam Lâm không bình luận gì thêm vì phong cách thô thiển này đã ăn sâu vào máu con trâu đất này từ bé đến lớn rồi, có muốn khác đi cũng không được. Dưới ánh mắt ẩn tình, à nhầm, chất vấn trong im lặng của Lam Lâm, Trịnh Bình đành cười bẽn lẽn, gãi đầu gãi tai ra chiều khó xử:

“À hà hà.. Ờ hờ, thật ra thì, ừm…thật khó nói mà…”

“…” Vẫn im lặng chưa lên tiếng, một bên lông mày nhếch lên không kiên nhẫn.

“Là như vậy!! Anh bị đuổi khỏi nhà rồi! Cậu tốt bụng cho anh trú tạm ở đây một vài ngày đi!” Trịnh Bình hùng hồn tuyên bố.

“…” Nhướn cả hai bên lông mày, không biết là do quá kinh ngạc hay bị chọc giận.

Trịnh Bình nhìn sắc mặt Lam Lâm biết không hay ho gì, nhưng đâm lao phải theo lao, đành lấy dũng khí của chiến sĩ lên đoạn đầu đài mà phân bua:

“Sau vụ đấy ông già gọi anh về, không hiểu sao lại lên cơn điên sỉ vả cho anh một trận tối tăm mặt mũi. Chửi rủa thì thôi đành nhịn, đằng này còn cho anh hai cái bạt tai, anh vốn đâu phải là người có thể nhẫn nhục như vậy, chịu đủ rồi! Lần này anh quyết bỏ nhà ra đi thật cho ông già biết mặt! Đừng tưởng đì đọt được anh từng đấy năm thì muốn đối xử ra sao cũng được! Bộ mặt thằng đàn ông là để đánh vào hay sao?! Già rồi mà còn không phân được rõ trái phải! Cho ông già tức chết đi! Tức chết ông luôn!”

Liên tục nghiến răng nghiến lợi xổ ra một tràng ai oán, càng nói càng thấy bức xúc, ấm ức trong lòng, Trịnh Bình nhảy dựng lên trên ghế sofa, tay chân quơ quào như chuột ăn phải bả, điên không phải ở mức độ bình thường.

“Vụ đấy tôi tưởng đã được xử lý ổn thỏa, không có lý nào bác lại gọi anh về. Chắc chắn là anh đã gây thêm chuyện.”

Đối diện với ánh mắt sắc bén đầy chất vấn của điều tra viên, Trịnh Bình chột dạ, biết không trí trá qua được cửa này bèn âm thầm bĩu môi. Thành thật khai báo sẽ được hưởng khoan hồng.

“Xùy, sau khi chú về, đêm hôm đấy anh chỉ lén đến phòng y tế chùm chăn dần cho mấy thằng chó đó thêm trận nữa thôi ấy mà…”

Ặc, nói như chuyện nhỏ lắm vậy, Lam Lâm hết cách với tên này. Đánh cũng đã đánh cho chúng nó bết xác rồi, còn ấm ức cái gì mà phải tuyệt đường sống người ta đến như vậy chứ. Âm thầm thở dài, Lam Lâm đưa cốc lên uống che đi sự bất lực với tên ngu si tứ chi phát triển kia, tranh thủ uống hớp nước ổn định tâm lý muốn bùng nổ. Ngài Tư Lệnh không biết kiếp trước ăn ở thế nào mà kiếp này đẻ được hẳn thằng con có lớn mà không có khôn, có tốc độ tay chân vượt quả khả năng xử lý của não bộ như thế này cơ chứ. Nói nhẹ là “thêm trận nữa”, nhưng với tình trạng của mấy thằng đó trước khi Lam Lâm rời đi đã là bầm dập toàn thân, qua đêm hành hình đó nữa chắc bây giờ sống dở chết dở, không gẫy năm ba cái xương trên người thì đảm bảo không xong.

Ấy vậy mà cái tên dã man kia vẫn nhe răng ngồi trên ghế, cướp luôn cốc trà của Lam Lâm đưa lên miệng uống như không có gì. Mắt thì đảo vòng vòng đánh giá phòng khách thiết kế theo phong cách cổ phương Tây, tặc lưỡi xuýt xoa không ngừng. Đời này, trời sinh có những kẻ sống vô ưu vô lo, thích gì làm đấy, đôi lúc Lam Lâm cũng thực hâm mộ con người ăn to nói lớn, sống lúc nào cũng nhiệt tình nhiệt huyết kia. Trịnh Bình phá bĩnh như vậy không phải lần đầu, nhưng trước đây ẩu đả ngoài xã hội còn dễ dàng lấp liếm cho qua, lần này lại ngang nhiên “xử” triệt để con nhà người ta ngay trong khu vực Quân sự, đâu phải muốn xí xóa là xí xóa dễ dàng. Ngài Tư lệnh lần này triệu hồi tên con trai quỷ quái này về chứng tỏ sự việc nghiêm trọng hơn những gì mọi người tưởng, đâu phải chuyện gì cũng trong tầm kiểm soát cơ chứ. Lam Lâm lại ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, nếu nhỡ chẳng may mình có đứa con trai bất trị thế này, liệu có đoạn khí mà đi sớm vì tức giận hay không nữa.

* * *

Hi vọng nhận được sự ủng hộ và đóng góp của mọi người ^_^

Ahihi..